"Mẹ, Tiểu Khê đã đồng ý con rồi."
"Cái gì?!!"
Lư thị mặt mày ngơ ngác, nghe ý con trai này hai người đã có tình ý với nhau rồi, nhưng rốt cuộc là từ khi nào?
Bình thường con trai về ăn cơm bà cũng có ở nhà, hai người có qua lại gì đâu? Chẳng phải luôn khách sáo với nhau sao?
Chuyện gì đây?
Lư thị nắm lấy con trai bắt hắn nói rõ ràng.
Nhưng chuyện tình cảm làm sao nói cho rõ được, hắn cũng không biết mình động tâm từ lúc nào, có lẽ là ngày ra tù nàng nhìn hắn dưới gốc cây, có lẽ là lúc nàng đối đáp lại Mao đại nương dưới chân núi, thông minh đáng yêu lại sinh động, thật khó để người ta không thích nàng.
"Mẹ, dù sao con cũng chỉ cưới nàng thôi, đợi bến thuyền xây xong những nha dịch kia đi rồi chúng ta sẽ mời bà mối đến cầu hôn."
Nam nữ đã định hôn thì không nên gặp mặt hàng ngày, nên vẫn phải đợi hắn dọn về nhà mình rồi mới đi cầu hôn.
Lư thị còn biết nói gì nữa, Khê nha đầu đã đồng ý thì cuộc hôn nhân này bà cầu còn không được. Trên đường về càng nghĩ càng vui vẻ, dặn đi dặn lại bảo con trai phải đối xử tốt với Nam Khê.
Du Lương tất nhiên gật đầu liên tục, chuyện này không cần mẫu thân dặn dò, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với vợ mình mà.
Hai mẹ con lại về đến sân, Nam Khê biết hai người đi nói chuyện gì, vừa thấy nụ cười trên mặt Lư thẩm nàng đã hiểu ra, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Lư thị nắm tay Nam Khê nghiêm túc hỏi nàng: "Khê nha đầu, hoàn cảnh nhà chúng ta con đều biết, con thật sự nguyện ý gả cho A Lương sao?"
"Lư thẩm thẩm, con nguyện ý."
Nam Khê đáp gọn gàng, Lư thị vừa nghe mắt liền nóng lên.
"Tốt tốt tốt, con tâm nguyện là được rồi. A Lương những thứ khác ta không dám nói, nhưng nó nhất định là đứa biết thương vợ."
Lư thị có chút muốn khóc, nghĩ đến đôi mắt của mình lại kìm nén trở lại. Trong lòng bà vui vẻ, nắm tay Nam Khê nói rất nhiều chuyện, không biết khi nào thì ngủ thiếp đi.
Trước đây bà đã rất thương Nam Khê, bây giờ càng cưng chiều nàng hơn, đối đãi với nàng còn thân thiết hơn cả con gái ruột. Nếu không phải mắt không tốt, những việc nặng trong nhà Lư thị đều muốn gánh vác hết.
Ai mà không muốn được người khác cưng chiều chứ, tâm trạng Nam Khê gần đây rất tốt. Nếu như tên Lộ tiểu thiếu gia kia không đến trước mặt nàng làm chướng mắt thì tốt.
"Nam cô nương, ta sắp phải về Nam Lê phủ rồi, nhưng tâm ý của ta không thay đổi. Ta vẫn rất muốn nạp nàng làm thiếp. Nếu nàng đổi ý, ta có thể đưa nàng đi ngay bây giờ."
Lộ tiểu thiếu gia vẫn rất có thể lừa gạt các cô nương, hắn ta nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tình ý, dường như chỉ chung tình với một người. Nhưng Nam Khê biết, những tiểu thiếu gia như hắn ta trong nhà không biết đã có bao nhiêu nha hoàn thông phòng, những lời ngon ngọt dỗ dành cô nương chắc phải mấy sọt mới nói hết.
Hina
"Tiểu thiếu gia đi đường bình an."
"Nàng thật sự không đi với ta?"
Nam Khê gật đầu, rất ghét bỏ lau lau tay mình vừa mới bị hắn ta vô ý chạm phải.
"Ta thích người thân hình vạm vỡ, tiểu thiếu gia ngươi kém xa lắm."
Mặt Lộ tiểu thiếu gia đỏ bừng lên, có lẽ là bị tổn thương lòng tự trọng, cũng không chịu hạ mình dỗ dành người ta nữa, rất nhanh đã tức giận đùng đùng đi theo người cha hắn ta phái đến.
Chuyện nhỏ ở bến thuyền này không ít người trong làng nhìn thấy, rất nhanh đã truyền khắp nơi. Ngay cả khi Du Lương làm việc cũng có thể nghe thấy một số người bàn tán.
Hắn không để tâm đến tên Lộ tiểu thiếu gia kia, Nam Khê tuyệt đối không có khả năng đồng ý làm thiếp cho người khác. Hắn quan tâm hơn đến câu Nam Khê nói nàng thích người thân hình vạm vỡ.
Trong toàn bộ thôn Đông Hưng, những nam tử chưa thành thân, thân hình vạm vỡ hơn hắn không có mấy người. Không trách ngày đó khi A Trạch chọc vào cánh tay hắn, ánh mắt nàng lại kỳ lạ như vậy.
Du Lương bỗng nhiên ngộ ra.
Chiều tối về giúp đỡ gánh nước, hắn liền kéo tay áo lên cao, vừa gánh nước lên đã lộ ra cơ bắp màu lúa mì săn chắc.
Nam Khê không kìm được ánh mắt của mình, nàng thật sự thích nhìn, thậm chí còn muốn sờ. Nhịn đi nhịn lại mới nhịn được thu hồi ánh mắt.
Ngày hôm sau Du Lương lại mặc bộ áo ngắn và quần hơi không vừa vặn kia, khi hắn giúp đảo cao lương thì áo luôn bị kéo lên để lộ ra eo bụng.
Hắn phải lao động hàng ngày, cơ bắp ở eo bụng cũng rất săn chắc, từng khối một nhìn thật là...
Nam Khê véo mình một cái tỉnh táo lại, trong lòng càng nghĩ càng thấy không đúng. Nàng bước đến trước mặt Du Lương nhẹ nhàng đá hắn một cái.
"Chàng cố ý phải không?"
Vành tai Du Lương dần dần đỏ lên, hắn cũng không nói dối, ừm một tiếng.
"Chính nàng nói thích người vạm vỡ mà."
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 96
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương