…
Trần Mật có thể đã cảm thấy xấu hổ đến mức giả vờ say và bất tỉnh.
Hai người không thể cứ thế ném cô ta xuống đất rồi bỏ đi nên phải nhờ người phục vụ khách sạn đưa cô ta đi nghỉ, sau đó dừng xe lái về nhà.
Tư Niệm và Chu Việt Thâm ở phía sau còn có những người khác, hiện đã quá muộn để bắt taxi.
Cô ngồi trên đùi Chu Việt Thâm, được anh ôm vào lòng.
Ánh sáng bên ngoài lấm tấm. Cô giơ tay chỉ vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay.
Ánh đèn nhấp nháy, rất đẹp, cô nhìn một lúc, cảm thấy mệt mỏi, cúi đầu tựa vào ngực anh. Chu Việt Thâm ôm eo cô, thỉnh thoảng cụp mắt xuống, có lẽ vì say rượu nên lông mày của anh trông đặc biệt dịu dàng, thỉnh thoảng anh mới cúi đầu xoa xoa tóc cô. Tư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, không biết rằng hôm nay người đàn ông này biểu hiện rất tốt, luôn ở bên ngoài chăm sóc bản thân, dành cho cô đủ dịu dàng.
Vì vậy tâm trạng của cô lúc này khá tốt.
Giao tiếp xã hội dường như không còn nhàm chán nữa.
Chu Việt Thâm cụp mắt nhìn cô: “Buồn ngủ à?”
Bây giờ hơi muộn một chút.
Tư Niệm lắc đầu, yên lặng nhìn anh một hồi.
Anh có mùi thơm êm dịu của rượu vang đỏ, không nồng, chỉ nhẹ.
Đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong gợi cảm, cô không nhịn được bước tới hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Một tay chơi đùa với bàn tay to lớn của người đàn ông, thỉnh thoảng chạm vào vết chai trên lòng bàn tay anh.
Vòng tay Chu Việt Thâm siết chặt, giọng nói trầm thấp: “Tối nay em bám chặt lấy anh như vậy à?”
Tư Niệm nghe xong hỏi: “Không phải bình thường em vẫn bám lấy anh sao?”
Chu Việt Thâm khẽ nhếch khóe môi, ôm cô vào lòng, mùi trong xe không dễ chịu, nhưng cô có mùi rất thơm, thoang thoảng mùi hoa hồng, chính là lọ nước hoa anh đưa cho cô trước đó.
Chu Việt Thâm có chút lơ đãng, tựa cằm vào vai cô, ôm cô vào lòng nói: “Đương nhiên là không.”
Xe ô tô chỉ được đến bên ngoài, trong hẻm phải đi bộ vào.
Tư Niệm căn bản không có ngủ, liền ngáp một cái, xuống xe.
Dù đã rất muộn nhưng trên đường vẫn còn khá đông người, có lẽ vì là thứ bảy nên có một nhóm thanh niên chạy tới, xô đẩy nhau.
Tư Niệm bị đụng trúng suýt ngã xuống.
“Cậu đụng phải người ta rồi, cẩn thận.”
Có người nói đùa và cười lớn.
Anh ta nói phải cẩn thận nhưng không có ý xấu hổ chút nào.
Người va vào cô là một thanh niên, người đầy mùi rượu.
Nhìn qua đám ngươi vẫn còn trẻ.
Cả nam và nữ đều có.
Hẳn sợ trường đóng cửa nên vội vã trở về.
Chu Việt Thâm đưa tay bảo vệ Tư Niệm: “Có sao không?”
“Em ổn.”
Tư Niệm lắc đầu.
Cô liếc nhìn nhóm thanh niên và nhận ra có một số người quen.
Người kia lúc đầu trốn ở phía sau thiếu niên lên tiếng, cô còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Sau khi nhìn kỹ và xác nhận đó là Chương Tuyết, cô cau mày.
Chương Tuyết hiển nhiên đã nhận ra cô và trốn đằng sau vì sợ bị nhìn thấy.
Chàng thanh biên va vào ai đó đang mỉm cười tinh nghịch, nhưng khi quay lại nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và nghiêm khắc của Chu Việt Thâm thì lại giật mình.
Anh ta rút lại hàm răng nhe ra, dường như nhớ tới lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”
Chu Việt Thâm thu hồi ánh mắt, không để ý tới Tư Niệm, liền nói: “Trở về thôi.”
Chương Tuyết bất an, tim đập thình thịch, sợ bị Tư Niệm nhìn thấy.
Nhưng thật bất ngờ, Tư Niệm tựa hồ không chú ý đến cô ấy, nói: “Được.”
Hai người đi về phía con hẻm.
Lúc này mọi người mới chú ý đến Chương Tuyết đang trốn ở phía sau, không khỏi trêu chọc cô nàng: “Chương Tuyết, cô trốn cái gì, cô như thế không biết xấu hổ sao?”
“Đúng vậy, anh Vương của chúng ta giới thiệu cô công việc này, bởi vì cô xinh đẹp, nhất định phải nắm bắt cơ hội.”
Chương Tuyết cắn môi và trả lời được.
Không biết có phải vì ăn quá nhiều cua và tôm càng hay không mà khi về đến nhà, Tư Niệm cảm thấy bụng hơi đau.
Cô đi vệ sinh thì thấy có máu, tưởng dì cả tới.
Nói mới nhớ, tháng này dì cả quả thực là chậm một tuần.
Cô tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng nằm nghỉ.
Chu Việt Thâm cũng đi tắm.
Đám trẻ đã đi ngủ, ngôi nhà cũng trở nên yên tĩnh.
Chu Việt Thâm đi tắm, vào phòng thấy cô cau mày, vẻ mặt không vui, anh bước tới sờ trán cô: “Sao vậy? Em sao vậy?”
Tư Niệm vô cớ có chút bất an, nhưng nghĩ lại, cô chỉ là ăn quá nhiều hải sản, vừa bị người khác đụng trúng nên cũng không có gì nghiêm trọng.
Chỉ là lần này dì cả tới, cảm giác khác hẳn lần trước.
Cảm giác đau đớn kỳ lạ, khó diễn tả.
Kinh nguyệt của cô thường bị trễ hoặc sớm do một số trường hợp nên cô không nghĩ đó là vấn đề gì.
“Có lẽ em đã ăn quá nhiều hải sản nên dạ dày cảm thấy hơi khó chịu.”
Hải sản dù sao cũng là đồ ăn lạnh, ăn quá nhiều quả thực sẽ khiến cảm thấy khó chịu.
Cô hối hận vì điều đó.
Chu Việt Thâm nhớ lại, Tư Niệm xác thực đã ăn rất nhiều.
Nhưng vì Tư Niệm ở nhà thường thích ăn những thứ này nên khi cô ăn nhiều như vậy anh cũng không để ý nhiều.
Tư Niệm càng ngày càng khó chịu, chỉ trong chốc lát, trán cô đã toát mồ hôi lạnh.
Chu Việt Thâm nhận ra có gì đó không đúng, lập tức đứng dậy đỡ cô dậy: “Đau không?”
“Ừm… Đau.” Tư Niệm dựa nửa người vào giường hít một hơi, cảm giác bụng dưới càng ngày càng khó chịu.
Khi cô thở, cô run rẩy và co giật.
Cô không biết có chuyện gì.
Thân thể nguyên chủ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt, mặc dù sợ lạnh nhưng kinh nguyệt chỉ đau khi bị cảm lạnh.
Thường thì ổn.
Cơn đau lần này khác với những lần trước.
Chu Việt Thâm lập tức lấy áo khoác bên cạnh mặc cho cô, sau đó bế cô lên nói: “Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Với vẻ mặt nghiêm nghị, anh sải bước ra khỏi cửa với người trong tay.
Lúc này đã rất muộn và có rất ít xe chạy.
Hai người họ không thể bắt xe trên đường đi.
Chu Việt Thâm thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thở hổn hển của Tư Niệm trong vòng tay mình, tim anh thắt lại.
“Ráng nhịn một chút, sẽ đến ngay thôi.”
Chu Việt Thâm đi rất nhanh, ngay cả chạy cũng cảm giác được gió thổi vào mặt, cô đau đến toát mồ hôi lạnh, có chút bối rối.
Nhưng thỉnh thoảng có một tia sáng lóe lên, cô có thể nhìn thấy chiếc cằm rắn chắc của người đàn ông, mồ hôi chảy dài trên má và chạm vào mặt cô.
Sắc mặt anh còn xấu hơn cả cô.
May mắn thay, bệnh viện cách đó không xa, khoảng một cây số.
Chu Việt Thâm mấy phút sau đã đến nơi.
Dù nhiệt độ ở Bắc Kinh đã hạ nhiệt nhưng cơ thể Chu Việt Thâm lại vô cùng nóng bức.
Đầu anh đầy mồ hôi, không biết là mồ hôi nóng hay lạnh.
Lúc này, nhiều người trong bệnh viện đã nghỉ làm, chỉ còn lại một số nhân viên trực.
Không cần xếp hàng, anh vừa bế Tư Niệm tới, lập tức có người tiến tới giúp đỡ.
Chẳng mấy chốc, kết quả kiểm tra của bác sĩ đã được đưa ra.
“Đồng chí Chu, vợ đồng chí đang mang thai, hiện tại đã được khoảng bốn tuần rồi, nhưng theo tình hình đã có một số dấu hiệu sảy thai, đồng chí nên nghỉ ngơi thật tốt, tránh quan hệ tình dục, tránh ăn cay, lạnh và các đồ ăn gây kích ứng khác.”
Bác sĩ vừa nói vừa dặn dò anh chú ý và yêu cầu anh trả tiền thuốc.
Nói xong, bác sĩ thấy người đàn ông trước mặt vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Đồng chí, đồng chí có nghe thấy không? Đồng chí?”
Liên tiếp mấy tiếng động mới đánh thức Chu Việt Thâm, anh thất thần đứng hai giây, sau đó gật đầu, cứng ngắc xoay người.
“Này đồng chí, đó không phải là nơi để trả tiền. Đồng chí đi nhầm chỗ rồi.”
Chu Việt Thâm tựa hồ không nghe thấy lời nói của cô, bước đi càng lúc càng nhanh, đi vào phòng bệnh, ngồi xổm xuống, nhìn Tư Niệm vẫn còn có chút tái nhợt trên giường.
Bàn tay to vô thức đặt lên bụng cô, lực tác động rất nhẹ nhàng.
Như thể anh sợ sẽ nghiền nát cô.
Trên mặt anh vẫn xen lẫn vẻ hoài nghi và đờ đẫn, vì hai người đã nói chuyện trước khi kết hôn và chưa có ý định sinh con.
Anh chỉ muốn nuôi ba đứa nhỏ.
Vì vậy cho dù sau khi kết hôn, Chu Việt Thâm vẫn luôn chú ý đến biện pháp bảo vệ.
Không có tai nạn nào xảy ra.
Tai nạn duy nhất có lẽ là lần trước anh mất kiểm soát, nhưng lúc đó anh giúp Tư Niệm cẩn thận thu dọn, hơn nữa đang là thời gian an toàn của cô nên anh nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ ngay cả trong một tai nạn như vậy, một sinh linh nhỏ bé cũng đã được sinh ra.
Đây là con của anh và Tư Niệm.
Thịt và máu của chính mình.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Bác sĩ bước vào yêu cầu anh thanh toán phí trước, nếu không cô sẽ không được nhập viện.
Nghe được lời này, Tư Niệm có chút bối rối.
So với Chu Việt Thâm đang kinh ngạc thì cô càng ngơ ngác hơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sinh con và luôn dự định trở thành một người mẹ không đau.
Không ngờ cô lại có thai?
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cô mất cảnh giác.
Chu Việt Thâm nhìn thật sâu biểu tình của Tư Niệm, lại thấy trên mặt cô không có chút vui mừng hay kinh ngạc nào.
Anh dừng lại, thận trọng nói: “Niệm Niệm, con… em không vui à?”
Anh nhớ rằng Tư Niệm không bận tâm việc anh ấy không muốn có con.
Chu Việt Thâm lúc đó nghĩ mình bị ép phải nói như vậy.
Suy cho cùng, theo anh, ở thời đại này căn bản không có gia đình nào mà không muốn con cái nối dõi tông đường.
Nhưng đây chỉ là ý tưởng được truyền lại cho anh từ thế hệ trước.
Anh không nghĩ tới mọi người sẽ quan tâm đến chuyện này, Chu Việt Thâm tự nhiên không coi trọng nó như vậy, nếu không anh cũng sẽ không nảy ra ý tưởng điên rồ không sinh con như vậy.
Càng không muốn áp đặt chuyện như vậy lên Tư Niệm.
Tư Niệm không thể diễn tả được suy nghĩ của mình. Cô không ghét điều đó, nhưng cô cũng không vui.
Bởi trong kế hoạch cuộc đời của cô, cô không có con.
Nhưng nó đến vào lúc không nên đến.
Cô cúi đầu cắn môi: “Không, em chỉ chưa chuẩn bị kỹ càng thôi, em sợ.”
Hối hận vì đã kết hôn thì có thể ly hôn, nhưng nếu hối hận vì đã có con thì không thể nhét lại được.
Mặc dù Tư Niệm coi Chu Việt Thâm là người thân thiết nhất trong thời đại xa lạ này nhưng cô cũng không thể hết lòng tin tưởng anh.
Cô càng lo lắng sau này sinh con, nếu xảy ra tai nạn hoặc ly hôn thì hoàn cảnh của con sẽ khó khăn.
Tư Niệm là loại người sẽ không làm gì nếu không chắc chắn tuyệt đối.
Chu Việt Thâm nắm tay cô nói: “Đừng sợ, anh ở bên cạnh em, anh sẽ luôn ở bên em. Em không cần lo lắng gì cả, cứ giao cho anh.”
Anh dùng tay lau cái trán ướt đẫm vì đau của Tư Niệm.
“Em…” Tư Niệm khó nhọc mở miệng.
“Để em suy nghĩ đã.” Cô rời mắt khỏi Chu Việt Thâm.
Cô sợ nếu nhìn lại một lần nữa, lòng cô sẽ mềm nhũn.
Giọng nói của Chu Việt Thâm vẫn ôn hòa, cũng không ép cô đáp lại.
“Được rồi, từ từ suy nghĩ đi, đừng nóng vội.” Anh đứng dậy, dự định chi trả cho Tư Niệm nằm viện mấy ngày để theo dõi.
Đi được vài bước, anh lại quay người bước về phía trước, nhỏ giọng an ủi: “Đừng tự làm mình ủy khuất. Dù em có lựa chọn thế nào, anh cũng tôn trọng quyết định của em.”
“Niệm Niệm, trong lòng anh, em luôn là người đứng đầu. Ngay cả một đứa trẻ cũng không thể so sánh được với em.”
Anh cúi xuống, ôm eo cô và hôn lên trán cô.
Đêm nay hai người đều không về, Chu Việt Thâm ở cùng cô trong bệnh viện cả đêm.
Tư Niệm vốn tưởng rằng mình sẽ không thể ngủ, nhưng cô vẫn đánh giá thấp chính mình.
Zzzzzzz ngay khi nhắm mắt lại…
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, bụng cô không còn đau nữa.
Tình trạng của Tư Niệm trở lại bình thường, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Chu Việt Thâm đã gọi điện đến trường xin nghỉ phép cho cô.
Ban đầu anh muốn ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày.
Thật bất ngờ, bác sĩ đã đến xem tình trạng của cô và nói rằng cô có thể xuất viện.
Chu Việt Thâm hết lần này đến lần khác xác nhận không có chuyện gì, sau đó thu dọn đồ đạc, đưa Tư Niệm về nhà.
Anh không biết tìm được xe ở đâu, anh đỡ Tư Niệm lên xe rồi thắt dây an toàn cho cô.
Ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn bụng cô, vẻ mặt có chút phức tạp.
Tay Tư Niệm vô thức chạm vào cái bụng phẳng lì của mình. Cô cũng mang vẻ mặt đầy suy nghĩ.
Cô đổi chủ đề và hỏi: “Anh lấy chiếc xe này ở đâu ra vậy?”
Chiếc xe cô nhìn còn khá mới.
Nó khá thoải mái khi ngồi trên đó.
Chu Việt Thâm nhấn ga, lái xe chậm rãi.
“Trần Nam trước đây giao cho anh một chiếc xe, nhưng anh không muốn.”
Anh biết càng thu thập được nhiều thứ từ Trần Nam thì sau này càng phải làm nhiều việc cho anh ta nên anh không yêu cầu những thứ này.
Ở nhà anh cũng có ô tô, nhưng vì trước đây đến Bắc Kinh không tiện nên để ở lại quê nhà.
Nhưng lúc này Tư Niệm đang mang thai, anh không muốn tai nạn như tối qua lại xảy ra nữa.
Tuy rằng anh chạy rất nhanh, nhưng dù nhanh đến đâu cũng làm sao có thể so sánh được với một chiếc ô tô? Làm sao có thể đưa Tư Niệm đến bệnh viện sớm nhất được?
Cho nên hôm nay Chu Việt Thâm liền gọi người lái xe tới.
“Xe của Trần Nam?” Tư Niệm nhíu mày.
Không thể phủ nhận Trần Nam là người thành đạt.
Nhưng anh ta chắc chắn không phải là một người chồng tốt hay một người đàn ông tốt.
Chu Việt Thâm an ủi cô: “Anh chỉ dùng có mấy lần thôi, hai ngày nữa nếu tình trạng của em khá hơn thì chúng ta sẽ mua một cái.”
Tình cờ là trước đây anh đã nói rằng anh sẽ mua cho cô một chiếc xe hơi tốt.
Tư Niệm nghe được lời này, trầm mặc một lát.
Chu Việt Thâm càng đối xử tốt với cô thì cô càng cảm thấy tội lỗi.
Bởi vì ngày hôm qua cô thực ra đã có ý định không muốn con của anh.
Nhưng hôm nay khi tỉnh dậy, cô dường như đã nghĩ đến chuyện đó.
Không biết tại sao.
Lòng cô chợt trở nên rất bình yên.
Cô không cảm thấy hoảng sợ như đêm qua.
Cô kéo góc áo của người đàn ông bên cạnh, thấy anh đang nhìn về phía cô, cô nói: “Chu Việt Thâm, chúng ta sinh con đi.”
Chu Việt Thâm gần như không khống chế được mình phanh gấp.
Anh vội vàng cho xe tấp vào lề đường rồi dừng lại, ánh mắt choáng váng.
“Niệm Niệm, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Tư Niệm gật đầu, “Ừ, sao thế, trông anh không vui chút nào, anh không muốn sao?”
Nói xong cô cau mày.
Cô không nỡ phá thai nên phải gánh chịu tương lai của đứa trẻ.
Nhưng cô cũng biết Chu Việt Thâm từng nói rằng anh ấy sẽ không có con.
Khi đó, giọng điệu của anh rất kiên định, như thể trên đời không ai có thể thay đổi được anh.
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
Chương 426: Mang thai
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương