Đám trẻ đang xếp hàng để đến lượt dừng lại, quay đầu lại làm như không nhìn thấy.
“Cha ơi, con thấy món này rất ngon.”
Chu Việt Thâm trầm mặc hai giây, đáp: “Được, cứ ăn như vậy đi.”
Bàn tay của Tiểu Hàn run rẩy và cậu nhìn mẹ mình với vẻ kinh hãi.
Tư Niệm bất đắc dĩ nói: “Mẹ nói nếu con không chịu nổi, không thích thì cũng đừng ép, con cứ ăn món khác, mẹ sẽ không ép con ăn cái này.”
Không phải là cô vô lý đến mức phải ép đám trẻ ăn cùng mình đâu.
Thực ra, việc bún ốc và măng ngâm trong thời gian ngắn không hề dở, có lẽ cô đã mắc sai lầm ở bước nào đó.
Nhưng mặc dù có mùi khó chịu nhưng mùi vị lại không tệ.
Nó vẫn ăn được.
Cậu bé nhìn mẹ thật kỹ rồi nói: “Mẹ, mẹ không giận sao?”
Tư Niệm nhẹ nhàng cười nói: “Mẹ sao lại tức giận? Có Tiểu Hàn có thể cùng ăn cơm với mẹ, mẹ đã rất vui rồi.”
Cô đưa tay sờ sờ đầu con trai: “Con ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu.”
Thằng bé nặng nề gật đầu.
Tư Niệm lấy cho mình một ít, không nhiều lắm, cô chỉ nếm thử thôi.
Mùi bún ốc rất nồng, để vài ngày mới hết.
Tuy rằng Tư Niệm cũng thích ăn, nhưng cô cũng biết mùi vị của nó có sức sát thương khủng khiếp như thế nào.
Ăn xong cô đi đánh răng và tắm rửa.
Nhưng khi Chu Việt Thâm ôm cô ngủ vào ban đêm, anh vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi đó.
Một tháng mùi vị đó cuối cùng cũng trôi qua, Tư Niệm cảm thấy mệt mỏi sau khi ăn quá nhiều, hơn nữa cô cũng thích ăn đồ chua hơn.
Chu Việt Thâm nghĩ đến lời nói của cô về con trai thích chua và con gái thích cay, không khỏi lo lắng.
Cô có muốn có thêm con trai không?
Anh cảm thấy mình đã có đủ con trai rồi, tốt nhất nên có con gái.
Nhưng điều khiến anh yên tâm là Tư Niệm gần ba tháng qua không hề có cảm giác khó chịu nào, thậm chí cô còn rất ít ốm nghén và ăn rất nhiều.
Có lẽ vì mang thai nên vóc dáng của cô trở nên bụ bẫm hơn. Khi Tư Niệm đi học, người khác cho rằng cô béo.
May mắn thay, cô sinh ra với thân hình nhỏ nhắn nên dù có tăng cân cũng không thấy rõ, cô chỉ cảm thấy toàn thân rạng rỡ và nước da đặc biệt tốt.
Mấy tháng nay bụng Tư Niệm không lớn nên cô đi học rất chăm chỉ.
Cô nóng lòng muốn hoàn thành việc học của mình trong năm nay.
Vào tháng 12, tuyết rơi dày đặc ở Bắc Kinh.
Tư Niệm xin nghỉ phép trước và kết thúc khóa học.
Vì thời tiết lạnh nên cô nhờ Chu Việt Thâm chở đám trẻ đến trường.
Một mình dắt chó đi dạo quanh nhà và xem TV.
Điều tồi tệ duy nhất là Chu Việt Thâm, một người nông dân không trồng được rau, một số cây giống rau mọc thưa thớt nhưng lại bị côn trùng tấn công.
Khi Tư Niệm chuẩn bị giải cứu anh thì thời tiết trở lạnh và đám rau bị chết cóng.
Nhiệt độ ở miền Bắc thấp hơn nhiều so với miền Nam, vào mùa đông không chỉ âm vài độ mà gió còn rất mạnh.
Tư Niệm chưa bao giờ đến nơi lạnh lẽo như vậy, bởi vì đang mang thai nên trong lòng cô vẫn có chút không chịu nổi.
Nhà nào cũng đốt bếp và than bánh ngoại.
Cuối cùng cũng ấm lên.
Đương nhiên, năm nay cô không thể về ăn Tết được.
Tư Niệm đã viết một lá thư cho gia đình, bảo họ đừng lo lắng và sẽ quay lại vào kỳ nghỉ hè.
Giữa mùa đông mang thai mà đi tàu hỏa quả thực là một tội lỗi.
Gia đình gửi cho họ rất nhiều hàng hóa.
Cửa hàng của Miêu Xuân Hoa đã hoạt động rất tốt kể từ khi mở cửa và hiện có một số chi nhánh.
Nghe tin Tư Niệm có thai, chị Miêu tranh thủ đến chơi với cô, thực ra chỉ là để ăn bún ốc thôi.
Lần này Trần Nam và Trần Hạo Nhiên đi cùng chị ấy.
Tất cả chỉ vì muốn ăn món ngon Tư Niệm nấu.
Tư Niệm trước đó đã gửi rất nhiều củ cải muối và tỏi, thỉnh thoảng còn làm một ít bánh ngọt.
Trần Nam trước đây đã từng ở quê của họ nên khẩu vị cũng khá hợp.
Trần Hạo Nhiên thích bánh ngọt nên hai cha con đều đến đây ăn uống.
Đặc biệt là sau khi Miêu Xuân Hoa nghe qua điện thoại nói Tư Niệm làm món bún ốc và đậu phụ thối gì, chị Miêu không ngừng nhắc đến chuyện đó, nói rằng khi đi du lịch khắp nơi, chị đã cùng bố mẹ nếm thử đậu phụ thối Trường Sa và cũng nghe nói về bún ốc.
Dù sao thì chúng cũng rất ngon.
Hiện tại rốt cục có thời gian tới đây, hai người nghe tin này cũng nhịn không được nên tự nhiên rất kỳ vọng muốn tới đây, muốn thử một lần.
“Này, Tiểu Đông Tiểu Hàn, món bún ốc và đậu phụ thối mẹ cháu làm thực sự ngon đến vậy sao?”
Trần Hạo Nhiên nhìn thấy bên ngoài có mấy đứa trẻ đang đắp người tuyết, tò mò hỏi thăm.
Đám trẻ dừng lại và hỏi cậu ta: “Anh có muốn ăn không?”
Trần Hạo Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta một đường tới đây để ăn thứ này, mẹ anh nói rất ngon, anh nhất định muốn nếm thử.”
Mấy đứa trẻ nhìn nhau: “Thật muốn ăn à?”
Trần Hạo Nhiên gật đầu: “Sao anh lại nói dối mấy đứa?”
“Vậy anh nhất định phải ăn hết, đừng lãng phí đồ ăn, nếu không mẹ sẽ không vui.” Mấy đứa trẻ thúc giục.
Trong mắt chúng có chút thương hại.
Trần Hạo Nhiên không biết tại sao: “Sao em lại nói như vậy? Em không thấy ngon sao?”
“Ý kiến của chúng em không quan trọng, mẹ nghĩ nó rất ngon.”
Trần Hạo Nhiên nhìn bọn trẻ, cảm thấy kỳ quái.
Đột nhiên, cậu ta ngửi thấy mùi gì đó.
Nhìn xung quanh và thấy Đại Hoàng đang mặc áo len LV. Cậu ta dừng lại, mở áo khoác và nhìn vào chiếc áo len của mình.
Hoàn toàn giống nhau?
Chiếc áo len mẹ mua cho cậu có giống hệt con chó của Tư Niệm không?
Trần Hạo Nhiên sửng sốt.
Con của người bạn mà mẹ nó nói rất thích, nhưng mẹ lại không hề nói đó là con chó này phải không?
Trần Hạo Nhiên sắc mặt tối sầm, ngay tại cậu đang muốn tìm mẹ nói chuyện, cậu đột nhiên cảm giác được mùi hương càng ngày càng nồng.
“Này, Tiểu Hàn, con chó của em có ị không? Đi xúc đi, hôi quá.
Con chó lớn như vậy chắc chắn phải ị nhiều, trách sao lại có mùi hôi đến thế.
Trần Hạo Nhiên bịt mũi đứng dậy.
Đại Hoàng trợn mắt nhìn cậu ta, xoay người tiếp tục ngủ với vẻ mặt thờ ơ.
Trần Hạo Nhiên thấy có mấy đứa nhỏ không để ý tới mình, đành phải quay người đi vào nhà trước.
Hóa ra mùi hôi còn tệ hơn khi vào nhà.
“Mẹ kiếp, nhà vệ sinh của chị phát nổ à?”
Cậu ta nhìn thấy mẹ mình bưng bát thức ăn bước ra, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mùi vị thơm quá. Giống hệt như trong truyền thuyết!”
“Hạo Nhiên, con đến rồi, nhanh đi lấy bún đi, một lát sẽ mềm không ngon.”
Trần Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn mẹ mình. Liệu anh có thể sống sót trong môi trường hôi hám như vậy không?
Thật là một người độc ác.
Cậu vội vàng bịt mũi đi về phía nhà bếp, định bảo Tư Niệm gọi người tới xử lý nhanh.
Vừa bước vào bếp cậu đã thấy mùi còn nặng hơn.
Ngẩng đầu liền thấy Tư Niệm tựa hồ không có khứu giác, đang bỏ đồ vật vào trong bát, mỉm cười nhìn cậu ta: “Nghe mẹ nói cậu rất thèm món bún ốc tôi làm lâu lắm rồi, nào mau mang nó ra ngoài ăn nhé.”
Lúc này Trần Hạo Nhiên mới chú ý tới hình như mùi thơm tỏa ra từ bát của cô.
“?”
Tuyệt vọng bưng tô mì đi ra ngoài, Trần Hạo Nhiên phát hiện cha mình và Chu Việt Thâm đã mất tích.
Anh: “?Mẹ ơi, cha con và chú Chu đâu rồi?”
Mẹ anh uống một ngụm lớn thứ nước hôi hám trong bát, không ngẩng đầu lên nói:
“Cha con và chú Chu có việc cần bàn nên đi thư phòng.”
Trần Hạo Nhiên: “…” Cha chẳng lẽ đã sớm biết chuyện, mới chạy nhanh như vậy sao?
Tốt lắm, hổ độc còn không ăn thịt con, sao không gọi cậu?
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
Chương 435: Năm đầu tiên ở Bắc Kinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương