Y Phẩm Phong Hoa

Chương 57: Đan Điền Hỗn Loạn



Dứt lời, cô không chút do dự xoay gót rời đi, bước chân không chút ngập ngừng do dự. Nhưng vừa bước tới bậu cửa, hai mắt bỗng nhòe đi, khắp cơ thể đều cảm nhận được uy lực cực đại.

Đợi đến khi hoàn hồn, cô đã bị ép sát vào góc tường lúc nào không hay. Thân hình cao lớn và hơi thở nồng nàn của hắn bao trùm lấy cô, khiến cô không cách nào né tránh, không cách nào trốn chạy.

Ánh mắt Nam Cung Dục nhìn cô sáng quắc, xen lẫn vào đó một chút lạnh lẽo: "Khi nãy ta vừa cảnh cáo cô, không được phép gọi ta là Minh Vương điện hạ, phải gọi bằng tên của ta!"

Hột Khê tức tối nói: "Ngươi là gì của ta chứ? Dựa vào đâu bắt ta nghe theo ngươi?"

Nam Cung Dục ung dung, thong thả nói: "Cô không muốn biết làm thế nào để giải phóng đan điền của mình sao?"

Động tác định tấn công của cô bỗng chốc khựng lại, gương mặt cô tỏ vẻ do dự ngạc nhiên, ngay sau đó lại dâng tràn nỗi khát vọng mạnh mẽ.

Mới chỉ ở đại lục Mịch La này được mấy hôm nhưng khao khát muốn nâng cao thực lực của cô mỗi ngày lại càng thôi thúc hơn. Bằng không, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành con kiến, mặc sức cho người ta chà đạp.

Người đàn ông trước mắt cô là người đầu tiên nhìn ra đan điền cô có vấn đề, có lẽ hắn quả đúng là có cách giúp đỡ mình chăng?

Trong đầu Hột Khê rối ren như trăm mối tơ vò, sự giận dữ trên mặt cô đã tiêu biến không chút khí phách, thay vào đó là niềm mong chờ dạt dào: "Ngươi biết cách sao?"

Ánh mắt Nam Cung Dục lướt qua nét cười, trông thấy đôi mắt lanh lợi tựa sóng nước mênh mang của cô, hắn thoáng cảm nhận được niềm yêu thích đối với cô nhóc này tăng lên… Đây là loại cảm xúc chưa từng có, cảm giác muốn dùng đôi cánh của mình làm lá chắn che chở cho một người phụ nữ, muốn giữ cô ấy cho chỉ riêng mình để yêu thương. Điều quan trọng nhất là cảm giác này không tệ một chút nào.

Nam Cung Dục cong khóe môi, cúi thấp xuống từ tốn quan sát cô gái kiên cường bất khuất này, nhưng lại không nói câu nào.

Hột Khê cắn răng, cô lại cảm thấy tim gan quặn đau, nhưng vẫn cố mở miệng, giọng nhỏ như ruồi muỗi vo ve: "Nam Cung Dục, ngươi bảo đan điền ta có thể giải phóng là có ý gì?"

Đại trượng phu… khụ, thiếu nữ biết lúc nào nhún nhường lúc nào không, chỉ cần có thể nâng cao thực lực, chút thể diện này có sá gì.

Một tiếng gọi cả tên lẫn họ nhẹ nhàng này lại làm cho đôi mắt Nam Cung Dục vụt qua ý cười vui vẻ.

Khoé miệng hắn bất giác cong lên, làm cho khuôn mặt tuấn tú vô song như thể được bao phủ bởi ánh trăng sáng khiến người ta không thể nào mở nổi mắt.

Hột Khê nhìn đến ngẩn ngơ, trong đầu thoáng qua một ý niệm kỳ lạ: Mình mới chỉ gọi tên hắn thôi mà đã khiến hắn vui mừng đến vậy rồi ư?

Rất nhanh sau đó Nam Cung Dục liền thu lại nụ cười nói: "Cô có nghe đến đan điền hỗn loạn chưa?"

Hột Khê mơ hồ lắc đầu.

"Đã có võ giả đan điền hỗn loạn, linh lực tu hành bất phân ngũ hành, có thể tự do chuyển đổi, tích trữ linh lực vượt xa đan điền thông thường. Vì thế nên những võ giả có đan điền hỗn loạn, bất luận là tốc độ tu luyện hay là thực lực đều có thể bỏ xa các võ giả có cùng cấp bậc."

Hột Khê trợn tròn hai mắt: "Ý của ngươi là, ta thuộc hạng đan điền hỗn loạn sao?"

Nam Cung Dục mỉm cười gật đầu tán thành, ánh mắt mang theo vẻ ấm áp đến cả hắn cũng không phát giác ra.

"Nhưng ta nhớ là hồi bé ta đã từng làm kiểm tra linh căn, lúc đó huyền thạch không chút phản ứng, vì thế mà Nạp Lan Chính Trạch mới hoàn toàn vứt bỏ ta, ném ta đến chốn biệt viện. Nếu quả thật là đan điền hỗn loạn, thì sao một thầy thuốc Tứ phẩm như Nạp Lan Chính Trạch lại có thể không mảy may nhìn ra cơ chứ?"

Huyền thạch là vật dùng để kiểm tra linh căn tu luyện thiên phú của mỗi người, cũng như thuộc tính của nó.

Nếu như huyền thạch đã không có phản ứng nào thì tức là không có linh căn, cũng không có thiên phú tu luyện. Cô nhớ năm đó Nạp Lan Hột Khê kiểm tra thì cho ra kết quả như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...