Hứa Nhiên dừng một chút rồi nói: “Có lẽ chị sẽ muốn xem cái này, mãi đến ngày hôm nay, trước khi em tới đây đã đi thu thập hết mọi thứ lại, em không chắc tam ca có cho chị biết không nhưng theo tính cách của anh ấy thì đúng là rất khó coi, chỉ là xuất phát từ chính lòng mình, em mong chị có thể hiểu, em bảo đảm mỗi một chữ mình nói đều là sự thật, chị thông minh như vậy hẳn cũng đã phán đoán ra.”
Khương Thời Niệm quay đầu lại, thấy Hứa Nhiên lấy từ trong xe ra một túi văn kiện rất dày, cậu ta cởi bỏ dây buộc, mặt tiêu đề của văn kiện rất dài, nhưng cô đã lập tức nhận ra đó là tên công ty của Thương Thụy.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, tiếp nhận túi văn kiện, đọc toàn bộ nội dung bên trong.
Thời tiết cuối thu trở lạnh, mấy cơn gió thổi qua hàng cây hoa trà mà Thẩm Diên Phi trồng cho cô, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc.
Thương Thụy chưa bao giờ cứu cô, anh ta và Tưởng Huân đã mất tích không hề liên quan đến nhau, anh ta vốn không theo đuổi được cô nên mới phải dùng đến cách này, lừa cô tiếp nhận tình cảm của mình, công ty của anh ta vốn là bất hợp pháp, hơn nữa trước khi chuẩn bị đính hôn cô còn ngấm ngầm đi tìm con gái ruột của nhà họ Khương, muốn lấy cô ra làm hòn đá kê chân, giúp tiểu thư nhà họ Khương thượng vị.
Cha mẹ nhà họ Khương không những rất cảm kích mà còn nhà họ Thẩm vào vụ việc này, đối với cô từ đầu đến cuối chỉ có giả dối và lợi dụng, chưa bao giờ có một chút tình cảm thật lòng, thảo nào…… Thảo nào trước kia họ đột nhiên đối xử tốt với cô, thì ra là muốn đẩy cô vào cục diện này, mà sản nghiệp nhà họ Khương bao năm qua được gây dựng nhờ tham ô hối lộ, tất cả chính là gieo gió gặt bão.
Ngoại trừ cái này……
Lúc cô bị giam ở Vọng Nguyệt Loan, trên mạng xã hội bùng nổ một loạt tin tức, là Thương Thụy tự biết bản thân đã rơi vào chỗ chết, cuối cùng liều mạng phản kích, công khai tuyên bố trước khi đính hôn cô đã ngoại tình, thay người yêu như thay áo, đòi trèo cao, vụng trộm với người khác, lả lơi ong bướm.
Trên mạng nháo đến ồn ào huyên náo, về thân phận đối tượng ngoại tình thì anh ta lại không dám công bố, toàn bộ chỉ nhắm vào một mình cô. Vậy mà Thẩm Diên Phi lại thản nhiên bước ra đối mặt với truyền thông, ánh mắt thanh lãnh.
“Cô Khương chưa bao giờ là người thay đổi tình cảm, là tôi chặt đứt uyên ương, bản thân đơn phương thích cô ấy nhưng cô ấy lại chưa từng tiếp nhận dù là một chút tình cảm từ phía tôi. Chỉ là thật đáng tiếc, dù cô ấy có phản đối thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ luôn chờ đến ngày cô ấy mở lòng với mình.”
Anh chỉ nói mấy câu đã trực tiếp kéo hết mọi bàn luận đối chọi gay gắt về phía mình, là anh ỷ thế hiếp người, là anh cướp hôn thê của người khác, anh mới là kẻ đáng bị người ta lên án chửi mắng.
Gia chủ nhà họ Thẩm tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, ấy vậy mà đời sống tình cảm lại có thể hoang đường đến thế này, công chúng tức giận chửi mắng đồng thời không khỏi đồng cảm cho Khương Thời Niệm, thậm chí còn hơi hơi hâm mộ.
Cho đến hôm nay thì dư luận ồn ào huyên náo đã dần lắng xuống, thay vào đó là một chủ đề hot khác. Cô vẫn lông tóc không tổn hại, công việc không hề bị ảnh hưởng, còn Thương Thụy thì chính thức rơi đài, cô lại được rút lui với thân phận là người bị hại, đáng nhẽ người nên bị phỉ nhổ phải là cô, mọi báo ứng của nhà họ Khương rồi chuyện vị hôn phu đều biến mất khi cô chẳng hay biết gì.
Hứa Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành khàn giọng: “Em biết chị oán hận anh ấy, nhưng lúc trước anh ấy không nói là vì tư liệu còn chưa đầy đủ, sợ rằng chị sẽ không tin, cũng là vì anh ấy tình nguyện để chị hận mình, không muốn chị phủ nhận quá khứ của bản thân…… Anh ấy không độc ác như chị nghĩ, anh ấy yêu chị, tình yêu ấy có lẽ to lớn hơn chị tưởng tượng rất nhiều.”
Khương Thời Niệm không nói gì, đưa túi văn kiện cho Hứa Nhiên, bình tĩnh trở lại nơi tù hãm cô, ngồi lên sô pha nhắm chặt hai mắt, bàn tay khẽ che đi dưới khóe mi, từ khe hở của ngón tay chảy ra một dòng lệ nóng hổi.
Hai chân cô đã sớm đứng trước vực sâu vạn trượng rồi nhưng lại cố chấp giữ vững, cắn răng không muốn đi về phía trước, cho tới hôm nay, có một đôi tay vô hình nhẹ nhàng đẩy ra khiến cô hoàn toàn rơi xuống đó.
Hận anh sao.
Có lẽ vậy.
…… Yêu anh sao.
Cô khóc lóc bật cười.
Đương nhiên là không, sao có thể chứ.
Cùng ngày Thẩm Diên Phi trở về thì đã khuya, anh đứng ngoài cổng biệt thự rất lâu, đón gió thoảng qua mà chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng mờ ảo đêm muộn, nghiêng đầu lấy bật lửa ra định châm điếu thuốc trên môi thì bỗng dừng lại, vứt điếu thuốc, rũ lông mi, đi vào trong nhà.
Hôm nay cô lại muốn chạy trốn, buổi tối không biết sẽ nhìn anh như thế nào, vấn đề đã giải quyết, người nên xử lý đều đã xử lý xong, ồn ào mắng chửi trên mạng xã hội đã hoàn toàn lắng xuống, anh không còn lý do nhốt cô nữa, ngày mai hoặc muộn nhất là ngày kia sẽ phải mở cửa.
Cô càng không muốn trở về.
Nếu đêm nay cô lại cắn anh tiếp thì cũng tốt.
Thẩm Diên Phi không gõ cửa, giương mắt nhìn Khương Thời Niệm ngồi dưới thảm phòng khách, tùy tay ấn điều khiển từ xa đổi kênh đang xem, ánh đèn ấm áp, lần đầu tiên cô chủ động mặc quần áo anh mua, mái tóc dài thướt tha như vậy rũ xuống bên đầu gối, có cảm giác như một ngôi nhà.
Nhà của anh và cô.
Thẩm Diên Phi hơi giật mình, siết chặt các ngón tay, lúc Khương Thời Niệm nghe thấy tiếng động thì quay đầu đối diện với ánh mắt của anh, lười biếng đứng dậy, tắt TV, đi về phía nhà ăn, nhẹ giọng nói: “Thay quần áo đi, tôi đi làm bữa tối.”
Anh như vừa tỉnh mộng, đáy mắt bỗng nóng rực, bước nhanh lên phía trước ôm lấy cô, cúi người vùi mặt vào cái cổ ấm áp, cánh tay không ngừng siết chặt như muốn hưởng thụ từng chút hơi ấm.
Anh thế mà lại có ảo giác.
Ảo giác được yêu.
Khương Thời Niệm không giãy giụa, cũng không lạnh lùng vô cảm, rũ đầu để mặc anh làm mọi thứ nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước, vĩnh viễn không được thỏa mãn, chuyển từ cổ lên đôi môi, xác nhận cô có đang thật sự tồn tại hay không.
Cô thậm chí chưa từng cho anh một sắc mặt tốt chứ đừng nói tới dịu dàng, chỉ cần thu lại chút lạnh lùng vô cảm đã là ơn huệ quá lớn đối với anh rồi.
Khương Thời Niệm chuẩn bị rượu trên bàn cơm, không nói một lời, cùng anh trầm mặc khẽ chạm ly, ngửa đầu uống hết.
Thẩm Diên Phi giữ chặt tay cô, cô phá lệ cố chấp, thấy không lay chuyển được bèn đập nồi dìm thuyền chủ động muốn hôn anh. Cô tùy tiện làm cái gì cũng đều là uy hiếp anh, huống chi là hôn, nụ hôn nóng rực, hơi rượu thoang thoảng, đã không nhớ được mình uống bao nhiêu.
Trong phòng ngủ trên tầng, Khương Thời Niệm cả mặt say hồng, thất thần thở dốc, đúng lúc Thẩm Diên Phi định đứng dậy vào phòng tắm như mọi khi thì cô lại nắm lấy tay anh, hai mắt đỏ hồng: “Hôm nay tiếp tục đi, đừng dùng nước lạnh nữa.”
Thẩm Diên Phi nhẹ nhàng nuốt nước bọt nơi yết hầu, cuồng nhiệt nơi đáy mắt càng điên loạn, mạnh mẽ áp xuống: “Tuệ Tuệ, anh không muốn ép buộc em.”
“Vậy anh chưa từng ép buộc em sao? Từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, có chuyện nào là anh không tự ý làm theo ý mình chứ?”
Lông mi anh rũ xuống, chua xót im lặng nhìn cô.
Khuôn mặt Khương Thời Niệm nóng bỏng: “Chỉ có chuyện hôm nay là không phải ép buộc, là em nguyện ý.”
“Thẩm Diên Phi, em đã như vậy, nếu anh vẫn cự tuyệt cũng không sao.” Cô cong môi cười, không hiện rõ cảm xúc, trong mắt cũng có điên cuồng không kiềm chế được: "Hiện tại em tùy tiện khoác bộ quần áo đi ra ngoài tìm người khác thì sẽ thế nào? Đồng nghiệp? Bạn học? Sẽ luôn có người thích em, nguyện ý tiếp nhận em, anh nói xem có đúng không?”
Cô biết nói ra những lời này sẽ có cái hậu quả gì, vô cùng rõ ràng Thẩm Diên Phi sẽ bạo phát ra sao.
Anh tường đồng vách sắt nhưng lại có thể dễ dàng bị đắn đo.
Muốn đả thương, kích thích, tra tấn, nghiền nát anh rất khó nhưng có lúc lại thật dễ dàng.
Người đàn ông này, anh càng mạnh mẽ, cô càng lãnh đạm, nói với anh một câu thích người khác cũng có thể làm anh nhận hết dày vò, cái gì cũng làm được ra.
Khương Thời Niệm bị đẩy lên giường, nước mắt thi nhau chảy ra từ đuôi mắt thấm ướt gối đầu, cô uống rất nhiều rượu, chuốc say chính mình nhưng giờ khắc này lại thấy như chưa bao giờ thanh tỉnh đến vậy, cô không lừa dối được chính mình, cô biết.
Mình là nguyện ý.
Cô đã sa đọa vào trong bóng tối mà mình căm ghét khinh thường nhất, biết rõ là không nên bắt đầu, sớm nên kết thúc, nhưng quá muộn, bản thân đã không quay đầu được nữa rồi.
Người đàn ông nhiễm đỏ cả đôi mắt, những đường gân xanh nổi trên cổ cùng giọt mồ hôi lăn dọc xuống cằm làm cô hoàn toàn tan rã, quên đi tất cả.
Có được chỗ sâu nhất nhưng cũng là lồng giam chân chính.
Giam giữ anh, thả tự do cho cô.
Cô dần mất đi ý thức, mơ hồ nghe thấy có giọng nói khàn khàn như cầu xin: “Tuệ Tuệ, chúng ta kết hôn, em gả cho anh.”
Lúc Khương Thời Niệm tỉnh dậy thì Thẩm Diên Phi đã không còn ở bên, cô khó khăn rời giường. Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến động tĩnh, là anh đẩy cửa tiến vào, đi nhanh về phía trước bế cô lên, giúp cô rửa mặt ăn sáng, sau đó luyến tiếc buông tay, dẫn cô đến chỗ vườn hoa sau nhà.
Ngoại trừ mấy cây hoa trà thì anh có trồng thêm một vài giống cây mới, chúng đã bắt đầu cao dần, nhón chân cũng không với tới, có lẽ sắp đến mùa nó nở hoa.
Khương Thời Niệm thấy có chút hứng thú, nâng tay lên muốn rướn tới, cách một khoảng, Thẩm Diên Phi nhấc người cô lên, để cô ngồi trên cánh tay anh, vừa vặn giúp cô chạm tới.
Nhánh cây lay động, có mấy cánh hoa nhỏ bay lả tả xuống, cô cúi đầu liền đối diện với khuôn mặt của anh, cánh hoa lướt qua mặt, trên đó còn có ý cười, làm cô chợt nhớ tới học trưởng thanh lãnh của mình hồi đi học.
Anh nhìn cô chăm chú, hỏi: “Có chút tình cảm nào với anh không?”
Cô không kịp phản ứng, nước mắt lại như muốn tràn ra, đúng lý hợp tình đáp: “Không có, anh đừng si tâm vọng tưởng.”
Môi anh vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên cánh tay mà cô đang bám vào mình: “Nhất định sẽ có đúng không?”
“Sẽ không, không có khả năng.”
“Sẽ.”
Khương Thời Niệm tránh ánh mắt của anh, ngẩng đầu ngắm những nụ hoa chớm nở, trong lòng không khỏi run rẩy.
Sẽ.
Cô có thể lừa anh nhưng không gạt được chính mình.
Cô dùng hết mọi biện pháp, lấy ra toàn bộ sức lực để có thể kháng cự rời xa, để anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy thống hận của mình, nhưng vô dụng. Cho dù phần tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã sai lầm, cô vẫn yêu anh, tựa như thiếu nữ trung học ngây thơ, không hiểu tình yêu, chỉ biết hốt hoảng né tránh.
Phần tình yêu này không phải là cái gì quang minh xán lạn, vĩnh viễn sẽ chỉ có thống khổ, nhưng mặc dù là ở trong bóng tối cắn xé trầm luân thì đó cũng vẫn là yêu.
Chớp mắt đã đến mùa đông, Thẩm Diên Phi giấu Khương Thời Niệm viết một lá thư rất dài, viết đi viết lại mấy lần rồi lại lần ngồi làm lại lần nữa, gằn từng chữ một, là toàn bộ tâm tư và tình yêu khắc cốt ghi tâm mà anh giữ trong mình suốt tám năm.
Anh bắt đầu động tâm như thế nào, khi tan học đuổi theo hình bóng của cô như thế nào, đã ghen tuông ra sao, một người binh hoang mã loạn, vất vả trải qua mọi đắng cay ngọt bùi, rồi đến cả lời tỏ tình bị lãng quên như thế nào, còn có tai phải chảy máu ở núi sâu mưa to vào trại hè năm xưa, ôm đóa hoa huệ ở nước Mỹ, đau đớn mộng thấy mặt cô.
Anh cất phong thư đi thật cẩn thận, lấy ra một đóa hoa huệ được buộc lại bởi dây cột tóc, là đồ từ hồi cao tam cô đưa cho anh.
Thẩm Diên Phi vòng dây cột tóc lên trên phong thư, kết thành một vòng thật đẹp, viết lên trên đó “Gửi Khương Tuệ Tuệ”, trịnh trọng bỏ vào trong ngăn kéo của thư phòng, đợi qua đêm giao thừa thì anh sẽ đưa cho cô.
Gửi cho cô tám năm đơn phương thầm lặng của mình.
Đến lúc đó, có lẽ cô sẽ yêu anh một chút.
Vừa đóng ngăn kéo lại thì Khương Thời Niệm mở cửa đi vào trong, thấy anh giấu giấu diếm diếm, nghi ngờ hỏi: “Giấu cái gì vậy?”
“Thư tình,” Thẩm Diên Phi thản nhiên nói: "Đợi qua đêm giao thừa sẽ đưa cho em xem.”
Khương Thời Niệm nhíu mày nói “Nhàm chán, em không muốn xem”. Nói rồi xoay người rời đi, hai vành tai lúc này lại dần dần phiếm hồng.
Qua đêm giao thừa……
Lúc nhận được lá thư tình ấy liệu có thể suy xét cho anh một câu đáp lễ không.
Khoảng cách đến cuối năm chỉ còn có nửa tháng, lúc Thẩm Diên Phi trên đường về nhà thì nhận được một số máy lạ ở nước ngoài, đối phương gấp gáp nói rất lâu, mấu chốt quan trọng nhất chính là một câu.
“Thẩm đổng, Tưởng Huân tỉnh, đã chạy trốn tới biên cảnh Nam Phi, trước mắt vẫn chưa tìm thấy.”
nhà họ Tưởng mấy năm gần đây là cha của Tưởng Huân nắm quyền nên đương nhiên biết được chân tướng năm đó giữa anh và Tưởng Huân, ghi hận trong lòng, vài lần ám toán đều không thành công, nhất định sẽ tiếp tục trả thù, rất có thể sẽ chuyển mục tiêu sang Tuệ Tuệ. Đối với tai họa ngầm là nhà họ Tưởng này, lần trước khi xử lý Thương Thụy và nhà họ Khương, anh đã âm thầm diệt trừ không để lại dấu vết nhưng vẫn còn sót lại vài dư nghiệp của nhà họ Tưởng chạy trốn sang nước ngoài, bây giờ đang truy tìm.
Chỉ sợ bây giờ Tưởng Huân tỉnh lại, có năng lực đào tẩu, bọn họ đã liền thành một mạch, đều cùng nhau ở Nam Phi, càng coi Tuệ Tuệ làm đối tượng trả thù.
Không có đủ mồi thì không thể một lưới bắt hết bắt hết bọn chúng được.
Thẩm Diên Phi quyết định đi Nam Phi, nhổ cỏ tận gốc đám chó chết chui lủi trong bóng tối này, để Tuệ Tuệ cả đời không còn tai họa ngầm.
Anh chuẩn bị rời đi, chỉ còn mười một ngày nữa là bước sang năm mới, lúc Khương Thời Niệm biết được anh có việc phải đi công tác ngay, hơn nữa còn không rõ là hôm nào sẽ về, cô đương nhiên là thấy vui vẻ, cũng không thèm nói gì khác, càng đừng nói là gương mặt tươi cười, bảo anh nhanh đi đi, không có việc gì thì đừng trở về.
Thẩm Diên Phi ôm chặt lấy cô như muốn nhập người vào cơ thể mình, chẳng quan tâm ngày đêm, đè nặng người lăn lộn khắp nơi trong nhà, một hai phải ép cô dịu dàng lại, không thể tiếp tục lãnh đạm rồi liên tục thì thầm bên tai: “Tuệ tuệ, em có yêu anh không?”
Cô vẫn trả lời không yêu như mọi khi.
Không yêu, không yêu.
Đừng có nằm mơ, sẽ không yêu anh.
Sắp đến đêm giao thừa mà anh vẫn khăng khăng đòi ra ngoài, là vì không muốn nghe câu đáp lễ từ cô sao!
Khương Thời Niệm tự biết đây là vô cớ gây rối nhưng vẫn cảm thấy khó chịu muốn giận dỗi, mãi đến ngày Thẩm Diên Phi xuất phát, Khương Thời Niệm cố ý quên, đến đài truyền hình đi làm, vừa tới nơi thì nhận được thông báo Thẩm đổng đã xin cho cô nghỉ một ngày.
Cô biết, anh muốn cô đến sân bay tiễn mình.
Khương Thời Niệm đi nhưng ngồi ở bên ngoài không muốn anh nhìn thấy, không muốn gặp nhau.
Cô đến nay vẫn chưa biết nên sống chung với anh như thế nào, luôn vướng bận khó chịu, cảm xúc dồn nén trong lòng dày vò trái tim.
Chờ lần này trở về……
Đọc thư tình, nói lời thật tình từ đáy lòng có lẽ sẽ là một khởi đầu tốt.
Thẩm Diên Phi vẫn đứng đợi ở sân bay, người bên cạnh đành nhắc nhở: “Thẩm đổng, không còn kịp nữa rồi.”
Anh mới đứng lên, bình tĩnh nhìn về hướng mà Khương Thời Niệm khả năng sẽ đến, hy vọng đến một giây cuối cùng, anh chậm rãi xoay người đi vào, đến chỗ đăng ký làm thủ tục vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, hướng đó vẫn như cũ không có người mình mong đợi.
Tuệ Tuệ không yêu anh.
Anh sao lại không biết chứ.
Tất cả đều là do anh cưỡng cầu, là do anh yêu đơn phương tự sinh ra ảo giác ấy, một lần rồi lại một lần nhấm nháp hồi ức, tưởng tượng hình ảnh cô sẽ yêu mình.
Lá thư tình kia là lời tỏ tình mà cũng phải trăm phương ngàn kế bức cô, muốn đổi lại chút tình cảm bố thí, trói chặt cô ở bên mình, nếu đêm giao thừa không đưa được thì có lẽ mới là số mệnh anh nên nhận.
Mẹ anh từng nói người như anh không xứng được yêu, mãi mãi không có được kết quả tốt.
Anh có thể cho Tuệ Tuệ, hoặc là bản thân hoàn chỉnh, âm u, tội ác tày trời hoặc là tự do.
Thứ Tuệ Tuệ muốn đương nhiên là cái sau.
Cho dù là so sánh với cái gì thì trong lòng cô, anh chính là thứ bị loại bỏ đầu tiên.
Khương Thời Niệm đứng ở sát cửa sân bay, nhìn phi cơ cất cánh, biến mất ở tầm nhìn cuối, cô nhấp môi rũ mắt, nhìn tin nhắn WeChat cuối cùng trên di động.
“Tuệ Tuệ, đợi đến đêm giao thừa, anh sẽ bắn pháo hoa cho em xem.”
Khương Thời Niệm đợi hơn một tuần, đài truyền hình bắt đầu cho nghỉ tết Nguyên Đán, không khí năm mới đầy náo nhiệt trên đường phố, cô mua hoa cắm ở phòng khách, nằm trên sô pha mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, mơ thấy Thẩm Diên Phi trở về, quỳ gối trước sô pha sờ lên mái tóc mình, ánh mắt sâu nặng ôn nhu.
Cô lập tức bừng tỉnh, thấy trời đã tối đen, qua 12 giờ thì sẽ đến ngày cuối cùng của năm.
Ngày mai là giao thừa rồi mà hôm nay anh vẫn chưa về.
Khương Thời Niệm đã không còn buồn ngủ, lặng lẽ ngồi chờ ở sô pha, chờ đến tận hừng đông. Sau giờ trưa bèn lấy điện thoại gọi cho Hứa Nhiên, hỏi Thẩm Diên Phi rốt cuộc khi nào mới về nhà, anh ấy rõ ràng trước khi đi đã nói đến đêm giao thừa sẽ bắn pháo hoa cho cô mà, còn nói sẽ đưa thư tình, đồ bí mật trong ngăn kéo thư phòng kia, cô vẫn chưa hề động tới.
Hứa Nhiên tạm dừng rất lâu rồi nói: “Chị dâu à, Tam ca có nói nếu anh không về kịp thì em sẽ cho người đưa chị đến thành bên sông đào, 8 giờ tối sẽ có bắn pháo hoa, là anh ấy chuẩn bị cho chị, đúng giờ sẽ bắn cho chị xem, anh ấy thất hứa, nhưng pháo hoa thì không.”
Khương Thời Niệm cúp máy, lập tức gọi cho Thẩm Diên Phi nhưng đầu bên kia lại không liên lạc được.
Ai muốn xem pháo hoa chứ, thứ cô muốn xem đâu phải mấy cái đấy!
Sao anh có thể đáng ghét đến thế chứ!
7 rưỡi tối, Khương Thời Niệm ngây ngẩn nhìn thời gian trôi đi, lái xe đã ở ngoài cửa thúc giục mấy lần, sợ lỡ mất thời gian, cô xác định Thẩm Diên Phi sẽ không đột nhiên trở về, đứng dậy mặc áo khoác, lên xe đến điểm hẹn.
Lúc cô xuống xe là đúng 9 giờ tối ở Bắc thành, tiếng pháo hoa đầu tiên vang lên giữa bầu trời.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy trên bầu trời đêm tối mịt là từng chùm pháo hoa màu xanh lam tuyệt đẹp.
Âm thanh pháo hoa ồn ào náo nhiệt cùng với ánh lửa pháo hoa rực rỡ có phần giống với lượng thuốc nổ có thể dễ dàng phá hủy cả một thế giới nhỏ bé.
Bờ sông lửa khói đầy trời, ánh sáng ấy phản chiếu lên đôi mắt đang rưng rưng của Khương Thời Niệm. Cô nghĩ, bây giờ đã đến lúc hồi đáp lại món quà, cô mở điện thoại nhắn cho Thẩm Diên Phi tin nhắn WeChat mà anh sẽ vĩnh viễn không nhận được.
“Anh còn nợ em món quà, trở về nhất định phải tận tay đưa cho em đây, bây giờ em đáp lễ trước, Thẩm Diên Phi, em yêu anh.”
Ở một thành phố biên cảnh tại Nam Phi, cách núi rừng có tiếng nổ mạnh ầm vang từ máy bay phản lực, trong ánh lửa hỗn loạn ấy có một người đàn ông trong giây phút cuối cùng đã đeo lên ngón tay mình một chiếc nhẫn cưới, tiếng nổ đồng quy vu tận rung cả trời đất hoàn toàn cướp đi mạng sống của anh.
Ý thức biến mất từ khi nào, anh đã không còn rõ ràng nữa.
Chỉ là may mắn, trong bức thư tình kia còn có cả di chúc mà anh để lại cho cô.
Có lẽ đã đoán trước lần này sẽ một đi không trở về nên còn từng ảo tưởng vô số lần rằng khi anh thể hiện toàn bộ trái tim của mình ra cho cô thấy, cô sẽ cảm động mà nảy sinh tình cảm.
Tuệ Tuệ, chúc mừng em được tự do, may mắn em chưa bao giờ yêu anh.
Có lẽ em không biết, anh đã từng có một giấc mộng.
Trong mộng em sẽ ôm anh, hôn môi anh, còn nói với anh.
Thẩm Diên Phi và Khương Tuệ Tuệ, tình sâu nghĩa nặng, mãi mãi không rời xa nhau.
Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan
Chương 154
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương