Vườn trường hai
Khương Thời Niệm có chút choáng váng, chân cô dường như giẫm lên bông gòn trong ánh sáng nhợt nhạt chập chờn cùng giọng nói khàn khàn của Thẩm Diên Phi.
Đôi khi cô có thể nhìn thấy anh một cách rõ ràng, từ hình dáng đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt sâu thẳm và đôi môi gợi cảm, quai hàm siết chặt, yết hầu lên xuống, cái cảm giác cưỡng bức và lạnh lùng, tất cả kéo đến đánh úp vào trái tim bồn chồn của cô, trong khi ánh đèn mờ đi, anh sẽ ẩn trong bóng tối, tràn đầy sắc bén. Cùng với khao khát mòn mỏi muốn được ở bên cạnh anh tạo nên trong cô một nỗi buồn dâng trào.
Khương Thời Niệm thầm nuốt nước bọt, hốc mắt cô nóng lên, nhưng đôi môi cô lại vương nét cười, khi chính tai cô ấy nghe thấy những lời thú nhận của anh, những từ trên giấy viết thư dường như trở thành một người sống đứng trước mặt cô, anh xé mở tâm tư của mình ra, hôm nay nói cho cô biết.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng không mất bình tĩnh: "Em có thể."
"Yêu sớm thì làm sao... Học trưởng, những lời anh nói ra thì không được đổi ý đâu đấy, em đồng ý rồi, từ nay về sau anh đừng có nghĩ tới việc thu hồi lại những lời này." Khương Thời Niệm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như đang bốc cháy của thiếu niên. Hành lang trước giờ cô và anh lướt qua nhau trong im lặng không biết bao nhiêu lần, bây giờ đứng đối diện anh, trong không khí có cái gì đó vừa nổ tung một tiếng “bụp”, ngọn lửa bùng lên như tia chớp nóng lên với tốc độ rất cao, thiêu đốt không ngừng, cô nghiêm túc nói: "Em muốn càng nhiều thư hơn, em muốn nhìn anh thi đạt vị trí thứ nhất, muốn anh đợi em ở trường đại học, đợi đến lúc em cũng lớn rồi thì anh không cần phải mắc kẹt ở hai chữ yêu sớm này nữa, em sẽ cùng anh tạo nên tình yêu nồng cháy nhất, rồi kết hôn với anh..."
Cô nhớ đến chiếc nhẫn kim cương mà mình đã đeo trước khi máy bay gặp nạn, khi cúi đầu xuống cô mới nhận ra rằng nó đã biến mất.
Khương Thời Niệm, một cô học sinh trung học cuối cấp, nắm lấy ngón tay đeo nhẫn bên trái để trần của anh, cất giọng mũi mềm mại, âm lượng rất thấp, cô đau lòng thì thầm: "Anh đeo nhẫn cho em luôn đi, thay vì trốn tránh khóa nó lại vào trong ngăn kéo."
Cô còn chưa nói xong, tiếng chuông nghỉ tự học buổi tối đã vang lên khắp tòa nhà dạy học, ngay sau đó cửa các phòng học trên lầu lần lượt mở ra, tiếng nói chuyện và tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng, mọi người bắt đầu chạy xuống lầu tranh thủ mười phút ra ngoài để mua đồ ăn vặt.
Nhìn thấy âm thanh đến gần, và đèn kích hoạt bằng giọng nói sáng lên từng lớp, Khương Thời Niệm không khỏi lo lắng và tự hỏi tại sao ảo ảnh lại chân thực như vậy, liệu đám đông không liên quan này có quá chân thực và quá chi tiết không?
Cô lập tức bỏ qua, không sao, không sao, ai muốn xem cũng không sao, dù sao cũng chỉ là bọt nước, cô giành giật từng giây phút một, giơ tay lên vòng qua gáy Thẩm Diên Phi, áp vào má anh, Lúc này cô mới thật sự cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, miễn cưỡng buông tay.
Cô và anh đã bỏ qua nhau quá nhiều, khoảng thời gian yêu hận đan xen, mỗi lần ôm nhau, cô chưa từng cho anh sự trong trắng, cho tới khi chết anh cũng chưa được vợ ôm thật lòng một lần.
Khương Thời Niệm tập trung vào việc ôm anh và trong giây tiếp theo Thẩm Diên Phi kéo cổ tay cô đi ra khỏi cửa tòa nhà trước khi làn sóng học sinh đầu tiên xuống cầu thang xuất hiện, tránh con đường chính sẽ sớm trở nên đông nghẹt người. Bỏ qua khuôn viên cây xanh rộng lớn, bước lên con đường quanh co dẫn ra bên ngoài trường trung học số một.
Khương Thời Niệm đi theo anh từng bước, không khí trong lành của cành cây và ngọn cỏ tràn vào mũi cô và cảm giác về sự sai lệch của thời gian trong một khoảnh khắc nào đó bóp chặt trái tim cô, trong quá khứ... khi cô chống cự và căm hận gia chủ của nhà họ Thẩm, cô không cho phép anh nắm tay thì anh vẫn luôn như vậy, luôn nắm chặt cổ tay cô.
Thẩm Diên Phi đưa cô đến cổng trường, đường phố sáng trưng, khuôn mặt anh đắm chìm trong ánh sáng và bóng tối, sau khi nhìn cô một lúc, anh đưa tay lên, dùng lòng bàn tay ấn vào trán cô. Sau khi xác định đã hết sốt, anh thì thầm: "...Muộn rồi, em không có lớp tự học, về nhà đi."
Khương Thời Niệm mở to mắt kinh ngạc, nhưng lại không ngờ tới mình có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của anh trong khi đã đi cả nửa ngày.
Thẩm Diên Phi thế mà tai cũng đỏ lên sao! Thế người cứng rắn ép mình thú nhận ở chỗ hành lang kia là gì cơ chứ?
Vị chua ngọt đan xen từ lồng ngực dâng lên, cô không khỏi lắc lắc cổ tay vẫn bị anh nắm, hỏi: “Học trưởng, anh thổ lộ tình cảm, em đã đồng ý, bây giờ còn muốn đuổi em đi sao?”
Thẩm Diên Phi biết tay anh bây giờ còn nóng hơn cả lúc cô phát sốt, lông mi anh run rẩy, anh nâng mắt lên nhìn gò má trắng nõn mịn màng của cô gái, đôi mắt hoa đào quyến rũ, ánh sáng trong đó rất dịu dàng, đôi mắt chưa bao giờ nhìn về phía anh lúc này lại chỉ hoàn toàn tập trung vào anh.
Trái tim của anh như rơi vào trong chảo dầu sôi sùng sục, đập thình thịch, càng chặt càng đau, vị ngọt quá xa lạ, anh sợ lúc này nhắm mắt lại rồi mở ra thì giấc mơ sẽ kết thúc, đây chỉ là tưởng tượng của anh mà thôi.
Suy nghĩ của anh như chìm vào sương mù, anh đứng im lẳng lặng nhìn cô. Khi cô cử động nhẹ bàn tay đang bị anh siết chặt, anh dường như thức tỉnh, tim bị một cỗ mềm mại đánh úp, trái tim tràn đầy vui sướng như được hồi sinh.
Ngay khi tầm mắt rung chuyển, anh như phát điên vì đau đớn và sung sướng.
Anh lo lắng... mình không khống chế được tốc độ thích hợp, nếu đêm nay tiếp tục áp sát cô như vậy, anh sẽ làm ra chuyện mà cô không thích.
Khương Thời Niệm dùng tay kia móc ngón trỏ của anh ta: "Đừng nghĩ đến việc dỗ em về nhà, em không đi đâu, anh đi đâu thì em đi đấy, anh ở kí túc xá hay vẫn ở nhà họ Thẩm? Không sao, em sẽ đợi anh ở tầng dưới, anh không cần thuyết phục em, em không nghe bất cứ điều gì đâu, ngay cả khi anh đưa em về tới cửa nhà, em vẫn lén đi theo anh."
Cô sợ cô sẽ không qua khỏi nổi đêm nay, nên trước khi xuống hoàng tuyền thì cô không muốn cách xa anh. Khương Thời Niệm muốn mỗi phút giây đều ở bên cạnh anh.
Để khiến cô nghe lời, Thẩm Diên Phi cố ý đưa cô đến cửa căn nhà thuê của anh ở bên ngoài trường học, vốn tưởng rằng cô sẽ thu mình lại ngoan ngoãn nhượng bộ, nhưng cô lại cười nắm lấy cánh tay anh, vội vàng đi vào, sốt sắng hỏi anh: "Chỉ có một cái giường sao?"
Anh kéo lại cô gái nhỏ đang dán mắt vào anh, trái tim anh sắp bị cô chơi đến chết, anh biết cô đã hạ quyết tâm, chuyện này không thể vội, cô vừa hạ sốt không thể chịu đựng được.
Vầng trăng sáng ngời trên đầu, Thẩm Diên Phi dẫn Khương Thời Niệm trở lại trường trung học số một. Khi hai bóng người mặc đồng phục học sinh đang băng qua đường, một chiếc ô tô đột nhiên đâm sầm vào đường, lao vút qua trên con phố dài vào ban đêm..
Vốn dĩ Thẩm Diên Phi chỉ nắm cổ tay Khương Thời Niệm, trong lúc nguy cấp, anh theo bản năng xoay người, tóm lấy cô vào trong tay, dùng thân thể chặt chẽ chặn cô lại.
Sau đó hai tay không thể buông ra nữa, sau lưng tiếng huýt sáo và những tiếng huyên náo của thế giới trở nên yên tĩnh, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, quấn lấy nhau nhẹ nhàng bí mật mà ấm áp, không ánh mắt va chạm, cơ thể vừa khít, cảm giác như muốn thiêu đốt giữa làn da được cọ xát cẩn thận, thấm đẫm mồ hôi mỏng của nhau, bao phủ trong màn đêm dịu dàng.
Con đường không dài, sau khi đi một lúc lâu, tới nơi Thẩm Diên Phi bật đèn trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ đấu kiếm, ngoài sân tập trống với tấm gương lớn, còn có một phòng nghỉ ngơi độc lập, được trang bị đầy đủ, còn có chiếc giường đơn bên trong thường không được sử dụng, hơn nữa còn rất sạch sẽ, giúp cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Khương Thời Niệm cau mày: "Còn anh thì sao?"
Cô bị đẩy đến mép giường ngồi xuống, giãy giụa không được, chỉ có thể ngẩng đầu hỏi anh.
Thẩm Diên Phi nhếch môi: “Sân tập lớn như vậy, làm sao ngủ không được.”
Anh dừng lại vài giây âu yếm nói với cô: "Em ở đây là được rồi."
Địa điểm này đầy dấu vết của việc anh ấy ở một mình. Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy đưa người khác tới.
Khương Thời Niệm đang định phản đối, bàn tay lạnh như băng của anh đã đặt lên đỉnh đầu cô, chậm rãi xoa xoa, cúi xuống nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, nhẹ nhàng nói: "Khương Thời Niệm, tôi là sếp của em, em cần tuân lệnh."
“Không nghe” Cô nghe anh nói như vậy, không chỉ đỏ mặt, mí mắt cũng hơi phiếm hồng, hai tay vò vò ga trải giường, chỉ là không phối hợp, “Xã trưởng, học trưởng... đều không làm gì được em đâu, em chỉ muốn nghe bạn trai của mình thôi.”
Bóng dáng nam sinh giống như một tác phẩm điêu khắc không gì sánh được, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, đỡ lấy đầu gối cô, ngước nhìn vào sâu trong con ngươi của cô, kéo chặt đường cong lại: “Ở giảng đường, em đã nói thời gian của mình không nhiều lắm, ý của em là gì, có nghĩa là khi giấc mộng hoàn toàn tỉnh lại, không còn ảnh hưởng đến em nữa, em sẽ lấy lại những gì em đã nói với anh, coi như không có chuyện gì xảy ra, sau đó bỏ mặc anh, rồi trốn anh như trốn quái vật đúng không? "
Cổ họng Khương Thời Niệm sưng lên, cô đau khổ nói không nên lời, nàng cho rằng anh là ảo giác, cực kỳ tự phụ, nhưng đêm nay nàng chết trong lạnh giá, anh sẽ ở nơi nào? Cùng chết sao?
Cô kiên quyết lắc đầu: "Không, rạng sáng mai khi anh mở mắt ra, em vẫn ở đây, vẫn thích anh nhiều như vậy, chỉ càng sâu đậm thêm chứ không ít đi chút nào."
Thẩm Diên Phi mỉm cười, cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phả ra giữa những ngón tay đang nắm chặt của hai người, cố gắng che giấu giọng nói hơi run rẩy, giống như tất cả những thứ này đều thực sự thuộc về anh: “Được rồi… bạn gái của anh, bây giờ đi ngủ được chưa?”
Khương Thời Niệm ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường nhỏ, mở to mắt, lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của thiếu niên ở sân tập bên ngoài.
Khi chắc chắn rằng anh đã ngủ, cô nhẹ nhàng đứng dậy, sợ tiếng ồn quá lớn, cô không đi giày, nín thở bước ra ngoài, thì thấy anh đã để chiếc đèn gần nhất cho cô ấy, còn anh đang ngồi trên sàn, lưng tựa vào nó. Anh hơi cúi đầu xuống, không gian chìm trong sự im lặng, cơ thể anh chìm một nửa vào bóng tối.
Cô bước đôi chân trần đến bên anh rồi ngồi xuống, nghiêng đầu dựa vào bờ vai vững chắc của anh anh, cố kìm lại những giọt nước mắt không hiểu sao lại rơi mãi, cẩn thận vòng tay qua eo anh, tựa vào người anh mà ngủ thiếp đi.
Bằng cách này, ngay cả khi chết, cô cũng không bao giờ rời xa anh.
Sáng sớm mùa thu, trời vẫn còn sớm, khi tia sáng đầu tiên lấp ló từ trên trời khuếch tán ra, Thẩm Diên Phi ở trước gương từ từ mở đôi mắt ướt đẫm sương mù ra.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đã ngủ say trong lòng mình, tình yêu thuần khiết nồng nàn trong mắt anh bị tham lam và cố chấp khắc cốt ghi tâm hòa tan từng lớp từng lớp, tia lửa lan tràn không ngừng trong không khí, như thiêu đốt linh hồn trong suốt.
Thẩm Diên Phi ôm Khương Thời Niệm giống như đi trên băng mỏng, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của cô, đôi môi cẩn thận chạm vào giữa lông mày cô, cử động nhẹ hết sức như sợ nàng công chúa tỉnh giấc.
"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ..."
Anh nhắm mắt lại và gọi tên cô thật khẽ khàng.
"Là em sao."
Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan
Chương 157
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương