Những lời này của Thẩm Diên Phi làm cho trái tim bị treo ngược của Khương Thời Niệm không thể buông xuống được, lúc thay quần áo thường xuyên lơ đãng, Tần Chi nhìn ra điều không đúng nên hỏi cô, cô khó nói ra được, chỉ có thể tự mình âm thầm tiêu hóa.
Rốt cuộc Thẩm Diên Phi có ý gì, khi lần đầu ngủ cùng phòng anh nói không có ý định đó, thì ra là bởi vì chưa tổ chức hôn lễ sao? Câu nói vừa nãy của anh rõ ràng là có ý muốn làm chuyện vợ chồng!
Lúc trước cô từng ra lệnh cho bản thân phải tiếp nhận nhưng khi anh tiện miệng nhắc đến thì cô đã gạt chuyện này qua một bên, bây giờ nhắc lại những gì cô đã sắp thân quen lại phải đối mặt vì sự thay đổi to lớn, cảm giác sợ hãi của cô chỉ tăng không giảm.
Khi đôi vợ chồng mới cưới đang đi mời rượu thì Khương Thời Niệm mới tìm lại được bình tĩnh, khéo léo khoác tay Thẩm Diên Phi bước đi trong bữa tiệc.
Điều bất ngờ là tất cả những thành viên trong nhà họ Thẩm đều ngồi ở ghế chính, mặc dù sắc mặt không được tốt lắm nhưng ít nhất cũng có mặt. Những người khác đang ngồi không có ai dám để Thẩm Diên Phi mời rượu, dù cho ra ngoài thân phận có cao thế nào cũng phải nâng ly rượu lên mời trước, Thẩm tổng nể mặt uống một ngụm là đã đáng để mang đi khoe khoang rồi.
Buổi tối còn một bữa tiệc tối, buổi chiều Khương Thời Niệm nghỉ ngơi một lúc, khi đến bữa tiệc vào buổi tối khó tránh được việc bị đau mắt cá chân. Cô phải đứng cả ngày rất lâu, bình thường lại không hay đi giày cao gót nên vẫn luôn thấy không quen.
Trên mặt cô không hề biểu lộ gì chỉ nhân lúc không ai chú ý tới bước đi khập khiễng để bớt đau, Thẩm Diên Phi đang đứng cạnh cô nói chuyện với người khác đột nhiên quay đầu lại nhìn xuống mắt cá chân cô.
Khương Thời Niệm căng thẳng, nhanh chóng đứng thẳng lại, tự nghĩ rằng anh không nhìn ra vấn đề nhưng Thẩm Diên Phi vẫy tay gọi Hứa Nhiên tới nhỏ giọng nói: “Chị dâu cậu mệt rồi tôi đưa cô ấy về nghỉ, những chuyện khác cứ làm qua loa là được.”
Khương Thời Niệm ngạc nhiên, nhìn hiện trường buổi tiệc tối mới diễn ra được một nửa, có biết bao nhiêu người chờ có cơ hội để được tiếp xúc với Thẩm Diên Phi, anh thế này…
Thẩm Diên Phi cầm áo khoác khoác lên người Khương Thời Niệm, trực tiếp bế cô lên đi ra ngoài từ cửa sau, cô ôm lấy vai anh không yên tâm hỏi: “Rời đi sớm như thế có được không? Em không mệt, hoạt động một chút là ổn rồi.”
Thẩm Diên Phi hỏi ngược lại: “Sớm sao? Anh lại cảm thấy đã muộn lắm rồi.”
Anh nói ra những lời này một cách rất bình tĩnh hòa nhã, cũng không có từ ngữ đặc biệt nào nhưng Khương Thời Niệm lại có thể cảm nhận được anh có ý đồ khác, tuyệt đối không chỉ là nghĩa đen của những câu từ này.
Quả nhiên anh lại tiếp tục không thay đổi sắc mặt nói: “Vẫn còn tâm trạng suy nghĩ mấy chuyện này, xem ra đối với vấn đề buổi trưa của anh em đã nghĩ xong đáp án rồi.”
Khương Thời Niệm căng thẳng, đầu ngón tay bám vào áo vest của anh, còn chưa kịp nói thêm gì đã bị đặt vào trong xe.
Chiếc Maybach dài có không gian rộng rãi theo lý mà nói thì có thế nào cũng không thể chật được, nhưng cô lại không kiểm soát được mà thở gấp, cảm giác bị hôn sâu một cách tùy ý lại trở lại trên môi cô, nóng bỏng khiêu khích tâm trí cô, đến cả cơ thể cô cũng trở nên áp lực căng thẳng theo.
Khương Thời Niệm tranh thủ lúc ánh đèn đường di chuyển mờ ảo không rõ đưa mắt liếc nhìn Thẩm Diên Phi ở bên cạnh, góc nghiêng mặt của anh bị ánh đèn lập lòe lướt qua, hình dáng rõ ràng đường nét sắc bén, đôi môi mỏng hơi mím, cả người chìm trong màn đêm, đẹp đến mức khiến người ta nín thở nhưng cũng vô cùng dễ chịu, không phí chút sức lực nào.
Cô thật sự không dễ dàng đối phó với người đàn ông như thế này.
Toàn bộ biệt thự Vọng Nguyệt Loan được bố trí thành phòng tân hôn, buổi sáng, lúc Khương Thời Niệm được đón qua đây đã biết rồi. Đến giường ở phòng ngủ chính cũng được đặc biệt thay mới, kích thước cũng lớn hơn cái trước đây, trong mắt tràn ngập màu đỏ, buổi sáng nhìn chỉ cảm thấy là giường cưới cũng không nhìn quá nhiều, đến bây giờ lại bước vào, đóng cửa lại chỉ còn hai người thì cảm thấy không khí có sự xinh đẹp khó hiểu.
Màn che giường ngủ màu đỏ phủ xuống đất, nhẹ nhàng cọ vào chân Khương Thời Niệm làm cho cô ngứa ngáy một lúc, dùng ngón chân nhấc lên nhìn Thẩm Diên Phi ở đằng sau đang đi tới.
Mắt mày anh sâu xa, có một sự bình tĩnh trong đáy mắt.
Khương Thời Niệm không khỏi nghi ngờ có phải do cô nghĩ nhiều hay không, Thẩm Tổng là người giữ mình trong sạch làm gì có chỗ nào giống người có thể bị dục vọng khống chế, có thể anh không có ý gì khác, chỉ là muốn cô nhớ rằng có ân phải báo.
Cô hít một hơi, giọng nói trong căn phòng yên tĩnh giống như tiếng sóng gợn: “Cũng chưa muộn lắm, anh… vẫn phải tới phòng sách làm việc sao?”
Thẩm Diên Phi bật cười không rõ có ý gì: “Vợ à, em nhẫn tâm như vậy sao, đêm tân hôn còn đuổi anh ra ngoài?”
Cụm từ “đêm tân hôn” vốn rất bình thường nhưng từ miệng anh nói ra, đến giọng điệu cũng nghe ra ý tứ rất thân mật.
Khương Thời Niệm vội nói: “Không phải… em còn tưởng…”
Cô dừng lại, vẫn là không nên giải thích nữa, càng nói càng sai, chỉ cúi đầu đi nhanh vào phòng tắm: “... Em đi tắm đây, phải tẩy trang nên chắc là sẽ chậm, anh cứ đi làm việc khác trước đi.”
Đợi sau khi vào phòng tắm đóng cửa lại, cô lại hối hận vì câu nói vừa nãy như có nghĩa khác, cái gì mà làm chuyện khác trước đi, nói như kiểu… lát nữa cô sẽ làm vậy.
Khương Thời Niệm bình tĩnh lại, không muốn để bản thân trông khó xử trước mặt anh đến như vậy. Cô tẩy trang tắm gội bình thường, đợi đến lúc mở cửa tủ lấy đồ ngủ treo bên trong ra thì mới sững sờ.
Mấy bộ lúc trước cô treo bên trong đều bị lấy đi hết rồi, bây giờ chỉ còn một bộ mới, thoạt nhìn đã biết đây là chất liệu đắt tiền, được làm theo phong cách cô dâu rất tinh tế, váy ngủ hai dây đi với áo khoác ngủ dài đến bắp đùi.
Khương Thời Niệm an ủi bản thân, cảm giác nghi thức đêm tân hôn mà thôi, cùng lắm thì lúc đi ngủ không cởi áo khoác ra là được.
Cô mặc váy ngủ vào trước, lúc đi qua gương, nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ mới mái tóc dài buông xõa ngang lưng, vòng một đầy đặn, eo nhỏ, chiếc váy ngủ này thật sự rất bình thường, không quá ngắn cũng không lộ hết vòng một, nhưng cô mặc vào, khí chất lại thay đổi.
Vành tai Khương Thời Niệm ửng đỏ, cô dùng tóc che đi rồi mặc áo khoác ngủ vào. Đi ra khỏi nhà tắm, cô vừa nhìn đã thấy người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh giường dùng khăn tắm tùy tiện lau khô mái tóc ngắn, hai chân mặc quần dài nhưng thân trên vẫn chưa kịp mặc, vòng eo săn chắc, tấm lưng thẳng đối diện với cô, đường nét vô cùng xuất sắc.
Nghe thấy tiếng, anh đặt máy tính bảng xuống quay đầu nhìn cô.
Đôi tai ửng đỏ của Khương Thời Niệm nhanh chóng lan đến hai má, tóc cũng không che nổi nữa rồi.
Bình thường Thẩm Diên Phi luôn ăn mặc chỉnh tề, luôn mặc sơ mi với áo vest rất nghiêm chỉnh, chỉ cảm thấy cao gầy, dáng người xuất chúng, cô rất khâm phục anh, không nghĩ tới lại có cảnh tượng nóng mắt thế này.
Khương Thời Niệm nghiêng đầu sau đó lại cố hết sức quay người lại, cụp mắt đi đến bên cạnh giường, vẫn nằm chiếm một bên giường như trước đây, nằm xuống đắp chăn cho mình xong thì quay lưng lại với Thẩm Diên Phi.
Cô nhắm mắt nhưng càng cố che giấu lại càng lộ, thính giác và xúc giác của cô lại càng nhạy bén hơn.
Ánh sáng di chuyển trong bóng tối, cô nghe thấy Thẩm Diên Phi tắt hết đèn chỉ để lại một chiếc đèn trên tường không có cảm giác tồn tại nhất sau đó truyền đến âm thanh lên giường khe khẽ, anh vén chăn nằm xuống không nói câu nào.
Khương Thời Niệm thấp thỏm không đoán được anh, bất giác kéo chăn lên cao hơn một chút.
Thẩm Diên Phi vẫn im lặng như cũ, chỉ có hơi thở bình tĩnh như trước.
Khương Thời Niệm biết cảm giác áp bức mà Thẩm Diên Phi cho người khác rất nặng nhưng dường như lúc trước không có ngày nào mạnh mẽ như hôm nay, cô đang kiểm soát từng hơi thở, tay nắm chặt chăn, vô thức ấn khuỷu tay xuống.
Ấn một hồi mới hoang mang phát hiện không đúng, chăn ở bên chỗ cô nhiều quá rồi vậy thì Thẩm Diên Phi…
Khương Thời Niệm cẩn thận quay đầu lại thì chạm ngay vào ánh mắt lờ mờ lăn tăn gợn sóng trong bóng tối của người đàn ông, anh như cười nhưng lại như không nói: “Nhìn thấy chưa, tối nào em cũng giành chăn như vậy đấy.”
Khương Thời Niệm không thể tin được cô vội vàng ngồi dậy trả chăn lại cho anh, khi hành động rất lo lắng, áo khoác của chiếc váy ngủ tuột khỏi vai rơi trên cánh tay, để lộ ra bờ vai mỏng manh và chiếc cổ trắng nõn, đến chiếc váy ngủ bọc chặt lấy vòng một đầy đặn cũng không thể che được.
Cô nghẹn lời, theo bản năng túm chặt lấy đồ ngủ nằm xuống, lại kéo chăn đắp lên người, vì thế phần chăn vừa trả lại bị cô cướp lại.
Ánh mắt của Thẩm Diên Phi lướt qua cô như có thực thể, tiếng cười sâu xa.
Khương Thời Niệm cắn môi hỏi: “Em không biết em có thói quen này, trong nhà còn cái chăn nào khác không, chúng ta đắp riêng hoặc là em sang phòng khác…”
“Vợ ơi.” Giọng điệu của Thẩm Diên Phi bình tĩnh: “Đầu tiên, cho dù có phải đêm tân hôn hay không thì em cũng đừng nghĩ đến chuyện chia phòng, còn nữa, trong nhà không có khách nên tất nhiên cũng không có chăn dư ra, chỉ có một chiếc này thôi.”
Khương Thời Niệm nói: “Em đến phòng thay đồ lấy một chiếc áo khoác mới cũng có thể thay…”
“Phải rắc rối như thế sao?” Anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Có một cách thỏa mãn cả hai bên, không thể dùng sao?”
Khương Thời Niệm còn chưa kịp hỏi “Cách gì” thì Thẩm Diên Phi đã nghiêng người quay ra, kéo chăn trên người cô ra rồi nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng, sau đó kéo căng góc chăn ra đắp lên hai người đang thân mật ôm nhau.
Khương Thời Niệm hoàn toàn không chú ý đến cảm giác chăn đắp lên người, làn da toàn thân của cô như đang bị thiêu đốt trong đống lửa, bỗng nhiên có một tia lửa bốc lên lan từ đầu đến chân cô, bay tứ tung khắp mọi nơi.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông như thiêu đốt, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, chất liệu quần áo của cô quá trơn, trong lúc cô giãy giụa sớm đã thay đổi hoàn toàn, xuất hiện những nếp nhăn mịn màng.
Khương Thời Niệm thở gấp, cảm giác được tay của Thẩm Diên Phi đang đặt trên cổ của cô, dường như đang sờ lấy rồi không ngừng vuốt ve cổ họng của cô.
Trong ánh sáng mỏng manh bị chăn xuyên thấu, lông mi anh rủ xuống, ánh mắt nặng trĩu, anh dò xét khuôn mặt cô từng chút một, trầm giọng chậm rãi hỏi: “Em định thưởng cho anh thế nào.”
Khương Thời Niệm giống như rơi vào biển sâu, càng ngày càng sâu, mà cô không thể thoát ra khỏi không gian nhỏ bé mà anh mở ra.
Lúc này mà tranh luận với Thẩm Diên Phi là một cách làm ngu xuẩn, nếu như anh đã nói ra thì nhất định sẽ nài nỉ.
Càng nài nỉ nhiều thì cô càng khó chống đỡ, việc hôn đã không còn là điều cấm kỵ dường như đã trở thành một con bài để cô mặc cả vào lúc này.
Giọng Khương Thời Niệm hơi run, đâm vào đầu ngón tay nóng bỏng của anh, trong mắt cô tràn ra một hơi ẩm mỏng, những ngón tay thon dài nắm lấy cánh tay của anh: “... Anh cho em cái gì thì em trả lại anh cái đó, có được tính là thưởng không?”
Để quân bài thêm phần chắc, cô nhắm hờ mắt, run rẩy ngẩng đầu lên, dùng môi chạm vào khóe miệng anh để ám chỉ.
Thẩm Diên Phi không nhúc nhích, âm thầm nhìn cô chằm chằm, trên chiếc cổ mảnh khảnh xuất hiện những đường gân xanh rõ ràng.
Khương Thời Niệm hít thở nhanh hơn, còn định mở miệng nói gì nữa, anh nhìn chằm chằm chiếc lưỡi hồng hào hơi lộ ra của cô, đột nhiên cúi người áp xuống.
Mãnh liệt hơn nụ hôn bị kiềm chế trong đám cưới, ngay khi họ quấn lấy nhau, Khương Thời Niệm cảm thấy như hơi thở của mình bị cướp đi, môi và lưỡi của vô cùng nóng bỏng.
Ý thức của cô bị chiếm lấy, dưỡng khí trong lồng ngực sắp cạn kiệt, cô đặt tay lên ngực anh lại mê man cảm thấy giật mình khi nửa thân trên của anh không có rào cản, lòng bàn tay cô áp vào ngực anh cảm giác được trái tim đang đập loạn xạ của anh.
Khả năng chịu đựng của Khương Thời Niệm đối với phương diện này đã đạt đến cực hạn, cô quay người muốn trốn, muốn thoát khỏi vòng tay anh chui ra khỏi chăn, anh đè cô xuống để ngăn cản, trong lúc giằng co, môi cô vô tình chạm phải yết hầu đang lăn của anh.
Hai tay Thẩm Diên Phi đang ôm cô dùng sức siết chặt eo cô ại.
Khương Thời Niệm tận dụng cơ hội ngắn ngủi để xoay người, quay lưng về phía anh, muốn thở phào một hơi.
Chỉ với một động tác đơn giản của cô nhưng lại bám lấy anh, từ từ khiến anh trằn trọc không ngủ.
Khương Thời Niệm dùng ngón tay nắm lấy chiếc gối, chiếc gối ướt đẫm mồ hôi trên da cô, hơi thở dồn dập phả vào gáy cô.
Cô cảm nhận được có gì đó, rồi đột nhiên toàn thân cô cứng đờ.
Trong bóng tối, tia lửa cuối cùng cũng đã bùng cháy mãnh liệt.
Thẩm Diên Phi vòng tay qua người cô, ép chặt cô vào trong lòng anh, nóng bỏng áp vào tai cô hỏi: “Vợ ơi, em có chắc rằng em vẫn muốn cựa quậy nữa không?”
Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan
Chương 36
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương