Y Võ Song Toàn
Chương 1354: Sự trưởng thành và tương lai của nền văn minh nhân loại!
Trong lòng Tần Lâm cảm thấy xúc động, mặc dù Địch Luân Á là người của nền văn minh Tam Tinh nhưng cô ta sinh ra ở trái đất, sống hơn mười sáu thế kỉ rồi, chắc chắn không hiểu biết nhiều về nền văn minh Tam Tinh.
Nền văn minh nhân loại và nền văn minh Tam Tinh không cùng thời gian, không cùng khu vực, bây giờ Tần Lâm vẫn không biết hai người Tam Tinh trưởng thành kia muốn làm gì.
"Mấy người đến trái đất để làm gì?"
Tần Lâm đặt hy vọng lên Địch Luân Á.
"Bố tôi nói đến trái đất để tiến hành khảo sát văn minh khoa học kỹ thuật, nhưng lại bị nền văn minh nhân loại phục kích cho nên người Tam Tinh mới tản ra khắp nơi trên thế giới, trải qua biết bao nhiêu kỉ nguyên, không biết những người Tam Tinh khác như thế nào rồi".
Trong mắt Địch Luân Á có chút lo âu, bây giờ tình hình của bố mẹ đang rất nguy cấp.
"Khảo sát văn minh khoa học kỹ thuật?"
Tần Lâm ngây người, lời của Địch Luân Á anh không thể tin hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ta không lừa anh việc tuổi tác, bọn họ sống cuộc sống tăm tối ở dưới lòng đất biết bao nhiêu năm, rốt cuộc mục đích của họ là gì.
"Đúng vậy, chúng tôi đến đây với tấm lòng hữu nghị nhưng nền văn minh nhân loại lại dồn chúng tôi vào đường cùng, năm đó không ít người Tam Tinh đã chết trong tay loài người, cho nên người Tam Tinh chúng tôi thề sẽ phá hủy nền văn minh nhân loại".
Địch Luân Á nghiến răng nói.
Tần Lâm không có cảm xúc gì, vì anh biết đối với người Tam Tinh thì việc làm của bọn họ không sai, chỉ muốn giao lưu khoa học kỹ thuật giữa hai nền văn minh mà thôi, nhưng đối với nền văn minh nhân loại thì bọn họ là kẻ xâm lược, hơn nữa còn là kẻ xâm lược ngoài hành tinh, trận chiến này không có đúng sai chắc chắn là sự sống còn, một khi thua thì sẽ đồng nghĩa với sự phá hủy của một nền văn minh, nền văn minh nhân loại sao có thể can tâm tình nguyện cúi đầu trước bọn họ chứ?
Người Tam Tinh khoác lác mình là nền văn minh ngoài hành tinh lớn mạnh, chắc chắn sẽ không nhận thua dễ dàng cho nên mâu thuẫn giữa hai bên càng trở lên gay gắt hơn tạo nên thương vong càng lớn, đây cũng là điều khó tránh khỏi.
Đây là thời đại, không ai có thể thay đổi được, năm tháng còn dài, thời đại chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng sẽ điều không thể thay đổi được là lòng thù hận và căm phẫn của người Tam Tinh đối với loài người.
Người Tam Tinh không sai, người trái đất cũng không sai, chỉ là cuộc chiến giữa bọn họ có quá nhiều hiểu lầm, và sự cân nhắc sinh tồn của nền văn minh hai bên.
"Vậy tại sao các người không rời khỏi nơi đây? Chẳng lẽ sống lay lắt là mục đích của các người? Chẳng lẽ các người muốn sống cả đời ở trái đất sao? Hay là các người vẫn luôn muốn tìm thời cơ để báo thù".
Ánh mắt sáng rực của Tần Lâm nhìn thẳng vào Địch Luân Á, điều quan trọng nhất bây giờ là cuộc xung đột giữa nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh trái đất, đây mới là điều anh lo lắng nhất, nền văn minh Tam Tinh luôn rình rập xung quanh khiến người ta đau đầu.
Lúc đầu Thương Lộc có nói với anh những lời đó, chẳng qua chỉ là bóp chết hết nguy hiểm từ trong trứng nước, nền văn minh Tam Tinh chỉ là một trong số đó, còn có cả nền văn minh Atlantis và nền văn minh Maya nữa, bọn họ vẫn luôn nhòm ngó đến nền văn minh nhân loại.
Sự trưởng thành và tương lai của nền văn minh nhân loại đều nằm trong tay bọn họ.
Cho nên Tần Lâm nhất định phải bảo vệ từng giây từng phút, không thể để nền văn minh Tam Tinh làm băt cứ việc gì tổn hại đến nền văn minh nhân loại.
Đây là trách nhiệm cũng là mục tiêu của anh.
"Tôi không biết, chuyện này bố mẹ không nói cho tôi biết, bố mẹ tôi chỉ nói nền văn minh nhân loại rất đáng sợ, lòng người mới là thứ phức tạp nhất".
Địch Luân Á dường như có chút hoảng sợ, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đến truyền cho cô ấn tượng nền văn minh nhân loại là hèn hạ nhất cho nên bọn họ mới sống tăm tối dưới lòng đất.
Nền văn minh nhân loại và nền văn minh Tam Tinh không cùng thời gian, không cùng khu vực, bây giờ Tần Lâm vẫn không biết hai người Tam Tinh trưởng thành kia muốn làm gì.
"Mấy người đến trái đất để làm gì?"
Tần Lâm đặt hy vọng lên Địch Luân Á.
"Bố tôi nói đến trái đất để tiến hành khảo sát văn minh khoa học kỹ thuật, nhưng lại bị nền văn minh nhân loại phục kích cho nên người Tam Tinh mới tản ra khắp nơi trên thế giới, trải qua biết bao nhiêu kỉ nguyên, không biết những người Tam Tinh khác như thế nào rồi".
Trong mắt Địch Luân Á có chút lo âu, bây giờ tình hình của bố mẹ đang rất nguy cấp.
"Khảo sát văn minh khoa học kỹ thuật?"
Tần Lâm ngây người, lời của Địch Luân Á anh không thể tin hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ta không lừa anh việc tuổi tác, bọn họ sống cuộc sống tăm tối ở dưới lòng đất biết bao nhiêu năm, rốt cuộc mục đích của họ là gì.
"Đúng vậy, chúng tôi đến đây với tấm lòng hữu nghị nhưng nền văn minh nhân loại lại dồn chúng tôi vào đường cùng, năm đó không ít người Tam Tinh đã chết trong tay loài người, cho nên người Tam Tinh chúng tôi thề sẽ phá hủy nền văn minh nhân loại".
Địch Luân Á nghiến răng nói.
Tần Lâm không có cảm xúc gì, vì anh biết đối với người Tam Tinh thì việc làm của bọn họ không sai, chỉ muốn giao lưu khoa học kỹ thuật giữa hai nền văn minh mà thôi, nhưng đối với nền văn minh nhân loại thì bọn họ là kẻ xâm lược, hơn nữa còn là kẻ xâm lược ngoài hành tinh, trận chiến này không có đúng sai chắc chắn là sự sống còn, một khi thua thì sẽ đồng nghĩa với sự phá hủy của một nền văn minh, nền văn minh nhân loại sao có thể can tâm tình nguyện cúi đầu trước bọn họ chứ?
Người Tam Tinh khoác lác mình là nền văn minh ngoài hành tinh lớn mạnh, chắc chắn sẽ không nhận thua dễ dàng cho nên mâu thuẫn giữa hai bên càng trở lên gay gắt hơn tạo nên thương vong càng lớn, đây cũng là điều khó tránh khỏi.
Đây là thời đại, không ai có thể thay đổi được, năm tháng còn dài, thời đại chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng sẽ điều không thể thay đổi được là lòng thù hận và căm phẫn của người Tam Tinh đối với loài người.
Người Tam Tinh không sai, người trái đất cũng không sai, chỉ là cuộc chiến giữa bọn họ có quá nhiều hiểu lầm, và sự cân nhắc sinh tồn của nền văn minh hai bên.
"Vậy tại sao các người không rời khỏi nơi đây? Chẳng lẽ sống lay lắt là mục đích của các người? Chẳng lẽ các người muốn sống cả đời ở trái đất sao? Hay là các người vẫn luôn muốn tìm thời cơ để báo thù".
Ánh mắt sáng rực của Tần Lâm nhìn thẳng vào Địch Luân Á, điều quan trọng nhất bây giờ là cuộc xung đột giữa nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh trái đất, đây mới là điều anh lo lắng nhất, nền văn minh Tam Tinh luôn rình rập xung quanh khiến người ta đau đầu.
Lúc đầu Thương Lộc có nói với anh những lời đó, chẳng qua chỉ là bóp chết hết nguy hiểm từ trong trứng nước, nền văn minh Tam Tinh chỉ là một trong số đó, còn có cả nền văn minh Atlantis và nền văn minh Maya nữa, bọn họ vẫn luôn nhòm ngó đến nền văn minh nhân loại.
Sự trưởng thành và tương lai của nền văn minh nhân loại đều nằm trong tay bọn họ.
Cho nên Tần Lâm nhất định phải bảo vệ từng giây từng phút, không thể để nền văn minh Tam Tinh làm băt cứ việc gì tổn hại đến nền văn minh nhân loại.
Đây là trách nhiệm cũng là mục tiêu của anh.
"Tôi không biết, chuyện này bố mẹ không nói cho tôi biết, bố mẹ tôi chỉ nói nền văn minh nhân loại rất đáng sợ, lòng người mới là thứ phức tạp nhất".
Địch Luân Á dường như có chút hoảng sợ, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đến truyền cho cô ấn tượng nền văn minh nhân loại là hèn hạ nhất cho nên bọn họ mới sống tăm tối dưới lòng đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương