Y Vương Vạn Dặm Truy Thê
Chương 789
“Tôi có thể đưa mấy người tiền, nhưng từ giờ Diêu Dư và mấy người sẽ không còn bất kì quan hệ nào nữa.” Trần Thành Hạo nói.
Người nhà Diêu Dư liếc nhìn nhau, không trả lời ngay.
Nhưng Trần Thành Hạo nói sai hoàn toàn rồi, sao lại không được có bất kì quan hệ nào được. Hơn nữa việc dễ dàng đưa tiền ra chỉ khiến đối phương nắm chặt cơ hội, khiến sự việc tệ hơn thôi.
“Thành Hạo, đừng kích động.” Ninh Vũ Phi tỏ ý Trần Thành Hạo bình tĩnh lại..
Đối với loại quỷ hút máu thì không bao giờ là đủ cả.
Mẹ Diêu thấy Trần Thành Hạo đồng ý thì rất vui sướng, nhưng tính cách đa nghi của bà ta nên bà ta vẫn không dám tin, nói: “Vậy cậu đưa tiền ra cho tôi xem, khoe khoang ai chả làm được.”
“Các người đừng gấp gáp, hai đứa nhỏ lấy nhau là chuyện tốt, sinh lẽ chúng ta có thể thương lượng lại.” Mẹ Trần lên tiếng.
Cho dù trong nhà có tiền nhưng kết hôn mà cần đến gần ba mươi tỉ, căn bản là không thể chịu đựng được.
“Còn thương lượng gì, các người không có tiền thì đưa con gái tôi ra.” Mẹ Diêu nói.
“Để các người mang đi? Chẳng lẽ mấy người còn chưa hành hạ đủ cô ấy hay sao.”
Trần Thành Hạo tức giận, mặc kệ Ninh Vũ Phi đang ngăn, đứng lên nói: “Các người có đối xử tốt với Diêu Dư không? Cũng là con mà các người có bao giờ đối xử công bằng không?”
“Con trai, đừng hét lên như thế.” Ba Trần nghiêm khắc nói.
“Ba mẹ, Vũ Phi, đừng khuyên con nữa, con phải nói ra.” Trần Thành nhìn bố mẹ Diêu Dư, nói: “Nói cho mấy người, Diêu Dư không thể chịu được được các người bóc lột cô ấy nên đã muốn tự tử, tiền của cô ấy đều là đi làm thêm, làm gia sư mà có được. Đừng cho rằng tôi chưa từng thấy cô ấy chuyển tiền trong điện thoại, tiền cô ấy bảy đến tám phần đều là đưa cho các người.”
“Tự tử? Tự tử cái gì? Từ nhỏ tôi đã dạy con gái tôi độc lập, sao nó có thể tự sát được. Nó gửi tiền về chúng tôi cũng chỉ là giúp nó sinh sống thôi.” Mẹ Diêu nói.
“Nếu thực sự là như vậy thì Diêu Dư đã không kích động như vậy, hôm nay các người muốn đưa Diêu Dư đi, lại còn muốn mua nhà, đừng mơ mà có được. Diêu Dư không phải món đồ mà các người có thể ra giá.”
“Con gái của tôi, tôi có quyền làm chủ cho nó.”
Mẹ Diêu Dư nói xong thì muốn đi lên tầng, nhưng đã bị chặn lại.
Thấy không thể đi được, Diêu Điềm đứng lên nói: “Ba mẹ đừng vội, con gọi anh em con đến mang chị về.”
“Thằng nhóc kia, cậu dám?”
Trần Thành Hạo cảm thấy em trai Diêu Dư là một tên khốn, lúc bên cạnh Diêu Dư nhiều lần thấy cậu ta xin tiền, mỗi lần đều muốn tầm ba triệu.
Có những lúc Diêu Dư không có tiền, Trần Thành Hạo đưa cho cô ấy, anh rể đưa cho em rể tiền để tiêu cũng không sao cả, nhưng chuyện lần này nhất định là tên này đứng sau xúi giục.
Trần Thành Hạo xông đến đánh cậu ta, ba mẹ Trần muốn đến ngăn con trai nhưng không kịp.
Nhưng Trần Thành Hạo còn đưa đấm được đã bị Ninh Vũ Phi giữ cánh tay.
“Vũ Phi, cậu buông tay ra đi, hôm nay tôi phải xử cậu ta, nhất định là do cậu ta xúi giục.” Trần Thành Hạo nói.
“Tỉnh táo lại đi, đáng người chỉ khiến cậu rời vào bị động thôi.”
Ninh Vũ Phi kéo Trần Thành Hạo quay lại, chuyện này không phải bạo lực có thể giải quyết được, chỉ có thể hai nhà nói chuyện với nhau
“Anh dám đánh tôi, đợi sau này tôi phá tan cửa hàng nhà anh!”
Tên Diêu Điềm này nhìn là biết đây là tên côn đồ, nên sẽ quen biết một vài bạn xấu, mấy tên đó rất nhanh đã đến đây.
Từng người một huýt sáo đi vào, tên đầu sỏ nói: “Diêu Điềm, anh mày đến rồi, muốn đánh ai?”
Người nhà Diêu Dư liếc nhìn nhau, không trả lời ngay.
Nhưng Trần Thành Hạo nói sai hoàn toàn rồi, sao lại không được có bất kì quan hệ nào được. Hơn nữa việc dễ dàng đưa tiền ra chỉ khiến đối phương nắm chặt cơ hội, khiến sự việc tệ hơn thôi.
“Thành Hạo, đừng kích động.” Ninh Vũ Phi tỏ ý Trần Thành Hạo bình tĩnh lại..
Đối với loại quỷ hút máu thì không bao giờ là đủ cả.
Mẹ Diêu thấy Trần Thành Hạo đồng ý thì rất vui sướng, nhưng tính cách đa nghi của bà ta nên bà ta vẫn không dám tin, nói: “Vậy cậu đưa tiền ra cho tôi xem, khoe khoang ai chả làm được.”
“Các người đừng gấp gáp, hai đứa nhỏ lấy nhau là chuyện tốt, sinh lẽ chúng ta có thể thương lượng lại.” Mẹ Trần lên tiếng.
Cho dù trong nhà có tiền nhưng kết hôn mà cần đến gần ba mươi tỉ, căn bản là không thể chịu đựng được.
“Còn thương lượng gì, các người không có tiền thì đưa con gái tôi ra.” Mẹ Diêu nói.
“Để các người mang đi? Chẳng lẽ mấy người còn chưa hành hạ đủ cô ấy hay sao.”
Trần Thành Hạo tức giận, mặc kệ Ninh Vũ Phi đang ngăn, đứng lên nói: “Các người có đối xử tốt với Diêu Dư không? Cũng là con mà các người có bao giờ đối xử công bằng không?”
“Con trai, đừng hét lên như thế.” Ba Trần nghiêm khắc nói.
“Ba mẹ, Vũ Phi, đừng khuyên con nữa, con phải nói ra.” Trần Thành nhìn bố mẹ Diêu Dư, nói: “Nói cho mấy người, Diêu Dư không thể chịu được được các người bóc lột cô ấy nên đã muốn tự tử, tiền của cô ấy đều là đi làm thêm, làm gia sư mà có được. Đừng cho rằng tôi chưa từng thấy cô ấy chuyển tiền trong điện thoại, tiền cô ấy bảy đến tám phần đều là đưa cho các người.”
“Tự tử? Tự tử cái gì? Từ nhỏ tôi đã dạy con gái tôi độc lập, sao nó có thể tự sát được. Nó gửi tiền về chúng tôi cũng chỉ là giúp nó sinh sống thôi.” Mẹ Diêu nói.
“Nếu thực sự là như vậy thì Diêu Dư đã không kích động như vậy, hôm nay các người muốn đưa Diêu Dư đi, lại còn muốn mua nhà, đừng mơ mà có được. Diêu Dư không phải món đồ mà các người có thể ra giá.”
“Con gái của tôi, tôi có quyền làm chủ cho nó.”
Mẹ Diêu Dư nói xong thì muốn đi lên tầng, nhưng đã bị chặn lại.
Thấy không thể đi được, Diêu Điềm đứng lên nói: “Ba mẹ đừng vội, con gọi anh em con đến mang chị về.”
“Thằng nhóc kia, cậu dám?”
Trần Thành Hạo cảm thấy em trai Diêu Dư là một tên khốn, lúc bên cạnh Diêu Dư nhiều lần thấy cậu ta xin tiền, mỗi lần đều muốn tầm ba triệu.
Có những lúc Diêu Dư không có tiền, Trần Thành Hạo đưa cho cô ấy, anh rể đưa cho em rể tiền để tiêu cũng không sao cả, nhưng chuyện lần này nhất định là tên này đứng sau xúi giục.
Trần Thành Hạo xông đến đánh cậu ta, ba mẹ Trần muốn đến ngăn con trai nhưng không kịp.
Nhưng Trần Thành Hạo còn đưa đấm được đã bị Ninh Vũ Phi giữ cánh tay.
“Vũ Phi, cậu buông tay ra đi, hôm nay tôi phải xử cậu ta, nhất định là do cậu ta xúi giục.” Trần Thành Hạo nói.
“Tỉnh táo lại đi, đáng người chỉ khiến cậu rời vào bị động thôi.”
Ninh Vũ Phi kéo Trần Thành Hạo quay lại, chuyện này không phải bạo lực có thể giải quyết được, chỉ có thể hai nhà nói chuyện với nhau
“Anh dám đánh tôi, đợi sau này tôi phá tan cửa hàng nhà anh!”
Tên Diêu Điềm này nhìn là biết đây là tên côn đồ, nên sẽ quen biết một vài bạn xấu, mấy tên đó rất nhanh đã đến đây.
Từng người một huýt sáo đi vào, tên đầu sỏ nói: “Diêu Điềm, anh mày đến rồi, muốn đánh ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương