Yato Rơi Vào Magi
Chương 3
Tác giả: Cật Thổ Na Hóa
'Đã lâu không gặp, Kamiya-nee aru! Vào một ngày trời trong nắng ấm, khi Gin-chan lại bị bà Otose chặn WC đòi nợ, em đã nhận được tin chị gửi. Về chuyện chị và Kamui ngu ngốc làm một trận trong vũ trụ, em đã nghe Abuto dưỡng thương ở tiệm vạn năng hai ngày mới đi nói rồi, anh ta đang trên đường đi tìm Kamui ngu ngốc thì rơi từ trên trời xuống, chúi đầu vào chậu cơm của Sadaharu, em sẽ không nói đâu, aru. Còn về Kamui ngu ngốc, bọn em cũng không biết ổng đang ở đâu, aru. Trong lễ giáng sinh, mấy ông già mặc trang phục ông già Noel nhìn hài lắm, em chụp lại nè (ảnh), hôm đó bọn em chơi vui lắm aru. Đáng tiếc Kamiya-nee không ở đây aru. Chị gửi thư nói muốn ăn Kombu muối nên em đã đi mua một hộp, không ngờ lại trúng thưởng aru! Trúng hai rương aru! Cho nên em gửi cho chị một rương, hy vọng lúc đến không bị hỏng aru! Chuyện gửi cho chị sữa dâu bị Gin-chan phát hiện aru, cơm chiều của Kagura bị cắt mất nửa aru! Cuối cùng, chị cả nói cám ơn chị đã tặng chị ấy tấm thảm, tuy nó luôn bay loạn khắp nơi, nhưng đánh một trận là được~ ngoan ngoãn luôn! Hôm nay em vẫn hướng về mục tiêu nữ vương Kabukichou, cổ vũ em đi aru! Tạm biệt~'
Kamiya ngậm Kombu muối, đốt bức thư đi, lại nhét ảnh chụp cha già vào cán dù, để lúc nào nhớ ổng thì lôi ra bái, ấy, nhìn một cái.
"Anh ta như vậy không sao chứ?" Masrur vì đang ngậm Kombu muối nên nói không rõ lắm.
Kamiya liếc Sinbad đang nằm trên đất, "Không chết được."
"... À."
Mười phút trước.
Ăn cơm chiều xong, đi ra khỏi nhà ăn, lúc đến cửa ký túc xá, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời.
Masrur đi theo sau thấy thế yên lặng cách xa cô 10m, cảnh tượng quen thuộc này khiến cậu nhớ tới sữa dâu và đường trái cây lần trước, trước trước nữa là bánh mì có nhân, trước trước trước nữa là... Cậu cũng ngẩng đầu nhìn trời, có chút chờ mong vào đồ vật lần này. Thật ra... Cậu mơ hồ cảm giác được lý do mình đi theo sau Kamiya, hình như là vì đủ loại món ăn kia...
Sinbad làm xong việc một ngày xoa bả vai đau nhức của mình đi tới, thấy hai người nhìn lên không trung, không biết đang nhìn gì, anh cũng tò mò ngẩng đầu, hừm, có cái gì đâu, trừ bầu trời đầy sao. Sinbad gãi gãi đầu đi đến trước mặt Kamiya, vẫy vẫy tay trước mắt cô, thấy cô vẫn nhìn lên trời không chớp mắt. Sinbad ho nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy bả vai cô, "Kamiya có muốn cùng ta ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp này không? Ta biết có chỗ ngắm sao đẹp lắm đấy~" Anh nói xong, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười tự nhận là rất hoàn mỹ nhìn trời. Hihi~ Ngắm sao cùng Kamiya, lãng mạn!
Nhưng ba phút sau, nụ cười trên mặt Sinbad đã cứng đờ cả rồi, Kamiya vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên, Kamiya quay đầu nhìn Sinbad, ánh nhìn chằm chằm kia khiến anh sợ đến mức nghẹn không dám ngáp.
Sinbad thấy Kamiya lùi về sau một bước, anh cứng đờ cả người, nhớ đến những cú đấm tình yêu (Anh tự cho là vậy) rơi xuống đầu mình mấy ngày nay, rùng mình một cái, "Sao, sao thế?"
"Tới rồi."
Sinbad còn tưởng sắp bị đánh phản ứng chậm một nhịp, "Hở? Cái..."
'Rầm!'
Kamiya cúi đầu nhìn Sinbad bị cái rương rơi từ trên trời xuống đập ngất, "Nó tới rồi." Dứt lời, cô vươn tay lấy bức thư cột cùng rương, vẫy tay ý bảo Masrur dọn rương đi.
Masrur một tay nâng rương, một tay xách cổ áo Sinbad, kéo vào phòng, không tự tìm chết thì không chết đâu, Sinbad à.
"Huhuhu, đau quá, Kamiya và Masrur đều không nhắc ta một câu. QAQ"
'Cha già à, người anh em giường trên của con không biết bị cái gì kích thích, não hỏng rồi.'
Kamiya nhai Kombu muối như máy nghiền giấy, cúi đầu nhìn Sinbad đang ôm chân mình không buông bằng ánh mắt thương hại. Chân Yato cũng dám sờ, quả nhiên não bị Maader làm hỏng rồi. Duỗi tay sờ sờ cái đầu xù xù của anh, người đang được cô sờ đầu run run lên.
Sinbad: "..." Mama, thế này có tính là con tiến thêm một bước rồi không? Cô ấy chủ động sờ con.
Masrur: "..." Thủ pháp vuốt lông của chị Kamiya thuần thục ghê.
Nửa đêm, Kamiya đôi mắt bốc lửa nhìn Sinbad lắc tỉnh mình, còn chen cùng một giường với mình, cậu tốt nhất nên nghĩ cho kỹ một lý do quấy rầy giấc ngủ của tôi.
Sinbad không hề biết xấu hổ là gì chen bên cạnh Kamiya, lưng dựa vào tường, không khách khí chui vào trong chăn, nghiêng đầu nhìn Kamiya đang phát run (Vì giận): "Muốn vào không?"
Kamiya áp xuống suy nghĩ muốn bóp chết anh, băng vải che đi cái trán đã nổi gân xanh, "Rốt cuộc anh có chuyện gì?"
"Vì sao mỗi ngày Kamiya đều quấn băng vải, tối cũng không tháo ra, người đẹp như..."
Dưới ánh mắt 'chém nữa tôi đập chết anh' của Kamiya, anh lập tức dừng mode tán gái còn chưa bật lên hẳn đã phải tắt của mình.
"Khụ, ta, ta muốn giải phóng tất cả nô lệ ở đây." Sinbad chia một nửa chăn cho Kamiya.
Kamiya nghiêng đầu nhìn anh, liên quan gì đến tôi?
"Tuy em không phải 'Fanalis' nhưng hẳn cũng là chủng tộc hi hữu, ta không biết chủng tộc của các em thế nào, nhưng rất nhiều 'Fanalis' ở bên này đều là nô lệ, mạnh mẽ như vậy, không phải cũng trở thành nô lệ sao. Nhưng mà, đây hẳn không phải điều họ muốn, không chỉ họ, em cũng vậy đúng không? Chẳng lẽ em cam tâm sống dưới sự khống chế của Maader sao? Các em định đè nén mình tới khi nào?" Sinbad nắm chặt nắm tay, "Chỉ cần các em còn ở đây, dù các em là ai, chẳng qua đều là nô lệ mà thôi."
"Kamiya không phải nô lệ." Masrur không biết đã ghé bên mép giường từ khi nào.
"... Không phải... Nô lệ?" Sinbad cứng cổ nhìn Kamiya buồn ngủ không nâng nổi mí mắt, "Vậy vì sao?" Vì sao không rời đi?
Kamiya kéo Masrur lên giường, ôm vào lòng, gác đầu lên đầu cậu, mơ mơ màng màng nói, "Vì phiếu cơm dài hạn..."
"Hả?"
"zzzzzZZZ"
"Chị ấy ngủ rồi." Masrur chỉ chỉ tay lên trên.
"... Ta biết." Cho nên người được cô ấy ôm vào lòng như cậu rất chướng mắt.
Bởi vì ba người chen một giường, Kamiya ngủ không yên, tiếng nói chuyện 'ong ong' bên tai rất lâu không dứt, Kamiya cũng không chú ý hai người hàn huyên cái gì, dù sao trong lòng cô, ăn là lớn nhất, ngủ là lớn nhị, cái khác sao cũng được.
Sáng sớm hôm sau, Kamiya bị chen đến một góc giường ngủ rất khó chịu cho bọn họ mỗi người một cú đấm chào buổi sáng.
'Đã lâu không gặp, Kamiya-nee aru! Vào một ngày trời trong nắng ấm, khi Gin-chan lại bị bà Otose chặn WC đòi nợ, em đã nhận được tin chị gửi. Về chuyện chị và Kamui ngu ngốc làm một trận trong vũ trụ, em đã nghe Abuto dưỡng thương ở tiệm vạn năng hai ngày mới đi nói rồi, anh ta đang trên đường đi tìm Kamui ngu ngốc thì rơi từ trên trời xuống, chúi đầu vào chậu cơm của Sadaharu, em sẽ không nói đâu, aru. Còn về Kamui ngu ngốc, bọn em cũng không biết ổng đang ở đâu, aru. Trong lễ giáng sinh, mấy ông già mặc trang phục ông già Noel nhìn hài lắm, em chụp lại nè (ảnh), hôm đó bọn em chơi vui lắm aru. Đáng tiếc Kamiya-nee không ở đây aru. Chị gửi thư nói muốn ăn Kombu muối nên em đã đi mua một hộp, không ngờ lại trúng thưởng aru! Trúng hai rương aru! Cho nên em gửi cho chị một rương, hy vọng lúc đến không bị hỏng aru! Chuyện gửi cho chị sữa dâu bị Gin-chan phát hiện aru, cơm chiều của Kagura bị cắt mất nửa aru! Cuối cùng, chị cả nói cám ơn chị đã tặng chị ấy tấm thảm, tuy nó luôn bay loạn khắp nơi, nhưng đánh một trận là được~ ngoan ngoãn luôn! Hôm nay em vẫn hướng về mục tiêu nữ vương Kabukichou, cổ vũ em đi aru! Tạm biệt~'
Kamiya ngậm Kombu muối, đốt bức thư đi, lại nhét ảnh chụp cha già vào cán dù, để lúc nào nhớ ổng thì lôi ra bái, ấy, nhìn một cái.
"Anh ta như vậy không sao chứ?" Masrur vì đang ngậm Kombu muối nên nói không rõ lắm.
Kamiya liếc Sinbad đang nằm trên đất, "Không chết được."
"... À."
Mười phút trước.
Ăn cơm chiều xong, đi ra khỏi nhà ăn, lúc đến cửa ký túc xá, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời.
Masrur đi theo sau thấy thế yên lặng cách xa cô 10m, cảnh tượng quen thuộc này khiến cậu nhớ tới sữa dâu và đường trái cây lần trước, trước trước nữa là bánh mì có nhân, trước trước trước nữa là... Cậu cũng ngẩng đầu nhìn trời, có chút chờ mong vào đồ vật lần này. Thật ra... Cậu mơ hồ cảm giác được lý do mình đi theo sau Kamiya, hình như là vì đủ loại món ăn kia...
Sinbad làm xong việc một ngày xoa bả vai đau nhức của mình đi tới, thấy hai người nhìn lên không trung, không biết đang nhìn gì, anh cũng tò mò ngẩng đầu, hừm, có cái gì đâu, trừ bầu trời đầy sao. Sinbad gãi gãi đầu đi đến trước mặt Kamiya, vẫy vẫy tay trước mắt cô, thấy cô vẫn nhìn lên trời không chớp mắt. Sinbad ho nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy bả vai cô, "Kamiya có muốn cùng ta ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp này không? Ta biết có chỗ ngắm sao đẹp lắm đấy~" Anh nói xong, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười tự nhận là rất hoàn mỹ nhìn trời. Hihi~ Ngắm sao cùng Kamiya, lãng mạn!
Nhưng ba phút sau, nụ cười trên mặt Sinbad đã cứng đờ cả rồi, Kamiya vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên, Kamiya quay đầu nhìn Sinbad, ánh nhìn chằm chằm kia khiến anh sợ đến mức nghẹn không dám ngáp.
Sinbad thấy Kamiya lùi về sau một bước, anh cứng đờ cả người, nhớ đến những cú đấm tình yêu (Anh tự cho là vậy) rơi xuống đầu mình mấy ngày nay, rùng mình một cái, "Sao, sao thế?"
"Tới rồi."
Sinbad còn tưởng sắp bị đánh phản ứng chậm một nhịp, "Hở? Cái..."
'Rầm!'
Kamiya cúi đầu nhìn Sinbad bị cái rương rơi từ trên trời xuống đập ngất, "Nó tới rồi." Dứt lời, cô vươn tay lấy bức thư cột cùng rương, vẫy tay ý bảo Masrur dọn rương đi.
Masrur một tay nâng rương, một tay xách cổ áo Sinbad, kéo vào phòng, không tự tìm chết thì không chết đâu, Sinbad à.
"Huhuhu, đau quá, Kamiya và Masrur đều không nhắc ta một câu. QAQ"
'Cha già à, người anh em giường trên của con không biết bị cái gì kích thích, não hỏng rồi.'
Kamiya nhai Kombu muối như máy nghiền giấy, cúi đầu nhìn Sinbad đang ôm chân mình không buông bằng ánh mắt thương hại. Chân Yato cũng dám sờ, quả nhiên não bị Maader làm hỏng rồi. Duỗi tay sờ sờ cái đầu xù xù của anh, người đang được cô sờ đầu run run lên.
Sinbad: "..." Mama, thế này có tính là con tiến thêm một bước rồi không? Cô ấy chủ động sờ con.
Masrur: "..." Thủ pháp vuốt lông của chị Kamiya thuần thục ghê.
Nửa đêm, Kamiya đôi mắt bốc lửa nhìn Sinbad lắc tỉnh mình, còn chen cùng một giường với mình, cậu tốt nhất nên nghĩ cho kỹ một lý do quấy rầy giấc ngủ của tôi.
Sinbad không hề biết xấu hổ là gì chen bên cạnh Kamiya, lưng dựa vào tường, không khách khí chui vào trong chăn, nghiêng đầu nhìn Kamiya đang phát run (Vì giận): "Muốn vào không?"
Kamiya áp xuống suy nghĩ muốn bóp chết anh, băng vải che đi cái trán đã nổi gân xanh, "Rốt cuộc anh có chuyện gì?"
"Vì sao mỗi ngày Kamiya đều quấn băng vải, tối cũng không tháo ra, người đẹp như..."
Dưới ánh mắt 'chém nữa tôi đập chết anh' của Kamiya, anh lập tức dừng mode tán gái còn chưa bật lên hẳn đã phải tắt của mình.
"Khụ, ta, ta muốn giải phóng tất cả nô lệ ở đây." Sinbad chia một nửa chăn cho Kamiya.
Kamiya nghiêng đầu nhìn anh, liên quan gì đến tôi?
"Tuy em không phải 'Fanalis' nhưng hẳn cũng là chủng tộc hi hữu, ta không biết chủng tộc của các em thế nào, nhưng rất nhiều 'Fanalis' ở bên này đều là nô lệ, mạnh mẽ như vậy, không phải cũng trở thành nô lệ sao. Nhưng mà, đây hẳn không phải điều họ muốn, không chỉ họ, em cũng vậy đúng không? Chẳng lẽ em cam tâm sống dưới sự khống chế của Maader sao? Các em định đè nén mình tới khi nào?" Sinbad nắm chặt nắm tay, "Chỉ cần các em còn ở đây, dù các em là ai, chẳng qua đều là nô lệ mà thôi."
"Kamiya không phải nô lệ." Masrur không biết đã ghé bên mép giường từ khi nào.
"... Không phải... Nô lệ?" Sinbad cứng cổ nhìn Kamiya buồn ngủ không nâng nổi mí mắt, "Vậy vì sao?" Vì sao không rời đi?
Kamiya kéo Masrur lên giường, ôm vào lòng, gác đầu lên đầu cậu, mơ mơ màng màng nói, "Vì phiếu cơm dài hạn..."
"Hả?"
"zzzzzZZZ"
"Chị ấy ngủ rồi." Masrur chỉ chỉ tay lên trên.
"... Ta biết." Cho nên người được cô ấy ôm vào lòng như cậu rất chướng mắt.
Bởi vì ba người chen một giường, Kamiya ngủ không yên, tiếng nói chuyện 'ong ong' bên tai rất lâu không dứt, Kamiya cũng không chú ý hai người hàn huyên cái gì, dù sao trong lòng cô, ăn là lớn nhất, ngủ là lớn nhị, cái khác sao cũng được.
Sáng sớm hôm sau, Kamiya bị chen đến một góc giường ngủ rất khó chịu cho bọn họ mỗi người một cú đấm chào buổi sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương