Yến Chiêu Minh Nguyệt
Chương 4
7.
Ta dùng hết sức lực, trực tiếp đ.âm thủng lòng bàn tay của hắn ta.
M.áu t.ươi tuôn ra không ngừng.
Tấn Vương vô thức cau mày, nhưng không hề rụt tay lại.
"Chiêu Chiêu, nàng đang làm gì vậy?"
Hắn có chút nghi hoặc nhìn ta.
Ta nheo mắt, lạnh lùng nói:
"Điện hạ có biết, trên tay Thanh Đào cũng có một vết thương tương tự như vậy không?"
"Hôm đó, ta vốn định dùng trâm cài tóc r.ạch n.át khuôn mặt ngài."
"Sau đó c.ắt đứt yết hầu ngài."
"Thanh Đào vì muốn ngăn ta lại mà đã trực tiếp đưa tay ra c.ướp trâm cài tóc."
"Kết quả bàn tay bị ta đâm trúng một lỗ m.áu."
"Vết thương đó, hẳn là sẽ theo nàng ấy đến suốt đời."
"Không biết điện hạ còn nhớ hay không?"
Ban đầu, vì bận tâm việc thân phận chênh lệch, ta vẫn cố gắng kìm nén sát ý trong lòng, bề ngoài giả vờ cung kính.
Thế nhưng, mỗi phút giây phải giả vờ giả vịt với hắn, đều khiến ta ngột ngạt không thể hít thở nổi.
Nói ra thì, thân là nam chính của quyển sách này, trên người Tân Vương còn mang theo không ít cái gọi là “hào quang nhân vật chính”.
Vậy thì ta cũng sẽ đánh cược một ván —
Cược rằng nữ chính là ta, cũng sẽ sở hữu cái “hào quang nhân vật chính” đó.
Cược rằng dù ta có để lộ ra răng nanh, “hào quang nhân vật chính” vẫn sẽ bảo vệ ta bình an vô sự.
Cược rằng–
Nữ chính là ta, có thể chiến thắng nam chính Tấn Vương.
Ác ý ẩn sâu trong lòng tan nóng lòng muốn trỗi dậy.
Thời khắc khi ta nói ra sự thật, khuôn mặt Tấn Vương lập tức không còn chút huyết sắc nào.
Đôi mắt hắn ta trợn to, ngập tràn vẻ không thể tin nổi.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hồi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Tấn Vương khẽ thở dài:
"Chiêu Chiêu, ta không ngờ nàng lại oán hận ta đến vậy."
"Bịa đặt ra những lời lẽ hoang đường đến vậy rất thú vị sao?"
Bất kể ta giải thích thế nào, Tấn Vương vẫn kiên trì tin rằng người đã cứu hắn ta ngày hôm đó là ta.
Còn cho rằng lý do ta không chịu thừa nhận là do ta ghen tị với Thanh Đào, oán giận hắn ta khi đó không ở lại, oán hận hắn cưới thê nạp thiếp, oán giận hắn không thể lập tức đến tìm ta.
Rõ ràng trước đây chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, ta không biết vì sao hắn ta lại tự tin đến vậy.
Vọng tưởng cho rằng ta si mê yêu thương hắn.
"Chiêu Chiêu, ta thề ta chỉ yêu mỗi mình nàng."
"Cho dù là Thanh Đào, hay là Vương phi hiện tại."
"Tất cả đều chỉ là công cụ mà thôi."
"Chờ đến khi ta lên ngôi thống nhất thiên hạ."
"Nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta."
Tấn Vương tự biên tự diễn nói những lời mà hắn cho là yêu thương, an ủi ta.
Hắn không ngừng hạ thấp Vương phi, hạ thấp Thanh Đào, hạ thấp các tiểu thư danh giá trong kinh thành:
"Đám nữ nhân đó chỉ là một đám dong chi tục phấn*."
(*chỉ những loại son phấn thường (nghĩa bóng chỉ những người con gái tầm thường))
"Làm sao có thể so sánh với Chiêu Chiêu của ta?"
Hắn ta tưởng rằng, dẫm đạp hạ thấp người khác xuống tận bùn, sau đó tôn ta lên đến tận trời xanh sẽ khiến ta cảm động vui mừng.
Nhưng từ đầu đến cuối ta chỉ ghi nhớ lời mẹ đã nói:
"Nữ nhân tranh đấu với nhau chính là hành vi thấp kém, ác độc nhất trên đời."
"Nữ tử đã chịu đựng sự áp bức, bóc lột của nam nhân suốt hàng nghìn năm."
"Chúng ta vốn nên vươn tay giúp đỡ lẫn nhau, thân thiết đùm bọc như tỷ muội."
"Tuyệt đối không thể vì sự sủng ái rẻ mạt của nam nhân mà nảy sinh đố kỵ, tranh đấu với nhau."
"Tranh đấu với bất kỳ nữ nhân nào cũng đều chỉ là có hại trăm đường."
"Kẻ được lợi cuối cùng luôn chỉ là những tên nam nhân quỷ kế đa đoan."
Hắn ta nói Tấn vương phi nhàm chán vô vị.
Nhưng là ai vì thèm muốn địa vị đích nữ của Bộ Binh Thượng thư, vì quyền thế của nhà mẹ đẻ nàng mà xin cưới nàng?
Hắn ta nói Thanh Đào ham mê hư vinh.
Nhưng nếu không có Thanh Đào, hắn ta sớm đã c.hết dưới tay ta.
Đúng vậy, Thanh Đào đã phản bội ta.
Nhưng ta lại cảm thấy, đây không phải mong muốn thực sự của nàng.
Nàng chẳng qua chỉ là bị biến thành một con rối đáng thương tuân theo tình tiết.
Bị ép buộc phải hy sinh cả cuộc đời mình.
Trong lòng ta, Thanh Đào, vĩnh viễn luôn là người tỷ tỷ dịu dàng cẩn trọng ngày đó.
Dù rằng bề ngoài chúng ta xưng hô chủ tớ.
Nhưng thực tế mẹ ta vẫn luôn lấy mình làm gương, dạy ta hiểu rõ “người người bình đẳng”.
Mẹ nói, những người hầu bên cạnh chúng ta không phải là mối quan hệ 'chủ tớ', mà là 'thuê mướn'.
Chúng ta trả tiền, họ làm việc.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Điều này không có nghĩa là ai cao quý hơn ai.
Tất cả những người lao động đều đáng được tôn trọng.
Ta may mắn được sinh ra trong nhung lụa, vậy nên ta càng phải trân trọng điều đó hơn.
Càng nên đối xử tốt với người khác, giúp đỡ họ nhiều hơn.
Còn về những tiểu thư thế gia kinh thành bị Tấn Vương hạ thấp, tuy rằng quan hệ của ta với bọn họ phần lớn đều chỉ là xã giao, nhưng theo những gì ta biết về họ---
Có người dịu dàng hào phóng, đoan trang lễ độ.
Có người thuần khiết lương thiện, thiên chân chất phác.
Có người phóng khoáng tự do, không chịu gò bó.
Có người tài hoa xuất chúng, thông minh lanh lợi.
Lại có những người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng có người một thân trù nghệ, làm ta đêm đêm trằn trọc không thôi.
Tất cả họ đều là những nữ tử vô cùng tốt đẹp.
Cho dù có những người không có nhiều sở trường.
Cho dù sở thích, tính cách bọn họ khác biệt so với ta.
Các nàng vẫn mạnh mẽ, tốt đẹp hơn nhiều so với những kẻ tiểu nhân ăn bám, vong ân bội nghĩa, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác như hắn ta.
Ta thu lại sự mỉa mai trong ánh, nhẹ nhàng nói:
"Biết được trong lòng điện hạ có ta.”
"Yến Chiêu không còn oán trách gì nữa."
"Những năm qua, ta một thân nữ tử cô đơn phiêu bạt khắp nơi."
"Ta vẫn luôn mong mỏi sẽ có ai đó che chở ta, cho ta một đời bình yên."
"Điện hạ, người có nguyện ý cho Yến Chiêu một bến đỗ?"
Nghe được những lời lẽ ngập tràn tình ý của ta, gương mặt Tấn Vương lộ ra mấy phần xúc động.
Thế nhưng hắn ta vẫn gian nan lắc đầu.
"Chiêu Chiêu, nàng hãy đợi ta thêm một thời gian."
"Hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp."
"Chờ đến khi ta lên ngôi thống nhất thiên hạ, ta sẽ phế truất Vương phi, lập nàng làm hậu."
Khoé môi ta khẽ cong lên, giọng nói càng thêm dịu dàng như nước:
"Nhưng Yến Chiêu nhớ nhung điện hạ, không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa."
"Chỉ cần có thể thường xuyên bầu bạn cạnh điện hạ."
"Cho dù chỉ là một tiểu thiếp bé nhỏ, Yến Chiêu cũng thỏa mãn rồi."
Tấn Vương chăm chú nhìn ta hồi lâu.
Cuối cùng, hắn ta khẽ thở dài một tiếng, ôm ta vào lòng.
Giọng nói của hắn ta mơ hồ vang vọng bên tai ta.
“Chiêu Chiêu, Lục Ngôn ta nhất định sẽ không phụ nàng!”
8
Vài ngày sau.
Tấn Vương Lục Ngôn dâng sớ tấu lên đương kim hoàng thượng xin được cưới hoàng thương Yến Chiêu làm thiếp.
Trong mắt Lục Ngôn, đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Hắn cố ý dâng sớ tấu lên hoàng hoàng xin được ban hôn, chỉ là để thể hiện sự coi trọng của hắn đối với ta.
Thế nhưng hắn ta không thể ngờ rằng, giây phút nhìn thấy tờ sớ, sắc mặt lão hoàng đế bỗng chốc đại biến, trực tiếp trách mắng hắn lòng lang dạ sói, mưu đồ bất chính, không chỉ tước đi tất cả các công vụ trong triều của hắn ta, còn hạ lệnh cấm túc, đóng cửa kiểm điểm.
Phe cánh của Tấn Vương trong triều cũng bị thẳng tay chèn ép.
Còn chưa đợi hắn bình tĩnh lại, hoàng đế lại tiếp tục hạ một đạo thánh chỉ.
Thánh chỉ ca ngợi hết lời những đóng góp to lớn của Yến gia những năm qua, đồng thời trao cho Yến gia quyền kinh doanh trà ngựa, sản xuất lương thực cùng quân nhu.
Thánh chỉ vừa ban ra, toàn triều chấn động.
Yến gia vốn đã nắm quyền kinh doanh đồng thiếc, lần này lại có thêm quyền sản xuất trà ngựa, lương thực, quân nhu, điều này cũng có nghĩa toàn bộ kho vũ khí của Vương triều Đại Chu đều nằm trong tay ta.
Một tay nắm giữ tài phú có một không hai.
Một tay nắm giữ binh khí lương thảo.
Bất kỳ ai có chút đầu óc đều hiểu việc này có ý nghĩa gì.
Vận mệnh của toàn bộ Vương triều Đại Chu từ giờ phút này đã nằm gọn trong tay ta.
Cũng chẳng trách hoàng đế vừa nghe Lục Ngôn cầu hôn ta đã nổi giận đùng đùng.
Vương phi của hắn ta vốn là nhi nữ nhà Thượng thư Bộ Binh, nếu lại cưới cả ta, muốn tạo phản chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Đáng thương cho Lục Ngôn, hắn ta đã dày công vun đắp, không dễ gì mới có được một chỗ đứng vững chắc trong triều, kết quả chỉ một chiêu đã bị đánh về nguyên hình.
Lại lần biến trở về một hoàng tử bị thất sủng.
Mà đây chỉ mới là bước đầu tiên trong kế hoạch phản công của ta.
Rất nhanh Lục Ngôn đã phát hiện ra.
Nhị hoàng huynh của hắn giống như một con c.hó đ.iên bắt đầu không ngừng nhắm vào hắn, bất chấp bản thân tổn hại một nghìn, cũng phải khiến hắn thương tổn tám trăm.
Không bao lâu sau, tay chân của Lục Ngôn trong triều đình đều đã bị quét sạch.
Thậm chí cả bố vợ của hắn, Bộ Binh Thượng thư cũng bị liên lụy bị giáng chức xuống thành thị lang, thế lực không còn như xưa.
Thật ra nếu Lục Ngôn thông minh hơn một chút, hoặc là, đề phòng ta nhiều hơn một chút, hắn sẽ phát hiện ra, sau khi ta vào kinh, người đầu tiên ta đến bái phỏng chính là nhị hoàng tử.
Còn có thể phát hiện ra, Liên Phi nương nương hiện tại được sủng ái nhất trong cung, trùng hợp lại chính là đồng hương của ta.
9.
Một thời gian dài sau khi mẹ kể cho ta nghe câu chuyện kinh hoàng đó, ta luôn chìm trong sự sợ hãi vô tận.
Trong câu chuyện, đáng lẽ ta phải có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, vô lo vô nghĩ, lại chỉ vì yêu một người đàn ông mà cả đời phải sống trong cảnh bi thảm.
Lúc đó, ngoại trừ nỗi sợ hãi, ta còn tự mình thầm nhủ:
“Chỉ cần sau này ta không lấy chồng, chẳng phải có thể tránh được tất cả những điều này sao!"
Nhưng sau khi mẹ ra đi, không còn ai che chở cho ta nữa, ta cũng càng ngày càng gặp được nhiều người, phải chứng kiến thêm vô số câu chuyện đáng sợ nữa.
Chỉ vì là nữ tử, họ thậm chí không có quyền được sống.
Vừa sinh ra đời đã bị bóp c.hết. dìm c.hết.
Chỉ vì là nữ tử, họ phải phục tùng nam nhân mọi điều.
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
(Ở nhà theo cha, huynh, lấy chồng theo chồng, chồng c.hết theo con)
Cả đời luôn phải chịu sự thao túng, nô dịch của một nam tử nào đó.
Chỉ vì là nữ nhân, họ không được phép những sở thích có nhân.
Không được tòng chính*, không được làm ăn kinh doanh, không được đi học.
(*Tham gia chính trị)
Nếu làm ngược lại chính là trơ tráo, vô liêm sỉ, thấp hèn.
Chỉ vì là nữ tử, họ bị coi thường khinh miệt như lẽ đương nhiên.
Cho dù ta có bỏ ra thêm bao nhiêu nỗ lực, đạt được thêm bao nhiêu thành công vang dội, trở thành nữ thương nhân nổi tiếng nhất Đại Chu, những thương nhân khác vẫn như trước vô duyên vô cớ cắt đứt hợp tác với ta.
Ta phải lựa chọn hợp tác với những kẻ vô năng bất tài, chỉ vì có thêm hai lạng thịt dưới háng so với ta.
Từ nhỏ, mẹ đã dạy ta rằng con người sinh ra đều bình đẳng, tự do, mẹ khuyến khích ta làm bất cứ điều gì ta muốn, nhưng sau khi người ra đi, ta dường như mới nhìn thấy được chiếc nanh sắc nhọn khổng lồ của thế giới này đang chĩa về phía mình.
Trong một thời gian dài, ta chìm trong đau khổ và mê man tột độ.
Ta không ngừng xem đi xem lại những mảnh giấy mẹ để lại, mong muốn có thể tìm ra đáp án từ trong đó.
Ta vẫn nhớ dáng vẻ tỏa sáng của mẹ khi viết những điều đó ra giất.
Người vui vẻ huýt sáo, có chút khá đắc ý nói:
"Khi ta mới xuyên đến đây, chuyện kinh dị theo quy tắc đang rất nổi, ta cũng muốn bắt trend, tự viết một câu chuyện kinh dị theo quy tắc mới được."
Lúc đó, ta vô cùng nghi hoặc hỏi người, kinh dị theo quy tắc là cái gì?
Mẹ gãi gãi đầu, dường như đang suy nghĩ làm cách nào để giải thích cho ta hiểu.
“Chuyện kinh dị chính là những câu chuyện m.a mà mẹ thường kể cho con nghe."
"Còn 'chuyện kinh dị theo quy tắc'..."
"Con có thể hiểu đó nhân vật phải căn cứ theo những quy tắc để hành động."
"Như vậy con sẽ có thể tránh được những điều đáng sợ, những điều khiến cho con khó chịu."
Sau đó, mỗi khi gặp phải chuyện gì khó chịu, ta đều sẽ nôn nóng tự hỏi, liệu có quy tắc nào có thể giúp ta thoát khỏi khó khăn đó không?
Có lẽ là có.
"Nữ tử phải đoan trang hiền thục.”
"Nữ phải tam tòng tứ đức.”
"Nữ tử phải phục tùng nam nhân vô điều kiện.”
"Nữ tử phải dùng tất cả những gì bản thân có để lấy lòng nam nhân, phải lấy đó làm vinh dự"
"..."
Chỉ cần ta hành động theo những 'quy tắc' của thế giới này, sẽ không còn ai chỉ trỏ, chửi rủa ta không tuân thủ nữ tắc, không biết liêm sỉ phải không?
Thế nhưng tại sao chỉ vừa khi nghĩ đến một tương lai như vậy, trong lòng ta lại chỉ cảm thấy b.uồn n.ôn?
Ta gặp gỡ vô số những người phụ nữ được coi là “đức cao vọng trọng”, “hiền lương mẫu mực”.
Bọn họ nói:
"Khi còn trẻ, ta cũng hay suy nghĩ vẩn vơ."
"Nhưng đợi đến khi gả đi, sinh con ngươi sẽ hiểu."
"Kiến công lập nghiệp đều là chuyện của nam nhân."
"Mà hạnh phúc lớn nhất trong đời của một nữ tử."
"Chính là có được một người chồng yêu thương ngươi, có được một đứa con trai hiếu thuận."
Bọn họ ai ai cũng nói vậy.
Nhưng không ai trong số họ thực sự hạnh phúc.
Ngược lại.
Chồng của họ dường như lại không cần phải tuân theo bất kỳ 'quy tắc' nào.
Bọn họ không cần phải giữ gìn t.rinh tiết, không cần phải phụng dưỡng cha mẹ, không cần phải nuôi dạy con cái.
Nhưng họ lại có được một cuộc sống vui vẻ thoải mái hơn nhiều so với những người tuân thủ quy tắc.
Tại sao nữ tử luôn phải tuân theo vô số 'quy tắc' mới có thể tồn tại trên thế gian này.
Mà nam nhân lại có thể tùy ý làm bậy, tác oai tác quái?
Ta suy nghĩ rất lâu.
Một ngày nọ, ta cuối cùng cũng nhận ra.
Lý do bọn họ không cần tuân theo quy tắc mà vẫn có thể sống hạnh phúc.
Là vì bản thân bọn họ chính là những kẻ đặt ra quy tắc.
Tất cả những cái gọi là quy tắc, lễ nghi, đạo đức trên thế gian này, tất cả những điều này tồn tại là để bọn họ có thể sống thoải mái hơn.
Bọn họ mới là chủ nhân của mọi thứ trên thế giới này.
Những "Quy tắc' đó chính là dây cương trong tay họ.
Mà nữ tử chỉ là nô lệ bị điều khiển bởi sợi dây cương đó.
Sau khi nhận ra sự thật này.
Bỗng nhiên ta cảm thấy thật ghê tởm những cái gọi là 'quy tắc' đó.
Chỉ vì nhặt được một tên nam nhân mất trí nhớ ven đường mà bị hắn lấy oán trả ơn.
Liệu ngươi có còn lựa chọn cứu hắn nữa không?
Không.
Đối với những kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy.
Cần phải trực tiếp bẻ gãy nanh vuốt sắc nhọn của bọn chúng.
Để chúng không bao giờ có thể làm hại người khác được nữa.
Đối phương hiểu lầm ngươi, liệu ngươi có cố gắng giải thích nữa không?
Không.
Đối với những thứ c.hó c.hết không hiểu tiếng người như vậy.
Cần phải giáo huấn thật nặng, để cho chúng nhớ đời.
Đối phương lấy danh nghĩa báo ơn.
Cưỡng ép cưới ngươi, lại ngược ép đàn áp ngươi.
Ngươi sẽ tìm cách trốn chạy thật xa ư?
Không.
Ta sẽ không ngừng không nghỉ, phải hủy hoại tất cả mọi thứ của hắn, khiến hắn phải trả một cái giá thật đắt.
Nam nhân trên thế giới đã đặt ra vô số quy tắc để thuần hóa, nô dịch nữ nhân.
Chỉ vì đạt được mấy lời tán dương của bọn họ, vậy mà ta phải tuân theo quy tắc bọn họ đặt ra, phải trở thành một người nữ nhân công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức?
Không.
Vậy thì ta sẽ phá vỡ lồng giam và xiềng xích của bọn họ.
Phải đạt được quyền lực và địa vị tối cao.
Phải chà đạp họ dưới chân.
Phải từ một kẻ tuân theo quy tắc biến thành kẻ định ra quy tắc!
Ta dùng hết sức lực, trực tiếp đ.âm thủng lòng bàn tay của hắn ta.
M.áu t.ươi tuôn ra không ngừng.
Tấn Vương vô thức cau mày, nhưng không hề rụt tay lại.
"Chiêu Chiêu, nàng đang làm gì vậy?"
Hắn có chút nghi hoặc nhìn ta.
Ta nheo mắt, lạnh lùng nói:
"Điện hạ có biết, trên tay Thanh Đào cũng có một vết thương tương tự như vậy không?"
"Hôm đó, ta vốn định dùng trâm cài tóc r.ạch n.át khuôn mặt ngài."
"Sau đó c.ắt đứt yết hầu ngài."
"Thanh Đào vì muốn ngăn ta lại mà đã trực tiếp đưa tay ra c.ướp trâm cài tóc."
"Kết quả bàn tay bị ta đâm trúng một lỗ m.áu."
"Vết thương đó, hẳn là sẽ theo nàng ấy đến suốt đời."
"Không biết điện hạ còn nhớ hay không?"
Ban đầu, vì bận tâm việc thân phận chênh lệch, ta vẫn cố gắng kìm nén sát ý trong lòng, bề ngoài giả vờ cung kính.
Thế nhưng, mỗi phút giây phải giả vờ giả vịt với hắn, đều khiến ta ngột ngạt không thể hít thở nổi.
Nói ra thì, thân là nam chính của quyển sách này, trên người Tân Vương còn mang theo không ít cái gọi là “hào quang nhân vật chính”.
Vậy thì ta cũng sẽ đánh cược một ván —
Cược rằng nữ chính là ta, cũng sẽ sở hữu cái “hào quang nhân vật chính” đó.
Cược rằng dù ta có để lộ ra răng nanh, “hào quang nhân vật chính” vẫn sẽ bảo vệ ta bình an vô sự.
Cược rằng–
Nữ chính là ta, có thể chiến thắng nam chính Tấn Vương.
Ác ý ẩn sâu trong lòng tan nóng lòng muốn trỗi dậy.
Thời khắc khi ta nói ra sự thật, khuôn mặt Tấn Vương lập tức không còn chút huyết sắc nào.
Đôi mắt hắn ta trợn to, ngập tràn vẻ không thể tin nổi.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hồi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Tấn Vương khẽ thở dài:
"Chiêu Chiêu, ta không ngờ nàng lại oán hận ta đến vậy."
"Bịa đặt ra những lời lẽ hoang đường đến vậy rất thú vị sao?"
Bất kể ta giải thích thế nào, Tấn Vương vẫn kiên trì tin rằng người đã cứu hắn ta ngày hôm đó là ta.
Còn cho rằng lý do ta không chịu thừa nhận là do ta ghen tị với Thanh Đào, oán giận hắn ta khi đó không ở lại, oán hận hắn cưới thê nạp thiếp, oán giận hắn không thể lập tức đến tìm ta.
Rõ ràng trước đây chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, ta không biết vì sao hắn ta lại tự tin đến vậy.
Vọng tưởng cho rằng ta si mê yêu thương hắn.
"Chiêu Chiêu, ta thề ta chỉ yêu mỗi mình nàng."
"Cho dù là Thanh Đào, hay là Vương phi hiện tại."
"Tất cả đều chỉ là công cụ mà thôi."
"Chờ đến khi ta lên ngôi thống nhất thiên hạ."
"Nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta."
Tấn Vương tự biên tự diễn nói những lời mà hắn cho là yêu thương, an ủi ta.
Hắn không ngừng hạ thấp Vương phi, hạ thấp Thanh Đào, hạ thấp các tiểu thư danh giá trong kinh thành:
"Đám nữ nhân đó chỉ là một đám dong chi tục phấn*."
(*chỉ những loại son phấn thường (nghĩa bóng chỉ những người con gái tầm thường))
"Làm sao có thể so sánh với Chiêu Chiêu của ta?"
Hắn ta tưởng rằng, dẫm đạp hạ thấp người khác xuống tận bùn, sau đó tôn ta lên đến tận trời xanh sẽ khiến ta cảm động vui mừng.
Nhưng từ đầu đến cuối ta chỉ ghi nhớ lời mẹ đã nói:
"Nữ nhân tranh đấu với nhau chính là hành vi thấp kém, ác độc nhất trên đời."
"Nữ tử đã chịu đựng sự áp bức, bóc lột của nam nhân suốt hàng nghìn năm."
"Chúng ta vốn nên vươn tay giúp đỡ lẫn nhau, thân thiết đùm bọc như tỷ muội."
"Tuyệt đối không thể vì sự sủng ái rẻ mạt của nam nhân mà nảy sinh đố kỵ, tranh đấu với nhau."
"Tranh đấu với bất kỳ nữ nhân nào cũng đều chỉ là có hại trăm đường."
"Kẻ được lợi cuối cùng luôn chỉ là những tên nam nhân quỷ kế đa đoan."
Hắn ta nói Tấn vương phi nhàm chán vô vị.
Nhưng là ai vì thèm muốn địa vị đích nữ của Bộ Binh Thượng thư, vì quyền thế của nhà mẹ đẻ nàng mà xin cưới nàng?
Hắn ta nói Thanh Đào ham mê hư vinh.
Nhưng nếu không có Thanh Đào, hắn ta sớm đã c.hết dưới tay ta.
Đúng vậy, Thanh Đào đã phản bội ta.
Nhưng ta lại cảm thấy, đây không phải mong muốn thực sự của nàng.
Nàng chẳng qua chỉ là bị biến thành một con rối đáng thương tuân theo tình tiết.
Bị ép buộc phải hy sinh cả cuộc đời mình.
Trong lòng ta, Thanh Đào, vĩnh viễn luôn là người tỷ tỷ dịu dàng cẩn trọng ngày đó.
Dù rằng bề ngoài chúng ta xưng hô chủ tớ.
Nhưng thực tế mẹ ta vẫn luôn lấy mình làm gương, dạy ta hiểu rõ “người người bình đẳng”.
Mẹ nói, những người hầu bên cạnh chúng ta không phải là mối quan hệ 'chủ tớ', mà là 'thuê mướn'.
Chúng ta trả tiền, họ làm việc.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Điều này không có nghĩa là ai cao quý hơn ai.
Tất cả những người lao động đều đáng được tôn trọng.
Ta may mắn được sinh ra trong nhung lụa, vậy nên ta càng phải trân trọng điều đó hơn.
Càng nên đối xử tốt với người khác, giúp đỡ họ nhiều hơn.
Còn về những tiểu thư thế gia kinh thành bị Tấn Vương hạ thấp, tuy rằng quan hệ của ta với bọn họ phần lớn đều chỉ là xã giao, nhưng theo những gì ta biết về họ---
Có người dịu dàng hào phóng, đoan trang lễ độ.
Có người thuần khiết lương thiện, thiên chân chất phác.
Có người phóng khoáng tự do, không chịu gò bó.
Có người tài hoa xuất chúng, thông minh lanh lợi.
Lại có những người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng có người một thân trù nghệ, làm ta đêm đêm trằn trọc không thôi.
Tất cả họ đều là những nữ tử vô cùng tốt đẹp.
Cho dù có những người không có nhiều sở trường.
Cho dù sở thích, tính cách bọn họ khác biệt so với ta.
Các nàng vẫn mạnh mẽ, tốt đẹp hơn nhiều so với những kẻ tiểu nhân ăn bám, vong ân bội nghĩa, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác như hắn ta.
Ta thu lại sự mỉa mai trong ánh, nhẹ nhàng nói:
"Biết được trong lòng điện hạ có ta.”
"Yến Chiêu không còn oán trách gì nữa."
"Những năm qua, ta một thân nữ tử cô đơn phiêu bạt khắp nơi."
"Ta vẫn luôn mong mỏi sẽ có ai đó che chở ta, cho ta một đời bình yên."
"Điện hạ, người có nguyện ý cho Yến Chiêu một bến đỗ?"
Nghe được những lời lẽ ngập tràn tình ý của ta, gương mặt Tấn Vương lộ ra mấy phần xúc động.
Thế nhưng hắn ta vẫn gian nan lắc đầu.
"Chiêu Chiêu, nàng hãy đợi ta thêm một thời gian."
"Hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp."
"Chờ đến khi ta lên ngôi thống nhất thiên hạ, ta sẽ phế truất Vương phi, lập nàng làm hậu."
Khoé môi ta khẽ cong lên, giọng nói càng thêm dịu dàng như nước:
"Nhưng Yến Chiêu nhớ nhung điện hạ, không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa."
"Chỉ cần có thể thường xuyên bầu bạn cạnh điện hạ."
"Cho dù chỉ là một tiểu thiếp bé nhỏ, Yến Chiêu cũng thỏa mãn rồi."
Tấn Vương chăm chú nhìn ta hồi lâu.
Cuối cùng, hắn ta khẽ thở dài một tiếng, ôm ta vào lòng.
Giọng nói của hắn ta mơ hồ vang vọng bên tai ta.
“Chiêu Chiêu, Lục Ngôn ta nhất định sẽ không phụ nàng!”
8
Vài ngày sau.
Tấn Vương Lục Ngôn dâng sớ tấu lên đương kim hoàng thượng xin được cưới hoàng thương Yến Chiêu làm thiếp.
Trong mắt Lục Ngôn, đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Hắn cố ý dâng sớ tấu lên hoàng hoàng xin được ban hôn, chỉ là để thể hiện sự coi trọng của hắn đối với ta.
Thế nhưng hắn ta không thể ngờ rằng, giây phút nhìn thấy tờ sớ, sắc mặt lão hoàng đế bỗng chốc đại biến, trực tiếp trách mắng hắn lòng lang dạ sói, mưu đồ bất chính, không chỉ tước đi tất cả các công vụ trong triều của hắn ta, còn hạ lệnh cấm túc, đóng cửa kiểm điểm.
Phe cánh của Tấn Vương trong triều cũng bị thẳng tay chèn ép.
Còn chưa đợi hắn bình tĩnh lại, hoàng đế lại tiếp tục hạ một đạo thánh chỉ.
Thánh chỉ ca ngợi hết lời những đóng góp to lớn của Yến gia những năm qua, đồng thời trao cho Yến gia quyền kinh doanh trà ngựa, sản xuất lương thực cùng quân nhu.
Thánh chỉ vừa ban ra, toàn triều chấn động.
Yến gia vốn đã nắm quyền kinh doanh đồng thiếc, lần này lại có thêm quyền sản xuất trà ngựa, lương thực, quân nhu, điều này cũng có nghĩa toàn bộ kho vũ khí của Vương triều Đại Chu đều nằm trong tay ta.
Một tay nắm giữ tài phú có một không hai.
Một tay nắm giữ binh khí lương thảo.
Bất kỳ ai có chút đầu óc đều hiểu việc này có ý nghĩa gì.
Vận mệnh của toàn bộ Vương triều Đại Chu từ giờ phút này đã nằm gọn trong tay ta.
Cũng chẳng trách hoàng đế vừa nghe Lục Ngôn cầu hôn ta đã nổi giận đùng đùng.
Vương phi của hắn ta vốn là nhi nữ nhà Thượng thư Bộ Binh, nếu lại cưới cả ta, muốn tạo phản chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Đáng thương cho Lục Ngôn, hắn ta đã dày công vun đắp, không dễ gì mới có được một chỗ đứng vững chắc trong triều, kết quả chỉ một chiêu đã bị đánh về nguyên hình.
Lại lần biến trở về một hoàng tử bị thất sủng.
Mà đây chỉ mới là bước đầu tiên trong kế hoạch phản công của ta.
Rất nhanh Lục Ngôn đã phát hiện ra.
Nhị hoàng huynh của hắn giống như một con c.hó đ.iên bắt đầu không ngừng nhắm vào hắn, bất chấp bản thân tổn hại một nghìn, cũng phải khiến hắn thương tổn tám trăm.
Không bao lâu sau, tay chân của Lục Ngôn trong triều đình đều đã bị quét sạch.
Thậm chí cả bố vợ của hắn, Bộ Binh Thượng thư cũng bị liên lụy bị giáng chức xuống thành thị lang, thế lực không còn như xưa.
Thật ra nếu Lục Ngôn thông minh hơn một chút, hoặc là, đề phòng ta nhiều hơn một chút, hắn sẽ phát hiện ra, sau khi ta vào kinh, người đầu tiên ta đến bái phỏng chính là nhị hoàng tử.
Còn có thể phát hiện ra, Liên Phi nương nương hiện tại được sủng ái nhất trong cung, trùng hợp lại chính là đồng hương của ta.
9.
Một thời gian dài sau khi mẹ kể cho ta nghe câu chuyện kinh hoàng đó, ta luôn chìm trong sự sợ hãi vô tận.
Trong câu chuyện, đáng lẽ ta phải có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, vô lo vô nghĩ, lại chỉ vì yêu một người đàn ông mà cả đời phải sống trong cảnh bi thảm.
Lúc đó, ngoại trừ nỗi sợ hãi, ta còn tự mình thầm nhủ:
“Chỉ cần sau này ta không lấy chồng, chẳng phải có thể tránh được tất cả những điều này sao!"
Nhưng sau khi mẹ ra đi, không còn ai che chở cho ta nữa, ta cũng càng ngày càng gặp được nhiều người, phải chứng kiến thêm vô số câu chuyện đáng sợ nữa.
Chỉ vì là nữ tử, họ thậm chí không có quyền được sống.
Vừa sinh ra đời đã bị bóp c.hết. dìm c.hết.
Chỉ vì là nữ tử, họ phải phục tùng nam nhân mọi điều.
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
(Ở nhà theo cha, huynh, lấy chồng theo chồng, chồng c.hết theo con)
Cả đời luôn phải chịu sự thao túng, nô dịch của một nam tử nào đó.
Chỉ vì là nữ nhân, họ không được phép những sở thích có nhân.
Không được tòng chính*, không được làm ăn kinh doanh, không được đi học.
(*Tham gia chính trị)
Nếu làm ngược lại chính là trơ tráo, vô liêm sỉ, thấp hèn.
Chỉ vì là nữ tử, họ bị coi thường khinh miệt như lẽ đương nhiên.
Cho dù ta có bỏ ra thêm bao nhiêu nỗ lực, đạt được thêm bao nhiêu thành công vang dội, trở thành nữ thương nhân nổi tiếng nhất Đại Chu, những thương nhân khác vẫn như trước vô duyên vô cớ cắt đứt hợp tác với ta.
Ta phải lựa chọn hợp tác với những kẻ vô năng bất tài, chỉ vì có thêm hai lạng thịt dưới háng so với ta.
Từ nhỏ, mẹ đã dạy ta rằng con người sinh ra đều bình đẳng, tự do, mẹ khuyến khích ta làm bất cứ điều gì ta muốn, nhưng sau khi người ra đi, ta dường như mới nhìn thấy được chiếc nanh sắc nhọn khổng lồ của thế giới này đang chĩa về phía mình.
Trong một thời gian dài, ta chìm trong đau khổ và mê man tột độ.
Ta không ngừng xem đi xem lại những mảnh giấy mẹ để lại, mong muốn có thể tìm ra đáp án từ trong đó.
Ta vẫn nhớ dáng vẻ tỏa sáng của mẹ khi viết những điều đó ra giất.
Người vui vẻ huýt sáo, có chút khá đắc ý nói:
"Khi ta mới xuyên đến đây, chuyện kinh dị theo quy tắc đang rất nổi, ta cũng muốn bắt trend, tự viết một câu chuyện kinh dị theo quy tắc mới được."
Lúc đó, ta vô cùng nghi hoặc hỏi người, kinh dị theo quy tắc là cái gì?
Mẹ gãi gãi đầu, dường như đang suy nghĩ làm cách nào để giải thích cho ta hiểu.
“Chuyện kinh dị chính là những câu chuyện m.a mà mẹ thường kể cho con nghe."
"Còn 'chuyện kinh dị theo quy tắc'..."
"Con có thể hiểu đó nhân vật phải căn cứ theo những quy tắc để hành động."
"Như vậy con sẽ có thể tránh được những điều đáng sợ, những điều khiến cho con khó chịu."
Sau đó, mỗi khi gặp phải chuyện gì khó chịu, ta đều sẽ nôn nóng tự hỏi, liệu có quy tắc nào có thể giúp ta thoát khỏi khó khăn đó không?
Có lẽ là có.
"Nữ tử phải đoan trang hiền thục.”
"Nữ phải tam tòng tứ đức.”
"Nữ tử phải phục tùng nam nhân vô điều kiện.”
"Nữ tử phải dùng tất cả những gì bản thân có để lấy lòng nam nhân, phải lấy đó làm vinh dự"
"..."
Chỉ cần ta hành động theo những 'quy tắc' của thế giới này, sẽ không còn ai chỉ trỏ, chửi rủa ta không tuân thủ nữ tắc, không biết liêm sỉ phải không?
Thế nhưng tại sao chỉ vừa khi nghĩ đến một tương lai như vậy, trong lòng ta lại chỉ cảm thấy b.uồn n.ôn?
Ta gặp gỡ vô số những người phụ nữ được coi là “đức cao vọng trọng”, “hiền lương mẫu mực”.
Bọn họ nói:
"Khi còn trẻ, ta cũng hay suy nghĩ vẩn vơ."
"Nhưng đợi đến khi gả đi, sinh con ngươi sẽ hiểu."
"Kiến công lập nghiệp đều là chuyện của nam nhân."
"Mà hạnh phúc lớn nhất trong đời của một nữ tử."
"Chính là có được một người chồng yêu thương ngươi, có được một đứa con trai hiếu thuận."
Bọn họ ai ai cũng nói vậy.
Nhưng không ai trong số họ thực sự hạnh phúc.
Ngược lại.
Chồng của họ dường như lại không cần phải tuân theo bất kỳ 'quy tắc' nào.
Bọn họ không cần phải giữ gìn t.rinh tiết, không cần phải phụng dưỡng cha mẹ, không cần phải nuôi dạy con cái.
Nhưng họ lại có được một cuộc sống vui vẻ thoải mái hơn nhiều so với những người tuân thủ quy tắc.
Tại sao nữ tử luôn phải tuân theo vô số 'quy tắc' mới có thể tồn tại trên thế gian này.
Mà nam nhân lại có thể tùy ý làm bậy, tác oai tác quái?
Ta suy nghĩ rất lâu.
Một ngày nọ, ta cuối cùng cũng nhận ra.
Lý do bọn họ không cần tuân theo quy tắc mà vẫn có thể sống hạnh phúc.
Là vì bản thân bọn họ chính là những kẻ đặt ra quy tắc.
Tất cả những cái gọi là quy tắc, lễ nghi, đạo đức trên thế gian này, tất cả những điều này tồn tại là để bọn họ có thể sống thoải mái hơn.
Bọn họ mới là chủ nhân của mọi thứ trên thế giới này.
Những "Quy tắc' đó chính là dây cương trong tay họ.
Mà nữ tử chỉ là nô lệ bị điều khiển bởi sợi dây cương đó.
Sau khi nhận ra sự thật này.
Bỗng nhiên ta cảm thấy thật ghê tởm những cái gọi là 'quy tắc' đó.
Chỉ vì nhặt được một tên nam nhân mất trí nhớ ven đường mà bị hắn lấy oán trả ơn.
Liệu ngươi có còn lựa chọn cứu hắn nữa không?
Không.
Đối với những kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy.
Cần phải trực tiếp bẻ gãy nanh vuốt sắc nhọn của bọn chúng.
Để chúng không bao giờ có thể làm hại người khác được nữa.
Đối phương hiểu lầm ngươi, liệu ngươi có cố gắng giải thích nữa không?
Không.
Đối với những thứ c.hó c.hết không hiểu tiếng người như vậy.
Cần phải giáo huấn thật nặng, để cho chúng nhớ đời.
Đối phương lấy danh nghĩa báo ơn.
Cưỡng ép cưới ngươi, lại ngược ép đàn áp ngươi.
Ngươi sẽ tìm cách trốn chạy thật xa ư?
Không.
Ta sẽ không ngừng không nghỉ, phải hủy hoại tất cả mọi thứ của hắn, khiến hắn phải trả một cái giá thật đắt.
Nam nhân trên thế giới đã đặt ra vô số quy tắc để thuần hóa, nô dịch nữ nhân.
Chỉ vì đạt được mấy lời tán dương của bọn họ, vậy mà ta phải tuân theo quy tắc bọn họ đặt ra, phải trở thành một người nữ nhân công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức?
Không.
Vậy thì ta sẽ phá vỡ lồng giam và xiềng xích của bọn họ.
Phải đạt được quyền lực và địa vị tối cao.
Phải chà đạp họ dưới chân.
Phải từ một kẻ tuân theo quy tắc biến thành kẻ định ra quy tắc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương