Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 9: Toàn nói thật không à
Tiểu Đoạn Thị bật cười: "Con còn trẻ mà nghĩ xa thật đấy."
Lâm Vân Yên mỉm cười, không phải nàng nghĩ xa. Đời trước, ở ngõ Lão Thật thực sự đã xuất hiện một trạng nguyên.
Lúc đó, Trần Quế không có sự hỗ trợ từ phủ Thành Ý Bá, chỉ dày mặt liên kết với người khác, trở thành người thứ ba góp vốn mua ngõ. Dựa vào mối quan hệ, hắn khiến tiền thuê nhà ở ngõ Lão Thật ngày một cao hơn.
Đây là một vụ làm ăn lâu dài, nhưng thật tiếc là hai năm sau Trần Quế gặp nạn, ngã chấn thương đầu và không tỉnh lại nữa.
Vài năm sau, Từ Giản tình cờ tìm hiểu được một bí mật rằng, khi tu sửa ngõ Lão Thật, người ta đã tìm thấy hai rương vàng ở dưới một căn nhà. Hai người đồng sở hữu còn lại đã chia nhau số vàng đó mà không hề cho Trần Quế biết. Trước khi gặp tai nạn, Trần Quế đã biết sự việc này và định đòi phần của mình.
Ban đêm đường vắng, lúc phát hiện thì hắn đã không còn thở. Không có nhân chứng, không có dấu vết bị đánh trả, dù mọi người biết Trần Quế và hai người kia có mâu thuẫn nhưng vẫn không thể khẳng định cái chết của hắn là tai nạn hay bị hãm hại.
Theo quan điểm của Lâm Vân Yên, số vàng ấy mới là thứ giá trị nhất, vừa không phải báo sổ sách, vừa không bị quan phủ tịch thu khi nhà bị kiểm tra.
"Con chỉ đưa ra ý tưởng thôi." Lâm Vân Yên nói từ tốn: "Ý tưởng có thành công hay không vẫn phải nhờ vào người có kinh nghiệm làm ăn như Tam thúc. Thúc ấy có ý muốn tham gia thì bà cứ bảo thúc ấy thảo một văn bản chi tiết về các chi phí sửa chữa và kế hoạch sau này trình cho người xem."
Lời nói của nàng thật hợp lý. Tiểu Đoạn Thị nghĩ, nếu tổ chức một buổi tiệc, người ta cũng phải lên kế hoạch chi tiết từ danh sách khách mời, món ăn, quà tặng, tới các chi phí. Chuyện làm ăn càng không thể qua loa.
"Nếu kế hoạch rõ ràng và tiền đồ sáng sủa..." Tiểu Đoạn Thị còn phân vân: "Nhưng nói thật, ta không muốn động vào tiền hồi môn của Vân Tĩnh."
"Lễ cưới cũng chưa định ngày chính thức mà bà." Lâm Vân Yên nhỏ nhẹ khuyên: "Sao có thể mới vì đợi đến đầu xuân mà Hứa Quốc công lại bỏ qua mối hôn sự này được chứ?"
"Ối!" Tiều Đoạn Thị đã xua tay: "Trẻ con nói linh tinh, xui quá, xui quá!"
Lâm Vân Yên suýt bật cười thành tiếng.
Nàng đâu còn là "trẻ con nói thật" nữa.
Đợi đến đầu xuân, e rằng chính Tiểu Đoạn Thị sẽ phải nhảy dựng lên gọi Hứa Quốc công là "miếng cao da chó" dính chặt chẳng chịu rời nữa ấy chứ.
Tiểu Đoạn Thị nghe thế thì mặt thoáng đỏ bừng. Nghĩ đến cảnh tượng đó, bà chỉ muốn tìm cái lỗ chui ngay lập tức.
"Dù sao đó cũng là thúc phụ cháu mà." Tiểu Đoạn Thị ho nhẹ, gắng tìm đường giữ thể diện: "Cháu không thể mong thúc cháu gặp điều tốt đẹp hơn sao?"
Lâm Vân Yên thẳng thừng: "Chính vì là con ruột của người, nên thúc ấy làm người mất mặt thì mới càng tức giận chứ."
Tiểu Đoạn Thị cạn lời.
Đại Lang là con trai trưởng, tương lai nối nghiệp tước vị, cư xử đàng hoàng thì là lẽ đương nhiên. Hắn nghiêm túc khiến người trong nhà yên tâm và hài lòng. Nhưng người làm mẹ, lẽ nào bà không mong Tam Lang và Tứ Lang cũng đuổi kịp bước chân của Đại Lang.
Anh em đồng lòng thì gia đình mới thịnh vượng. Nếu chỉ biết kéo chân nhau thì dù Đại Lang không chê trách nhưng bà cũng chẳng cam tâm. Nhìn con cái như "bùn loãng chẳng trát nổi tường" thì bà lại giận không thể chịu nổi.
Lâm Vân Yên thấy bà đã mềm lòng, bèn thu lời, không ép thêm. Tính cách của con người không thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều, cần phải mưa dầm thấm lâu. Nếu đẩy nhanh quá, chắc chắn bà nội sẽ không chịu nổi.
Đêm dần về khuya, Tiểu Đoạn Thị gọi người vào hạ màn, tắt đèn. Lâm Vân Yên ngủ trên chiếc giường nhỏ trong góc. Nàng biết Tiểu Đoạn Thị vẫn chưa ngủ, cứ nằm trằn trọc mãi. Trong lòng bà đang giằng co giữa việc mạo hiểm kiếm thêm bạc và giữ gìn thể diện cho gia đình khi gả đại tỷ đi.
Mơ màng đến trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Vân Yên nghĩ về danh sách những tiến sĩ khoa thi tới đây. Nàng nhớ tên vị trạng nguyên, có hơi ấn tượng với bảng nhãn và thám hoa. Có lẽ nên hồi tưởng thêm để nhớ ra vài vị nhị giáp nữa, rồi thu xếp cho họ đến sống trong ngõ Lão Thật...
Mùa hè trời sáng rất sớm.
Khi Lâm Vân Yên mở mắt, đã nghe thấy tiếng người qua lại khe khẽ ngoài cửa. Tiểu Đoạn Thị hẳn đã dậy từ lâu, ở cái tuổi này, giấc ngủ không sâu.
Lâm Vân Yên cũng ngồi dậy, khoác thêm áo rồi bước ra ngoài.
"Ta làm cháu thức giấc à?" Tiểu Đoạn Thị đang ngồi trước gương, vuốt lại mái tóc bạc được chải gọn gàng, vừa buộc khăn trán vừa nói: "Bà già này chỉ ngủ chập chờn thôi."
Lâm Vân Yên nhìn vào gương, bắt gặp quầng thâm mờ dưới mắt Tiểu Đoạn Thị.
"Người đang có chuyện bận lòng nên mới khó ngủ như vậy." Lâm Vân Yên nhận xét thẳng.
Bị nói trúng tim đen, Tiểu Đoạn Thị mỉm cười, không quanh co mà nói thật: "Tam thúc cháu muốn thử làm ăn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Ta tính đi tính lại, nhà mình thu nhập ổn định, chi tiêu cũng không thiếu. Nên giữ nề nếp cũ, sống ổn định mới là quan trọng nhất. Ăn mặc sao cho vừa đủ, đừng để vượt quá khuôn phép."
Những gia đình được ban tước vị đời đời như nhà bà, nếu không có ai lập công, cũng không sao. Nhưng nếu sinh ra vài kẻ ăn chơi vô độ thì sẽ là tai họa.
Tiêu tiền không phải chuyện lớn, nhưng dính vào họa sát thân mới là điều đáng sợ.
Của cải quá nhiều chưa chắc đã là phúc. Nhà giàu dễ trở thành cái gai trong mắt người khác, từ tiểu nhân đến quyền quý đều nhòm ngó. Lịch sử bao triều đại đã cho thấy điều đó.
Gia đình có tước vị, có cả một Quận chúa như Lâm Vân Yên, như thế đã đủ vẻ vang. Cớ gì lại phải theo đuổi thứ phú quý vượt ngoài khả năng chứ?
Lâm Vân Yên hiểu rõ những suy nghĩ của Tiểu Đoạn Thị: thận trọng, ôn hòa, tuân theo khuôn phép. Đó cũng là những gì ông nội nàng từng răn dạy khi còn sống.
Nhưng cuộc đời này có những rắc rối, dù mình không tìm đến nó vẫn cứ bám theo. Có những chuyện dù mình muốn đứng giữa cũng chẳng được, bởi nó sẽ đạp thẳng vào mặt, khiến mình ngã lăn xuống bùn đất.
Không vội nói thêm, Lâm Vân Yên chỉ nhếch môi ra hiệu.
Tiểu Đoạn Thị nhìn thấy, trong lòng bỗng thắt lại.
Từ tối qua đến giờ, con nhóc này thật sự không giống mọi ngày.
Bà ra hiệu cho đám người hầu lui ra ngoài, rồi hạ giọng hỏi: "Cháu thật sự muốn làm ăn đến vậy sao?"
"Phải làm." Lâm Vân Yên ghé tai bà, nói nhỏ: "Nhà mình càng phải có chút bạc riêng."
Lời này vừa rót vào tai, ánh mắt Tiểu Đoạn Thị bỗng trầm xuống.
Con nhóc này... rốt cuộc đã nghe ra điều gì từ lời của Hoàng Thái hậu trong Từ Ninh cung thế?