Yên Vũ Lầu
Chương 23: Còn đuổi kịp kiếm thần đời đầu thì sao?
Trương Lôi Thôi và Tân A Na nhìn chăm chẵm “con heo” đang đi tới ở trước mặt, rồi liếc nhìn nhau, ngâm hiếu gật đầu. Kế từ hôm nay, bọn họ phải bắt tay thay đối cái gọi là số mệnh
“Lý Hiển Duy”
Sau khi hai người thu hồi tầm mắt, Tân A Na bình tĩnh mở. miệng: “Ngươi đã từng nghe qua Phi Tiên quyết chưa?”
“Rồi”
Lý Hiển Duy ra sức gật đầu: “Công pháp tu luyện đầu tiên trên thế gian, nghe nói cực kỳ khó luyện. Ngoại trừ vị kiếm thần đời đầu khi Đại Thương lập triều kia thì không còn ai luyện được cả”
“Ngươi biết tại sao không? Tăn A Na hỏi tiếp. “Không biết” Lý Hiến Duy lắc đầu.
“Bởi vì trong Phi Tiên quyết chỉ có rất ít văn chương ghi chép lại phương pháp tu luyện chân khí. Không những không tính xảo, thậm chí còn không bãng mấy công pháp bình thường. Do đó nếu tu luyện thì tiến độ cực kỳ chậm. Còn mấy văn chương khác của Phi Tiên quyết thì đều ghi chép lại chiêu thức, có thể nói là vô cùng tính xảo. Thế nhưng con đường tu luyện phải lấy chân khí làm nền tảng, dù chiêu thức tỉnh xảo đến mấy cũng phải có chân khí thôi thúc. Nếu chỉ có chiêu thức thì không có tu vi mạnh mẽ, hoàn toàn không phát huy. hết uy lực của chiêu thức” Tân A Na nói.
“Không thế tu luyện mấy công pháp khác, đợi có được tu vi mạnh mế rồi hãng luyện tập chiều thức của Phi Tiên quyết sao?” Lý Hiển Duy tò mò hỏi.
“Không được."
Tân A Na lắc đầu: “Đã có rất nhiều người thử nghiệm cách này của ngươi. Nếu tu luyện mấy công pháp khác rồi mới luyện chiêu thức của Phi Tiên quyết thì gần như không có tác dụng gì. Thậm chí có người cố chấp đi tiếp, cuối cùng tấu hỏa nhập ma
“Vậy nếu ta tu luyện chiêu thức của Phi Tiên quyết, liệu răng tiến độ có chậm chạp như mấy người kia hay không?” Lý Hiển Duy nói ra nỗi lo âu của mình.
“Ha!"
Bên hồ, Trương Lôi Thôi cười nhạo: “Yên tâm đi, chậm là cái chắc rồi. Ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề này, kẻ vô dụng tuyệt đỉnh chỉ đả thông một kinh mạch như ngươi thì tu luyện công pháp gì cũng như nhau cả thôi, về cơ bản không. thế kém hơn được nữa đâu”
Lý Hiển Duy muốn một kiếm đâm chết lão già này.
“Những gì Kiếm Sỉ nói là sự thật.”
Tân A Na kịp thời bổ sung, ngẫm nghĩ một hồi lại an ủi: “Nhưng Lý phủ có tiền, dùng vô số thiên tài địa bảo và linh dược thúc đấy, công thêm sự chỉ điểm của ta và Kiếm Sỉ. Có lẽ ngươi sẽ có chút hy vọng luyện thành công”
Lý Hiển Duy vẫn không muốn lên tiếng Đột nhiên Lý Hiển Duy hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía lão già bên hồ, ngạc nhiên hỏi: “Lão Trương, ông cũng muốn dạy. ta luyện kiếm ư?”
“Sao thế? Không được à?”
Trương Lôi Thôi ngoài cười trong không cười nói: “Tiếu tử, cười trộm rồi đúng không? Bao nhiêu kỳ tài ngút trời cầu xin lão già này dạy bảo, nhưng ta không dạy. Tiểu tử nhà ngươi tốt số lắm đấy, có ta và Tân A Na cùng chỉ bảo. Ngươi phải cố mà tranh thủ vận may này, nếu đến vậy rồi mà ngươi vẫn không có chút thành tựu nào, thế thì cả ta và Tân A Na đều mất sạch mặt mũi”
“Ta sẽ cố gắng”
Lý Hiến Duy cười lúng túng, thiên phú yếu kém là lỗi của hẳn sao? Hản cũng muốn giống như mấy thiên kiêu vô song kia, tụ vi tiến triển cực nhanh, vô địch đương thời. Nhưng tiếc răng, hiện thực không cho phép.
“Ngươi hãy học thuộc lòng tâm pháp của Phi Tiên quyết trước đi, tồi tu luyện vào mỗi buổi sớm chiều”
Tân A Na ném một cuốn da dê qua: “Còn về chiêu thức, ta và Kiếm Si sẽ dạy cho ngươi”
Lý Hiển Duy nhận lấy cuốn da dê, nghiêm túc học thuộc. lòng phương pháp tu luyện ở bên trong.
Tâm mười mấy lần hít thở, Lý Hiển Duy đã ngẩng đầu lên nói: “Ta nhớ xong rồi”
“Nhanh vậy."
Trương Lôi Thôi ngạc nhiên, trong quãng thời gian ngắn như thế cũng chỉ đủ đọc qua một lần
“Trời sinh có trí nhớ tốt thôi.” Lý Hiển Duy nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tỉnh
“Hạt Cũng coi như có chút ưu điểm” Trương Lôi Thôi cười nhạt,
“Nhìn cho kỹ đây."
Bên cạnh, Tân A Na thấy thế thì bình tĩnh nói một câu, rồi sải bước đi lướt qua vai Lý Hiển Duy.
Hần không kịp phản ứng. Không biết từ khi nào kiếm Thanh Sương trong tay Lý Hiến Duy đã biến mất
Tân A Na lấy lại kiếm của mình, sải bước đi về phía trước.
Một khắc sau, hậu viện Lý phủ, Tiên Tử múa kiếm, hoa lá bay khắp vườn. Thanh kiếm Thanh Sương tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, kiếm khí ngút ngàn.
Bên hồ, Lý Hiển Duy nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt chấn động.
Mãn đường hoa túy tam thiên khách,
Nhất kiếm hàn sương thập tứ châu,
Đây, là kiếm, đây là kiếm tiên ư?
“Ha ha, tiểu tử, xem cho kỹ vào.”
Bên cạnh, Trương Lôi Thôi cười lớn, vung tay cầm kiếm. Ba thước thanh phong tới tay, sải bước như sao băng. Một vò rượu, một thanh kiếm, hào quang vạn trượng, kiếm khí ngút trời.
Cảnh tượng không thế nào miêu tả bãng lời đã trở thành hồi ức khó quên nhất trong cuộc đời Lý Hiến Duy. Hai vị kiếm tiên, hai thanh kiếm, người như bão táp, kiếm như sao, tái hiện lại phong thái tuyệt đỉnh của kiếm thần nghìn năm về trước.
Nửa khäc sau, gió ngừng, lá rơi, kiếm quang tan biến, mọi thứ trở về như bình thường.
Tân A Na rời đi, Trương Lôi Thôi quay lại bên hồ tiếp tục. uống rượu. Không ai quấy rầy đến Lý Hiển Duy vẫn đang đảm chìm trong cơn chấn động.
Không biết qua bao lâu, Lý Hiển Duy khó nhọc hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Trương Lôi Thôi ở bên cạnh, giọng nói khàn đặc: “Lão Trương, nếu ta luyện đến cảnh giới của hai người thì phải mất bao lâu?”
“Ba chục năm” Trương Lôi Thôi uống một ngụm rượu, bình tĩnh đáp.
“Còn đuổi kịp kiếm thần đời đầu thì sao?”
“Ba trăm năm"
Trương Lôi Thôi đáp lại một câu, bỗng bổ sung thêm: “Nếu ngươi có thể sống lâu đến thế”
“Lý Hiển Duy”
Sau khi hai người thu hồi tầm mắt, Tân A Na bình tĩnh mở. miệng: “Ngươi đã từng nghe qua Phi Tiên quyết chưa?”
“Rồi”
Lý Hiển Duy ra sức gật đầu: “Công pháp tu luyện đầu tiên trên thế gian, nghe nói cực kỳ khó luyện. Ngoại trừ vị kiếm thần đời đầu khi Đại Thương lập triều kia thì không còn ai luyện được cả”
“Ngươi biết tại sao không? Tăn A Na hỏi tiếp. “Không biết” Lý Hiến Duy lắc đầu.
“Bởi vì trong Phi Tiên quyết chỉ có rất ít văn chương ghi chép lại phương pháp tu luyện chân khí. Không những không tính xảo, thậm chí còn không bãng mấy công pháp bình thường. Do đó nếu tu luyện thì tiến độ cực kỳ chậm. Còn mấy văn chương khác của Phi Tiên quyết thì đều ghi chép lại chiêu thức, có thể nói là vô cùng tính xảo. Thế nhưng con đường tu luyện phải lấy chân khí làm nền tảng, dù chiêu thức tỉnh xảo đến mấy cũng phải có chân khí thôi thúc. Nếu chỉ có chiêu thức thì không có tu vi mạnh mẽ, hoàn toàn không phát huy. hết uy lực của chiêu thức” Tân A Na nói.
“Không thế tu luyện mấy công pháp khác, đợi có được tu vi mạnh mế rồi hãng luyện tập chiều thức của Phi Tiên quyết sao?” Lý Hiển Duy tò mò hỏi.
“Không được."
Tân A Na lắc đầu: “Đã có rất nhiều người thử nghiệm cách này của ngươi. Nếu tu luyện mấy công pháp khác rồi mới luyện chiêu thức của Phi Tiên quyết thì gần như không có tác dụng gì. Thậm chí có người cố chấp đi tiếp, cuối cùng tấu hỏa nhập ma
“Vậy nếu ta tu luyện chiêu thức của Phi Tiên quyết, liệu răng tiến độ có chậm chạp như mấy người kia hay không?” Lý Hiển Duy nói ra nỗi lo âu của mình.
“Ha!"
Bên hồ, Trương Lôi Thôi cười nhạo: “Yên tâm đi, chậm là cái chắc rồi. Ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề này, kẻ vô dụng tuyệt đỉnh chỉ đả thông một kinh mạch như ngươi thì tu luyện công pháp gì cũng như nhau cả thôi, về cơ bản không. thế kém hơn được nữa đâu”
Lý Hiển Duy muốn một kiếm đâm chết lão già này.
“Những gì Kiếm Sỉ nói là sự thật.”
Tân A Na kịp thời bổ sung, ngẫm nghĩ một hồi lại an ủi: “Nhưng Lý phủ có tiền, dùng vô số thiên tài địa bảo và linh dược thúc đấy, công thêm sự chỉ điểm của ta và Kiếm Sỉ. Có lẽ ngươi sẽ có chút hy vọng luyện thành công”
Lý Hiển Duy vẫn không muốn lên tiếng Đột nhiên Lý Hiển Duy hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía lão già bên hồ, ngạc nhiên hỏi: “Lão Trương, ông cũng muốn dạy. ta luyện kiếm ư?”
“Sao thế? Không được à?”
Trương Lôi Thôi ngoài cười trong không cười nói: “Tiếu tử, cười trộm rồi đúng không? Bao nhiêu kỳ tài ngút trời cầu xin lão già này dạy bảo, nhưng ta không dạy. Tiểu tử nhà ngươi tốt số lắm đấy, có ta và Tân A Na cùng chỉ bảo. Ngươi phải cố mà tranh thủ vận may này, nếu đến vậy rồi mà ngươi vẫn không có chút thành tựu nào, thế thì cả ta và Tân A Na đều mất sạch mặt mũi”
“Ta sẽ cố gắng”
Lý Hiến Duy cười lúng túng, thiên phú yếu kém là lỗi của hẳn sao? Hản cũng muốn giống như mấy thiên kiêu vô song kia, tụ vi tiến triển cực nhanh, vô địch đương thời. Nhưng tiếc răng, hiện thực không cho phép.
“Ngươi hãy học thuộc lòng tâm pháp của Phi Tiên quyết trước đi, tồi tu luyện vào mỗi buổi sớm chiều”
Tân A Na ném một cuốn da dê qua: “Còn về chiêu thức, ta và Kiếm Si sẽ dạy cho ngươi”
Lý Hiển Duy nhận lấy cuốn da dê, nghiêm túc học thuộc. lòng phương pháp tu luyện ở bên trong.
Tâm mười mấy lần hít thở, Lý Hiển Duy đã ngẩng đầu lên nói: “Ta nhớ xong rồi”
“Nhanh vậy."
Trương Lôi Thôi ngạc nhiên, trong quãng thời gian ngắn như thế cũng chỉ đủ đọc qua một lần
“Trời sinh có trí nhớ tốt thôi.” Lý Hiển Duy nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tỉnh
“Hạt Cũng coi như có chút ưu điểm” Trương Lôi Thôi cười nhạt,
“Nhìn cho kỹ đây."
Bên cạnh, Tân A Na thấy thế thì bình tĩnh nói một câu, rồi sải bước đi lướt qua vai Lý Hiển Duy.
Hần không kịp phản ứng. Không biết từ khi nào kiếm Thanh Sương trong tay Lý Hiến Duy đã biến mất
Tân A Na lấy lại kiếm của mình, sải bước đi về phía trước.
Một khắc sau, hậu viện Lý phủ, Tiên Tử múa kiếm, hoa lá bay khắp vườn. Thanh kiếm Thanh Sương tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, kiếm khí ngút ngàn.
Bên hồ, Lý Hiển Duy nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt chấn động.
Mãn đường hoa túy tam thiên khách,
Nhất kiếm hàn sương thập tứ châu,
Đây, là kiếm, đây là kiếm tiên ư?
“Ha ha, tiểu tử, xem cho kỹ vào.”
Bên cạnh, Trương Lôi Thôi cười lớn, vung tay cầm kiếm. Ba thước thanh phong tới tay, sải bước như sao băng. Một vò rượu, một thanh kiếm, hào quang vạn trượng, kiếm khí ngút trời.
Cảnh tượng không thế nào miêu tả bãng lời đã trở thành hồi ức khó quên nhất trong cuộc đời Lý Hiến Duy. Hai vị kiếm tiên, hai thanh kiếm, người như bão táp, kiếm như sao, tái hiện lại phong thái tuyệt đỉnh của kiếm thần nghìn năm về trước.
Nửa khäc sau, gió ngừng, lá rơi, kiếm quang tan biến, mọi thứ trở về như bình thường.
Tân A Na rời đi, Trương Lôi Thôi quay lại bên hồ tiếp tục. uống rượu. Không ai quấy rầy đến Lý Hiển Duy vẫn đang đảm chìm trong cơn chấn động.
Không biết qua bao lâu, Lý Hiển Duy khó nhọc hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Trương Lôi Thôi ở bên cạnh, giọng nói khàn đặc: “Lão Trương, nếu ta luyện đến cảnh giới của hai người thì phải mất bao lâu?”
“Ba chục năm” Trương Lôi Thôi uống một ngụm rượu, bình tĩnh đáp.
“Còn đuổi kịp kiếm thần đời đầu thì sao?”
“Ba trăm năm"
Trương Lôi Thôi đáp lại một câu, bỗng bổ sung thêm: “Nếu ngươi có thể sống lâu đến thế”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương