Yên Vũ Lầu
Chương 38: Ta không có nhà
Đêm thật đẹp, mà con người còn đẹp hơn đêm.
Bên hồ, gió nhẹ vờn quanh, thiếu nữ mặc y phục đỏ tên Hồng Chúc ngồi im lặng đó, gương mặt thanh tú không tì vết, khiến lòng người say đầm.
Lý Hiển Duy ngồi bên Hồng Chúc, ngửi mùi hương quyến rũ, chốc lát sau tâm trí hơi mơ màng.
Hồng Chúc tỷ cũng đã trưởng thành rồi Lần đầu gặp nhau thuở nhỏ, trên phố Du Châu, lúc đó Hồng Chúc tỷ mặc bộ y phục rách rưới, giày còn bị thủng lỗ, trông rất đáng thương.
Hãn đưa Hồng Chúc tỷ về Lý phủ, khi đó hẳn mới bảy tuổi, còn Hồng Chúc tỷ mười tuổi.
Không ngờ chớp mát cái đã mười năm trôi qua.
"Hồng Chúc tỷ, tỷ có nghĩ đến việc trở về nhà không?"
Lý Hiến Duy nhẹ giọng hỏi, trước đây hẳn từng hỏi về thân thế của Hồng Chúc, nhưng nàng ấy không muốn nói nên hẳn không hỏi thêm.
"Ta không có nhà” Hồng Chúc im lặng, lát sau mới lên tiếng.
"Chỉ cần Hồng Chúc tỷ muốn, Lý phú vĩnh viễn là nhà của tỷ" Lý Hiến Duy nói với giọng ấm áp,
Nghe vậy, Hồng Chúc sững sờ, rồi nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp, đáp: "Tiểu Tử Duy trưởng thành thật rồi, biết nói những lời ngọt ngào để dụ dỗ cô nương nữa cơ đấy"
Lý Hiển Duy cũng mỉm cười, nói: "Hồng Chúc tỷ nhìn ra hết
"Được rồi, trời đã khuya, ngươi cũng về phòng nghỉ sớm Lâu
Hồng Chúc đứng dậy, vén mái tóc dài qua tai, nói nhỏ: “Sáng mai ta sẽ dẫn Doãn Khuông về Đô Thành”
"Nhanh quá vậy?" Lý Hiến Duy giật mình đứng dậy hỏi
"Bây giờ bên Nhị ca rất cần người, sản nghiệp ở Đô Thành của chúng ta còn khá ít, muốn có thành tựu gì đó thì phải nhanh chóng bố trí thêm nhân lực"
Hồng Chúc nói, có vẻ tức giận: "Tất cả những việc này cũng là để chuẩn bị đường cho ngươi về Đô Thành sau này, ngươi hãy cố gắng chăm chỉ tu luyện, kinh thành phức tạp, nếu có chuyện gì xảy ra, không chắc ta và Nhị ca ngươi có thế bảo vệ được ngươi:
"Hồng Chúc tỷ yên tâm”
Lý Hiển Duy gật đầu rất mạnh mẽ: “Ta nhất định sẽ để cho. Lý gia chúng ta có một kiếm tiên vang danh thiên hạ”
"Mạnh miệng đấy”
Hồng Chúc cười nói r quay về phòng.
cũng không nói thêm gì nữa mà
Bên hồ, Lý Hiển Duy nhìn theo bóng dáng người phía trước, rất lâu sau lại cầm lấy thanh kiếm bên cạnh tiếp tục luyện tập.
Dưới ánh trăng, ánh kiếm như sương, Lý Hiến Duy bay lượn ra tồi ngã xuống đất, lại vội vàng đứng dậy.
Động tác thứ nhất của Phi Tiên Quyết chỉ có 9 bước, có vẻ đơn giản nhưng luyện lại cực kỳ khó.
Lý Hiển Duy luyện tập ngày qua ngày, không kế ngày đêm, nhưng vẫn không thực hiện được bước cuối cùng.
Thời gian cứ thế trôi qua. Vầng trăng sáng vẫn soi rọi trên. trời cao, còn đêm đã về khuya.
"Keng"
Mũi kiếm cảm xuống đất, Lý Hiến Duy quỳ thở dốc, mặc dù trong đêm thu lạnh nhưng mặt mũi vẫn đẫm mồ hôi.
Hãn không tin hăn không thành công cái bước cuối cùng này!
Lý Hiển Duy mang theo trái tim cố chấp của thiếu niên, vật lộn đứng dậy, lại bắt đầu luyện tập.
Đêm càng khuya, phương Đông lóe lên ánh năng đầu tiên, rạng đông sắp đến.
Cánh cửa căn phòng cách đó không xa mở ra, Hồng Chúc bước ra
Trong phòng kế bên của Hồng Chúc, một nam nhân xa lạ cũng đi ra, ngoại hình, dáng vẻ hoàn toàn khác trước đây.
Ngay lúc này, bóng dáng Lý Hiển Duy lướt qua hậu viện, như chim hồng bay nhanh. Hắn bước uyển chuyển tám bước, vụt qua trong nháy mắt
Bước cuối cùng, Lý Hiển Duy ở trên không trung đạp vào hư không một cái, một lưồng khí truyền xuống, mặt đất in lại dấu chân sâu một tấc, chớp mắt, kiếm vung ra, ngăn cách trời đất
Rầm!
Phía trước, cổ kiếm vút qua, núi giả nứt vỡ, đá vụn bay tứ tung, rơi xuống như mưa.
"Hự! Hự!"
'Sau một kiếm, Lý Hiển Duy hạ xuống, thở hổn hến vì mệt mỏi, gần như không thể đứng vững,
Hồng Chúc tiến lên, đỡ trước người, nói nhẹ: "Luyện kiếm thì quan trọng, cũng không nên cố sức quá:
"Két!
Cửa phòng bên kia mở ra, Tần A Na và Trương Lôi Thôi nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì cùng bước ra khỏi phòng.
Thành công rồi? Tân A Na nhìn đống đá vụn rơi đầy đất, vẻ mặt ngạc nhiên. "Không tồi đấy chứ”
Trương Lôi Thôi cười toe toét để lộ hàm răng, nói.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Lý Hiển Duy đứng thẳng người dậy, nhìn sang nữ tử bên cạnh, mệt mỏi hỏi: "Hồng Chúc tỷ sắp đi rồi à?"
"Ừm” Hồng Chúc gật đầu đáp.
Lý Hiến Duy nhìn về phía người nam nhân xa lạ, mặt lộ vẻ kì lạ, nói: "Đến Đô Thành, mọi việc phải nghe theo sắp xếp của Hồng Chúc tỷ, hiểu chưa?”
"Ta biết rồi"
Doãn Khuông đáp gọn một tiếng
"Hồng Chúc tý, ta tiễn tỷ."
Nói xong, Lý Hiển Duy cùng hai người đi về phía trước viện.
Trước phủ, Hồng Chúc cùng Doãn Khuông lên xe ngựa, Lý Hiển Duy đứng nhìn chiếc xe đi xa, im lặng rất lâu rồi quay về phủ
Trong hậu viện, Tân A Na đã đợi sẵn, thấy hản trở về thì mắt nhìn Trương Lôi Thôi, nói: "Kiếm Si, chiêu thứ hai ngươi dạy đi”
"Được"
Trương Lôi Thôi gật đầu: "Tiểu tử, xem kỹ vào!"
Dứt lời, Trương Lôi Thôi vung tay rút kiếm, uống cạn bình rượu, thân hình như rồng bay lượn
Động tác không thể đoán trước, mỗi bước đạp hướng nào. cũng khó dự đoán, mười tám bước sau, ý kiếm tích tụ đến cực điểm, Trương Lôi Thôi cầm kiếm bằng hai tay, một kiếm xé trời
Bên hồ, gió nhẹ vờn quanh, thiếu nữ mặc y phục đỏ tên Hồng Chúc ngồi im lặng đó, gương mặt thanh tú không tì vết, khiến lòng người say đầm.
Lý Hiển Duy ngồi bên Hồng Chúc, ngửi mùi hương quyến rũ, chốc lát sau tâm trí hơi mơ màng.
Hồng Chúc tỷ cũng đã trưởng thành rồi Lần đầu gặp nhau thuở nhỏ, trên phố Du Châu, lúc đó Hồng Chúc tỷ mặc bộ y phục rách rưới, giày còn bị thủng lỗ, trông rất đáng thương.
Hãn đưa Hồng Chúc tỷ về Lý phủ, khi đó hẳn mới bảy tuổi, còn Hồng Chúc tỷ mười tuổi.
Không ngờ chớp mát cái đã mười năm trôi qua.
"Hồng Chúc tỷ, tỷ có nghĩ đến việc trở về nhà không?"
Lý Hiến Duy nhẹ giọng hỏi, trước đây hẳn từng hỏi về thân thế của Hồng Chúc, nhưng nàng ấy không muốn nói nên hẳn không hỏi thêm.
"Ta không có nhà” Hồng Chúc im lặng, lát sau mới lên tiếng.
"Chỉ cần Hồng Chúc tỷ muốn, Lý phú vĩnh viễn là nhà của tỷ" Lý Hiến Duy nói với giọng ấm áp,
Nghe vậy, Hồng Chúc sững sờ, rồi nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp, đáp: "Tiểu Tử Duy trưởng thành thật rồi, biết nói những lời ngọt ngào để dụ dỗ cô nương nữa cơ đấy"
Lý Hiển Duy cũng mỉm cười, nói: "Hồng Chúc tỷ nhìn ra hết
"Được rồi, trời đã khuya, ngươi cũng về phòng nghỉ sớm Lâu
Hồng Chúc đứng dậy, vén mái tóc dài qua tai, nói nhỏ: “Sáng mai ta sẽ dẫn Doãn Khuông về Đô Thành”
"Nhanh quá vậy?" Lý Hiến Duy giật mình đứng dậy hỏi
"Bây giờ bên Nhị ca rất cần người, sản nghiệp ở Đô Thành của chúng ta còn khá ít, muốn có thành tựu gì đó thì phải nhanh chóng bố trí thêm nhân lực"
Hồng Chúc nói, có vẻ tức giận: "Tất cả những việc này cũng là để chuẩn bị đường cho ngươi về Đô Thành sau này, ngươi hãy cố gắng chăm chỉ tu luyện, kinh thành phức tạp, nếu có chuyện gì xảy ra, không chắc ta và Nhị ca ngươi có thế bảo vệ được ngươi:
"Hồng Chúc tỷ yên tâm”
Lý Hiển Duy gật đầu rất mạnh mẽ: “Ta nhất định sẽ để cho. Lý gia chúng ta có một kiếm tiên vang danh thiên hạ”
"Mạnh miệng đấy”
Hồng Chúc cười nói r quay về phòng.
cũng không nói thêm gì nữa mà
Bên hồ, Lý Hiển Duy nhìn theo bóng dáng người phía trước, rất lâu sau lại cầm lấy thanh kiếm bên cạnh tiếp tục luyện tập.
Dưới ánh trăng, ánh kiếm như sương, Lý Hiến Duy bay lượn ra tồi ngã xuống đất, lại vội vàng đứng dậy.
Động tác thứ nhất của Phi Tiên Quyết chỉ có 9 bước, có vẻ đơn giản nhưng luyện lại cực kỳ khó.
Lý Hiển Duy luyện tập ngày qua ngày, không kế ngày đêm, nhưng vẫn không thực hiện được bước cuối cùng.
Thời gian cứ thế trôi qua. Vầng trăng sáng vẫn soi rọi trên. trời cao, còn đêm đã về khuya.
"Keng"
Mũi kiếm cảm xuống đất, Lý Hiến Duy quỳ thở dốc, mặc dù trong đêm thu lạnh nhưng mặt mũi vẫn đẫm mồ hôi.
Hãn không tin hăn không thành công cái bước cuối cùng này!
Lý Hiển Duy mang theo trái tim cố chấp của thiếu niên, vật lộn đứng dậy, lại bắt đầu luyện tập.
Đêm càng khuya, phương Đông lóe lên ánh năng đầu tiên, rạng đông sắp đến.
Cánh cửa căn phòng cách đó không xa mở ra, Hồng Chúc bước ra
Trong phòng kế bên của Hồng Chúc, một nam nhân xa lạ cũng đi ra, ngoại hình, dáng vẻ hoàn toàn khác trước đây.
Ngay lúc này, bóng dáng Lý Hiển Duy lướt qua hậu viện, như chim hồng bay nhanh. Hắn bước uyển chuyển tám bước, vụt qua trong nháy mắt
Bước cuối cùng, Lý Hiển Duy ở trên không trung đạp vào hư không một cái, một lưồng khí truyền xuống, mặt đất in lại dấu chân sâu một tấc, chớp mắt, kiếm vung ra, ngăn cách trời đất
Rầm!
Phía trước, cổ kiếm vút qua, núi giả nứt vỡ, đá vụn bay tứ tung, rơi xuống như mưa.
"Hự! Hự!"
'Sau một kiếm, Lý Hiển Duy hạ xuống, thở hổn hến vì mệt mỏi, gần như không thể đứng vững,
Hồng Chúc tiến lên, đỡ trước người, nói nhẹ: "Luyện kiếm thì quan trọng, cũng không nên cố sức quá:
"Két!
Cửa phòng bên kia mở ra, Tần A Na và Trương Lôi Thôi nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì cùng bước ra khỏi phòng.
Thành công rồi? Tân A Na nhìn đống đá vụn rơi đầy đất, vẻ mặt ngạc nhiên. "Không tồi đấy chứ”
Trương Lôi Thôi cười toe toét để lộ hàm răng, nói.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Lý Hiển Duy đứng thẳng người dậy, nhìn sang nữ tử bên cạnh, mệt mỏi hỏi: "Hồng Chúc tỷ sắp đi rồi à?"
"Ừm” Hồng Chúc gật đầu đáp.
Lý Hiến Duy nhìn về phía người nam nhân xa lạ, mặt lộ vẻ kì lạ, nói: "Đến Đô Thành, mọi việc phải nghe theo sắp xếp của Hồng Chúc tỷ, hiểu chưa?”
"Ta biết rồi"
Doãn Khuông đáp gọn một tiếng
"Hồng Chúc tý, ta tiễn tỷ."
Nói xong, Lý Hiển Duy cùng hai người đi về phía trước viện.
Trước phủ, Hồng Chúc cùng Doãn Khuông lên xe ngựa, Lý Hiển Duy đứng nhìn chiếc xe đi xa, im lặng rất lâu rồi quay về phủ
Trong hậu viện, Tân A Na đã đợi sẵn, thấy hản trở về thì mắt nhìn Trương Lôi Thôi, nói: "Kiếm Si, chiêu thứ hai ngươi dạy đi”
"Được"
Trương Lôi Thôi gật đầu: "Tiểu tử, xem kỹ vào!"
Dứt lời, Trương Lôi Thôi vung tay rút kiếm, uống cạn bình rượu, thân hình như rồng bay lượn
Động tác không thể đoán trước, mỗi bước đạp hướng nào. cũng khó dự đoán, mười tám bước sau, ý kiếm tích tụ đến cực điểm, Trương Lôi Thôi cầm kiếm bằng hai tay, một kiếm xé trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương