Yên Vũ Lầu
Chương 43: Đô Thành Đại Thương
Đô Thành Đại Thương, Lý viên.
Đây là sản nghiệp Lý Ấu Vi vừa mua sau khi đến Đô Thành, nhằm làm căn cứ của Lý gia ở Đô Thành.
Đây vốn dĩ là một tòa nhà tao nhã, mới tinh tươm, nhưng mấy ngày nay, bởi vì sự xuất hiện của một người nào đó mà biến thành chướng khí mịt mù.
Nhi tử của Tuyên Võ Vương, Trần Dật Phi.
Ở đất Đô Thành này có vô số đại gia tộc quyền thế, nhưng mà muốn nói đến người có quyền lực nhất thì đó chính là mười vị Võ Vương.
Đại Thương trọng võ, lấy võ phong vương, khiến nó trở thành một chức danh cao quý người người kính trọng.
Có thể nói mười vị Võ Vương của Đại Thương đã nắm nửa giang sơn triều Đại Thương.
Mà vị Tuyên Võ Vương này này là một trong mười Võ Vương đó, uy thế ngập trời.
Điều đáng sợ hơn là muội muội của Tuyên Võ Vương, cũng chính là cô cô của Trần Dật Phi đã nhập cung từ sớm, đã hạ sinh một nhi tử, chính là Tam Hoàng Tử đang nổi danh khắp. nơi kia, điều này càng làm mọi người e ngại thế lực của Tuyên Võ Vương.
Bởi vậy dù địa vị của Trần Dật Phi không phải là hoàng tử, nhưng cũng chẳng kém cạnh là bao.
Tại bữa dạ tiệc Tam Hoàng Tử tổ chức là lần đầu Trần Dật Phi gặp được Lý Ấu Vi. Điều khiến người ta phải kinh ngạc là từ ngày đấy đến giờ hẳn ta cứ bám mãi không chịu buông, còn gióng trống khua chiêng cho người hầu đi tặng lễ vật, rùm beng đến nỗi cả Đô Thành này đều nghe tin.
Này chẳng khác nào ép hôn trắng trợn, thế tử của Tuyên Võ Vương phái người tặng sính lễ thế thì còn ai ở Đô Thành dám làm trái.
Nhưng nào có ai ngờ là Lý Ấu Vi lại dám.
Lý Ấu Vi đã không chút do dự mà ném tất cả lễ vật thế tử Tuyên Võ Vương tặng ra ngoài ngay trước mặt mọi người.
Trần Dật Phi rất tức giận vì chuyện đó, vậy nên lúc Lý Ấu Vi ra khỏi phủ đi làm việc, hẳn ta đã phái người đến cướp người.
Nếu không phải bên cạnh Lý Ấu Vi còn có cao thủ Lý Khánh Chỉ an bài, chắc chẳn nàng ấy sẽ phải chịu thiệt.
Sự việc ngày càng nghiêm trọng, người trong Đô Thành đều đang hóng chuyện xé ra to, rồi để xem cuối cùng thu dọn thế nào đây.
“Dật Phi, phàm là chuyện gì cũng đừng có làm quá, Hoàng Thất và Lý gia vẫn chưa thể lật mặt với nhau.”
Ở phủ Tam Hoàng Tử, Mộ Nghiêu nhìn nam nhân trước mặt mình mà khuyên nhủ. Mấy ngày nay, những hành vi của biểu đệ hản ta đã hơi vượt quá giới hạn.
“Biểu huynh, chỉ là một nhà buôn thôi mà, sao lại phải coi trọng họ như thế?” Người ngồi đối diện là một vị nam tử trẻ tuổi mặc y phục trắng, gương mặt cũng khá tuấn tú nhưng lại hơi nhợt nhạt, hẳn ta đầy khinh thường mà nói.
“Lý gia không phải là nhà buôn bình thường, bây giờ việc làm ăn của Lý gia đã trải dài khắp Đại Thương, giàu có kinh người, mặc dù là triều đình cũng phải kiêng kị ba phần.” Mộ Nghiêm nghiêm túc nói.
“Biểu huynh, Lý gia có tiền thì sao chứ, chỉ cần biểu huynh nối vị thì thiên hạ này là của biểu huynh rồi, dăm ba Lý gia có là gì đâu!” Trần Dật Phi chẳng quan tâm cho lắm.
“Không được nói linh tỉnh!”
Mộ Nghiêu nghe vậy thì biến sắc, trầm giọng nói: “Thiên hạ này là của phụ hoàng, ai nối vị thì phải phụ hoàng nói mới được.”
Trần Dật Phi nghe thấy biểu huynh quát thì kinh hãi, cũng nhận ra là mình đã lỡ lời nên không dám nói thêm gì nữa.
Mộ Nghiêu nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của người trước mặt, khẽ thở dài một hơi: “Dật Phi à, không phải là biểu huynh nghiêm khắc, mà là trong Hoàng Thành này, nơi đâu cũng có nguy hiểm, lỡ chân một bước thôi thì sẽ không thể cứu vãn. Dù mẫu phi đang được sủng, nhưng cũng phải chịu sự quản lý của Hoàng Hậu, chứ không được an nhàn ngắm cảnh như bề ngoài đâu, vậy nên ngươi bớt gây chuyện lại, biết chưa?”
“Ta biết Trần Dật Phi gật đầu, nhẹ giọng nói.
Mộ Nghiêu bất lực lắc đầu, bưng trà lên uống một ngụm. Hy vọng biểu đệ này của hắn ta nghe hiểu những gì hắn ta vừa nói.
Nửa canh giờ sau, Trần Dật Phi rời khỏi phủ Tam Hoàng Tử, dáng vẻ khúm núm nghe lời vừa nấy đã lập tức biến mất, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
"Cái thá gì không biết! Cậy mình làm biểu huynh của ta mà dạy đời nữa chứt”
Trần Dật Phi nhỏ giọng lẩm bẩm, bước lên một chiếc kiệu, nói: “Đến Lý viên”
Trong phủ Tam Hoàng Tử, một người làm bước nhanh vào bẩm báo: “Điện hạ, thế tử vẫn đi đến Lý viên”
Mộ Nghiêu nghe thế thì nhíu mắt, tên tiểu từ này hết thuốc chữa rồi.
Chỉ sợ hậu quả của việc bức ép Lý phủ sẽ nghiêm trọng hơn hẳn ta tưởng tượng nhiều.
Trước Lý viên, Trần Dật Phi xuống kiệu, đi đến trước cửa. “Thế tử, tiểu thư nhà ta nói hôm nay không tiếp khách.” Hai người làm bước lên chặn lại, nói.
Đây là sản nghiệp Lý Ấu Vi vừa mua sau khi đến Đô Thành, nhằm làm căn cứ của Lý gia ở Đô Thành.
Đây vốn dĩ là một tòa nhà tao nhã, mới tinh tươm, nhưng mấy ngày nay, bởi vì sự xuất hiện của một người nào đó mà biến thành chướng khí mịt mù.
Nhi tử của Tuyên Võ Vương, Trần Dật Phi.
Ở đất Đô Thành này có vô số đại gia tộc quyền thế, nhưng mà muốn nói đến người có quyền lực nhất thì đó chính là mười vị Võ Vương.
Đại Thương trọng võ, lấy võ phong vương, khiến nó trở thành một chức danh cao quý người người kính trọng.
Có thể nói mười vị Võ Vương của Đại Thương đã nắm nửa giang sơn triều Đại Thương.
Mà vị Tuyên Võ Vương này này là một trong mười Võ Vương đó, uy thế ngập trời.
Điều đáng sợ hơn là muội muội của Tuyên Võ Vương, cũng chính là cô cô của Trần Dật Phi đã nhập cung từ sớm, đã hạ sinh một nhi tử, chính là Tam Hoàng Tử đang nổi danh khắp. nơi kia, điều này càng làm mọi người e ngại thế lực của Tuyên Võ Vương.
Bởi vậy dù địa vị của Trần Dật Phi không phải là hoàng tử, nhưng cũng chẳng kém cạnh là bao.
Tại bữa dạ tiệc Tam Hoàng Tử tổ chức là lần đầu Trần Dật Phi gặp được Lý Ấu Vi. Điều khiến người ta phải kinh ngạc là từ ngày đấy đến giờ hẳn ta cứ bám mãi không chịu buông, còn gióng trống khua chiêng cho người hầu đi tặng lễ vật, rùm beng đến nỗi cả Đô Thành này đều nghe tin.
Này chẳng khác nào ép hôn trắng trợn, thế tử của Tuyên Võ Vương phái người tặng sính lễ thế thì còn ai ở Đô Thành dám làm trái.
Nhưng nào có ai ngờ là Lý Ấu Vi lại dám.
Lý Ấu Vi đã không chút do dự mà ném tất cả lễ vật thế tử Tuyên Võ Vương tặng ra ngoài ngay trước mặt mọi người.
Trần Dật Phi rất tức giận vì chuyện đó, vậy nên lúc Lý Ấu Vi ra khỏi phủ đi làm việc, hẳn ta đã phái người đến cướp người.
Nếu không phải bên cạnh Lý Ấu Vi còn có cao thủ Lý Khánh Chỉ an bài, chắc chẳn nàng ấy sẽ phải chịu thiệt.
Sự việc ngày càng nghiêm trọng, người trong Đô Thành đều đang hóng chuyện xé ra to, rồi để xem cuối cùng thu dọn thế nào đây.
“Dật Phi, phàm là chuyện gì cũng đừng có làm quá, Hoàng Thất và Lý gia vẫn chưa thể lật mặt với nhau.”
Ở phủ Tam Hoàng Tử, Mộ Nghiêu nhìn nam nhân trước mặt mình mà khuyên nhủ. Mấy ngày nay, những hành vi của biểu đệ hản ta đã hơi vượt quá giới hạn.
“Biểu huynh, chỉ là một nhà buôn thôi mà, sao lại phải coi trọng họ như thế?” Người ngồi đối diện là một vị nam tử trẻ tuổi mặc y phục trắng, gương mặt cũng khá tuấn tú nhưng lại hơi nhợt nhạt, hẳn ta đầy khinh thường mà nói.
“Lý gia không phải là nhà buôn bình thường, bây giờ việc làm ăn của Lý gia đã trải dài khắp Đại Thương, giàu có kinh người, mặc dù là triều đình cũng phải kiêng kị ba phần.” Mộ Nghiêm nghiêm túc nói.
“Biểu huynh, Lý gia có tiền thì sao chứ, chỉ cần biểu huynh nối vị thì thiên hạ này là của biểu huynh rồi, dăm ba Lý gia có là gì đâu!” Trần Dật Phi chẳng quan tâm cho lắm.
“Không được nói linh tỉnh!”
Mộ Nghiêu nghe vậy thì biến sắc, trầm giọng nói: “Thiên hạ này là của phụ hoàng, ai nối vị thì phải phụ hoàng nói mới được.”
Trần Dật Phi nghe thấy biểu huynh quát thì kinh hãi, cũng nhận ra là mình đã lỡ lời nên không dám nói thêm gì nữa.
Mộ Nghiêu nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của người trước mặt, khẽ thở dài một hơi: “Dật Phi à, không phải là biểu huynh nghiêm khắc, mà là trong Hoàng Thành này, nơi đâu cũng có nguy hiểm, lỡ chân một bước thôi thì sẽ không thể cứu vãn. Dù mẫu phi đang được sủng, nhưng cũng phải chịu sự quản lý của Hoàng Hậu, chứ không được an nhàn ngắm cảnh như bề ngoài đâu, vậy nên ngươi bớt gây chuyện lại, biết chưa?”
“Ta biết Trần Dật Phi gật đầu, nhẹ giọng nói.
Mộ Nghiêu bất lực lắc đầu, bưng trà lên uống một ngụm. Hy vọng biểu đệ này của hắn ta nghe hiểu những gì hắn ta vừa nói.
Nửa canh giờ sau, Trần Dật Phi rời khỏi phủ Tam Hoàng Tử, dáng vẻ khúm núm nghe lời vừa nấy đã lập tức biến mất, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
"Cái thá gì không biết! Cậy mình làm biểu huynh của ta mà dạy đời nữa chứt”
Trần Dật Phi nhỏ giọng lẩm bẩm, bước lên một chiếc kiệu, nói: “Đến Lý viên”
Trong phủ Tam Hoàng Tử, một người làm bước nhanh vào bẩm báo: “Điện hạ, thế tử vẫn đi đến Lý viên”
Mộ Nghiêu nghe thế thì nhíu mắt, tên tiểu từ này hết thuốc chữa rồi.
Chỉ sợ hậu quả của việc bức ép Lý phủ sẽ nghiêm trọng hơn hẳn ta tưởng tượng nhiều.
Trước Lý viên, Trần Dật Phi xuống kiệu, đi đến trước cửa. “Thế tử, tiểu thư nhà ta nói hôm nay không tiếp khách.” Hai người làm bước lên chặn lại, nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương