Yêu Anh Từ Bao Giờ
Chương 15
Tôi bắt xe buýt đến bệnh viện thăm cu Thành một lúc rồi mới theo địa chỉ mà cô bạn kia gửi cho tôi. Cô Doan nói bác sĩ đã đồng ý thứ hai tuần tới cho cu Thành xuất viện, tôi nghe mà mừng lắm, chỉ biết mỉm cười xoa đầu em trai rồi hướng về cô tôi bằng đôi mắt biết ơn. Trong lúc chị em tôi khó khăn nhất, chúng tôi vẫn còn có cô, có chú bác hỗ trợ, vậy cũng là may mắn rồi…
Tôi đến xóm trọ ven sông Hạ là lúc sáu giờ tối, sau khi đi bộ một quãng đường gập ghềnh tầm ba trăm mét mới vào được cái xóm nhỏ chật chội, những căn nhà ở đó đa phần là nhà cấp bốn nhỏ bé kề sát bên nhau. Trời hè nên không gian trước mắt tôi vẫn còn sáng sủa, tôi bước dọc theo con ngõ nhỏ, lần chần chẳng muốn bước sâu hơn. Ngõ chỉ rộng đủ cho hai xe máy tránh nhau, cuối ngõ nhìn thẳng ra dòng sông lờ đờ bèo rác mang màu xám nhờ nhợ bốc mùi khó tả. Không kể khu vực này nhiều tệ nạn thì mùi khó ngửi trong không khí cũng làm con người ta muốn bỏ chạy, ấy vậy mà tôi lại không chạy. Lúc này tôi đâu có lựa chọn nào khác?
Cô bạn kia nhắn lại một tin mà tôi cũng chỉ biết cười: “Bạn ơi bạn trai tớ không đồng ý cho tớ thuê ở đó, bạn thông cảm cho tớ nhé.” Cô ấy có bạn trai ngăn cản, còn tôi? Tôi cũng có người ngăn đó chứ, chỉ tiếc rằng người ấy không phải bạn trai của tôi thôi.
Tôi xoay người định đi, nào ngờ có tiếng bước chân phía sau, nghe tiếng nói khàn khàn của một phụ nữ tầm tuổi trung niên thì quay lại, thấy trước mắt là một người phụ nữ tầm tuổi sáu mươi thấp đến cổ tôi có dáng người to béo. Bà ấy hất nhẹ hàm hỏi:
– Mày đến tìm nhà trọ à? Bác là chủ dãy nhà trọ này, mày có xem không?
Nhìn nhác qua tôi chắc hẳn bà ấy cũng đủ hiểu: ba lô đồ đạc trên lưng, mặt mũi cùng bước chân phân vân chẳng biết có nên ở lại hay không… Tôi băn khoăn, ngưng lại mấy giây rồi mới trả lời:
– Vâng… cháu định đến thuê ở ghép cùng bạn, có điều bạn cháu lại đổi ý nên giờ cháu đi tìm nơi khác, ở một mình cháu không kham được tiền nhà…
Tôi phân trần cũng là lời từ chối vì thực lòng chẳng muốn ở đây, so ra tám trăm một tháng vẫn còn là đắt, đúng là tôi chưa biết đi đâu nhưng rõ ràng không thể ở đây được. Tôi chưa kịp quay người thì người phụ nữ kia đã nheo nheo mắt hỏi:
– Thế bao nhiêu thì ở được?
Bà ta đang cho tôi ra giá sao? Đúng là nơi này khó có ai muốn ở, có thể bà ta giảm giá cho tôi chăng? Tôi nghĩ một hồi, nhớ đến chút tiền ít ỏi trong ví thì hơi ngài ngại mà nói:
– Cháu ở ghép với bạn có bốn trăm, giờ ở một mình chắc bác chẳng đồng ý đâu nhỉ?
– Vào mà xem nhà, căn cuối ngõ.
Ơ… thế là tôi được chấp nhận rồi sao? Tôi hơi bất ngờ, cũng chẳng muốn ở đâu có điều nghe đến món tiền thuê rẻ mạt mà tôi cũng đành theo sau bà ấy. Bà ta lạch xạch mở khóa căn nhà cấp bốn ở cuối ngõ, tôi hơi rờn rợn nhìn đám cây dại rậm rạp ven nhà, cách nhà có chưa đầy năm mét là sông. Tôi run run, mặt mũi xanh lè hỏi bà ta:
– Có khi nào nửa đêm đang ngủ… sạt mất nhà không bác?
– Vớ vẩn! Thế có thuê không?
Bà ta quay lại lườm tôi một cái, tôi đành cười cười nói:
– Vâng… bác cứ cho cháu thuê, mà cháu thuê trước một tháng thôi bác nhé!
– …
Bà ta không vui nhưng cũng im lặng, điều đó có nghĩa là đồng ý. Tôi nghĩ trong bụng, tự nhiên có bốn trăm ngàn chắc bà ta chẳng từ chối, bởi nơi này khóa cửa cũng đã lâu rồi. Tôi vừa vứt cái ba lô xuống chiếc giường nan cũ phủ đầy bụi, bà ta đã hạch:
– Trả tiền nhà trước đây, sợ cảnh đòi tiền lắm! Điện nước dùng bao nhiêu tính bấy nhiêu, công tơ bên ngoài, nửa tháng thu một lần.
Tôi hỏi bà ta giá điện nước, nghe cũng như nơi trước tôi thuê thì yên tâm rút ví từ ba lô trả cho bà ta. Xong việc bà ta vứt lại chìa khóa, nguây nguẩy bỏ đi. Tôi chẳng còn tâm trí mà lau chùi bụi bặm, cứ thế ngồi phịch ra chiếc giường trơ nan gỗ. Phòng chỉ nhỏ cỡ mười mét vuông có nhà vệ sinh khép kín cùng góc bếp ở bên trong, vậy cũng là thoải mái. Trong phòng, ngoài chiếc giường cũ thì còn có một bóng đèn tuýp gắn trên tường cùng một bảng điện, ngoài ra trống trơn nền đá hoa xanh lờ mờ phủ bụi.
Tôi hít một hơi, bước ra bật thử công tắc, thấy đèn lập lòe vài giây rồi đứng sáng thì gật gù, lôi điện thoại ra, vừa sạc pin vừa kiểm tra nguồn điện. Điện thoại báo đang sạc, vậy là ổn rồi. Nhớ ra ban nãy quên không lấy laptop từ Thịnh, tôi hơi tiếc tiếc, tối nay chẳng biết làm gì cho qua thời giờ đây? Nóng thế này nhưng phòng không có quạt, tôi phân vân liệu có nên đi mua quạt không, sau nghĩ lại là thôi, mua một cái quạt điện vài trăm lúc này không phải là nên, tranh thủ tìm xem trên mạng có ai thanh lý không sẽ tốt hơn.
Tôi nhặt cái giẻ vốn là cái áo cũ ở góc nhà vào nhà vệ sinh thấm nước, lau dọn sơ qua “tổ ấm” mới của tôi một lượt. Bụi đóng thành két trên giẻ mà tôi nhăn mặt, xác định lau vài lần mới ở được. Giờ việc tôi cần làm là kiếm gì đó cho bữa tối, tôi cầm ví, khóa lại cửa đi bộ ra chợ cóc ngay đầu ngõ, cũng xem là tiện lợi. Ví tôi khá dày, đó là tiền Thịnh cấp trước cho tôi, tôi đã đếm từ đầu được năm triệu, tiêu pha chiều nay hết một triệu nên cũng còn bốn, nhưng tôi không thể đụng tới, còn có sáu trăm ngàn thì tôi không thể phung phí được. Tôi mua một bếp ga mini cùng hai cái nồi nhỏ, một ít gạo cùng rau muống với thịt lợn, dầu ăn gia vị, hai bát hai đũa cho có đôi có cặp, thế cũng là tạm đủ rồi. Thật chứ giờ mà cần thêm tiền là tôi chỉ có nước nhảy xuống con sông kia mà thôi! Tôi tự động viên mình, cố lên Thảo, sau này mày giàu nhất định mày sẽ trân trọng những ngày này, thế nên hãy “tận hưởng” đi!
Tôi ăn xong bữa tối, vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm nghỉ. Mang tiếng là giường mà chẳng có chiếu, nằm trên nan giường cảm giác chẳng dễ chịu chút nào nhưng tôi cũng đành chịu thôi, lúc này tiền mua chiếu tôi cũng không thể có mà nằm dưới đất sợ hơi lạnh tôi không dám. Cảm giác nóng nực bao phủ làm mồ hôi trên người tôi chốc chốc lại túa ra, cứ thế hồi lâu quần áo cũng ướt, tôi lại lao vào nhà tắm vã nước, sau cùng quyết định cứ xuống đất nằm chứ chịu không nổi…
Chợt nhớ chiếc điện thoại đã sạc đầy để quên từ hồi chiều, tôi liền rút ra. Tôi bỗng sững lại, tim như ngừng đập khi màn hình hiện lên cái tên “Thịnh”. Tin nhắn từ sáu giờ hai mươi. Thịnh nhắn cho tôi lúc tôi đi chợ nên tôi không để ý. Tôi hơi hồi hộp mở xem tin nhắn.
“Cần tiền cứ tiêu đi. Coi như ứng trước lương.”
Tôi đến xóm trọ ven sông Hạ là lúc sáu giờ tối, sau khi đi bộ một quãng đường gập ghềnh tầm ba trăm mét mới vào được cái xóm nhỏ chật chội, những căn nhà ở đó đa phần là nhà cấp bốn nhỏ bé kề sát bên nhau. Trời hè nên không gian trước mắt tôi vẫn còn sáng sủa, tôi bước dọc theo con ngõ nhỏ, lần chần chẳng muốn bước sâu hơn. Ngõ chỉ rộng đủ cho hai xe máy tránh nhau, cuối ngõ nhìn thẳng ra dòng sông lờ đờ bèo rác mang màu xám nhờ nhợ bốc mùi khó tả. Không kể khu vực này nhiều tệ nạn thì mùi khó ngửi trong không khí cũng làm con người ta muốn bỏ chạy, ấy vậy mà tôi lại không chạy. Lúc này tôi đâu có lựa chọn nào khác?
Cô bạn kia nhắn lại một tin mà tôi cũng chỉ biết cười: “Bạn ơi bạn trai tớ không đồng ý cho tớ thuê ở đó, bạn thông cảm cho tớ nhé.” Cô ấy có bạn trai ngăn cản, còn tôi? Tôi cũng có người ngăn đó chứ, chỉ tiếc rằng người ấy không phải bạn trai của tôi thôi.
Tôi xoay người định đi, nào ngờ có tiếng bước chân phía sau, nghe tiếng nói khàn khàn của một phụ nữ tầm tuổi trung niên thì quay lại, thấy trước mắt là một người phụ nữ tầm tuổi sáu mươi thấp đến cổ tôi có dáng người to béo. Bà ấy hất nhẹ hàm hỏi:
– Mày đến tìm nhà trọ à? Bác là chủ dãy nhà trọ này, mày có xem không?
Nhìn nhác qua tôi chắc hẳn bà ấy cũng đủ hiểu: ba lô đồ đạc trên lưng, mặt mũi cùng bước chân phân vân chẳng biết có nên ở lại hay không… Tôi băn khoăn, ngưng lại mấy giây rồi mới trả lời:
– Vâng… cháu định đến thuê ở ghép cùng bạn, có điều bạn cháu lại đổi ý nên giờ cháu đi tìm nơi khác, ở một mình cháu không kham được tiền nhà…
Tôi phân trần cũng là lời từ chối vì thực lòng chẳng muốn ở đây, so ra tám trăm một tháng vẫn còn là đắt, đúng là tôi chưa biết đi đâu nhưng rõ ràng không thể ở đây được. Tôi chưa kịp quay người thì người phụ nữ kia đã nheo nheo mắt hỏi:
– Thế bao nhiêu thì ở được?
Bà ta đang cho tôi ra giá sao? Đúng là nơi này khó có ai muốn ở, có thể bà ta giảm giá cho tôi chăng? Tôi nghĩ một hồi, nhớ đến chút tiền ít ỏi trong ví thì hơi ngài ngại mà nói:
– Cháu ở ghép với bạn có bốn trăm, giờ ở một mình chắc bác chẳng đồng ý đâu nhỉ?
– Vào mà xem nhà, căn cuối ngõ.
Ơ… thế là tôi được chấp nhận rồi sao? Tôi hơi bất ngờ, cũng chẳng muốn ở đâu có điều nghe đến món tiền thuê rẻ mạt mà tôi cũng đành theo sau bà ấy. Bà ta lạch xạch mở khóa căn nhà cấp bốn ở cuối ngõ, tôi hơi rờn rợn nhìn đám cây dại rậm rạp ven nhà, cách nhà có chưa đầy năm mét là sông. Tôi run run, mặt mũi xanh lè hỏi bà ta:
– Có khi nào nửa đêm đang ngủ… sạt mất nhà không bác?
– Vớ vẩn! Thế có thuê không?
Bà ta quay lại lườm tôi một cái, tôi đành cười cười nói:
– Vâng… bác cứ cho cháu thuê, mà cháu thuê trước một tháng thôi bác nhé!
– …
Bà ta không vui nhưng cũng im lặng, điều đó có nghĩa là đồng ý. Tôi nghĩ trong bụng, tự nhiên có bốn trăm ngàn chắc bà ta chẳng từ chối, bởi nơi này khóa cửa cũng đã lâu rồi. Tôi vừa vứt cái ba lô xuống chiếc giường nan cũ phủ đầy bụi, bà ta đã hạch:
– Trả tiền nhà trước đây, sợ cảnh đòi tiền lắm! Điện nước dùng bao nhiêu tính bấy nhiêu, công tơ bên ngoài, nửa tháng thu một lần.
Tôi hỏi bà ta giá điện nước, nghe cũng như nơi trước tôi thuê thì yên tâm rút ví từ ba lô trả cho bà ta. Xong việc bà ta vứt lại chìa khóa, nguây nguẩy bỏ đi. Tôi chẳng còn tâm trí mà lau chùi bụi bặm, cứ thế ngồi phịch ra chiếc giường trơ nan gỗ. Phòng chỉ nhỏ cỡ mười mét vuông có nhà vệ sinh khép kín cùng góc bếp ở bên trong, vậy cũng là thoải mái. Trong phòng, ngoài chiếc giường cũ thì còn có một bóng đèn tuýp gắn trên tường cùng một bảng điện, ngoài ra trống trơn nền đá hoa xanh lờ mờ phủ bụi.
Tôi hít một hơi, bước ra bật thử công tắc, thấy đèn lập lòe vài giây rồi đứng sáng thì gật gù, lôi điện thoại ra, vừa sạc pin vừa kiểm tra nguồn điện. Điện thoại báo đang sạc, vậy là ổn rồi. Nhớ ra ban nãy quên không lấy laptop từ Thịnh, tôi hơi tiếc tiếc, tối nay chẳng biết làm gì cho qua thời giờ đây? Nóng thế này nhưng phòng không có quạt, tôi phân vân liệu có nên đi mua quạt không, sau nghĩ lại là thôi, mua một cái quạt điện vài trăm lúc này không phải là nên, tranh thủ tìm xem trên mạng có ai thanh lý không sẽ tốt hơn.
Tôi nhặt cái giẻ vốn là cái áo cũ ở góc nhà vào nhà vệ sinh thấm nước, lau dọn sơ qua “tổ ấm” mới của tôi một lượt. Bụi đóng thành két trên giẻ mà tôi nhăn mặt, xác định lau vài lần mới ở được. Giờ việc tôi cần làm là kiếm gì đó cho bữa tối, tôi cầm ví, khóa lại cửa đi bộ ra chợ cóc ngay đầu ngõ, cũng xem là tiện lợi. Ví tôi khá dày, đó là tiền Thịnh cấp trước cho tôi, tôi đã đếm từ đầu được năm triệu, tiêu pha chiều nay hết một triệu nên cũng còn bốn, nhưng tôi không thể đụng tới, còn có sáu trăm ngàn thì tôi không thể phung phí được. Tôi mua một bếp ga mini cùng hai cái nồi nhỏ, một ít gạo cùng rau muống với thịt lợn, dầu ăn gia vị, hai bát hai đũa cho có đôi có cặp, thế cũng là tạm đủ rồi. Thật chứ giờ mà cần thêm tiền là tôi chỉ có nước nhảy xuống con sông kia mà thôi! Tôi tự động viên mình, cố lên Thảo, sau này mày giàu nhất định mày sẽ trân trọng những ngày này, thế nên hãy “tận hưởng” đi!
Tôi ăn xong bữa tối, vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm nghỉ. Mang tiếng là giường mà chẳng có chiếu, nằm trên nan giường cảm giác chẳng dễ chịu chút nào nhưng tôi cũng đành chịu thôi, lúc này tiền mua chiếu tôi cũng không thể có mà nằm dưới đất sợ hơi lạnh tôi không dám. Cảm giác nóng nực bao phủ làm mồ hôi trên người tôi chốc chốc lại túa ra, cứ thế hồi lâu quần áo cũng ướt, tôi lại lao vào nhà tắm vã nước, sau cùng quyết định cứ xuống đất nằm chứ chịu không nổi…
Chợt nhớ chiếc điện thoại đã sạc đầy để quên từ hồi chiều, tôi liền rút ra. Tôi bỗng sững lại, tim như ngừng đập khi màn hình hiện lên cái tên “Thịnh”. Tin nhắn từ sáu giờ hai mươi. Thịnh nhắn cho tôi lúc tôi đi chợ nên tôi không để ý. Tôi hơi hồi hộp mở xem tin nhắn.
“Cần tiền cứ tiêu đi. Coi như ứng trước lương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương