Yêu Bản Thân
Chương 30: Sinh nhật của crush (1)
Người đàn bà kia liếc nhìn tôi một cái rồi bỏ ra khỏi căn nhà nhỏ. Cảm giác đơn độc nuốt chửng nơi tôi đang đứng. Tôi bất giác nghiến chặt răng của mình kêu lên rom róp. Đôi tay nắm chặt lại như đang chịu đựng điều gì đó. Khuôn mặt tôi tối sầm lại.Không biết đã khi nào mà tôi lại có thể mạnh mẽ đến như vậy, lúc trước tôi là một người rất yếu lòng và có thể rơi lệ bất cứ lúc nào khi xảy ra chuyện gì đó nhỏ nhặt. Nhưng giờ thì khác, tôi có thể tự mình đứng vững trước những con sóng lớn. Càng lớn tôi có thể càng nhận ra sự trưởng thành của con người. Vì tôi biết rằng, nếu không có thể tự lập thì tôi sẽ chỉ là một đứa trẻ con mãi mà thôi...Và cũng chẳng biết được cái tình cảm ấy của tôi sẽ đi đến đâu........................Tin nhắn bỗng reo lên phá hỏng bầu không khí ngột ngạt khi tôi suy nghĩ về những thứ đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Bật cái điện thoại lên, tin nhắn của hắn hiện lên đầu tiên trước mắt tôi. Tôi mỉm cười nhẹ rồi ấn vào em thử.Hắn nhắn với tôi " Ngày mai là chủ nhật, anh có hai vé xem phim...Em đi với anh nhé! Đợt trước chúng ta chưa thể xem được ". Hắn nói tôi mới nhớ, đợt trước lúc đi xin việc bán thời gian xong tôi có hẹn với hắn là đi xem phim. Ấy thế mà chỉ một lần tai nạn mà mọi lời hứa với hắn chẳng thể nào thực hiện được. Chuyện xem phim lúc đó tôi cũng còn không nhớ đến. Trách mình có thể vô tâm với hắn một chút!. Nhưng ngày mai tôi sẽ bù lại cho hắn. Và mai cũng là sinh nhật của hắn nữa.Tôi nhắn lại với hắn. " Được, vậy mai chúng ta gặp nhau"" Khoảng 6h tối nhé, anh đến rước em"" Vâng"Tôi quăng cái điện thoại xuống ghế sofa. Ưỡn vai thật sâu rồi chuẩn bị đi tắm để có thể thoải mái ngủ sớm hơn. Lâu lắm rồi tôi cũng chẳng thể nào ngủ mà không uống một viên an thần được. Mỗi lần chợp mắt lại mà cứ không tài nào ngủ được. Mấy cái hình ảnh của ba mẹ tôi cứ hiện lên trên đầu, nó đã ám ảnh tôi từ hồi 13 tuổi cho đến nay. Cũng đã 6 năm trôi qua chứ cũng có ích ỏi gì. Cơn bệnh ấy cứ luôn hoành hành tôi, chẳng bao giờ tôi có thể thôi mấy cái suy nghĩ hình ảnh tiếng cãi vã...Những cái tát giáng xuống hay những tiếng la hét thất thanh của ba mẹ tôi, tiếng khóc thảm thiết đau đớn tuyệt vọng của chính tôi...Nó đã trở thành người bạn suốt 6 năm ấy....................................Nằm trên giường vật vã, lăn lộn khắp nơi. Nhưng tôi không thể nào có thể nhắm mắt lại được. Cứ nhắm tịch mắt là lại nghĩ ba thứ lung tung chẳng hiểu nổi. Tiếng la hét chửi rủa cứ ám ảnh bên tai tôi không buông tha cho tôi một chút. Tôi ngán ngẩm thở dài trườn xuống giường. Tìm đến lọ thuốc an thần để cầu cứu. Chỉ có nó mới có thể giúp được cho tôi!. Tôi vẫn còn một lọ mới cất trong tủ bàn học. Kí ức hiện về, tôi nghĩ đến hắn. Rằng hắn không cho tôi sử dụng một lần nào nữa. Nên nghe hắnhay là nghe theo cảm giác? Trong một phút suy ngẫm, tôi hét lên vô thức vì rối tung mọi thứ...- Khốn thật! Mình nên làm gì đây??...Trong đầu của mình như một mớ hỗn loạn vậy!Ám ảnh tâm lý khiến cho tôi như muốn ngã quỵ. Với lấy cái hộp thuốc màu trắng, tôi mỉm cười nhạt nhẽo nhìn nó. Đôi mắt đẫm lệ, không muốn khóc cũng không thể!...Vì ngoài khóc ra tôi chẳng biết nên làm gì tiếp theo.Đi đến nhà tắm. Tôi ngắm mình trong gương, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao hiện ra trước mắt tôi. Là tôi ư?? Khác xa vời vợi!. Đôi mắt không hồn. Miệng chẳng bao giờ nở một nụ cười thật sự, tóc tai rối bời nhìn chả khác một người vô gia cư. Da dẻ tái xanh vì mất chất dinh dưỡng. Cũng lâu lắm rồi chưa bao giờ tôi nếm được hương vị của gia đình. Tôi mỉm cười bất lực với bản thân. Cứ luôn miệng bảo có thể tự lập, tự xoay xở trong căn nhà này nhưng chưa bao giờ tôi có thể làm tốt cả!. Tôi chỉ nói được cái miệng chứ không làm được gì cả. Cầm cây kéo được để trên kệ nhà tắm. Đôi tay tôi run lẩy bẩy ngẫm xem có nên cắt tóc hay không. Vì mớ tóc dày và dài kia làm cho tôi khó chịu vô cùng, tôi muốn mình thay đổi. Tôi không muốn làm đáy vực của xã hội mãi mãi được. Không ngẫm nghĩ gì lâu nữa, một lực kéo, tôi cắt bỏ đi phần tóc dư thừa kia. Tôi muốn cắt bỏ đi những thứ không cần thiết giống như những phiền não vậy!.............Một lúc sau, tôi ngắm mình trong gương một lần nữa. Mái tóc của tôi giờ nó ngắn ngang vai. Nhìn trong cũng hợp đấy chứ. Lúc trước tôi ghét kiểu tóc này lắm nhưng sau một khoảng thời gian, có lẽ gương mặt xấu xí của tôi nên cắt tóc theo kiểu này sẽ hợp hơn.................../ Ngày hôm sau /Hôm nay là chủ nhật. Tôi thức dậy sớm, mặc áo khoác vì trời chuyển sang rất lạnh lẽo, xé tờ lịch " Hôm nay là ngày 10 tháng 5 năm 20XX ".... Chợt nhớ đến lời hứa với hắn, bất giác tôi sực nhớ đến, hôm nay cũng chính là sinh nhật của hắn, thảo nào hôm qua nhìn gương mặt hắn hớn hở lắm. Ấy vậy mà tôi lại không hề hay biết, đúng thật là sơ ý. Nếu không tiện tay xé cuốn lịch chắc giờ tôi cũng chả biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy cơ đấy!...Quyết định sẽ mua cho hắn chiếc bánh kem. Tôi mặc thêm một lớp áo khoác dày vì thời tiết hôm nay khá là lạnh. Vừa đi vừa run, thành phố nơi tôi đang bước đều rất nhộn nhịp, thật nhộn nhịp... Tôi mỉm cười nhẹ, phải chi mà cuộc sống của tôi có thể nhộn nhịp như thế!Tạt nhanh qua cửa hàng bánh kem mà tôi yêu thích, ghé vào. Ông chủ nhìn thấy tôi thì cười thân thiện, vì ông biết tôi là khách thân thiết rất thường tới quán.- Chào con! Lâu rồi mới thấy con ghé đây!_Ông chủ nói giọng cởi mở.- Dạ vâng, tại có một số thứ phải chuẩn bị nên không thể tới đây thường xuyên! Hôm nay có bánh mới không ạ?_Tôi cười vui.- Ừ có, hôm nay con tới nên ta sẽ cho con thử chiếc bánh mà ta mới làm hôm qua! Nó là một chiếc bánh xinh đẹp nhất mà ta làm đấy....trong những chiếc bánh kia!!Vừa nói ông chủ vừa đi lấy chiếc bánh đặt trong ngăn tủ phía trên. Tôi đảo mắt nhìn những chiếc bánh kem xinh xắn, nói.- Bác cứ nói thế, con thấy bác làm bánh nào cũng ngon cả! Lâu lắm không ghé cửa hàng, con cũng nhớ mùi vị lắm rồi cơ này!- Vậy sao? Con bé này khéo nịnh! Bác đưa chiếc bánh cho tôi xem. Chiếc bánh khá to, bề mặt trên phủ lớp kem kèm theo mấy quả dâu tây, xung quanh được trang trí rất cẩn thận. Đặc biệt nó có mùi socola, một mùi mà hắn cực kì yêu thích ngay cả tôi...- Vậy bác có thể bán cho con không?- Ừ. Đương nhiên rồi!_Bác mỉm cười...........................................Khi tôi trở về nhà. Tôi gặp con bạn thân Lam Nhi của tôi đang đứng trước cổng nhà mình. Tôi đi đến, khuôn mặt nó vui vẻ khi nhìn tôi. Nó nói.- Sao giờ mới về? Tao chờ cả tiếng nè!- Có gì không?..._Tôi hỏi nó.- Tao định rủ mày đi công viên chơi, tại tao mới quen được crush:))))))_Nó chảnh chọe lên mặt tôi.Tôi tròn xoe mắt nhìn nó. Cuối cùng có đứa hốt nó dùm cho tôi nhờ, mà crush nó là cái anh lớp 11 nhỉ. Tôi gãi đầu nói.- À là anh lớp 11 đó hả???... Mà anh đó, tên gì nhỉ?? Quên tên rồi:vvv_Tôi chọc quê nó.Nó thở dài tán tôi vài phát, hất hàm bảo.- Để tao nói cho mày nghe nha. Lắng lỗ tai với cặp não cá vàng của mày lên nghe, anh ấy tên là Đàm Đàm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương