Yêu Chậm
Chương 80
Editor: Saki
Sau đêm đó, Trần Tự Chu hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang.
Ngoại trừ lần đầu tiên, Minh Phù không thể nào bình tĩnh lại, anh ngoan ngoãn vài ngày, từ đó về sau mỗi buổi tối không giày vò Minh Phù mấy tiếng liền thì cả người anh không thoải mái.
Ban đầu, Minh Phù tưởng rằng Trần Tự Chu của đêm đầu tiên đã đủ sức khiến cô chịu hết nổi. Nhưng nào ngờ, mỗi ngày sau đó, anh lại khiến cô phải thay đổi hoàn toàn nhận thức về khả năng của mình, đồng thời cũng liên tục cập nhật giới hạn chịu đựng của bản thân.
Minh Phù khuyên nhủ anh nên tiết chế một chút, bởi vì việc này nếu làm nhiều có vẻ như cũng không tốt cho sức khỏe.
Nhưng mỗi lần Trần Tự Chu đều có thể quấn quýt khiến cô đành phải đầu hàng.
Anh viện cớ mệt mỏi sau ngày làm việc để ôm ấp, hôn hít và dính lấy cô không ngừng. Hoặc là anh sẽ tiến sát lại gần, gọi cô bằng những cái tên như “bé cưng”, “vợ yêu” cho đến khi dỗ cô đến mức choáng váng và răm rắp nghe theo mọi lời anh nói.
Minh Phù cảm thấy mình là một người rất lý trí, nhưng lại không từ chối được Trần Tự Chu.
Dù là quá khứ hay hiện tại.
Đêm nay từ phòng tắm đi ra, Minh Phù mệt mỏi ngay cả thở cũng nhẹ nhàng không ít.
Trần Tự Chu ôm cô lên giường.
Đầu Minh Phù vừa chạm vào gối, cơn buồn ngủ liền như thủy triều vọt tới.
Trong lúc mơ màng sắp ngủ, bắp chân bị ai đó nắm chặt.
Minh Phù bị động tác quen thuộc này k1ch thích tỉnh táo một chút, nhưng vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nặng nề.
Vừa cố gắng rút chân khỏi tay anh, cô vội vàng đá một cái.
Những ngón chân trắng nõn khẽ lướt qua cằm Trần Tự Chu, rồi rụt lại.
Minh Phù trở mình, che mình thật chặt.
Trần Tự Chu kéo cô lại một lần nữa, một giây trước khi cô giãy dụa, thấp giọng dỗ dành: “Không làm, anh bôi thuốc cho em, đừng nhúc nhích.”
Hiện tại ý thức của Minh Phù đang mơ màng, không có sức lực dư thừa để hiểu nội dung trong lời nói của anh.
Cô chỉ nghe được hai chữ “không làm” liền yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trần Tự Chu nắm cổ chân cô, có chút buồn rầu nhíu mày: “Hình như hơi quá, hơi sưng rồi.”
Bôi thuốc xong cho Minh Phù, Trần Tự Chu tắt đèn, đi vào nhà tắm rửa tay, rồi quay trở lại giường ôm Minh Phù vào lòng.
Cùng nhau ngủ chung đã lâu, cô gái nhỏ dần quen với sự gần gũi của anh.
Tiềm thức điều khiển cô điều chỉnh thành tư thế thoải mái, ngoan ngoãn khéo léo nằm trong lòng anh.
Trần Tự Chu thò người qua hôn vành tai cô: “Cục cưng ngủ ngon.”
Minh Phù cũng không biết có nghe thấy hay không, đầu cọ cọ trước ngực anh.
–
Sáng sớm hôm sau.
Minh Phù bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô mơ hồ nhìn sang bên cạnh sờ s0ạng, không có ai cả.
Minh Phù tắt đồng hồ báo thức, chậm rãi di chuyển đến vị trí Trần Tự Chu đã ngủ.
Cô nghiêng mặt vùi vào gối anh.
Nhắm mắt lại vài phút, rồi mới hoàn toàn mở mắt ra.
Minh Phù chạm vào điện thoại để mở khóa.
Trên khung chat được ghim đầu tiên của Wechat có ba chấm đỏ.
Nhắc nhở cô có tin nhắn chưa đọc.
Nhìn thấy khung chat hiển thị ra một câu “Anh lên máy bay rồi”, Minh Phù có chút mơ hồ.
Cô mở ra.
【C: Bữa sáng đã để trên bàn, đợi em dậy là có thể ăn được ngay vì nhiệt độ vừa phải.】
【C: Anh đi đây.】
Tin nhắn thứ ba cách hơn nửa tiếng.
【C: Anh lên máy bay rồi.】
Minh Phù chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới chuyện hôm qua Trần Tự Chu nói với cô hôm nay anh phải đi công tác.
Đi đến thành phố Hàng Châu trao đổi học tập, kéo dài một tuần.
Sáng nay trước khi đi hình như anh cũng nói với cô vài câu.
Cuối cùng còn hôn cô một cái.
Sau khi ở chung với Trần Tự Chu, chất lượng giấc ngủ của Minh Phù ngày càng tốt hơn.
Trước kia ngủ ít đến mức đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô liền có thể mở mắt ra trước tiên, cảm giác giống như chưa ngủ vậy.
Hiện tại cô đều phải đợi đồng hồ báo thức sắp kết thúc, hoặc là Trần Tự Chu làm xong bữa sáng rồi đi vào gọi thì cô mới có thể dậy, hơn nữa ngủ thế nào cũng không đủ, cứ mơ màng.
Gần đây cô mới biết hoặc gần đây cô mới thêm vào tật xấu này.
Sáng sớm khi cô còn đang ngủ, sau khi bị Trần Tự Chu đánh thức, hình như cô còn tức giận đánh anh một cái.
Cũng không biết đánh ở đâu.
Nghĩ đến đây, cô có chút chột dạ rụt vào trong chăn.
Ngón tay lướt trên màn hình để trả lời tin nhắn.
【Trăng sáng chiếu hoa sen: Em biết rồi.】
【Trăng sáng chiếu hoa sen: Mèo đào ngọt hôn JPG.】
–
Trần Tự Chu không có ở đây, buổi tối Minh Phù làm thêm một lát ở văn phòng luật, chờ thời gian cho Lotus ăn mới về nhà.
Cô mới vừa mở cửa nhà, chuông điện thoại liền vang lên, kèm theo độ rung.
Là lời mời gọi video của Trần Tự Chu.
Cô vừa thay giày vừa bấm máy.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông xuất hiện trên màn hình.
Minh Phù bất giác cười rộ lên: “Anh xong việc rồi à?”
Ngày đầu tiên đi công tác, lịch trình đều khá chặt chẽ, Minh Phù dậy sớm nhắn tin cho anh, anh không trả lời, cô liền biết hôm nay Trần Tự Chu có lẽ sẽ rất bận nên không quấy rầy nữa, chờ anh xong việc thì liên lạc với cô.
Một tay Trần Tự Chu kéo cà vạt: “Ừm, vừa về khách sạn.”
Phong cách ăn mặc thường ngày của anh thiên về sự thoải mái. Ngay cả khi mặc sơ mi, anh cũng thường để hở hai nút cổ, trông không chỉnh tề. Đối với những trang phục như vest và cà vạt, anh luôn cảm thấy gò bó và chỉ mặc trong những dịp quan trọng.
Ngược lại Minh Phù rất thích anh mặc trang phục chỉnh tề.
Vẻ lưu manh vốn có của anh dường như bị kìm nén, tạo nên một sự mâu thuẫn đầy thu hút giữa sự kiềm chế và ph óng đãng.
Trần Tự Chu đi đến chỗ sáng sủa, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Minh Phù ghé sát vào màn hình nhìn kỹ một lát, nhíu mày hỏi: “Chỗ cằm anh làm sao vậy? Có một vết xước.”
Cũng không sâu lắm, chỉ có màu hồng.
Người đàn ông trong màn hình đang uống nước, nghe vậy đặt ly xuống liếc qua: “Cũng không biết là bị mèo hoang nhỏ có tính tình nóng nảy nào cào.”
“A…” Minh Phù nhớ tới một cái tát của mình vàobuổi sáng, chột dạ sờ chóp mũi: “Em sao? Em không phải cố ý.”
“Ai nói em cố ý, em chỉ đơn giản là nhìn anh thấy khó chịu thôi.” Trần Tự Chu thản nhiên nói: “Đêm qua đạp anh một cước, sáng nay lại cho anh một cái tát, khuôn mặt này của anh sớm muộn gì cũng phải hủy hoại trên tay em.”
Dừng một chút, anh còn nói: “Đến lúc đó mặt mũi hỏng, biến thành xấu xí, em là đầu sỏ gây nên, cũng không thể ghét bỏ anh nhé.”
Minh Phù chuẩn bị xong bữa tối cho Lotus, cô ngồi xuống sô pha, lấy một cái gối ôm rồi ôm, không phục liền tranh luận với anh: “Vậy ai bảo buổi sáng anh quấy rầy em ngủ?”
“Đó không phải là muốn nói lời tạm biệt với em sao? Trần Tự Chu thở dài: “Vợ anh hiện tại tính tình nóng nảy, hôn một cái còn phải chịu tát, hôm nay bọn Triệu Thần nhìn thấy anh, còn tưởng rằng anh bị gia đình bạo hành.”
Giọng điệu buồn bã, uất ức.
“Làm gì mà lố như vậy.” Minh Phù không quá tin tưởng.
Trần Tự Chu không nói lời nào, ánh mắt lúng túng nhìn cô.
“Em sai rồi, còn không được sao.”Minh Phù giơ tay đầu hàng: “Lần sau anh hôn em, em tuyệt đối không làm loạn nữa.”
Trần Tự Chu là kiểu người điển hình được voi đòi tiên, Minh Phù vừa mềm mỏng, anh liền nhân cơ hội trục lợi cho bản thân: “Em không chỉ không được làm loạn mà còn phải đáp lại anh nữa.”
“Thôi được rồi anh!” Minh Phù mắng yêu anh một câu, rồi dừng một chút, hỏi: “Vậy anh giải thích với họ thế nào?”
Cô khá quan tâm đ ến chuyện này.
“Còn giải thích thế nào được nữa, nói vợ anh cào đó.” Khoé mắt và đuôi lông mày của người đàn ông nhướng nhẹ, li3m nhẹ môi đầy ám chỉ: “Trên giường ấy.”
Minh Phù đỏ mặt mắng anh: “Trần Tự Chu!”
Cô gái nhỏ ngày càng nóng tính, mỗi khi giận anh thì không nói gì nhiều, chỉ gọi tên anh, gọn gàng không chút ngượng ngùng như khi còn đi học.
Trần Tự Chu cười một tiếng, hỏi cô: “Tối em ăn gì chưa?”
Minh Phù biết anh không có khả năng thật sự nói vậy, chỉ muốn trêu cô nên cũng không để tâm, “Chưa ăn, ở văn phòng luật làm thêm chút nữa, rồi mới về.”
Trần Tự Chu nhíu mày, trong mắt hiện rõ chút tức giận: “Anh không ở nhà là em lại ăn uống không đúng giờ phải không?”
Anh sớm phát hiện thói quen không ăn uống đúng giờ của cô, khi bận rộn thường bỏ bữa.
Lúc đi học thì ăn uống rất đúng giờ, bây giờ còn không bằng trước.
“Đồ ăn ngoài không ngon, nấu ăn một mình ở nhà phiền lắm.”
Minh Phù nghiêng người, ngã xuống sô pha.
Trong giọng nói cô có chút nũng nịu mà cô không nhận ra.
Tính cách Minh Phù cũng khá qua quýt, với chuyện ăn mặc đều khá thoải mái, qua loa là được.
Nhưng từ khi ở bên Trần Tự Chu, dạ dày cô đã bị anh làm khó chiều hơn.
Đồ ăn ngoài bây giờ cô chẳng còn mấy thích.
Trần Tự Chu tức giận nhìn cô: “Trước đây sao anh không phát hiện em yếu đuối thế này nhỉ?”
Minh Phù chậm rãi trả lời: “Có lẽ là do anh chiều.”
“…”
Gương mặt lạnh lùng của anh gần như không giữ được khi nghe câu nũng nịu đó, cố giữ vẻ mặt không biểu cảm: “Em bớt nói mấy câu ngon ngọt dỗ anh đi.”
“Không có đâu.” Minh Phù nhìn anh đầy vô tội: “Chỉ là nói thật thôi.”
Trần Tự Chu hừ một tiếng, đặt điện thoại xuống, tìm một số liên lạc, bắt đầu gõ phím.
Minh Phù nhìn nửa cái trán lộ ra trên màn hình của Trần Tự Chu, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa, đặt đồ ăn cho bà cô nhà chúng ta.” Chỉ sau một phút, khuôn mặt Trần Tự Chu lại xuất hiện đầy đủ trước mặt Minh Phù, “Không phải em thích món Quảng Đông lúc trước sao? Anh đặt đồ ăn ngoài, bảo họ để ngoài cửa, chờ người ta đi rồi em hãy ra lấy.”
Giống như phụ huynh dặn dò trẻ nhỏ —
Người lớn không ở nhà, không được mở cửa cho người lạ.
Minh Phù cười “ồ” một tiếng: “Biết rồi.”
Chắc là Trần Tự Chu trả thêm tiền nên đồ ăn đến rất nhanh.
Khi thấy Minh Phù mang đồ ăn vào và đóng cửa, Trần Tự Chu mới yên tâm cúp điện thoại.
Anh đặt khá nhiều món, một mình Minh Phù không thể ăn hết.
Nghĩ ngợi, cô đóng gói lại, mang sang nhà bên cạnh.
Đang viết dở nửa chừng, dạ dày Đào Lộ đột nhiên biểu tình, cô ấy vừa ra đến cửa bếp đã thấy Minh Phù mang hai hộp cơm bằng gỗ tinh xảo đi vào.
Mặc dù chưa mở ra nhưng cô ấy đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Minh Phù và Đào Lộ ở cùng nhau đã lâu, rất hiểu giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy, giờ này đúng lúc cô ấy đang tìm đồ ăn. Minh Phù đặt hộp cơm lên bàn: “Đói không? Vừa hay có đồ ăn đây.”
Đào Lộ nhìn thấy tên quán trên hộp cơm, trầm trồ: “Nhìn qua đã biết là tay nghề của bạn học Trần rồi. Nghe nói quán này thường không có dịch vụ giao hàng, trừ khi trả nhiều tiền hoặc là khách VIP. Không ngờ có ngày mình lại được ăn đồ của quán này, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ.”
Minh Phù mở từng hộp cơm, lấy đôi đũa đưa cho Đào Lộ: “Được rồi đừng nói nữa, mau ăn đi.”
Đào Lộ chỉ chờ cô nói câu đó.
Cô ấy lập tức gắp một miếng gà luộc bỏ vào miệng, vị giác bị chinh phục ngay lập tức, ăn ngon khiến cô ấy liên tục “ừm” vài tiếng.
Cô ấy nuốt xuống, hỏi: “Bạn học Trần trực ở bệnh viện à?”
Minh Phù giải thích một câu: “Không, anh ấy đi công tác rồi, một tuần nữa mới về.”
“Vậy cậu có muốn về ở vài ngày không? Dù sao phòng của cậu vẫn giữ nguyên như cũ.”
Minh Phù nhai thức ăn chậm lại, nhả xương ra, “Không cần đâu, mình cảm giác mình trở về có khi lại mất ngủ.”
“Hiểu rồi, dù không có vòng tay của bạn học Trần ở đây, cậu vẫn muốn ngủ trong chăn thấm đượm mùi của anh ấy.” Đào Lộ làm ra vẻ “A” một tiếng: “Đây là một tình yêu đẹp vô cùng, thật cảm động và ngưỡng mộ.”
Minh Phù: “…”
Đào Lộ tiếp tục trêu chọc cô: “Đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi, trước đây tôi không hiểu câu này, giờ thì hiểu rồi.”
Minh Phù gắp một miếng thịt xá xíu nhét vào miệng cô ấy: “Ăn đi, được không.”
Đào Lộ vừa nhai, vừa giơ tay làm động tác”OK”.
Ăn xong, hai người trò chuyện một lúc rồi dọn dẹp bàn ăn. Minh Phù cầm rác đi đổ, sau đó quay về nhà bên cạnh.
Tắm xong, cô nằm trên giường, nhắn tin “Chúc ngủ ngon” cho Trần Tự Chu, rồi nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ.
Minh Phù đoán rằng mình có thể sẽ mất ngủ, nhưng cô nghĩ rằng nằm trên giường của Trần Tự Chu, rồi nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ.
Minh Phù đoán được mình có thể sẽ mất ngủ, nhưng cô cho rằng mình ngủ ở nơi Trần Tự Chu từng nằm mỗi đêm, nhắm mắt một tiếng thế nào cũng có thể ngủ được.
Kết quả là cô đã đánh giá cao sự phụ thuộc của mình vào Trần Tự Chu và đánh giá thấp ảnh hưởng của anh đối với cô.
Chấp nhận thực tế, cô mở mắt, lấy tai nghe ra, mở đoạn âm thanh lâu rồi không nghe.
Phòng không bật đèn, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu khá chói mắt.
Cô không nhìn kỹ nội dung trên đó.
Sau khi nhấn phát, Minh Phù tắt màn hình, kéo gối của Trần Tự Chu vào lòng ôm.
Nghe nhiều năm như vậy, đoạn âm thanh này vẫn có tác dụng với cô.
Khi đoạn âm thanh dài hai mươi phút sắp phát hết, cuối cùng Minh Phù cũng bắt đầu buồn ngủ.
Âm thanh được phát lặp lại, trong tai nghe yên lặng vài giây.
Minh Phù tưởng đó là khoảng cách giữa các lần phát lại nên không để ý, định tận dụng cảm giác buồn ngủ để chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, một giọng nam vang lên.
Không giống giọng thiếu niên của hai mươi phút trước.
Giọng nói của những lời này trở nên trưởng thành hơn, lại có chút khàn khàn.
Như chứa đựng ngàn cảm xúc.
Nhưng vẫn là giọng nói quen thuộc của Minh Phù.
Là thuộc về Trần Tự Chu.
Anh nói —
“Minh Phù, anh yêu em.”
Sau đêm đó, Trần Tự Chu hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang.
Ngoại trừ lần đầu tiên, Minh Phù không thể nào bình tĩnh lại, anh ngoan ngoãn vài ngày, từ đó về sau mỗi buổi tối không giày vò Minh Phù mấy tiếng liền thì cả người anh không thoải mái.
Ban đầu, Minh Phù tưởng rằng Trần Tự Chu của đêm đầu tiên đã đủ sức khiến cô chịu hết nổi. Nhưng nào ngờ, mỗi ngày sau đó, anh lại khiến cô phải thay đổi hoàn toàn nhận thức về khả năng của mình, đồng thời cũng liên tục cập nhật giới hạn chịu đựng của bản thân.
Minh Phù khuyên nhủ anh nên tiết chế một chút, bởi vì việc này nếu làm nhiều có vẻ như cũng không tốt cho sức khỏe.
Nhưng mỗi lần Trần Tự Chu đều có thể quấn quýt khiến cô đành phải đầu hàng.
Anh viện cớ mệt mỏi sau ngày làm việc để ôm ấp, hôn hít và dính lấy cô không ngừng. Hoặc là anh sẽ tiến sát lại gần, gọi cô bằng những cái tên như “bé cưng”, “vợ yêu” cho đến khi dỗ cô đến mức choáng váng và răm rắp nghe theo mọi lời anh nói.
Minh Phù cảm thấy mình là một người rất lý trí, nhưng lại không từ chối được Trần Tự Chu.
Dù là quá khứ hay hiện tại.
Đêm nay từ phòng tắm đi ra, Minh Phù mệt mỏi ngay cả thở cũng nhẹ nhàng không ít.
Trần Tự Chu ôm cô lên giường.
Đầu Minh Phù vừa chạm vào gối, cơn buồn ngủ liền như thủy triều vọt tới.
Trong lúc mơ màng sắp ngủ, bắp chân bị ai đó nắm chặt.
Minh Phù bị động tác quen thuộc này k1ch thích tỉnh táo một chút, nhưng vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nặng nề.
Vừa cố gắng rút chân khỏi tay anh, cô vội vàng đá một cái.
Những ngón chân trắng nõn khẽ lướt qua cằm Trần Tự Chu, rồi rụt lại.
Minh Phù trở mình, che mình thật chặt.
Trần Tự Chu kéo cô lại một lần nữa, một giây trước khi cô giãy dụa, thấp giọng dỗ dành: “Không làm, anh bôi thuốc cho em, đừng nhúc nhích.”
Hiện tại ý thức của Minh Phù đang mơ màng, không có sức lực dư thừa để hiểu nội dung trong lời nói của anh.
Cô chỉ nghe được hai chữ “không làm” liền yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trần Tự Chu nắm cổ chân cô, có chút buồn rầu nhíu mày: “Hình như hơi quá, hơi sưng rồi.”
Bôi thuốc xong cho Minh Phù, Trần Tự Chu tắt đèn, đi vào nhà tắm rửa tay, rồi quay trở lại giường ôm Minh Phù vào lòng.
Cùng nhau ngủ chung đã lâu, cô gái nhỏ dần quen với sự gần gũi của anh.
Tiềm thức điều khiển cô điều chỉnh thành tư thế thoải mái, ngoan ngoãn khéo léo nằm trong lòng anh.
Trần Tự Chu thò người qua hôn vành tai cô: “Cục cưng ngủ ngon.”
Minh Phù cũng không biết có nghe thấy hay không, đầu cọ cọ trước ngực anh.
–
Sáng sớm hôm sau.
Minh Phù bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô mơ hồ nhìn sang bên cạnh sờ s0ạng, không có ai cả.
Minh Phù tắt đồng hồ báo thức, chậm rãi di chuyển đến vị trí Trần Tự Chu đã ngủ.
Cô nghiêng mặt vùi vào gối anh.
Nhắm mắt lại vài phút, rồi mới hoàn toàn mở mắt ra.
Minh Phù chạm vào điện thoại để mở khóa.
Trên khung chat được ghim đầu tiên của Wechat có ba chấm đỏ.
Nhắc nhở cô có tin nhắn chưa đọc.
Nhìn thấy khung chat hiển thị ra một câu “Anh lên máy bay rồi”, Minh Phù có chút mơ hồ.
Cô mở ra.
【C: Bữa sáng đã để trên bàn, đợi em dậy là có thể ăn được ngay vì nhiệt độ vừa phải.】
【C: Anh đi đây.】
Tin nhắn thứ ba cách hơn nửa tiếng.
【C: Anh lên máy bay rồi.】
Minh Phù chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới chuyện hôm qua Trần Tự Chu nói với cô hôm nay anh phải đi công tác.
Đi đến thành phố Hàng Châu trao đổi học tập, kéo dài một tuần.
Sáng nay trước khi đi hình như anh cũng nói với cô vài câu.
Cuối cùng còn hôn cô một cái.
Sau khi ở chung với Trần Tự Chu, chất lượng giấc ngủ của Minh Phù ngày càng tốt hơn.
Trước kia ngủ ít đến mức đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô liền có thể mở mắt ra trước tiên, cảm giác giống như chưa ngủ vậy.
Hiện tại cô đều phải đợi đồng hồ báo thức sắp kết thúc, hoặc là Trần Tự Chu làm xong bữa sáng rồi đi vào gọi thì cô mới có thể dậy, hơn nữa ngủ thế nào cũng không đủ, cứ mơ màng.
Gần đây cô mới biết hoặc gần đây cô mới thêm vào tật xấu này.
Sáng sớm khi cô còn đang ngủ, sau khi bị Trần Tự Chu đánh thức, hình như cô còn tức giận đánh anh một cái.
Cũng không biết đánh ở đâu.
Nghĩ đến đây, cô có chút chột dạ rụt vào trong chăn.
Ngón tay lướt trên màn hình để trả lời tin nhắn.
【Trăng sáng chiếu hoa sen: Em biết rồi.】
【Trăng sáng chiếu hoa sen: Mèo đào ngọt hôn JPG.】
–
Trần Tự Chu không có ở đây, buổi tối Minh Phù làm thêm một lát ở văn phòng luật, chờ thời gian cho Lotus ăn mới về nhà.
Cô mới vừa mở cửa nhà, chuông điện thoại liền vang lên, kèm theo độ rung.
Là lời mời gọi video của Trần Tự Chu.
Cô vừa thay giày vừa bấm máy.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông xuất hiện trên màn hình.
Minh Phù bất giác cười rộ lên: “Anh xong việc rồi à?”
Ngày đầu tiên đi công tác, lịch trình đều khá chặt chẽ, Minh Phù dậy sớm nhắn tin cho anh, anh không trả lời, cô liền biết hôm nay Trần Tự Chu có lẽ sẽ rất bận nên không quấy rầy nữa, chờ anh xong việc thì liên lạc với cô.
Một tay Trần Tự Chu kéo cà vạt: “Ừm, vừa về khách sạn.”
Phong cách ăn mặc thường ngày của anh thiên về sự thoải mái. Ngay cả khi mặc sơ mi, anh cũng thường để hở hai nút cổ, trông không chỉnh tề. Đối với những trang phục như vest và cà vạt, anh luôn cảm thấy gò bó và chỉ mặc trong những dịp quan trọng.
Ngược lại Minh Phù rất thích anh mặc trang phục chỉnh tề.
Vẻ lưu manh vốn có của anh dường như bị kìm nén, tạo nên một sự mâu thuẫn đầy thu hút giữa sự kiềm chế và ph óng đãng.
Trần Tự Chu đi đến chỗ sáng sủa, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Minh Phù ghé sát vào màn hình nhìn kỹ một lát, nhíu mày hỏi: “Chỗ cằm anh làm sao vậy? Có một vết xước.”
Cũng không sâu lắm, chỉ có màu hồng.
Người đàn ông trong màn hình đang uống nước, nghe vậy đặt ly xuống liếc qua: “Cũng không biết là bị mèo hoang nhỏ có tính tình nóng nảy nào cào.”
“A…” Minh Phù nhớ tới một cái tát của mình vàobuổi sáng, chột dạ sờ chóp mũi: “Em sao? Em không phải cố ý.”
“Ai nói em cố ý, em chỉ đơn giản là nhìn anh thấy khó chịu thôi.” Trần Tự Chu thản nhiên nói: “Đêm qua đạp anh một cước, sáng nay lại cho anh một cái tát, khuôn mặt này của anh sớm muộn gì cũng phải hủy hoại trên tay em.”
Dừng một chút, anh còn nói: “Đến lúc đó mặt mũi hỏng, biến thành xấu xí, em là đầu sỏ gây nên, cũng không thể ghét bỏ anh nhé.”
Minh Phù chuẩn bị xong bữa tối cho Lotus, cô ngồi xuống sô pha, lấy một cái gối ôm rồi ôm, không phục liền tranh luận với anh: “Vậy ai bảo buổi sáng anh quấy rầy em ngủ?”
“Đó không phải là muốn nói lời tạm biệt với em sao? Trần Tự Chu thở dài: “Vợ anh hiện tại tính tình nóng nảy, hôn một cái còn phải chịu tát, hôm nay bọn Triệu Thần nhìn thấy anh, còn tưởng rằng anh bị gia đình bạo hành.”
Giọng điệu buồn bã, uất ức.
“Làm gì mà lố như vậy.” Minh Phù không quá tin tưởng.
Trần Tự Chu không nói lời nào, ánh mắt lúng túng nhìn cô.
“Em sai rồi, còn không được sao.”Minh Phù giơ tay đầu hàng: “Lần sau anh hôn em, em tuyệt đối không làm loạn nữa.”
Trần Tự Chu là kiểu người điển hình được voi đòi tiên, Minh Phù vừa mềm mỏng, anh liền nhân cơ hội trục lợi cho bản thân: “Em không chỉ không được làm loạn mà còn phải đáp lại anh nữa.”
“Thôi được rồi anh!” Minh Phù mắng yêu anh một câu, rồi dừng một chút, hỏi: “Vậy anh giải thích với họ thế nào?”
Cô khá quan tâm đ ến chuyện này.
“Còn giải thích thế nào được nữa, nói vợ anh cào đó.” Khoé mắt và đuôi lông mày của người đàn ông nhướng nhẹ, li3m nhẹ môi đầy ám chỉ: “Trên giường ấy.”
Minh Phù đỏ mặt mắng anh: “Trần Tự Chu!”
Cô gái nhỏ ngày càng nóng tính, mỗi khi giận anh thì không nói gì nhiều, chỉ gọi tên anh, gọn gàng không chút ngượng ngùng như khi còn đi học.
Trần Tự Chu cười một tiếng, hỏi cô: “Tối em ăn gì chưa?”
Minh Phù biết anh không có khả năng thật sự nói vậy, chỉ muốn trêu cô nên cũng không để tâm, “Chưa ăn, ở văn phòng luật làm thêm chút nữa, rồi mới về.”
Trần Tự Chu nhíu mày, trong mắt hiện rõ chút tức giận: “Anh không ở nhà là em lại ăn uống không đúng giờ phải không?”
Anh sớm phát hiện thói quen không ăn uống đúng giờ của cô, khi bận rộn thường bỏ bữa.
Lúc đi học thì ăn uống rất đúng giờ, bây giờ còn không bằng trước.
“Đồ ăn ngoài không ngon, nấu ăn một mình ở nhà phiền lắm.”
Minh Phù nghiêng người, ngã xuống sô pha.
Trong giọng nói cô có chút nũng nịu mà cô không nhận ra.
Tính cách Minh Phù cũng khá qua quýt, với chuyện ăn mặc đều khá thoải mái, qua loa là được.
Nhưng từ khi ở bên Trần Tự Chu, dạ dày cô đã bị anh làm khó chiều hơn.
Đồ ăn ngoài bây giờ cô chẳng còn mấy thích.
Trần Tự Chu tức giận nhìn cô: “Trước đây sao anh không phát hiện em yếu đuối thế này nhỉ?”
Minh Phù chậm rãi trả lời: “Có lẽ là do anh chiều.”
“…”
Gương mặt lạnh lùng của anh gần như không giữ được khi nghe câu nũng nịu đó, cố giữ vẻ mặt không biểu cảm: “Em bớt nói mấy câu ngon ngọt dỗ anh đi.”
“Không có đâu.” Minh Phù nhìn anh đầy vô tội: “Chỉ là nói thật thôi.”
Trần Tự Chu hừ một tiếng, đặt điện thoại xuống, tìm một số liên lạc, bắt đầu gõ phím.
Minh Phù nhìn nửa cái trán lộ ra trên màn hình của Trần Tự Chu, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa, đặt đồ ăn cho bà cô nhà chúng ta.” Chỉ sau một phút, khuôn mặt Trần Tự Chu lại xuất hiện đầy đủ trước mặt Minh Phù, “Không phải em thích món Quảng Đông lúc trước sao? Anh đặt đồ ăn ngoài, bảo họ để ngoài cửa, chờ người ta đi rồi em hãy ra lấy.”
Giống như phụ huynh dặn dò trẻ nhỏ —
Người lớn không ở nhà, không được mở cửa cho người lạ.
Minh Phù cười “ồ” một tiếng: “Biết rồi.”
Chắc là Trần Tự Chu trả thêm tiền nên đồ ăn đến rất nhanh.
Khi thấy Minh Phù mang đồ ăn vào và đóng cửa, Trần Tự Chu mới yên tâm cúp điện thoại.
Anh đặt khá nhiều món, một mình Minh Phù không thể ăn hết.
Nghĩ ngợi, cô đóng gói lại, mang sang nhà bên cạnh.
Đang viết dở nửa chừng, dạ dày Đào Lộ đột nhiên biểu tình, cô ấy vừa ra đến cửa bếp đã thấy Minh Phù mang hai hộp cơm bằng gỗ tinh xảo đi vào.
Mặc dù chưa mở ra nhưng cô ấy đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Minh Phù và Đào Lộ ở cùng nhau đã lâu, rất hiểu giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy, giờ này đúng lúc cô ấy đang tìm đồ ăn. Minh Phù đặt hộp cơm lên bàn: “Đói không? Vừa hay có đồ ăn đây.”
Đào Lộ nhìn thấy tên quán trên hộp cơm, trầm trồ: “Nhìn qua đã biết là tay nghề của bạn học Trần rồi. Nghe nói quán này thường không có dịch vụ giao hàng, trừ khi trả nhiều tiền hoặc là khách VIP. Không ngờ có ngày mình lại được ăn đồ của quán này, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ.”
Minh Phù mở từng hộp cơm, lấy đôi đũa đưa cho Đào Lộ: “Được rồi đừng nói nữa, mau ăn đi.”
Đào Lộ chỉ chờ cô nói câu đó.
Cô ấy lập tức gắp một miếng gà luộc bỏ vào miệng, vị giác bị chinh phục ngay lập tức, ăn ngon khiến cô ấy liên tục “ừm” vài tiếng.
Cô ấy nuốt xuống, hỏi: “Bạn học Trần trực ở bệnh viện à?”
Minh Phù giải thích một câu: “Không, anh ấy đi công tác rồi, một tuần nữa mới về.”
“Vậy cậu có muốn về ở vài ngày không? Dù sao phòng của cậu vẫn giữ nguyên như cũ.”
Minh Phù nhai thức ăn chậm lại, nhả xương ra, “Không cần đâu, mình cảm giác mình trở về có khi lại mất ngủ.”
“Hiểu rồi, dù không có vòng tay của bạn học Trần ở đây, cậu vẫn muốn ngủ trong chăn thấm đượm mùi của anh ấy.” Đào Lộ làm ra vẻ “A” một tiếng: “Đây là một tình yêu đẹp vô cùng, thật cảm động và ngưỡng mộ.”
Minh Phù: “…”
Đào Lộ tiếp tục trêu chọc cô: “Đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi, trước đây tôi không hiểu câu này, giờ thì hiểu rồi.”
Minh Phù gắp một miếng thịt xá xíu nhét vào miệng cô ấy: “Ăn đi, được không.”
Đào Lộ vừa nhai, vừa giơ tay làm động tác”OK”.
Ăn xong, hai người trò chuyện một lúc rồi dọn dẹp bàn ăn. Minh Phù cầm rác đi đổ, sau đó quay về nhà bên cạnh.
Tắm xong, cô nằm trên giường, nhắn tin “Chúc ngủ ngon” cho Trần Tự Chu, rồi nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ.
Minh Phù đoán rằng mình có thể sẽ mất ngủ, nhưng cô nghĩ rằng nằm trên giường của Trần Tự Chu, rồi nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ.
Minh Phù đoán được mình có thể sẽ mất ngủ, nhưng cô cho rằng mình ngủ ở nơi Trần Tự Chu từng nằm mỗi đêm, nhắm mắt một tiếng thế nào cũng có thể ngủ được.
Kết quả là cô đã đánh giá cao sự phụ thuộc của mình vào Trần Tự Chu và đánh giá thấp ảnh hưởng của anh đối với cô.
Chấp nhận thực tế, cô mở mắt, lấy tai nghe ra, mở đoạn âm thanh lâu rồi không nghe.
Phòng không bật đèn, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu khá chói mắt.
Cô không nhìn kỹ nội dung trên đó.
Sau khi nhấn phát, Minh Phù tắt màn hình, kéo gối của Trần Tự Chu vào lòng ôm.
Nghe nhiều năm như vậy, đoạn âm thanh này vẫn có tác dụng với cô.
Khi đoạn âm thanh dài hai mươi phút sắp phát hết, cuối cùng Minh Phù cũng bắt đầu buồn ngủ.
Âm thanh được phát lặp lại, trong tai nghe yên lặng vài giây.
Minh Phù tưởng đó là khoảng cách giữa các lần phát lại nên không để ý, định tận dụng cảm giác buồn ngủ để chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, một giọng nam vang lên.
Không giống giọng thiếu niên của hai mươi phút trước.
Giọng nói của những lời này trở nên trưởng thành hơn, lại có chút khàn khàn.
Như chứa đựng ngàn cảm xúc.
Nhưng vẫn là giọng nói quen thuộc của Minh Phù.
Là thuộc về Trần Tự Chu.
Anh nói —
“Minh Phù, anh yêu em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương