Yêu Cô Bạn Thân!
Chương 1: Thanh Xuân Có Mặt Cậu!
Tôi - có một người bạn thân là con trai.Nhiều người vẫn cho rằng giữa con trai và con gái không thể tồn tại thứ gọi là tình bạn, hoặc là tình yêu hoặc là chẳng có gì. Thế nhưng, chỉ những ai có được đứa bạn thân là con trai mới hiểu điều đó tuyệt vời và thú vị thế nào.Đã từng có nhiều quan điểm cho rằng trên đời này làm gì tồn tại tình bạn khác giới thân thiết được. Tên gọi "bạn thân" mà họ đặt ra chỉ là cái cớ để đôi bên bắt đầu một chuyện tình cảm đẹp như mơ mà thôi. Tuy nhiên, không phải cặp bạn thân khác giới nào cũng vậy, có những cô gái may mắn sở hữu một cậu bạn cực thân sẵn sàng chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống.Và cô gái may mắn đó là tôi. Tôi và cậu ấy chơi thân với nhau cũng đã hơn 10 năm, cái khoảng thời gian mà người ta cho rằng tới cái nốt ruồi dưới mông của nhau cũng biết rõ. Bố mẹ hai bên gia đình cũng khá là thân thiết.Nhà cậu ấy cách nhà tôi chỉ vài mét, nên việc cậu ấy thường xuyên có mặt ở nhà tôi lên đến con số không thể đếm nổi.Bố mẹ tôi cực kì mến cậu ấy, bởi lẽ người ta lúc nào cũng lễ phép, biết trước biết sau, con ngoan trò giỏi, mọi thành tích học tập đều đứng nhất nhì trường. Không nói làm sao được, khi tôi trái ngược hoàn toàn với cậu ấy, không thể dịu dàng, ngoan ngoãn mà còn cộc cằn, không biết phép tắc, đã vậy điểm số học tập còn không thể ngoi đầu dậy nổi, chỉ tới mức bét hoặc áp bét.Trong mỗi bữa ăn lúc nào cũng:”Con nhìn Khải An xem...” “Chơi với nhau lâu rồi sao không học được cái gì từ nó hết vậy...?” “Con mà được một phần như Khải An thì mẹ sẽ không có nhiều nếp nhăn như vầy đâu...”Ơ...con mới là con ruột của mẹ mà???Thật quá đáng. Nhưng mà...tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu ấy. Đồng trang lứa với nhau nhưng Khải An lúc nào cũng hiểu chuyện hơn tôi. Tôi nghịch ngượm, quậy phá, giữa những cặp mắt trách móc, thất vọng, chỉ có cậu là bảo vệ tôi, luôn biết cách làm tôi vui, là người chia sẻ mọi thứ từ niềm vui cho tới nỗi buồn, luôn có mặt mỗi khi tôi cần.Có lần, vì bị mẹ mắng, tôi đã vô cùng tức giận đến mức có suy nghĩ vớ vẩn rằng tôi sẽ bỏ nhà đi bụi. Cả nhà tôi lo lắng, ra sức tìm kiếm, nhưng cậu ấy vẫn là người đầu tiên tìm thấy tôi đang ngồi trong ống cống ngoài công viên.“Tới đây làm gì?”_Tôi thút thít nước mắt vẫn chưa ngưng, coi bộ rất oan ức.“Bố mẹ bà lo lắng lắm đó!”“Không có ai cần tui cả!”“Bà nói gì kì vậy? Bố mẹ bà rất thương bà, rất cần bà, rồi ông nội, ông ngoại, bà nội, bà ngoại, cô, dì, chú, bác....”“Thôi được rồi!”_Tôi vô thức la lên cắt ngang không cho cậu ta tiếp tục bài diễn thuyết lằng ngoằng.“Còn có cả...tui nữa, tui cần bà mà!”Sau một phen làm cho cả nhà hết hồn, tôi lại yên bình nằm trên lưng để cậu ấy đưa về, cứ như thể chỉ cần có cậu, trời đất suy chuyển, vạn vật thay đổi, tôi cũng không bận tâm.Năm lớp bốn, tôi bị mấy đứa trong xóm bắt nạt, tôi không kiêng nể mà đánh thằng kia đến u đầu, lúc đó Khải An đã đứng ra bênh vực tôi trước mặt mẹ nó.“Con trai cô chọc ghẹo bạn í trước. Dù có như thế nào, con trai mà ra tay với con gái đều là sai cả!”Thế là lật ngược tình thế, thằng đó bị mẹ đánh đến mức không đi nổi.Năm lớp chín, khi chuẩn bị kì thi sát hạch vào mười. Có một bạn nam đã bí mật bỏ thư tình vào ngăn bàn của tôi, vì tôi và cậu ngồi cùng, nên Khải An đã vô tình nhìn thấy lá thư đó trước tôi. Khải An đã không hề nói với tôi tiếng nào, một mình đến lớp cậu kia, tuyên bố:”Tiểu My đang trong quá trình ôn thi nên đừng có làm phiền, còn một chuyện rất quan trọng, cậu ấy sẽ không bao giờ đồng ý với mày đâu, người ta đã có chủ rồi!”Bẫng đi một thời gian sau kì thi, tôi mới biết chuyện, lúc đó có phần hơi tức giận, không phải vì đã bỏ lỡ người tỏ tình với mình, mà là giận vì cậu ta đã tự ý giấu diếm tôi, tự ý quyết định mọi thứ, nhưng rồi cũng bỏ qua chỉ vì cậu ta đưa một đống đồ ăn vặt trước mặt, nghĩ lại cảm thấy mình thật dễ dãi.Đùa chứ, chuyện của tôi từ lâu đã trở thành chuyện của cậu ấy, chuyện của chúng tôi từ lâu đã trở thành vĩnh hằng.Nhưng có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ ngờ được đoạn đường phía trước mà chúng tôi sắp đi, lại khó khăn và đầy gian nan đến vậy!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương