Chẳng mấy chốc bước sang năm mới, trên núi tuyết bắt đầu rơi. Tuyết không lớn, vừa vặn bao phủ một lớp mỏng, khảm viền bạc khắp nơi, toát lên vẻ đẹp trong trẻo. A Viễn và anh cả ra sau núi bắt chim. Tả Thiên đòi đi theo, A Viễn ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo đường không dễ đi nên không dẫn cô đi cùng. Tả Thiên cảm thấy nhàm chán, nhìn chị dâu nhặt rau trong bếp, câu được câu chăng bàn chuyện sắm tết.
Khả năng nghe nói ngôn ngữ địa phương của Tả Thiên đã tiến bộ hơn rất nhiều, cũng có thể dùng tiếng Quan Thoại trò chuyện với chị dâu. Cô nghe chị dâu bảo Tết ở đây buồn tẻ, không náo nhiệt như năm mới ở nhà mẹ đẻ.
"Chị dâu là người ở đâu?"
"Phúc Kiến."
Tả Thiên sửng sốt: "Sao chị và anh cả lại biết nhau?"
"Còn thế nào nữa, chẳng phải giống cô hay sao?"
Tả Thiên ngạc nhiên: "Chị không muốn trở về ư?"
"Về nhà có gì hay ho. Cũng nghèo như ở đây thôi."
"Ít nhất đó cũng là nhà mình."
"Bị lừa đến đây, sinh hai đứa con, không thể quay về. Đó là số mệnh của tôi."
"Vậy trước kia chị từng có ý định bỏ trốn không?"
"Tại sao lại không trốn? Ngay tháng đầu tiên tôi đã chạy trốn nhưng bị anh trai của A Viễn bắt trở lại, đánh cho một trận. Ba tháng không xuống giường được. Cô nghĩ tôi nói dối à? Đừng tưởng A Ly hiền lành, anh ấy đánh người tàn nhẫn lắm đấy."
"Còn sau này?"
"Sau này hồi phục vết thương, tôi mang bầu Tiểu Bình, bị nghén mất mấy tháng, muốn chạy trốn cũng không được." Chị dâu hờ hững kể, như thể đang nhắc tới chuyện của người khác.
"Chị có hận anh cả không?"
"Ban đầu thì hận. Nhưng thời gian dần trôi, tôi cũng không biết còn hận hay không. Tóm lại, là người đàn ông của mình, tôi biết làm sao giờ?"
Tả Thiên không biết phải nói gì. Người chị dâu trước mặt đây chính là cô trong tương lai.
Chị dâu như nhìn ra nỗi sợ hãi của Tả Thiên: "Chỉ cần cô không bỏ trốn thì ai đánh cô? A Viễn nhìn không giống người đánh đập vợ đâu."
Tả Thiên nhớ lại cách A Viễn đối xử với cô đêm đầu tiên, lắc đầu nói: "Anh ấy..."
"Tính cách của A Viễn tốt hơn A Ly, tình cảm hơn A Ly. Cô may mắn hơn tôi. Hơn nữa..." Chị dâu bỗng bật cười: "Tôi nghĩ A Viễn thích cô đấy. Cô không biết, trước khi mua cô..."
Cô em gái cho heo ăn xong từ ngoài cửa đi vào, nói chen: "Anh hai đâu cần phải mua vợ. Khối phụ nữ muốn lấy anh ấy."
"Vậy sao anh ấy lại mua tôi?" Tả Thiên phớt lờ mấy câu khiêu khích của cô ta, bắt đầu phản đòn.
"Cô đúng là hồ ly tinh, ngủ trên ván gỗ mà vẫn mê hoặc được đàn ông. Anh hai bị cô hạ độc. Không biết cô có gì tốt đẹp chứ."
"Chị dâu thứ của cô sao lại không tốt?" Chị dâu cả cười toe toét tiếp lời: "Trông xinh như diễn viên, ăn mặc lại đẹp đẽ, đến tôi còn mê chết đi được."
"Chẳng làm cái gì nên hồn, nhóm bếp cũng không xong, giặt quần áo thì bẩn. Từ Ngọc Đào so với cô ta còn tốt hơn."
"Là anh hai của cô không nỡ bắt cô ấy làm việc."
"Đúng vậy, vốn mua vợ, kết quả mua yêu tinh về nuôi. Dì Tư nói đúng, phụ nữ xinh đẹp quá là tai họa, không nên mua làm vợ. Do anh hai tôi nhẹ dạ, phải tôi sẽ mặc kệ cô ta sống chết."
Mấy câu này khiến Tả Thiên bối rối, cô vội hỏi: "Sao mọi người lại quan tâm tôi sống hay chết?"
"Cô không biết gì à? Hôm đó chú Quý..." Cô ta bỗng im bặt, đắn đo xem nên nói hay không.
Tả Thiên gật gật đầu: "Tôi biết người tên là chú Quý đã đưa tôi tới đây. A Viễn kể cho tôi rồi."
Cô ta thở phào, nói tiếp: "Hôm đó chú Quý bảo có một cô gái cần bán. Anh hai tôi không định mua nhưng Điền Phú Quý dưới núi lại muốn mua. Chú Quý nói cô xinh xắn, còn nguyên đai nguyên kiện, đòi tám nghìn tệ. Điền Phú Quý không đủ tiền mua. Chú Quý hạ giá xuống sáu nghìn, anh ta vẫn không mua nổi. Hừ, cái tên quỷ lười ấy tôi thấy đến hai nghìn còn chẳng có. Chú Quý bảo ông ấy đã đưa cô đi khắp nơi, cho uống rất nhiều thuốc, nếu không bán được sợ cô sẽ chết. Anh Hai tôi thấy cô đáng thương, mới mua cô. Cha tôi và vợ chồng dì Tư đều không đồng ý. Hừ, tỏ vẻ gì chứ. Ai thèm hồ ly tinh"
Tả Thiên chết lặng, cô không biết lại có chuyện như vậy.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Bình đeo cặp sách chạy từ ngoài vào, trên tay cầm một tấm thẻ, nói với mẹ: "Thầy Lương bảo buổi tối sẽ đến nhà mình."
"Có ăn cơm ở nhà chúng ta không?"
"Thầy bảo ăn xong mới tới."
"Em gái, báo với cha một tiếng."
Cô ta ra ngoài, sau đó quay lại, nghiêm túc dặn: "Tôi đi gọi các anh về, cha muốn chị nấu cơm sớm một chút." Xong cô ta liếc nhìn Tả Thiên, bỏ đi.
Chị dâu tay chân thoăn thoắt, tiếp tục đề tài ban nãy: "Cô đừng nghe cô ấy nhảm nhí. A Viễn vừa trông thấy cô đã ưng mắt. Chú ấy định mua cô nhưng chú Quý ra giá cao quá. Về sau chú Quý giảm giá, chú ấy liền mua ngay. Nếu chú ấy chịu khó chờ, tôi nghĩ chú Quý sẽ đồng ý bán với giá ba nghìn. Nhưng khi ấy sắc mặt của cô quả thực không tốt, chú ấy lo cô sẽ không tỉnh được."
Lời kể chị dâu chắc chắn là thật, lời của em gái cũng là thật. Nói như vậy, A Viễn có ơn cứu mạng mình sao? Tả Thiên thấy không thể tin nổi. Cô thử suy nghĩ một cách sáng suốt, nhớ lại toàn bộ sự việc. Có lẽ cô nên cảm ơn A Viễn. Nhưng mọi tội lỗi anh gây ra với cô đã bù đắp cho món nợ ân tình đó rồi. Cô và A Viễn không ai nợ ai.
Cơm nước vừa chuẩn bị xong, ba anh em A Viễn cũng về đến nhà. Anh cả đưa gà rừng và thỏ rừng cho chị dâu xử lý, căn dặn A Viễn: "Tốt hơn hết là chú gửi cô ấy ở nhà dì Tư đi."
A Viễn lắc đầu: "Xa lắm, đi đường ban đêm không an toàn. Cứ ở nhà, em sẽ canh cô ấy."
Anh cả không nói thêm gì nữa.
Cô em gái bảo: "Em đi mời cha."
Lúc đầu, chị dâu và Tả Thiên không hiểu câu chuyện của ba anh em họ. Sau đấy, dường như chị dâu đã hiểu ra vấn đề.
Tả Thiên mông lung, cô không biết chuyện gì khiến họ phải thận trọng như vậy.
Khi cha đến, mọi người vội vàng ngồi xuống ăn cơm. A Viễn giục Tả Thiên ăn mau, nhanh chóng rửa mặt rửa chân rồi đẩy cô về phòng nghỉ sớm. Lúc ấy, Tả Thiên mới biết họ nói chuyện về mình. Nhưng tại sao anh lại đột nhiên cư xử với cô như vậy?
A Viễn ôm Tả Thiên nằm trong chăn bông, áp ngực vào lưng cô, hơi thở phả vào tai cô.
Tả Thiên nhớ tới lời cô em gái, không biết nên cảm ơn hay giận anh.
"A Viễn."
"Đừng nói chuyện, ngủ đi." A Viễn hơi cuống.
"A Viễn." Tả Thiên không quan tâm, nói tiếp: "Sao lúc ấy anh lại mua tôi?"
"Tôi muốn có vợ." A Viễn thuận miệng đáp, tai vểnh lên nghe ngóng bên ngoài.
"Em gái bảo phụ nữ trong vùng đều muốn kết hôn với anh. Sao anh lại không kết hôn với họ?"
"Đừng nghe nó nói linh tinh. Nhà chúng ta nghèo như vậy, lại ở trên núi, ai muốn lấy tôi?"
Cũng đúng. Tả Thiên tiếp nhận lời của A Viễn.
"Chị dâu kể khi ấy tôi sắp chết, anh là vì cứu tôi ư?"
"Không phải." Sau một hồi im lặng, A Viễn mới quyết định nói thật: "Tôi chỉ muốn mua vợ thôi."
Tả Thiên thở phào, khỏi cần coi A Viễn là ân nhân mà đơn giản chỉ là kẻ thù, đối với Tả Thiên dễ dàng hơn hẳn. Cô rất biết ơn A Viễn vì thái độ trung thực của anh. Nhưng phẩm chất tốt đẹp này và sự toan tính của cô không hợp nhau.
"Việc ấy..." Tả Thiên vẫn muốn tiếp tục.
"Đừng nói chuyện!" A Viễn bụm miệng cô lại. Che chắn quá kỹ khiến Tả Thiên không thở nổi.
Bên ngoài có tiếng chó sủa, sau đó là tiếng người gọi to: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Vương Tiểu Bình không ạ?"
Toàn thân Tả Thiên như đông cứng. Sau nửa năm, cô mới thực sự nghe được tiếng phổ thông thành thạo ở vùng núi hẻo lánh này.
"Mẹ, thầy Lương đến." Vương Tiểu Bình đáp.
Tiếp theo là tiếng chào hỏi ồn ã.
Tả Thiên khẽ nhúc nhích, A Viễn ôm cô chặt hơn: "Đừng cử động."
Giờ Tả Thiên mới hiểu tại sao ba anh em họ lại nói chuyện kỳ quặc như vậy. Họ sợ cô cầu cứu người ngoài.
Tả Thiên thoáng nghe thầy Lương kể thành tích học tập của Tiểu Bình ở trường, cô em gái bày tỏ lòng biết ơn thay anh chị. Toàn thân Tả Thiên bị A Viễn kẹp chặt. Cô vừa vội vừa bực, mọi thiện cảm vừa nảy sinh với A Viễn lập tức biến mất.
Không lâu sau, Tả Thiên nghe thầy Lương chào từ biệt. Cô giận dữ vật lộn.
Đợi đến khi tất cả yên tĩnh trở lại, A Viễn mới buông tay.
Tả Thiên chán nản nằm trên giường, A Viễn khẽ khều cô: "Thiên Thiên, Thiên Thiên."
Thấy cô không có phản ứng, anh vươn tay vào trong áo cô, sờ ngực.
Tả Thiên chán ghét gạt tay anh ra, xoay lưng về phía anh, từ chối nhu cầu của A Viễn.
Điều kỳ lạ là lần này A Viễn không hề ép buộc cô. Anh cũng biết Tả Thiên cần trút bỏ cảm xúc của mình.
Nhìn dáng vẻ đề phòng của A Viễn và những người khác, Tả Thiên suy đoán thầy Lương là thế lực có thể nhờ cậy. Nhưng làm thế nào để thầy Lương có thể giúp cô đây? Tả Thiên suy nghĩ cả đêm.
TrướcDanh sáchTiếp
Báo lỗi chương