Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 15: Hoa Viên



"Cái gì?!" Hạ Nặc giật mình.

Thứ mềm mại kia phảng phất như bị cái gì đó dọa sợ, liên tục chui rúc vào trong ngực cậu, Hạ Nặc cảm giác mình sắp ôm không được nó. Bất quá chính động tác này của nó đã khiến Hạ Nặc sờ được lỗ tai thật dài của nó.

Hạ Nặc vội vàng đổi tầm nhìn động, hỏi: "Đây có phải là thỏ không?"

"Ừ, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta. Tại sao lại khóc?" Khí tức quanh thân nam nhân đột nhiên trở nên ngưng trọng, "Chẳng lẽ là có ai bắt nạt ngươi?"

Hắn chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến, trở về liền nhìn thấy vật nhỏ đáng yêu này đuôi mắt đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, một bộ dạng đang khóc nức nở.

Phản ứng đầu tiên của Khám Thâm chính là có người thừa dịp hắn không ở nhà, khi dễ vật nhỏ của hắn.

Là ai dám cả gan làm điều đó?

"Khóc?" Hạ Nặc sờ sờ mắt mình, quả nhiên cảm giác được một chút dấu vết ẩm ướt, cậu rất ngượng ngùng giải thích: "Không có ai khi dễ em cả, chỉ là nhìn thấy một câu chuyện cảm giác rất bi thương mà thôi."

"Nhìn" một câu chuyện? Hắn nhíu mày, toát ra một chút hoài nghi.

Vật nhỏ, em có giải thích gì không?

Ánh mắt thanh niên vẫn đen nhánh, tuy rằng xinh đẹp nhưng vẫn như cũ không in được bóng dáng của hắn.

"Ngươi có thể nhìn thấy?" Giọng nói của hắn vẫn còn rất bình tĩnh và không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc.

"Vừa rồi có thể, hiện tại không được." Hạ Nặc không phát hiện ra bất cứ điều gì không đúng, cậu lắc đầu tiếc nuối nói: "Em chỉ đổi thị lực trong mười phút, nếu như anh sớm trở về thì tốt rồi. Như vậy tôi có thể nhìn thấy anh trông như thế nào."

Bởi vì bảo vệ người chơi, câu "Em chỉ đổi thị lực trong mười phút", khi truyền đến tai Khám Thâm đã biến thành một đống mã tự lộn xộn.

"..." Khám Thâm trầm mắt xuống.

Không phải là bởi vì không cách nào moi ra bí mật của vật nhỏ, trên thực tế thì hắn đã sớm biết cậu ẩn giấu rất nhiều bí mật. Nhưng hắn không có ý định đi sâu vào, bởi vì hắn tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ có được câu trả lời.

Sỡ dĩ hắn cảm thấy không được vui là vì vừa rồi trong nháy mắt kia, các quy tắc đã được thi hành để áp chế hắn.

Khám Thâm trở thành chủ trang viên năm mười hai tuổi, nguyên bản chủ trang viên cũng chính là ông ngoại của hắn vì bạo bệnh mà chết. Mẹ của hắn cũng từ ba năm trước đã uất ức đến chết, người thừa kế duy nhất chỉ còn lại hắn cho nên mới được thả ra khỏi gian phòng nhỏ trên gác mái. Lần thứ hai đi tới chủ trạch trang viên, trở thành chủ nhân mới của trang viên.

Lại bởi vì sau đó phát sinh một ít chuyện, thân thể của hắn chết đi hóa thân thành ác linh. Trở thành sinh vật không phải người, hắn lần đầu tiên cảm nhận được có các quy tắc tồn tại.

Quy tắc nói với hắn: "Thứ nhất, trang viên có thể chứa những ác linh muốn trả thù. Thứ hai, mười hai năm sau cánh cửa của trang viên sẽ mở ra và tội ác sẽ bị khai trừ. Thứ ba, một khi cánh cửa được mở ra, bảy ngày sau đó mới có thể đóng lại."

Đương nhiên, hắn không có trực tiếp nói chuyện với quy tắc, chỉ là thu được một chút cảm ứng trong bóng tối. Từ đó về sau, đại khái là bởi vì được quy tắc tán thành, hắn có thể cảm giác được lực khống chế của mình đối với trang viên đã tăng lên rất nhiều. Trang viên cũng từ đó có được năng lực xuyên không gian.

Khám Thâm không biết những người khác đối mặt với loại tình huống này sẽ phản ứng như thế nào. Bề ngoài, quy tắc cũng không đưa ra yêu cầu quá mức gì đối với hắn, từ ba điều kiện kia mà xem nó thậm chí còn đứng về phía ác linh bọn họ. Nhưng Khám Thâm vẫn có một phần cảnh giác với nó.

Hắn có thể cảm giác được, đâu đó vẫn có một đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ, giống như là đang đánh giá, lại giống như đang giám thị. Một khi xảy ra chuyện gì vượt quá khống chế, nó sẽ không chút do dự nhúng tay can thiệp.

Ví dụ như bây giờ.

Hắn nhìn thanh niên trước mắt không có cảm giác gì lộ ra vẻ mặt tiếc hận, trong lòng lại có một mảnh hờ hững: vật nhỏ của hắn sẽ có quan hệ gì với quy tắc?

Đang đắm mình trong suy nghĩ nên hắn không nghe thấy những gì Hạ Nặc nói. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thanh niên dùng thanh âm cao hứng phấn chấn nói: "...Anh Khám Thâm, có thể được không?"

Cái gì có thể? Trong ánh mắt Khám Thâm lộ ra chút mờ mịt.

Lúc này con thỏ kia vì muốn biểu hiện ra cảm giác tồn tại mà nhào tới trong ngực Hạ Nặc, nó ở trên người cậu đã không còn cảm giác được sát ý, liền chuẩn bị nhanh chóng chạy đi.

Con thỏ béo này nặng chừng mười mấy cân, nó vừa bổ nhào thì Hạ Nặc đã lập tức ôm không được nó, đành phải tùy ý để nó nhảy xuống đất.

Bất quá như vậy, hai tay của cậu một lần nữa rảnh rỗi, bắt lấy cánh tay của người đàn ông đang trầm mặc không nói gì từ lúc vừa rồi. Đối với câu hỏi của cậu cũng không có trả lời, lặp lại một lần: "Em muốn sờ sờ mặt của anh một chút, cảm giác xem anh trông như thế nào, có thể không? Em có thể không?"

Mặc dù cũng có thể đổi thị lực nhìn trực tiếp bằng mắt, nhưng Hạ Nặc cảm thấy như vậy sẽ thú vị hơn.

Khám Thâm không lập tức trả lời, hắn nhìn lướt qua con thỏ mập đang muốn chạy trốn, làm nó run rẩy trốn sau chân cậu, cũng không thể chạy được nữa.

Nhiệt độ từ cánh tay truyền đến đối với hắn mà nói là rất nóng, đến bỏng. Hắn theo bản năng rút tay ra, lại nhìn thấy cậu bởi vì hành động này của hắn mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn buột miệng: "Có thể."

Hạ Nặc ngay lập tức quên luôn động tác vừa rồi của nam nhân, cậu thử một chút, phát hiện không thuận tay lắm vì thế nói: "Anh Khám Thâm, có thể cúi đầu một chút không, em có chút với không tới?"

Nam nhân nghe vậy cúi người xuống, tùy ý để ngón tay trắng nộn của cậu di chuyển trên mặt hắn.

Bắt đầu từ trán, sau đó là mắt, sống mũi, miệng, cằm...

Hắn duy trì tư thế tĩnh lặng không nhúc nhích, cho dù ngón tay nhẵn nhụi xẹt qua làn da của hắn mang đến một tia ngứa ngáy nhỏ, cho dù ngón tay cậu ở trong ánh mắt hắn đủ cân xứng làm hắn muốn hại vuốt ve qua lại...

Trong đầu Hạ Nặc dần dần phác họa ra một gương mặt anh tuấn.

Trán hắn đầy đặn, cung lông mày nhô lên cao, phía dưới lông mày anh tuấn là hốc mắt thật sâu. Ngũ quan của hắn lập thể thâm thúy, mang theo một cỗ phong tình dị vực. Lông mi dài và dày, giống như một chiếc quạt nhỏ khẽ phất lên tay cậu. Phía dưới sống mũi cao thẳng chính là cánh môi dày vừa phải, phía trên sinh ra một hạt môi nho nhỏ, đôi môi như vậy, hẳn là rất thích hợp hôn môi chứ?

"..." Hạ Nặc không biết mình làm sao lại nghĩ đến chuyện này, nhất thời giống như bị cái gì đó hun nóng đến thu tay lại, vì che dấu sự xấu hổ của mình vội vàng nói: "Anh Khám Thâm là con lai sao? Cảm giác ngũ quan rất thâm thúy"

"Ừ, cha ta có huyết thống Nga, tuy truyền đến thế hệ của ta đã bị phai nhạt không ít nhưng không sai biệt lắm."

"Huyết thống Nga, nghe có vẻ lợi hại quá!" Hạ Nặc phát ra một tiếng cảm thán vô nghĩa.

Trách không được anh Khám Thâm cao lớn đáng tin như vậy. Thì ra tổ tiên của anh là người Nga! Cậu nhớ tới mình từng xem rất nhiều người Nga tay không đấu gấu, bơi lội trong mùa đông dưới hơn hai mươi độ mà không cần quần áo... Trong lòng dâng lên một cỗ khâm phục nồng đậm.

Khám Thâm nheo mắt lại, vừa nhớ lại vừa nói: "Không có gì lợi hại. Khi còn bé ta bởi vì cùng những người xung quanh không giống nhau, căn bản không có ai nguyện ý cùng ta chơi đùa, cho dù ta chủ động tới gần cũng sẽ bị xua đuổi. Họ cũng đặt cho ta một biệt danh, được gọi là 'xấu xí'."

"Cái gì?" Cái này cũng quá quá đáng! Hạ Nặc căm phẫn nói, "Tên nhóc nhà nào mà không biết tôn trọng người khác như vậy!?"

Cậu an ủi: "Mắt nhìn của họ chắc chắn là có vấn đề. Ngươi mà gọi là xấu xí thì còn để cho người khác sống như thế nào? Anh thậm chí còn không biết em hy vọng mình sẽ thành như thế nào!"

Cậu sờ sờ khuôn mặt mềm mại tròn tròn của mình, oán giận nói: "Giống như em lớn lên như vậy, một chút khí chất đàn ông cũng không có. Tất cả mọi người chỉ biết khen em đáng yêu, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói em đẹp trai. Khi còn sống, em cũng rất muốn được khen đẹp trai."

Khám Thâm nghe được sự oán giận trẻ con của cậu không khỏi bật cười, "Ta cảm thấy ngươi như vậy rất tốt."

Giống như là tâm ý của hắn dài, không có chỗ nào không làm cho hắn thích.

Hạ Nặc thở dài: "Một người đẹp trai như anh sẽ không hiểu nỗi đau của em."

"Vậy ư?" Khám Thâm nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không thèm để ý bộ dạng của mình, nhưng được thiếu niên khen ngợi trong lòng vẫn không thể tránh khỏi nổi lên một chút sung sướng.

"Đúng vậy đúng vậy." Hạ Nặc dùng sức gật đầu, muốn chứng minh độ tin cậy trong lời nói của mình.

Sau khi gật đầu, cậu đột nhiên nhớ ra con thỏ bên chân, vì vậy cậu hỏi: "À, anh Khám Thâm tại sao lại mang về một con thỏ?"

Thay vì trả lời trực tiếp, người đàn ông hỏi cậu: "Ngươi có nhớ đã mơ gì đêm qua?"

"Mơ thấy cái gì?" Hạ Nặc cố gắng nhớ lại một chút, "Không nhớ rõ... Có vẻ như em mơ thấy rất nhiều thức ăn?"

"Ngươi nghĩ lại, là ăn cái gì?" Hắn từng bước dụ dỗ.

"..." Hạ Nặc suy nghĩ khổ sở, rốt cục linh quang chợt lóe, "Em nhớ rồi, có một con heo sữa nướng! Nhìn qua rất mê người, nhưng ăn lại không ngon! Em đã ăn cái tai lợn, không có hương vị gì cả!"

"...... Như vậy." Trong giọng nói của người đàn ông không biết vì sao lại mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi, Hạ Nặc nghe không được rụt cổ, âm thầm suy nghĩ xem mình có phải nói sai cái gì hay không. May mắn Khám Thâm rất nhanh khôi phục bình tĩnh, "Tối hôm qua cậu nói mộng, nói muốn ăn heo sữa nướng. Đáng tiếc trong trang viên không có heo sữa, cho nên ta đi rừng bắt một con thỏ."

Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy.

Phía sau trang viên có một khu rừng núi, Khám Thâm vào đi vào lúc sáng sớm và tìm thấy vài lứa lợn rừng cùng với thông tin do bầy quạ cung cấp.

Hắn đứng đó lo lắng hồi lâu, nhưng con mèo đen Kate nhắc nhở hắn rằng có một con thỏ béo và khỏe trong rừng thông, và thịt thỏ nướng cũng rất ngon nên hắn lại đi bắt con thỏ. Hình như là lúc này mới có vẻ hiểu được lời nói của bọn họ, con thỏ sau chân thiếu niên liền rùng mình một cái.

"Cám ơn..." Hạ Nặc không ngờ người đàn ông này vì mình nói mớ mà phiền não như vậy, cũng không biết nên làm cái gì.

Anh Khám Thâm thực sự rất tốt với cậu? Ngoài mặt cảm động, nhưng Hạ Nặc không biết tại sao trong lòng lại có chút hoảng sợ.

Vậy tôi sẽ trả ơn anh Khám Thâm như thế nào đây? Cậu đã rất lo lắng.

"Không cần cám ơn." Khám Thâm ý thức được mong muốn của cậu đã hoàn thành, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình vừa có một thành tựu, "Bây giờ ngươi đói rồi sao?

Không nói tới cũng không sao, vừa nhắc tới bụng của Hạ Nặc liền réo ầm ầm, nhớ tới mình còn chưa ăn sáng, hiện tại đã là buổi trưa nên không khỏi gật đầu.

"Đi với ta." Khám Thâm nhấc con thỏ lên, dẫn cậu ra khỏi phòng và bước xuống cầu thang.

"Chúng ta đi phòng bếp sao?" Hạ Nặc ngoan ngoãn đi theo phía sau, không nhịn được hỏi: "Ăn trưa xong có thể ra vườn không?"

Sau khi nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp như vậy bên cửa sổ, cậu đã bị ám ảnh bởi khu vườn.

Khám Thâm dừng lại, Hạ Nặc nghe hắn nói với giọng điệu rất kiên quyết, không chút lưu tình: "Không được ra vườn!"
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...