Yêu Em Đến Ngàn Thu
Chương 4:
Cuối cùng thì cũng lết về đến nhà, đống quần áo lộn xộn vứt đầy ghế. Haizz. Thôi kệ, để mai tính, đi tắm rồi vào phòng đi ngủ, vừa đặt lưng xuống giường thì em Trang gọi.– Anh về tới nhà chưa?– Về rồi em, em có đau lắm không, sao không đi ngủ luôn đi.– Đỡ đau rồi anh ạ, chú Quang lúc nãy alo cho bố em hỏi thăm, anh gọi cho chú à.– Ừ, anh xin lỗi. Tại anh mà nhóc bị thương, lâu lắm mới đi chơi mà….– Hihi, không sao đâu, cũng tại em nữa mà, trời mưa mà cứ đòi đi đó thôi. Mà anh có đau lắm không?– Anh không sao, thôi em ngủ đi, mai anh qua.– Dạ, anh ngủ ngon nha!Thật sự mệt mỏi, cái số mình nó lận đận, dính vào gái cũng khổ, mà không dính vào gái lại càng khổ. Mọi hôm đi làm về mệt, chẳng có thời gian mà nghĩ ba cái chuyện linh tinh này. Sao đêm nay khó ngủ thế. Đôi mắt hình viên đạn kia nó cứ ám ảnh mình, chưa bao giờ mình lại xử sự 1 cách thô lỗ với con gái như vậy cả, mình cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.…Qua 1 đêm dài, 8h sáng mình thức. Cố oằn lưng mà không thể dậy nổi. Bụng thì đau, thôi nằm cố 1 lúc nữa vậy. Giá như có người yêu, bây giờ có thể gọi để làm phiền, để nấu bữa sáng cho mình. Giá như… Ôi cái giá như, cuộc đời vốn dĩ bất công mà. Mình thì lao động quần quật không ngừng nghỉ, cách đây mấy năm nghe câu “ lao động hăng say – tình yêu sẽ đến”, vậy mà năm nào cũng đóng thuế cá nhân đầy đủ, lao động hăng như trâu húc mả. Tình yêu của mình vẫn chưa tới, chưa thấy cái duyên đâu mà cái số nó đã lấn át hết cả duyên rồi.…Cuối cùng thì cũng lết ra khỏi giường được, thu dọn đống quần áo cho vào máy giặt, quét qua cái nhà. Chuông điện thoại reo.– Anh dậy chưa vậy? – em Trang gọi– Dậy rồi, nhưng mà chưa tỉnh.– Vậy là chưa ăn sáng đúng không?– Ah, ờ, chẳng ai mua đồ ăn sáng cho, cũng chẳng có ai nấu cho.– Anh muốn ăn không? Mở cửa đi em đang ở trước cửa nhà anh này.– Cái gì cơ…Mình ra mở cửa, thấy cô bé cầm theo 1 bịch bánh mì, 1 hộp sữa to loại 1 lít, 1 gói xúc xích sống.– Giỏi, quá giỏi, làm gì mà giờ này em ở đây, mới hôm qua bị tông xe, sáng ra đã đứng đây nhăn nhở rồi. Bố mẹ để cho em ra ngoài à.– Hì hì, bố mẹ đi làm hết rồi, em trốn đi đấy. Với lại em đi taxi mà. Em biết hôm nay anh cũng nghỉ, đoán anh không có việc gì làm lại dán mắt vào cái máy tính, cho nên em quyết định sang đây chơi. Dùng máy tính nhiều mắt lồi ra như ốc bươu rồi kìa. Lêu lêu…Thế thì tốt quá, có ô sin đến làm việc nhà cho mình rồi. Tuần trước đi công trình xong anh về quê luôn. Mà chả biết tiểu thư có biết lau nhà với nấu cơm không nhỉ.– Lau nhà với nấu cơm thì biết, nhưng chả lẽ anh bắt người ốm nấu à, em lại là khách nữa. Thôi anh tự xử đi, hehe, em đi vòng vòng xem nhà anh có gì chơi không. À anh ốp trứng với rán xúc xích lên nhé, em ăn với. Sáng giờ em chưa ăn đâu.– Ờ.Đúng thật là, sao lúc ở công ty thì nghiêm túc thế, đến nhà mình thì tự nhiên như ruồi. Đối phó với cô bé này cũng chẳng phải dễ. Thấy con bé chui vào phòng ngủ mình. Mà thôi kệ.– Ra ăn sáng Trang ơi.– Vâng, em ra luôn.– Ăn xong là về luôn đấy nha, bố mẹ về lại không thấy đâu lại cuống lên.– Chưa gì đã đuổi. Vâng… em đi cho anh vừa lòng, khách mà cũng đuổi, bảo sao người yêu còn chẳng có, ế là phải. Hay anh là Gay, hí hí– What… Thích về luôn hay ăn xong rồi về.– Em đùa thôi mà, hì hì, em ăn em ăn. Mà này anh ơi, cái ảnh ở đầu giường anh…Mình lấy miếng xúc xích đút vào mồm em ấy để khỏi phải nói.– Ăn đi cho béo, hỏi nhiều– Không trả lời thì thôi, sớm muộn gì em chả biết, hehe.Mình im lặng, cũng chẳng dám nói thêm gì nữa. Nói gì thì nói, em nó đã để ý thì kiểu gì cũng mò ra được. Cái gì đến cũng phải đến thôi. haizzzz.– Mà Trang này, sao em không yêu ai đi, 23 tuổi rồi, không yêu là phí tuổi thanh xuân đó.– Anh đúng là khờ mà, bảo sao, nhiều khi em nói gì anh cũng tin. Người lớn gì mà tồ như trẻ con.– Ơ cái cô này, nói anh thế à. Không định lấy chồng hả?– Lấy chồng á ? Lấy chồng chỉ là đi chụp ảnh, mặc váy, với ăn cỗ, xong đếm tiền. Chán òm.– Tôi đang nghe cái gì vậy trời.– Hì hì, mà thôi em đi về đây, anh dọn dùm em đống bát đĩa kia nhé. Ở lại lúc nữa khéo anh lại ca thán. Người gì mà khó tính khiếp.– Ừ, em về đi, xuống dưới gọi taxi, chiều anh đi lấy xe anh đem qua nhà cho.– Vâng.Cái cô bé này, chỉ có hành người khác thôi, đúng là tiểu thư, ở nhà chắc được bố mẹ chiều, nên đâm ra cái gì cũng biết, nhưng nghĩ cho cùng thì nhiều thứ chẳng biết cái gì, ngây thơ vô số tội. Sáng sớm qua chẳng giúp được cái gì, để lại đống bát đĩa cho mình rửa, ăn thì không ăn, sữa đổ ra không uống, bánh mì với xúc xích ăn được 1 nửa, trứng thì ăn mỗi lòng trắng. Cái miệng để ăn với để nói, cô nhóc này chỉ nói là giỏi.Thu dọn nhà cửa đâu đấy xong ngủ nghỉ, 3 rưỡi chiều quần áo chỉnh tề để đi gặp đồ dở hơi tội đồ kia, nghĩ thầm quả này phải cho cô ta 1 phen ra trò mới được.…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương