Yêu Em Không Hề Phai
Chương 728
Chương 719 Dù sao xe của Lệ Truyền Anh để ở chỗ buổi tiệc ngày hôm qua, đi rước mẹ cô phải còn rất xa, vì Minh Nguyên muốn làm tài xế thì cứ để cho anh làm. Lệ Truyền Anh lên xe đi ra sân bay rước mẹ. Mẹ Tạ Bạch năm đó cũng đi du học qua, đã nhìn qua thế giới bên ngoài, ra ngoài đời đương nhiên khỏi phải bàn, câu đầu tiên khi ra khỏi sân bay là: “con người có giá trị lên rất nhiều.” “Vậy sao?” Lệ Truyền Anh lại cúi đầu xuống nhìn xem quần áo Minh Nguyên mua, có cần phô trương vậy không? Vừa mặc đồ anh mua xong, cảm thấy con người có giá trị lên rất nhiều? Đến cổng sân bay, Tạ Bạch hỏi, “xe con đâu?” Lệ Truyền Anh trầm ngâm rất lâu, “là như thế này, mẹ à, không phải hôm qua mẹ không tìm con, gọi điện cho phó viện trưởng, con trai ông ấy cũng biết, để thể hiện sự chào đón mẹ, phó viện trưởng đặc biệt bảo anh ấy đến đón mẹ. Cái cớ này vô cùng hoàn hảo không có một kẻ hở! Đã tâng bốc viện trưởng và con trai bà ấy đến mức hoàn hảo, còn nói rằng viện trưởng rất xem trọng mình. Hoàn toàn che đậy “sự thật” hôm qua cô đã ngủ một đêm với Minh Nguyên. “Vậy sao?” Tạ Bạch đi cùng Lệ Truyền Anh ra xe. Từ gương chiếu hậu Minh Nguyên nhìn thấy Tạ Bạch từ xa đi lại, vội vàng xuống xe, bước vội đến trước mặt Tạ Bạch, cầm túi giúp Tạ Bạch, bỏ vào trong cốp sau xe, ánh mắt rất có sức sống. “Bác gái, con là Minh Nguyên!” khi Minh Nguyên đỡ cái túi thì tiện thể tự giới thiệu, “nghe nói bác đến, con rất vui!” Tạ Bạch lần đầu tiên gặp Minh Nguyên, quan sát rất kỹ cậu thanh niên này, thật là đep trai và phong độ. Nhưng cũng còn có bồi dưỡng kiến thức, không nói xấu sau lưng người khác. Lên xe Lệ Truyền Anh ngồi chỗ ghế phụ, Tạ Bạch ngồi phía sau, Lệ Truyền Anh cả đoạn đường chỉ nói về thành quả nghiên cứu trong năm nay của mình, không có để cho Lệ gia mất mặt, Tạ Bạch gật gù, hai mẹ con hình như đã dò tìm mấy công thức vật lý, Minh Nguyên không chen ngang vào, anh chuyên tâm lái xe, cũng không muốn chen ngang. Khác với những người đàn ông khác trước mặt bố mẹ vợ thường hay thể hiện mình. Hai người tạm thời im lặng không lên tiếng, Minh Nguyên mới nói, “bác gái, sợ bác ăn không quen món tây, con đã đặt cho bác một nhà hàng Trung hoa tư nhân, bên trong có rất nhiều món, bác có thể ăn thử.” Lệ Truyền Anh nhìn Minh Nguyên với ánh mắt ngạc nhiên, anh đã đặt nhà hàng, tại sao cô không biết chứ? Trước đây đều là mẹ đến nhà cô, nấu cơm cho cô ăn. “Là con đặt, hay là do Tăng phó viện trưởng đặt? Nếu là Tăng phó viện trưởng thì con nói với bà ấy, bác đã cảm nhận được ý tốt của bà ấy, bác sẽ không đi ăn!” Tạ Bạch nói. “Không, là Lệ Truyền Anh nhờ con đặt, nói rằng cô ấy vừa mới gửi một bài luận văn có thẩm quyền, công việc cô ấy bận lắm, không biết ăn chỗ nào, bảo con tìm giúp cô ấy.” Minh Nguyên nói. Lệ Truyền Anh lại nhìn anh với ánh mắt lạ lẵm, người đàn ông này—— Rốt cuộc là muốn như thế nào? Nói dối thật là điêu luyện, khuôn mặt tỉnh bơ không hề run sợ. Gọi anh là em trai có hơi quá khinh thường anh, xem ra mưu trí anh rất sâu, Lệ Truyền Anh đã gửi luận văn muốn mời khách, bữa này mẹ có thể không đi sao? Chủ yếu là Minh Nguyên biết mượn cớ như thế nào để khiến mẹ đi, chuyện gửi luận văn, vốn dĩ Lệ Truyền Anh coi Minh Nguyên là người ngoài, không hiểu chuyện, bây giờ bị anh ta sử dụng nó rồi. Hơn nữa anh làm thế nào biết mẹ thường ngày gọi mình là “Truyền Anh”, lúc nghiêm túc sẽ trực tiếp gọi cả tên lẫn họ? Quan trọng là tại sao những việc này Minh Nguyên đều biết hết? Tạ Bạch quả nhiên cười vui vẻ, “lần này Truyền Anh có lòng.” Đến một nhà hàng mang phong cách cổ kình, vô cùng trang nhã, Minh Nguyên để Tạ Bạch gọi món, Tạ Bạch nói không biết ở đây có món nào ngon. Minh Nguyên nói rằng anh chọn, nhưng anh không nhìn thực đơn, mà gọi đầu bếp báo cáo ở đây có món gì. Sau đó anh gọi mấy món, cũng may Tạ Bạch đều thích. Lệ Truyền Anh chưa bao giờ nói với Minh Nguyên sở thích của mẹ cô, anh lại làm sao mà biết được chứ? Trong bữa ăn, Lệ Truyền Anh ăn rất ngại ngùng, trước mặt mẹ lại không dám hỏi Minh Nguyên. Ăn cơm xong, Minh Nguyên thanh toán đi về. Anh đưa hai mẹ con Lệ Truyền Anh về nhà của cô, rồi quay lưng đi, rất kiệm lời. Nhưng Tạ Bạch cảm thấy cậu thanh niên này rất tốt, thiếu niên lão thành, ít nói nhưng có trọng lượng, biết cố gắng đi tìm hiểu tâm tư người khác, vả lại rất chu đáo, là một nhân vật lợi hại. “Con chưa từng nghĩ sẽ tiến xa với cậu Minh Nguyên này à?” Tạ Bạch hỏi Lệ Truyền Anh. “Anh ấy à? Anh tuổi quá nhỏ, hơn nữa, quá đẹp trai, không có cảm giác an toàn, gia đình lại có tiền, sợ dễ hư.” Lệ Truyền Anh trả lời. “Cũng vậy.” “Vậy con và Văn Điện Thanh chia tay rồi, vậy định cô đơn luôn hả?” mẹ hỏi. “Với Văn Điện Thanh là do con tự mình chọn phải người không tốt, không thể trách người khác được, ít nhất sau này con cũng đã sáng mắt ra. Con không hiểu một phần tử trí thức cấp cao như mẹ, tại sao đối với vấn đề này lại trở nên dung tục như thế!” Lệ Truyền Anh vô cùng không phục. Cô một tiến sĩ IQ cao, bị bồ cũ đá, nói ra ai mà phục? “Không phải mẹ dung tục, chờ đến khi con ở từng tuổi của mẹ thì sẽ biết, già rồi, thấy gia đình hòa thuận, con cái hiếu thuận, là một chuyện đáng vui mừng chứ!” Lệ Truyền Anh vẫn chưa đến cái tuổi của mẹ, cô cũng không muốn hiểu. Minh Nguyên đi công ty con ở Mỹ. Xem qua báo cáo kinh doanh và các kênh phân phối bán hàng trong năm nay và tình hình phản ánh thị trường. Tống Dương luôn ngồi kế bên, bởi vì Minh Nguyên đã ngồi vào ghế của anh. Minh Nguyên xem xong không nói gì. Hai người đã có tình bạn tốt dẹp, lại có tình nghĩa anh em nhiều năm nay, mặc dù Tống Dương đối với chuyện của Khâu Đông Duyệt đã làm việc không phải đạo, nhưng anh đối với Minh Nguyên——khỏi phải nói. Chuyện của Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh gần đây, Tống Dương cũng có nghe nhiều. Tống Dương là con người như vậy, đối với quan hệ nam nữ anh có một sự nhạy cảm thiên phú, anh có thể linh cảm được sự đột phá trong mối quan hệ ở chỗ nào, loại nhạy cảm này, Minh Nguyên, Cố Nhị và Miêu Doanh Đông đều không có, chỉ duy nhất một người có kiểu quan sát này có thể là Tam Nhi, nhưng Tam Nhi rất lười để tâm đến những mối quan hệ như thế, cho nên Tống Dương đã để tâm rồi thì hiển nhiên sẽ tìm cách giải quyết, chứng tỏ nó cũng rất đáng sợ. “Cậu và Lệ Truyền Anh đã làm chuyện đó rồi phải không?” Tống Dương hỏi Minh Nguyên. Bây giờ giữa hai người, trừ Khâu Đông Duyệt ra thì không còn gì để nói. “Uhm.” Minh Nguyên trả lời. “Tránh thai chưa?” Tống Dương hỏi. “Không. Sau khi xong cô ấy đã uống thuốc tránh thai.” Tống Dương đặt một hộp bao cao su lên trước mặt Minh Nguyên, “có thể chơi đùa, đừng để xảy ra hậu quả, vì cô ấy lớn hơn cậu ba tuổi, nữ tiến sĩ, tư duy luôn khác người, khi nổi giận lên cũng có khả năng giết người phân thây đó!” “Cô ấy thì khác!” “Các nữ tiến sĩ trong thiên hạ đều như nhau thôi! Hơn nữa, tùy ý để phụ nữ có thai, cũng không phải là hành vi của đàn ông!” Tống Dương nói. Minh Nguyên nhìn Tống Dương, “ám chỉ ai vậy?” Tống Dương không nói gì. Bởi vì người đàn ông này và Minh Nguyên bây giờ đã là quan hệ thân thích. Minh Nguyên mang cất hộp bao cao su. Minh Nguyên gần đây có đảm nhận một chức vụ giáo sư danh dự, chính là vị trí giáo sư quản lý học của trường đại học nơi Lệ Truyền Anh đang làm thêm. Từ một người chưa bao giờ vào đại học, vì có tiền nên được làm giáo sư, thế giới này đúng là không công bằng! Hình thức mời mọc kiểu này vốn dĩ rất nhiều, nhưng anh cự tuyệt cũng rất nhiều, nhưng cái trường này—— Anh đã đồng ý! Chuyện này Lệ Truyền Anh không biết, là do một người bạn thân báo cho cô biết. Người bạn thân này là bạn cùng học cấp ba của Lệ Truyền Anh, lên đại học cũng học chung, nhưng sau đó không cùng chuyên ngành, cô ấy học y học, khoa tim mạch, gọi là Kim Manh, hai người đều độc thân, học chung nhiều năm như thế, ở Mỹ cũng có thể nói đến. Lệ Truyền Anh làm công việc giáo sư thỉnh giảng ở trường đại học này, Kim Manh cũng biết, nghe nói gần đây có qua lại với một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, muốn đi xem thế nào. Bản tính thích cái đẹp, không chỉ có ở đàn ông, mà ngay cả phụ nữ cũng vậy, đặc biệt là phụ nữ độc thân chưa chồng. Lệ Truyền Anh nói mẹ đến rồi, không thể đi ra ngoài, hơn nữa công việc của cô rất bận, Kim Manh liền nói, thì dẫn cô đi xem thế nào, chúng ta giả vờ là học sinh, dù sao giáo viên cũng không biết. Lệ Truyền Anh không chịu nổi sự dụ dỗ của Kim Manh, nên đã đồng ý. Ngày hôm đó, để giả vờ dịu dàng, cô cũng phải diễn cho thật, tóc kéo thẳng, xõa xuống, mặc áo sơ mi trắng và quần yếm. Người trong gương lại không có cảm giác sai phạm, nhưng ăn mặc kiểu này cô thấy vô cùng lạ lẫm, vì đã lâu rồi không có ăn mặc như vậy. Kim Manh căn bản không chú ý đến cách ăn mặc của cô, kéo cô đi ngay, nói rằng tiết học sắp bắt đầu rồi. Lệ Truyền Anh hơi lo lắng, là vì cô cũng làm việc ở trong trường này, ngộ nhỡ có học sinh phát hiện nhận ra cô thì làm thế nào? Nhưng cũng may, cô dạy học viện vật lý, nơi Kim Manh muốn đi là học viện thiết kế, hai học viện cách nhau cũng xa, chắc chắn không có vấn đề gì. Khi cô và Kim manh bước vào cửa, giáo sư giảng dạy đã có mặt đang chờ ở đó. Lệ Truyền Anh vào từ cửa trước, lại sợ bị ai nhận ra, cho nên lén la lén lút, một tay che mặt lại. Kim Manh lại mang thái độ không nữ tính chút nào nhìn vào giáo sư, không hề hiểu hai chữ “e thẹn” viết như thế nào, nhìn chằm chằm vào giáo sư đẹp trai như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. “Tớ đi, thật là đẹp trai, đẹp trai quá đi!” Kim Manh kích động vỗ vào vai Lệ Truyền Anh. Lệ Truyền Anh chỉ ậm ừ “uhm” “uhm”, bước đến hàng cuối cùng ngồi. Minh Nguyên đã nhìn thấy cô. Cũng không biết trong số học sinh nhiều như vậy làm thế nào nhận ra được cô, nhưng anh biết đó chính là cô. Lệ Truyền Anh ngồi xuống, thẫn thờ, tại sao lại là anh ta? Minh Nguyên ánh mắt điềm nhiên rảo quanh nhình Lệ Truyền Anh. Cô ấy vì mục đích gì mà đến nghe anh giảng? Xem thái độ hình như không biết chuyện gì, thật là rối trí mà. Chính là dẫn bạn thân đến xem trai đẹp thôi! Minh Nguyên vốn dĩ không quan tâm, tiếp tục giảng bài của anh. Khác với những bài giảng tăng tốc nhảy vọt của Lệ Truyền Anh, Minh Nguyên có thể nói là đều đều chậm rãi, huyên thuyên bất tận, vô cùng thu hút người nghe. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên Lệ Truyền Anh phát hiện giọng nói của anh thật là hay. Rất thu hút, giống như kiểu lắng nghe theo quán tính. Kim Manh cứ nhìn chằm chằm Minh Nguyên, vừa nói với Lệ Truyền Anh, “Rất đẹp trai? Ứ?” Lệ Truyền Anh cúi đầu “uhm” “uhm” hai tiếng, đơn giản giống như ngồi phải gai. Khó lắm mới có tiếng chuông báo hết tiết, chờ Minh Nguyên đi rồi, Lệ Truyền Anh mới lôi Kim Manh đi. Nhưng Minh Nguyên đang đứng trước của phòng học giải thích các câu hỏi của học sinh. Có một bạn học sinh đụng phải Minh Nguyên một cái, cái túi trên tay Minh Nguyên bị rớt xuống đất, một hộp bao cao su bị lộ ra ngoài. “Tớ đi!” Kim Manh đã nhìn thấy, kêu lên, “trai đẹp đều là đàn ông thối?” Lệ Truyền Anh nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, hình như đang nghi ngờ nhân phẩm của Minh Nguyên, nhặt hộp bao cao su từ dưới đất lên, ném cho anh, “những thứ này lần sau anh có thể để ở nhà được không?” Đó là giọng điệu tức giận, rốt cuộc chỉ là vở kịch của dân trí thức cao! Mọi người đều nghe thấy! Lệ Truyền Anh đang lên án Minh Nguyên, nhưng việc lên án này rõ ràng cô là người trong lòng biết rõ nhất. Ý là, ý là: bao cao su là sử dụng với cô chăng? Điểm này hơi—— Ý muốn làm người ta ngạc nhiên bất ngờ. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh. Minh Nguyên đưa tay ra nhận hộp bao cao su, nói, “cảm ơn!” Ánh mắt nhìn Lệ Truyền Anh mang một nụ cười. Quan trọng là hiện trường không có ai biết Lệ Truyền Anh là ai. Lệ Truyền Anh đi khỏi, Kim Manh nhìn Lệ Truyền Anh với ánh mắt ngạc nhiên, “cậu có ý gì, hả? Quen biết anh ta? Hay là đã ngủ qua rồi?” “Quen biết thôi, ra tay cứu anh ta có được không? Người đông như thế, nhìn thấy anh ta vậy hình tượng sụp đổ sao?” Lệ Truyền Anh nói. Hôm nay cô đi xe của Kim Manh đến, vì Kim Manh đến nhà cô lôi cô đi cho bằng được. “Tớ có một câu hỏi quan trọng mà không chưa trả lời!” Kim Manh nói. “Cái gì?” “Hai người đã ngủ với nhau chưa?” Lệ Truyền Anh vừa muốn mở cửa xe, liền nói, “tớ nói cũng may cậu là bác sỹ y khoa, tại sao lại quan tâm đến chuyện giường chiếu của người ta chứ?” Giọng điệu Lệ Truyền Anh đặc biệt mang tính đả kích, điển hình là lấy phòng thủ để tấn công. “Như vậy cậu vẫn chưa trả lời tớ!” Kim Manh nói. Mấy ngày trước trời mưa, chỗ Kim Manh đỗ xe có một vũng nước, Lệ Truyền Anh không qua được. Lúc đầu Kim Manh đến vô cùng hào hứng, nên không có chú ý. “Tớ nói cậu đỗ xe cũng không chọn một chỗ tốt được sao?” Lệ Truyền Anh hỏi. Một chiếc Rolls Royce dừng ngay bên cạnh Lệ Truyền Anh, một giọng nói vang lên, “lên xe!” Kim Manh mang một tâm trạng háo hức nhìn hai người. Lệ Truyền Anh khúm núm mỉm cười nói với Kim Manh, “Tớ---bọn tớ con trai của phó viện trưởng, biết nhau từ trước. Cho nên tớ giúp anh ta giải vòng vây.” Kim Manh “ồ” một tiếng, điệu bộ vô cùng ngạc nhiên. “Chỗ này có nước, tôi qua không được. Tôi đi xe của Kim Manh được rồi.” Lệ Truyền Anh nói. Minh Nguyên xuống xe, bước một bước dài đến trước mặt Lệ Truyền Anh, bế cô lên, đi đến kế bên xe của mình. Lệ Truyền Anh vốn dĩ hò voi bắn súng sậy “a” một tiếng trước đã, sau đó đang ở trong lòng Minh Nguyên bắt đầu hù dọa anh, “trước tiên anh diễn trước mặt mẹ tôi, bây giờ lại tạo ra áp lực dư luận trong trường, muốn dùng áp lực dư luận để uy hiếp tôi hả, tôi có thể nói với anh rằng, anh không có cửa đâu!” “Vậy à?” Minh Nguyên đã bế Lệ Truyền Anh đặt trong xe rồi, sau đó anh quay một vòng, lên xe, rồi nói, “đi rước mẹ cô, là việc thế hệ trẻ nên làm, nếu tôi không biết thì thôi, nhưng tôi đã biết rồi, lại không thể giả vờ không biết, cô đừng nói rằng tôi đi gặp mẹ vợ, như vậy tôi cũng bó tay; còn nữa, hôm nay là ai tạo ra dư luận trong trường trước hả?” Minh Nguyên khởi động xe. Quả nhiên trong mắt Lệ Truyền Anh đằng đằng sát khí, “mới đây tôi vừa giúp anh giải vây, là bởi vì tôi sợ những sinh viên trong trường sẽ sụp đỗ hình tượng của anh, từ một vị giáo sư lạnh lùng bỗng chốc bị rớt xuống thành bán bao cao su, hay là thằng đàn ông tồi chuyên đi lừa gạt phụ nữ, anh đừng có mà suy nghĩ nhiều! Hơn nữa đây là thù lao để trả cho mấy trăm nghìn tiền quần áo của anh, đương nhiên mấy trăm nghìn này trả một lần không hết. Sau này trả từ từ.” Lệ Truyền Anh nhìn Kim Manh từ gương chiếu hậu, xe của cô ấy càng ngày càng xa rồi, cô đứng đờ người ra kế bên xe, nhìn Lệ Truyền Anh và Minh Nguyên từ xa. Xe của Minh Nguyên đột nhiên dừng lại bên lề đường, anh quay người lại nói với Lệ Truyền Anh, “rất tốt. Nhất định đừng có quên nha, sau này trả từ từ!” Lệ Truyền Anh giật người về phía sau, cô trừng mắt nói, “ anh——anh muốn làm cái gì? Đây là thanh thiên bạch nhật, anh đừng có lộng hành!” Cô không có đeo dây đeo tay chích điện! “Cho nên, bao cao su tôi nên bỏ ở nhà, có đúng không?” Minh Nguyên nói, “còn nữa, phải là tôi sợ cô mới đúng chứ! Hai lần đều do cô cưỡng bức tôi, có phải tôi nên đòi lại!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương