Yêu Em Không Hề Phai
Chương 81
Chương 72: Giúp anh ta suy nghĩ nhiều như vậy sao? Khương Thục Đồng không hiểu rõ, bước qua bến đó, vừa bước qua đó, thì bị anh ta một tay ôm lại, đang cọ xát trước ngực của Khương Thục Đồng. "Cố có biết đàn ông không chịu nổi là thứ gì không?" Cố Minh Thành hỏi. Khương Thục Đồng có chút bối rối, cứ tưởng hôm nay Cố Minh Thành Không có đến công ty, cô ta đương nhiên nghĩ rằng Cố Minh Thành không xem được bài viết đó. Cô ta lắc đầu. "Chuyện hôm nay, cô biết chắc tôi có thể xóa đi bài viết đó." Cố Minh Thành một lần nữa ngẩng đầu lên. Rất nghiêm túc nhìn Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng cảm thấy chấn động, "Bài viết đó anh xem rồi sao?" Lần trước bài viết do Lục Chí Khiêm đăng tải nói rằng Cố Minh Thành dụ dỗ Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành nói anh ta không xem, Khương Thục Đồng đương nhiên nghĩ rằng anh ta đối với những tin tức nhỏ này không có hứng thú, hơn nữa hôm nay anh ta cũng không có trong công ty. Cố Minh Thành gật đầu. "Xóa bỏ đi và sự trả lời của tôi không giống nhau, xóa bỏ đi xem như trong lòng có tật giật mình, danh tiếng anh dụ dỗ vợ người ta sẽ không được thành lập, tôi không thể như vậy. Thì trả lời tin đó, cho mọi người biết được sự thật của chuyện này." "Không tiết bản thân như vậy, có đáng không?" Anh ta lại hỏi Khương Thục Đồng. "Không nghĩ nhiều như vậy." "Phụ nũ thích người đàn ông chu đáo, đàn ông sao lại không thích phụ nữ chú đáo chứ, có được phụ nữ như thế này, là hạnh phúc của tôi." Tiếp đó anh ta ôm lại Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng cảm thấy, hôm nay cô ta chỉ là đăng tải một bài viết thôi, không ngờ Cố Minh Thành lại có nhiều cảm xúc như vậy, cảm thấy anh ta có chút làm hơi quá rồi đó. Khi đêm đến, Cố Minh Thành quan hệ với Khương Thục Đồng đặc biệt dịu dàng, dưới cách nói chuyện nhẹ nhàng và cố hết sức dỗ dành, khương Thục Đồng đã ngủ say xưa. Sáng mai khi đến công ty, nhìn thấy người trong công ty đều cười hí hí với Khương Thục Đồng, trực giác của Khương Thục Đồng cảm thấy không ổn cho lắm, thái độ này không giống như thái độ đối với người được miêu tả trong bài viết đó. Vừa bước vào phòng thiết kế, Tiết Lan cũng nhìn Khương Thục Đồng cười, Khương Thục Đồng cảm thấy hiếu kỳ, ngồi xuống thì nhắn wechat cho Tiết Lan:Vì sao mọi người trong công ty đều nhìn tôi cười vậy? "Đi xem bài viết đó đi." Khương Thục Đồng mở lên trang mạng thảo luận của công ty, bài viết đó vẫn còn ở đó, chỉ là, phần dưới bài viết đó lại thêm một câu: Cố Minh Thành luôn yêu thương Khương Thục Đồng. Nội dung của bài viết này rõ ràng là dụ dỗ và ngoại tình mà, trong thấp thoáng chỉ vì một câu nói này, có thể khiến cho trái tim thiếu nữ của tất cả phụ nữ đều cảm thấy mãn nguyện, tràn đầy sự lãng mạn của mơ ước. Khương Thục Đồng nhìn thấy, đôi mắt đã ướt át. Nhưng mà Khương Thục Đồng cũng có sự lo âu của bản thân, nhưng mà bài viết này do ai đăng vậy. Khương Thục Đồng nghĩ cũng không suy nghĩ tới, thì cảm thấy đây là qua tay của Khương Vũ Vi. Khương Thục Đồng nghĩ như vậy là có căng cứ:Trang web của công ty cũng cần đến mật khẩu, đặc biệt là trang thảo luận, cần phải đăng nhập mới có thể vào được, chỉ có là người biết công nghệ đã giải mã mật khẩu, không thôi người bình thường không thể làm được. Khương Vũ Vi là một kỹ sư máy tính cao cấp của ngoại thương Thiên Nhất, chuyện xâm nhập bức tường lửa đối với cô ta chỉ là một chuyện nhỏ, không cần nói đến cần mật khẩu đăng nhập của công ty, hơn nữa, chuyện trước đây của Khương Thục Đồng, trước đây Khương Vũ Vi đã biết được rồi. Khương Vũ Vi thích Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng cũng biết. Nhưng Khương Thục Đồng rất nhanh đã biết, chuyện này không phải lỗi của khương Vũ Vi, vì Đặng Hiển Vũ có đến tìm cô ta, nói chuyện này do anh ta làm đó. Hai người ngồi trong một quán cà phê, trong chuyện này, Khương Thục Đồng đặc biệt kinh ngạc, vì theo con người của Đặng Hiển Vũ, sẽ không làm nhũng chuyện này đâu. Trước tiên Khương Thục Đồng lắc đầu, tiếp theo đó lại gật đầu. "Cuộc đời tôi đã bị Cố Minh Thành chặn lại, tôi có lý do gì phải nén giận chứ? Tôi đã đến Hải Thành rèn luyện một thời gian, cuộc đời tôi sẽ không lật đổ được, nhưng mà hiện nay, tôi đã mất đi tất cả! Đều do Cố Minh Thành đã ban cho tôi đó." Đặng Hiển Vũ cười. Khương Thục Đồng câm nín, cô ta có thể hiểu được tuổi của người đàn ông, trước tiên phải lập nghiệp sau đó mới thành gia, nhưng con đường thành công của anh ta đã vô tình bị Cố Minh Thành chặn lại, anh ta đương nhiên phải báo thù chứ, nhưng mà Khương Thục Đồng không ngờ đến anh ta lại dùng thủ đoạn "Tiểu nhân" như thế này để báo thù. Khương Thục Đồng lấy túi xách lên thì quay đi. "Khương tiểu thư không muốn biết vì sao tôi lại đến tìm cô sao?" Phía sau truyền lại giọng nói của Đặng Hiển Vũ. Khương Thục Đồng sừng sờ, thực sự thì, chuyện này rất đáng hổ thẹn, hơn nữa lại vô cùng tiểu nhân, anh ta vì sao phải nói cho bản thân biết chứ? "Hiện nay Cố Minh Thành đang điều tra chuyện này, cũng sẽ có một ngày anh ta điều tra ra được, tôi có thể nhờ Khương tiểu thư khuyên nhũ anh ta, đừng tiếp tục điều tra nữa, nếu như Khương tiểu thư đồng ý, vậy Khương Vũ Vi sau này sẽ rất có tương lai, nếu như Khương tiểu thư không đồng ý, tôi cũng không biết phải uy hiếp Khương tiểu thư như thế nào nữa, nhưng Khương Vũ Vi trong công ty nhật định sẽ bị báo thù, hơn nữa, nếu điều tra ra, Cố Tổng nhất định sẽ không tha thứ cho tôi, người tôi như thế nào Khương tiểu thư chắc chắn đã biết rõ, sở dĩ hôm nay tôi đến đây tìm Khương tiểu thư, vì tôi đã chạy đến đường cùng, tôi mới ba mươi tuổi thôi, tôi không muốn cuộc đời của tôi lại kết thúc sớm như vậy." Những câu nói này, Đặng Hiển Vũ nói rất vội vàng, có thể thấy được trong lòng anh ta đang rất khẩn trương. Khương Thục Đồng biết được, con người của Đặng Hiển Vũ không xấu lắm, sở dĩ bị ép đến như vậy, thực sự do anh ta đã chạy đến đường cùng. Hơn nữa, hôm đó, cô ta và Đặng Hiển Vũ thực sự không làm gì hết, anh ta chỉ là đưa Khương Thục Đồng lên lầu, sau đó giúp cô ta xoa chân. Khương Thục Đồng nói, "Tôi đã hiểu rồi." Cô ta không nghĩ đến phải giúp gì cho Khương Vũ Vi, cô ta cảm thấy rất tiết cho Đặng Hiển Vũ, người còn trẻ như vậy tương lai phía trước đã bị chôn đi. Mấy hôm trước, Đặng Hiển Vũ còn giúp cô ta xoa chân, sau này sẽ không còn nữa, cả đời này cũng sẽ không còn được nữa. Trong lòng Khương Thục Đồng có một cảm xúc vô cùng bi thương. Buổi tối. Cố Minh Thành ở lại nhà của Khương Thục Đồng, sau khi trải qua một trận chiến, Khương Thục Đồng hỏi, "Chuyện của bài viết đó không biết do ai làm nữa, trong lòng tôi có một suy nghĩ, không biết có nên nói hay không?" Đây là kế sách Khương Thục Đồng đã suy nghĩ rất lâu, chỉ cần đem toàn bộ tội lỗi đều dội hết trên người của Khương Vũ Vi, cô ta mới có thể theo đúng lý giúp Khương Vũ Vi cầu xin, vì quan hệ giữa cô ta và Khương Vũ Vi là chị em họ, Cố Minh Thành sẽ không tiếp tục điều tra nữa. Nếu như nói trắng trợn như vậy nhờ Cố Minh Thành đừng tiếp túc điều tra chuyện này nữa, giống như là chuyện không thể nào, Cố Minh Thành chắc chắn sẽ hỏi cô ta vì sao, Khương Thục Đồng nhất định trả lời không ra, vốn dĩ trên người cô ta cũng có dính líu đến chuyện này, nhưng cô ta vẫn từ chối tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có nguyên nhân. "Nói." Cố Minh Thành mệt mõi rồi, tay đã để trên trán. "Chuyện này do Khương Vũ Vi làm đó, cô ta đã nói với tôi, cho nên, tôi cầu xin anh, có thể nào không tiếp tục điều tra nữa được không, nếu điều tra ra, sẽ không tốt cho danh tiếng của Khương Vũ Vi, dù sao cô ta cũng là chị em họ của tôi, chuyện giữa chúng ta, cô ta biết được, cho nên- -" Khương Thục Đồng ngồi bên cạnh Cố Minh Thành, đang kéo tay của anh ta. "Do cô ta nói với cô sao?" Cố Minh Thành quay người qua, hỏi Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng gật đầu. "Vậy thì cứ như vậy đi." Khương Thục Đồng mới thở phào một hơi. Mấy ngày tiếp theo, không có động tĩnh gì, Đặng Hiển Vũ cũng không đến tìm Khương Thục Đồng, trước đây tính toán của Khương Thục Đồng quả nhiên không sai, Cố Minh Thành đã bỏ cuộc rồi, hơn nữa, cầu xin cho em gái của mình, cô ta cũng không phí quá nhiều công sức, càng không cần đến ly do. Đương nhiên, trước đó cũng nên phí chút thời gian suy nghĩ, cô ta cảm thấy, ở bên nhau với Cố Minh Thành, cũng phải suy nghĩ rất nhiều điều. Đêm hôm đó, Cố Minh Thành đến nơi ở của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng tan sở về đến nhà, nhìn thấy Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa, Cố Minh Thành của ngày hôm nay khác với ngày thường rất nhiều, người nhạy cảm như Khương Thục Đồng, cô ta liền có thể cảm thấy được, dù sao hai người đã bên nhau lâu như vậy rồi. "Sao - - Sao vậy?" Khương Thục Đồng để xuống túi xách, hỏi Cố Minh Thành, khẩu khí có chút không được tự nhiên, vì cô ta biết được, bản thân đã có gì đó đã nằm trong tay của người đàn ông này rồi. "Anh ta tìm cô sao?" "Ai đó." "Đặng Hiển Vũ." Khương Thục Đồng giật hết cả mình, từ từ suy nghĩ, giống như không có. Chỗ nào có sơ hở chứ, nhưng sao anh ta biết được vậy, anh ta đang dò thám hay sao? "Không - - Không có mà." Ánh mắt của khương Thục Đồng đang nhấp nhái. "Không có sao?" "Ừm." Cố Minh Thành đột nhiên từ ghế sofa đứng dậy, một tay đã nắn lại cái cằm của Khương Thục Đồng, "Cũng to gan đấy chứ, hả?" "Cái gì?" Khương Thục Đồng hỏi. "Lừa dối tôi. Hơn nữa, chuyện bịa ra tôi quả nhiên lại tin, sao cô lại biết được nên nói như vậy, thì tôi sẽ tin chứ, chắc chắn ở phía sau đã bỏ ra không ít công sức rồi?" Cố Minh Thành lại hỏi. Mắt của Khương Thục Đồng cẩn thận nhìn anh ta, anh ta đang nóng giận. "Tôi không cố ý, vì Đặng Hiển Vũ là một người trẻ tuổi rất có tương lai, con người cũng rất tốt, tôi không muốn - -" Khương Thục Đồng hiện nay phát hiện, giữa cô ta và Cố Minh Thành có một khoảng cách không giống nhau. Anh ta không hiểu cô ta, cô ta cũng không hiểu anh ta. "Cô nghĩ tôi làm quá tàn nhẫn hay sao? Không có tình người sao?" Cố Minh Thành nhìn thẳng vào đôi mắt của Khương Thục Đồng, lại hỏi một câu. Rất lâu sao, Khương Thục Đồng gật đầu, thực sự - - Quá tàn nhẫn. "Minh - -" Khương Thục Đồng đang muốn nói một số lời khuyên phục anh ta, không ngờ đến, Cố Minh Thành đã hôn bừa bãi trên cổ của Khương Thục Đồng, cái hôn đó rất hoang dã, mang theo chút không bình tĩnh và không có lý trí, giống như Khương Thục Đồng là người không thể cản trợ anh ta vậy, trong truyện tình cảm cũng không cản trở được, anh ta chỉ có thể thông qua giày vò trên người cô ta, để chinh phục cô ta. "Ừm, Minh Thành, anh nghe tôi nói - -" Khương Thục Đồng đang muốn nói, đôi môi đã bị Cố Minh Thành khóa lại. Anh ta đã cởi đi quần áo của Khương Thục Đồng, mạnh mẽ đẩy vào. "Không được, Minh Thành - -, Tôi chỉ cảm thấy anh ta còn trẻ, tương lai vô hạn, bị anh hủy đi tương lai, Không - - Không tốt - -" Sự đụng chạm phía sau, khiến một câu nói hoàn chỉnh Khương Thục Đồng cũng không nói ra được, cứ bị ngắt đoạn. "Giúp anh ta suy nghĩ nhiều vậy sao?" Cảm giác Cố Mình Thành cho cô ta là, cô ta càng cầu xin, anh ta càng quyết liệt muốn cô ta, đợi khi Khương Thục Đồng chặt chẽ cắn môi lại, một câu cũng không nói. Cuối cùng, Cố Minh Thành đã cởi ra quần lót đã dính tinh dịch của Khương Thục Đồng, quăng xuống sàn nhà. Khương Thục Đồng cảm thấy đây là sự sỉ nhục triệt để anh ta đã mang lại cho bản thân, vì cô ta đã giúp người đàn ông đó cầu xin, cho nên cô ta phải nhận được sự đối đãi như thế này, nhưng những lời cô ta nói đều là sự thật. Cố Minh Thành đã đầy cửa rời đi. Khương Thục Đồng cảm thấy, anh ta rất nhỏ mọn, đặc biệt đối với chuyện liên quan đến người đàn ông khác. Khương Thục Đồng ngồi trên ghế sofa, đã nghiêm túc nghĩ lại chuyện giữa cô ta và Cố Minh Thành, cô ta phát hiện, trái tim của cô ta và Cố Mình Thành luôn thắt chặt lại chưa từng mở ra, chưa từng nghiêm túc trao đổi qua. Cô ta muốn từ từ bàn lại với Cố Minh Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương