Yêu Em Thành Bệnh Không Gì Chữa Được

Chương 5



Từ khi nào mà cậu thích Cố Sơ Miên?

Lạc Văn Chu không nhớ rõ, trong phòng cậu có một lon Coca đã quá hạn, là từ lúc học kì hai lớp mười hai cô đã đưa cho, cậu không bỏ cũng tiếc uống, vẫn luôn để ở trong phòng.

Rõ ràng là ai cô cũng tặng, cậu lại vẫn luôn coi nó là bảo bối.

Trước kia cậu không hiểu, vì sao có một ít nữ sinh giữ lại bản nháp cũ cậu đã dùng qua? Nhưng đến khi học cấp ba, rốt cuộc cậu cũng không khống chế được, lén lấy mảnh ghi chú dán trên báo tường của lớp, do Cố Sơ Miên viết để tự cổ vũ bản thân lúc đi thi đại học.

Trên mảnh ghi chú cô viết: "Mỗi ngày đều tự nói với mình một lần, cậu thật sự không tệ đâu, cố lên, Cố Sơ Miên."

Cậu cầm lấy mảnh ghi chú suy nghĩ: "Cố Sơ Miên, cậu đâu chỉ không tệ, cậu toả sáng lấp lánh, làm trong lòng tớ chỉ chứa mỗi mình cậu."

Sau đó bọn họ thi vào cùng một trường đại học, cậu vô cùng vui vẻ, ít ra, cậu vẫn còn cơ hội.

Lúc vừa mới khai giảng cho sinh viên năm nhất, có rất nhiều nữ sinh nặc danh nhắn tin cho cậu, sau khi từ chối một đám người, cậu đột nhiên có một ý định, tạo ra một tài khoản WeChat mới, gửi tin nhắn cho Cố Sơ Miên.

Cậu nhắn tin với cô: "Cố Sơ Miên, tớ thích cậu, cậu giống như mặt trời nhỏ, rực rỡ loá mắt, luôn luôn vui vẻ rộn ràng, thật vui khi gặp được cậu."

Ngay cả khi người kia đứng ở dưới kí túc xá thổ lộ với cậu, cậu nghe được giọng nói có mấy phần giống cô, trong lòng giật mình, sau đó lại nghĩ, sao Cố Sơ Miên có thể làm việc này?

Cậu cũng không biết sao mình lại như vậy... yếu đuối lại đáng khinh, rõ ràng 'sấm rền gió cuốn' mới là phong cách làm việc lâu nay của cậu. Nhưng thường thường khi cậu gặp Cố Sơ Miên, lúc nào cũng sẽ có một lời nhắc nhở, cậu thật sự rất yếu đuối và đáng khinh, thích một người con gái mà lại không có dũng khí thể hiện đến vậy.

Vi Y tìm được một công việc, mặc đồ thú bông phát tờ rơi ở ngoài đường, nhưng có một ngày đột nhiên cô ấy nói nam thần hẹn mình, một hai đòi Cố Sơ Miên thay ca giùm.

Lúc ấy đã bắt đầu vào đông, thời tiết chuyển lạnh, mà bộ đồ thú bông kia lại dễ thương không chịu nổi, cô liền gật đâu đồng ý.

Nhưng không ngờ, oan gia ngõ hẹp, vậy mà cô cũng gặp Lạc Văn Chu, cậu đang đứng chung với đám bạn cùng phòng, có mấy bạn nữ xung quanh đang vây lại gần cậu, còn muốn lấy điện thoại ra xin cách liên lạc.

Bạn cùng phòng của cậu đứng một bên xem náo nhiệt, Lạc Văn Chu từ chối không được. Mắt thấy sắp có một bạn nữ xin được, trong lòng Cố Sơ Miên hoảng hốt, nghĩ mình mặc bộ đồ thú bông này chắc không ai nhận ra, lập tức xông về phía trước, khó khăn đẩy cô gái kia ra.

Cố Sơ Miên là đi về hướng Lạc Văn Chu, sau khi đẩy cô gái kia ra, theo đà va mạnh lên người Lạc Văn Chu. Bộ đồ thú bông dày nặng, hơn nữa Lạc Văn Chu cũng không ngờ có người va chạm vào người cậu, đứng không vững, liền bị Cố Sơ Miên đẩy ngã xuống đất.

Lực ngã xuống quá lớn, cái đầu thú bông cũng theo đà rớt xuống đất, lăn qua một bên, Lạc Văn Chu bị đẩy ngã, cái ót đập xuống nền đất, đau đến mức choáng váng, chờ cơn đau qua đi, lập tức thấy Cố Sơ Miên đang nằm trên người cậu.

"Chào, thật trùng hợp."

Cố Sơ Miên hơi xấu hổ, cô vội vàng bò dậy, nhưng bộ đồ quá cồng kềnh, cô vất vả ngồi dậy, nhưng lại ngã trở về, ngồi thật mạnh lên bụng Lạc Văn Chu.

Đột nhiên ngã mạnh bất ngờ làm cho đầu Lạc Văn Chu lại đập dưới đất lần nữa, 'cộp' một tiếng, đến Cố Sơ Miên nghe còn cảm thấy đau, cô vội vàng xoay người xuống dưới đất, dùng bàn tay thú bông đi sờ đầu cậu.

"Cậu không sao chứ?"

Đập đầu hai lần, làm Lạc Văn Chu có hơi mông lung, cậu ngồi dậy, tuỳ ý cho bàn tay thú bông cồng kềnh xoa xoa cái ót.

Bạn cùng phòng của cậu và mấy cô gái xung quanh thấy cảnh này đều ngẩn người, đặc biệt là thái độ Lạc Văn Chu đối với Cố Sơ Miên, bọn họ nghĩ Cố Sơ Miên là bạn gái cậu, vì thế đều yên lặng tránh đi.

Mà bạn cùng phòng Lạc Văn Chu, có quen biết với Cố Sơ Miên, cũng mơ hồ thấy được thái độ Lạc Văn Chu đối với Cố Sơ Miên khác với những cô gái khác, hồi nãy Lạc Văn Chu bị bao vây, Cố Sơ Miên lại bất ngờ xông tới, không có gian tình thì có cái gì?

Bọn họ nháy mắt nhìn Lạc Văn Chu, lập tức tránh ra chỗ khác.

Xung quanh người đến người đi, người qua đường tò mò nhìn họ ngồi xổm dưới đất, Cố Sơ Miên hơi ngượng ngùng, đội đầu thú bông lên, sau đó thì giơ tay kéo Lạc Văn Chu lên.

Lạc Văn Chu đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước cô giúp nam sinh kia đứng lên trên sân bóng, ghen tuông trong lòng đột nhiên nổi lên ầm ĩ, không cầm tay cô nữa, tự mình đứng lên.

Cố Sơ Miên lại nghĩ rằng cậu đang bực mình, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu."

"Xin lỗi cái gì?" Lạc Văn Chu hỏi ngược lại.

Đầu Cố Sơ Miên càng cúi càng thấp: "Không nên đẩy cậu ngã, hại cậu bị thương rồi."

Âm thanh của cô từ đầu con thú bông phát ra, bộ dáng bị bắt nạt đáng yêu không chịu nổi, Lạc Văn Chu sợ mình nhịn không được cười ra tiếng, lập tức nhấp miệng nói: "Vậy vì sao cậu lại đột nhiên xông ra?"

Bởi vì ghen chứ sao, bởi vì không muốn thấy người nào lại gần cậu, bởi vì tớ chỉ muốn cậu thuộc về một mình tớ... Cố Sơ Miên ở trong lòng kêu gào, nhưng cô không dám nói, cách một cái đầu thú cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ có thể ra vẻ thoải mái nói: "Cái này không phải thấy cậu bị làm phiền đến chết sao? Là bạn học thì nên giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...