Yêu Em Từ Bao Giờ?
Chương 102-2: Đám cưới
Cảnh Nghi giật mình, tai ù đi như đang mơ ngủ, cô bật khóc lớn, xoay người ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.
- Em đúng là cô bé ngốc...sao lại thích khóc vậy hả?
- Anh không đi cùng cô ấy sao?
- Vì sao anh phải đi cùng khi vợ anh đang ở nhà chứ?
- Chẳng phải đó là người anh yêu sao?
- Người anh yêu là em, cô ấy là quá khứ rồi.. hiểu chưa? Em ghen nhìn thật ghê gớm đấy.
Cảnh Nghi ngước mặt, hai môi cắn chặt.
- Có sao?
- Thật tham lam
Vừa phút trước tâm trạng nặng nề, bức bối khó chịu vậy mà chỉ vài lời của anh mà bao nhiêu khó chịu như tiêu tan hết.
- Em không muốn cô ấy đến nhà của chúng ta nữa.
- Bây giờ phụ nữ đến nhà tìm anh thì em cứ đạp ra ngoài đừng cho bước qua cửa.
Cảnh Nghi bật cười, anh đem tay chạm lên khóe mắt còn động nước cúi xuống, từng nụ hôn lướt nhẹ trên trán, xuống mắt, chóp mũi và dừng lại ở khóe miệng cong cong.
.....
Mẹ Ân và mẹ Dung ngồi ngoài sảnh đón khách, cả hai người đều ngồi xe lăn nhưng không ngăn được vẻ mặt háo hức, miệng luôn nở nụ cười hết cỡ.
Từ cửa vào ngập tràn mùi hương của hoa hồng, toàn bộ sảnh đến hội trường lớn hoa chăng kín lối, tỏa hương ngào ngạt. Khách vào mang theo giấy mời có gắn mã, khi qua cửa, người của Trạch Dương sẽ quét mã code để tránh khách không mời mà đến. An ninh được thắt chặt bởi rất đông vệ sĩ mặc âu phục ra vào quản lí.
Âu Lan khoác vai chồng mỉm cười.
- Cuối cùng người đàn ông băng ấy cũng lấy vợ nhỉ?
- Em cứ chê anh lạnh lùng đi, hắn chẳng hơn anh đấy à.
Đậu Đậu mặc chiếc váy búp bê trắng, lon ton chạy đến bên cạnh hàng hoa dài.
- Mẹ, đẹp đẹp, hoa đẹp quá! Đậu Đậu hái...
Khang Nam từ đâu lại gần, dang tay ra gọi, con bé lập tức quên luôn đòi hái hoa mà ôm lấy cổ hắn.
- Chú Nam đẹp.
Hải Phong lại gần trêu đùa.
- Chị già của cậu đâu rồi.
- Nàng đi công tác không về kịp.
- Vậy thì coi Đậu Đậu đi
Khang Nam chưa kịp từ chối thì Hải Phong đã ôm vợ đi mất hút vào trong.
- Đậu Đậu
Gia đình Nam Phương vừa đến, Lạc Lạc nhìn thấy Đậu Đậu không khỏi phấn khích reo to.
- Xem cái mặt hám gái kìa, tém tém lại đi ông tướng.
Tô Mộc nhìn thằng con già đời trong bộ vest màu đỏ bĩu môi nhắc nhở. Thằng bé khoanh tay nhìn cô.
- Mẹ không thấy em ấy đang bị bế bởi người đàn ông khác à? Con chỉ đang bảo vệ bạn gái thôi.
Khang Nam thả Đậu Đậu xuống, xoa đầu Lạc Lạc.
- Đây ông tướng, chú trả em Đậu Đậu cho con. Xem cái mặt kìa, giống y tính hách dịch của ba.
- Vậy mà tôi có vợ con rồi còn cậu ế chỏng chơ đấy. Bà cô già đâu rồi?
- Đừng có gọi cô ấy như thế? Còn hơn các cậu, toàn trâu già gặm cỏ non.
- Hai anh coi hai đứa trẻ đi, lát đưa chúng vào nâng váy cho cô dâu, em vào xem cô dâu là mĩ nhân nào mà lại rước được ông bạn mặt lạnh của các anh vậy.
....
Nhất Phẩm trở lại xe báo cáo với người phía trong.
- Người của chúng ta không đột nhập được vào đám cưới, hắn trang bị an ninh rất chặt.
- Không lấy được thiệp mời sao?
- Thiệp mời có mã định danh khách mời nên cũng không thể sử dụng.
- Một lũ vô dụng, về...
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, đôi mắt hẹp sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới ngoài sảnh đến nhức nhối.
Tống Vinh nhìn theo chiếc xe lạ vừa đi qua, quay sang vệ sĩ bên cạnh.
- Mang người đi theo chiếc xe đó.
....
Cảnh Nghi ngồi trong phòng lớn đã được trang điểm và mặc váy xong nhưng trong lòng không tránh khỏi hồi hộp. Ngay trong phòng cô dâu, Trạch Dương cũng bố trí người đứng bảo vệ cẩn mật, ai muốn lại gần Cảnh Nghi đều phải là người cô biết và được cho phép mới được vào.
Cảnh Anh đẩy mẹ Ân vào phòng. Bà nhìn con gái mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt ngấn nước. Bà chưa nói được nên chỉ cầm tay Cảnh Nghi vỗ về. Cảnh Anh lấy trong túi ra chiếc lắc tay bằng ngọc.
- Đây là quà của mẹ tặng em.
- Mẹ, đây chẳng phải là kỉ vật của bà ngoại sao? Con không thể lấy được. Trạch Dương mua cho con rất nhiều trang sức nên mẹ giữ lại đi ạ.
Mẹ Ân lắc đầu, cầm vòng tay đeo vào tay cho Cảnh Nghi ra hiệu cô cứ giữ lấy.
- Chị không biết tặng gì em cả nên đã vẽ lại bức ảnh cưới của hai đứa. Chị gửi đến Hoa An Viên rồi. Chúc em hạnh phúc.
Cảnh Nghi vòng tay ôm cả hai người, cuối cùng thì họ đã khỏe mạnh trở lại. Ngày cưới của cô có thể nhìn thấy chị và mẹ như này thật tốt.
Âu Lan và Tô Mộc vào phòng thì mẹ Ân và Cảnh Anh ra ngoài để họ nói chuyện.
- Chào em, chị là Tô Mộc, vợ anh Phương. Nghe mọi người nói nhưng thời gian vừa qua chị bận quay phim xa nên giờ mới gặp em.
- Dạ chị, em cảm ơn các chị đã đến đây.
Âu Lan mỉm cười.
- Khách sáo gì vậy? Bạn bè mà. Sao em lại run thế kia hả? Bình tĩnh đi.
Tô Mộc ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nghi.
- Em hồi hộp lắm phải không? Trước chị cũng thế đấy nhưng nhìn thấy chú rể là hết luôn, hãy luôn hạnh phúc và tin tưởng anh Dương nhé! Chúc em hạnh phúc.
- Em không biết sẽ phải làm gì nữa.
Âu Lan vỗ vai Cảnh Nghi.
- Yên tâm, có anh Dương lo, em cứ hít thở sâu, bình tĩnh đứng cạnh anh ấy là được.
Vệ sĩ báo hôn lễ sắp bắt đầu nên Tô Mộc và Âu Lan đều đứng dậy cổ vũ.
- Cố lên em, đừng sợ.
Sau khi mọi người rời đi ra hội trường để buổi lễ chuẩn bị bắt đầu, ngồi trong phòng một mình thì tim Cảnh Nghi cứ đập liên hồi, hai tay đầy mồ hôi. Người vệ sĩ gần đó đưa cho cô cốc nước.
- Chị uống nước cho đỡ hồi hộp, bình tĩnh đi ạ.
- Cảm ơn anh.
Trong hội trường lớn, không gian rực rỡ của đèn và hoa sáng rực. Cả hội trường ngập tràn không khí vui vẻ, khách mời đã ổn định vào ghế ngồi, ai ai cũng trầm trồ trước khung cảnh lãng mạn và xa hoa trước mặt.
Trạch Dương xuất hiện trên chiếc siêu xe Porsche 911 Cabriolet màu vàng mui trần từ ngoài cổng lớn đi thẳng vào trong hội trường, dừng lại trên sảnh cưới, những cánh hoa li ti được thả xuống, cảnh tượng vô cùng bắt mắt. Người đàn ông trong bộ lễ phục màu trắng kiêu ngạo, cao lớn bước xuống nhoẻn miệng cười. Trong giây phút ấy, toàn bộ hội trường đều hướng mắt nhìn vào người đàn ông, dù không phải kim cương châu báu nhưng vô cùng sáng, sáng đến chói mắt. Những ánh mắt thích thú, ngưỡng mộ của các quý bà, quý cô như dính chặt lên thân ảnh cao lớn có khuôn mặt tuyệt mĩ ấy.
Ngọc Linh ngồi bên dưới, vừa định nhổm người đứng lên thì đã có hai vệ sĩ lại gần nhắc cô ngồi xuống. Vì không muốn có bất cứ sơ xuất nào nên người được Trạch Dương bố trí vô cùng chặt chẽ, ai muốn phá đám cưới của họ cũng không có cơ hội. Ngọc Linh nhìn Trạch Dương, đôi mắt nhòe đi vì tiếc nuối, dù muốn phá đám cũng không thể.
Hải Phong ngồi phía trước quay lại nhìn cô ta mặt mày cau có xám xịt thì nhắc nhở.
- Cô mà bước chân lên đó thì đừng bảo tôi không phân biệt tốt xấu.
Âu Lan nghe thấy chồng nói thì quay lại nhìn ả ta khó chịu.
- Tốt hơn cô không nên có mặt ở đây, Cảnh Nghi không động đến cô nhưng bạn bè cô ấy thì rất sẵn sàng đấy.
Ngọc Linh mặt mày càng lúc càng khó coi khi nhìn thấy Cảnh Nghi trong bộ váy cưới kiều diễm bước ra với khuôn mặt sáng bừng hạnh phúc.
Bên dưới hội trường, những câu cảm thán vang lên.
- Đẹp quá! Cô dâu thật xinh đẹp.
- Em đúng là cô bé ngốc...sao lại thích khóc vậy hả?
- Anh không đi cùng cô ấy sao?
- Vì sao anh phải đi cùng khi vợ anh đang ở nhà chứ?
- Chẳng phải đó là người anh yêu sao?
- Người anh yêu là em, cô ấy là quá khứ rồi.. hiểu chưa? Em ghen nhìn thật ghê gớm đấy.
Cảnh Nghi ngước mặt, hai môi cắn chặt.
- Có sao?
- Thật tham lam
Vừa phút trước tâm trạng nặng nề, bức bối khó chịu vậy mà chỉ vài lời của anh mà bao nhiêu khó chịu như tiêu tan hết.
- Em không muốn cô ấy đến nhà của chúng ta nữa.
- Bây giờ phụ nữ đến nhà tìm anh thì em cứ đạp ra ngoài đừng cho bước qua cửa.
Cảnh Nghi bật cười, anh đem tay chạm lên khóe mắt còn động nước cúi xuống, từng nụ hôn lướt nhẹ trên trán, xuống mắt, chóp mũi và dừng lại ở khóe miệng cong cong.
.....
Mẹ Ân và mẹ Dung ngồi ngoài sảnh đón khách, cả hai người đều ngồi xe lăn nhưng không ngăn được vẻ mặt háo hức, miệng luôn nở nụ cười hết cỡ.
Từ cửa vào ngập tràn mùi hương của hoa hồng, toàn bộ sảnh đến hội trường lớn hoa chăng kín lối, tỏa hương ngào ngạt. Khách vào mang theo giấy mời có gắn mã, khi qua cửa, người của Trạch Dương sẽ quét mã code để tránh khách không mời mà đến. An ninh được thắt chặt bởi rất đông vệ sĩ mặc âu phục ra vào quản lí.
Âu Lan khoác vai chồng mỉm cười.
- Cuối cùng người đàn ông băng ấy cũng lấy vợ nhỉ?
- Em cứ chê anh lạnh lùng đi, hắn chẳng hơn anh đấy à.
Đậu Đậu mặc chiếc váy búp bê trắng, lon ton chạy đến bên cạnh hàng hoa dài.
- Mẹ, đẹp đẹp, hoa đẹp quá! Đậu Đậu hái...
Khang Nam từ đâu lại gần, dang tay ra gọi, con bé lập tức quên luôn đòi hái hoa mà ôm lấy cổ hắn.
- Chú Nam đẹp.
Hải Phong lại gần trêu đùa.
- Chị già của cậu đâu rồi.
- Nàng đi công tác không về kịp.
- Vậy thì coi Đậu Đậu đi
Khang Nam chưa kịp từ chối thì Hải Phong đã ôm vợ đi mất hút vào trong.
- Đậu Đậu
Gia đình Nam Phương vừa đến, Lạc Lạc nhìn thấy Đậu Đậu không khỏi phấn khích reo to.
- Xem cái mặt hám gái kìa, tém tém lại đi ông tướng.
Tô Mộc nhìn thằng con già đời trong bộ vest màu đỏ bĩu môi nhắc nhở. Thằng bé khoanh tay nhìn cô.
- Mẹ không thấy em ấy đang bị bế bởi người đàn ông khác à? Con chỉ đang bảo vệ bạn gái thôi.
Khang Nam thả Đậu Đậu xuống, xoa đầu Lạc Lạc.
- Đây ông tướng, chú trả em Đậu Đậu cho con. Xem cái mặt kìa, giống y tính hách dịch của ba.
- Vậy mà tôi có vợ con rồi còn cậu ế chỏng chơ đấy. Bà cô già đâu rồi?
- Đừng có gọi cô ấy như thế? Còn hơn các cậu, toàn trâu già gặm cỏ non.
- Hai anh coi hai đứa trẻ đi, lát đưa chúng vào nâng váy cho cô dâu, em vào xem cô dâu là mĩ nhân nào mà lại rước được ông bạn mặt lạnh của các anh vậy.
....
Nhất Phẩm trở lại xe báo cáo với người phía trong.
- Người của chúng ta không đột nhập được vào đám cưới, hắn trang bị an ninh rất chặt.
- Không lấy được thiệp mời sao?
- Thiệp mời có mã định danh khách mời nên cũng không thể sử dụng.
- Một lũ vô dụng, về...
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, đôi mắt hẹp sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới ngoài sảnh đến nhức nhối.
Tống Vinh nhìn theo chiếc xe lạ vừa đi qua, quay sang vệ sĩ bên cạnh.
- Mang người đi theo chiếc xe đó.
....
Cảnh Nghi ngồi trong phòng lớn đã được trang điểm và mặc váy xong nhưng trong lòng không tránh khỏi hồi hộp. Ngay trong phòng cô dâu, Trạch Dương cũng bố trí người đứng bảo vệ cẩn mật, ai muốn lại gần Cảnh Nghi đều phải là người cô biết và được cho phép mới được vào.
Cảnh Anh đẩy mẹ Ân vào phòng. Bà nhìn con gái mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt ngấn nước. Bà chưa nói được nên chỉ cầm tay Cảnh Nghi vỗ về. Cảnh Anh lấy trong túi ra chiếc lắc tay bằng ngọc.
- Đây là quà của mẹ tặng em.
- Mẹ, đây chẳng phải là kỉ vật của bà ngoại sao? Con không thể lấy được. Trạch Dương mua cho con rất nhiều trang sức nên mẹ giữ lại đi ạ.
Mẹ Ân lắc đầu, cầm vòng tay đeo vào tay cho Cảnh Nghi ra hiệu cô cứ giữ lấy.
- Chị không biết tặng gì em cả nên đã vẽ lại bức ảnh cưới của hai đứa. Chị gửi đến Hoa An Viên rồi. Chúc em hạnh phúc.
Cảnh Nghi vòng tay ôm cả hai người, cuối cùng thì họ đã khỏe mạnh trở lại. Ngày cưới của cô có thể nhìn thấy chị và mẹ như này thật tốt.
Âu Lan và Tô Mộc vào phòng thì mẹ Ân và Cảnh Anh ra ngoài để họ nói chuyện.
- Chào em, chị là Tô Mộc, vợ anh Phương. Nghe mọi người nói nhưng thời gian vừa qua chị bận quay phim xa nên giờ mới gặp em.
- Dạ chị, em cảm ơn các chị đã đến đây.
Âu Lan mỉm cười.
- Khách sáo gì vậy? Bạn bè mà. Sao em lại run thế kia hả? Bình tĩnh đi.
Tô Mộc ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nghi.
- Em hồi hộp lắm phải không? Trước chị cũng thế đấy nhưng nhìn thấy chú rể là hết luôn, hãy luôn hạnh phúc và tin tưởng anh Dương nhé! Chúc em hạnh phúc.
- Em không biết sẽ phải làm gì nữa.
Âu Lan vỗ vai Cảnh Nghi.
- Yên tâm, có anh Dương lo, em cứ hít thở sâu, bình tĩnh đứng cạnh anh ấy là được.
Vệ sĩ báo hôn lễ sắp bắt đầu nên Tô Mộc và Âu Lan đều đứng dậy cổ vũ.
- Cố lên em, đừng sợ.
Sau khi mọi người rời đi ra hội trường để buổi lễ chuẩn bị bắt đầu, ngồi trong phòng một mình thì tim Cảnh Nghi cứ đập liên hồi, hai tay đầy mồ hôi. Người vệ sĩ gần đó đưa cho cô cốc nước.
- Chị uống nước cho đỡ hồi hộp, bình tĩnh đi ạ.
- Cảm ơn anh.
Trong hội trường lớn, không gian rực rỡ của đèn và hoa sáng rực. Cả hội trường ngập tràn không khí vui vẻ, khách mời đã ổn định vào ghế ngồi, ai ai cũng trầm trồ trước khung cảnh lãng mạn và xa hoa trước mặt.
Trạch Dương xuất hiện trên chiếc siêu xe Porsche 911 Cabriolet màu vàng mui trần từ ngoài cổng lớn đi thẳng vào trong hội trường, dừng lại trên sảnh cưới, những cánh hoa li ti được thả xuống, cảnh tượng vô cùng bắt mắt. Người đàn ông trong bộ lễ phục màu trắng kiêu ngạo, cao lớn bước xuống nhoẻn miệng cười. Trong giây phút ấy, toàn bộ hội trường đều hướng mắt nhìn vào người đàn ông, dù không phải kim cương châu báu nhưng vô cùng sáng, sáng đến chói mắt. Những ánh mắt thích thú, ngưỡng mộ của các quý bà, quý cô như dính chặt lên thân ảnh cao lớn có khuôn mặt tuyệt mĩ ấy.
Ngọc Linh ngồi bên dưới, vừa định nhổm người đứng lên thì đã có hai vệ sĩ lại gần nhắc cô ngồi xuống. Vì không muốn có bất cứ sơ xuất nào nên người được Trạch Dương bố trí vô cùng chặt chẽ, ai muốn phá đám cưới của họ cũng không có cơ hội. Ngọc Linh nhìn Trạch Dương, đôi mắt nhòe đi vì tiếc nuối, dù muốn phá đám cũng không thể.
Hải Phong ngồi phía trước quay lại nhìn cô ta mặt mày cau có xám xịt thì nhắc nhở.
- Cô mà bước chân lên đó thì đừng bảo tôi không phân biệt tốt xấu.
Âu Lan nghe thấy chồng nói thì quay lại nhìn ả ta khó chịu.
- Tốt hơn cô không nên có mặt ở đây, Cảnh Nghi không động đến cô nhưng bạn bè cô ấy thì rất sẵn sàng đấy.
Ngọc Linh mặt mày càng lúc càng khó coi khi nhìn thấy Cảnh Nghi trong bộ váy cưới kiều diễm bước ra với khuôn mặt sáng bừng hạnh phúc.
Bên dưới hội trường, những câu cảm thán vang lên.
- Đẹp quá! Cô dâu thật xinh đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương