Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên
Chương 105: Tôi Nể Mặt Trì Uyên Thôi
Trì Uyên lại không tức giận vì câu trả lời của Cô tư. Bởi vì nói thật, hôm nay anh mang Cố Tư đến công ty đúng là có ý định ấy.
Bà Trì ngớ ra vài giây, lần này bà không kêu la như trước mà quay sang nhìn bà cụ Trì: “Mẹ, mẹ xem kìa, cô ta nói chuyện với người lớn như thế đấy, nhà ai lại cần con dâu như thế.”
Cố Tư trừng bà ta: “Ai là con dâu nhà bác? Tôi và Trì Uyên đã ly hôn rồi. Tôi nói cho bác biết, bây giờ tôi nể mặt Trì Uyên mới tiếp tục giả vờ, nếu bác không vui thì tôi đi ra ngoài nói cho người khác luôn, rằng tôi và cậu chủ nhà họ Trì mấy người chẳng có tỉ quan hệ nào cả. Bác thấy sao?”
Bà Trì nghẹn họng, không biết nói gì cho phải.
Còn bà cụ Trì chỉ quay sang nhìn Cố Tư, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Về sau đừng tùy tiện nói như thế, bị người khác nghe được thì không hay
Cố Tư bày ra vẻ không vui, không nói gì nữa.
Trì Uyên ngồi bên cạnh im lặng gắp cho Cố Tư một đũa thức ăn: “Được rồi, ăn cơm đi, bận rộn cả ngày rồi.”
Trở về ăn một bữa cũng không yên.
Bà Trì lầu bầu: “Mẹ có nói gì đâu.”
Cố Tư mím môi, cô cứ nhìn bà Trì không rời mắt: “Hôm nay ông cụ Tùy đến công ty, có lẽ là muốn thăm dò xem rốt cuộc chuyện của tôi với Trì Uyên là thế nào. Tôi nghĩ có phải cô chủ nhà họ Tùy về nhà nói cái gì không mà đến nổi bên ngoài bắt đầu có người nghi ngờ.
Bà Trì sửng sốt, ngay cả bà cụ Trì cũng rất ngạc nhiên.
Bà cụ nhìn Trì Uyên: “Ông cụ Tùy đến à?” Trì Uyên nói vâng: “Vâng, ông cụ nói là đi ngang qua nên vào thăm.
Trước kia ông cụ Tùy chưa bao giờ đến công ty của nhà họ Trì.
Việc làm ăn của hai nhà không hề dính dáng gì đến nhau, không có chuyện gì mà lại đến thăm công ty nhà họ Trì thế này đúng là khó hiểu.
Bà cụ nhìn bà Trì: “A Kỳ, mẹ còn chưa hỏi con, lúc trước con nói gì với Tùy Mị.”
Bà Trì ấp úng, lúc trước không biết nhiều chuyện như thế, cái gì có thể nói là bà ta đều nói hết
Trì Uyên thở dài, nhìn bà Trì và nói: “Có phải mẹ nói cô ta là con và Cố Tư đã lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi không?”
Trên mặt bà ta hiện lên vẻ phức tạp: “Mẹ nói rồi.”
Giọng bà ta nhỏ lại: “Chính là hôm hai đứa đi lấy giấy chứng nhận ly hôn đó, mẹ nói với Mị Mị hôm đó hai đứa đi làm thủ tục ly hôn.
Trì Uyên suy nghĩ, hỏi tiếp: “Mẹ còn nói gì nữa? Nói hết ra đi”
Bà Trì không dám nhìn bà cụ Trì, bà ta nghĩ ngợi rồi mới lên tiếng: “Sau đó con nói không được để lộ chuyện con và Cố Tư ly hôn, thế là mẹ nói với Mị Mị con và Cố Tư xảy ra chút vấn đề, con đi công tác, Cố Tư đi theo tìm con, đại khái là vậy.”
Cố Tư cười khẩy, chắc chắn bà Trì không chỉ nói như thế thôi.
Cô không biết xấu hổ quấn lấy Trì Uyên, nằng nặc không chịu từ bỏ các kiểu, nhất định bà ta nói rất nhiều điều như vậy.
Trì Uyên nghĩ: “Nếu có cơ hội thì mẹ nói với cô ta, bọn con chưa làm thủ tục ly hôn, lúc ở Cục Dân chính con và Cố Tư đổi ý, sau đó con đi công tác thì dẫn Cố Tư đi cùng, muốn nhân dịp đi công tác này để trao đổi về chuyện của hai người bọn con. Cuối cùng, mẹ làm sáng tỏ với cô ta rằng con và Cố Tư không ly dị, bọn con còn muốn cho nhau một cơ hội.
Cách giải thích này khá giống những gì Cố Tư nói với Trì Cảnh lần trước.
Như thế thì khớp rồi.
Bà Trì đâu dám nói gì khác, bà ta lập tức gật đầu: “Được, được, được, chuyện này mọi người yên tâm, lúc đó mẹ sẽ nói với Mị Mị, Mị Mị rất hiểu chuyện, con bé sẽ không nói lung tung, cứ tin mẹ.”
Cố Tư liếc bà ta một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
Xảy ra chuyện như thế nên bà Trì không làm khó dễ nữa mà trở nên đàng hoàng hơn.
Hiển nhiên Cố Tư lại ăn xong trước, cô đặt đũa xuống, vừa mới cầm khăn giấy lên lau miệng thì bà cụ Trì nói: “Ngồi thêm một lát đi, trò chuyện với bà.”
Không chỉ Cố Tư mà cả Trì Uyên lẫn bà Trì đều bất ngờ.
Bà cụ là một người quy củ, bà cụ không bao giờ nói chuyện trong lúc ăn.
Bà Trì ngớ ra vài giây, lần này bà không kêu la như trước mà quay sang nhìn bà cụ Trì: “Mẹ, mẹ xem kìa, cô ta nói chuyện với người lớn như thế đấy, nhà ai lại cần con dâu như thế.”
Cố Tư trừng bà ta: “Ai là con dâu nhà bác? Tôi và Trì Uyên đã ly hôn rồi. Tôi nói cho bác biết, bây giờ tôi nể mặt Trì Uyên mới tiếp tục giả vờ, nếu bác không vui thì tôi đi ra ngoài nói cho người khác luôn, rằng tôi và cậu chủ nhà họ Trì mấy người chẳng có tỉ quan hệ nào cả. Bác thấy sao?”
Bà Trì nghẹn họng, không biết nói gì cho phải.
Còn bà cụ Trì chỉ quay sang nhìn Cố Tư, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Về sau đừng tùy tiện nói như thế, bị người khác nghe được thì không hay
Cố Tư bày ra vẻ không vui, không nói gì nữa.
Trì Uyên ngồi bên cạnh im lặng gắp cho Cố Tư một đũa thức ăn: “Được rồi, ăn cơm đi, bận rộn cả ngày rồi.”
Trở về ăn một bữa cũng không yên.
Bà Trì lầu bầu: “Mẹ có nói gì đâu.”
Cố Tư mím môi, cô cứ nhìn bà Trì không rời mắt: “Hôm nay ông cụ Tùy đến công ty, có lẽ là muốn thăm dò xem rốt cuộc chuyện của tôi với Trì Uyên là thế nào. Tôi nghĩ có phải cô chủ nhà họ Tùy về nhà nói cái gì không mà đến nổi bên ngoài bắt đầu có người nghi ngờ.
Bà Trì sửng sốt, ngay cả bà cụ Trì cũng rất ngạc nhiên.
Bà cụ nhìn Trì Uyên: “Ông cụ Tùy đến à?” Trì Uyên nói vâng: “Vâng, ông cụ nói là đi ngang qua nên vào thăm.
Trước kia ông cụ Tùy chưa bao giờ đến công ty của nhà họ Trì.
Việc làm ăn của hai nhà không hề dính dáng gì đến nhau, không có chuyện gì mà lại đến thăm công ty nhà họ Trì thế này đúng là khó hiểu.
Bà cụ nhìn bà Trì: “A Kỳ, mẹ còn chưa hỏi con, lúc trước con nói gì với Tùy Mị.”
Bà Trì ấp úng, lúc trước không biết nhiều chuyện như thế, cái gì có thể nói là bà ta đều nói hết
Trì Uyên thở dài, nhìn bà Trì và nói: “Có phải mẹ nói cô ta là con và Cố Tư đã lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi không?”
Trên mặt bà ta hiện lên vẻ phức tạp: “Mẹ nói rồi.”
Giọng bà ta nhỏ lại: “Chính là hôm hai đứa đi lấy giấy chứng nhận ly hôn đó, mẹ nói với Mị Mị hôm đó hai đứa đi làm thủ tục ly hôn.
Trì Uyên suy nghĩ, hỏi tiếp: “Mẹ còn nói gì nữa? Nói hết ra đi”
Bà Trì không dám nhìn bà cụ Trì, bà ta nghĩ ngợi rồi mới lên tiếng: “Sau đó con nói không được để lộ chuyện con và Cố Tư ly hôn, thế là mẹ nói với Mị Mị con và Cố Tư xảy ra chút vấn đề, con đi công tác, Cố Tư đi theo tìm con, đại khái là vậy.”
Cố Tư cười khẩy, chắc chắn bà Trì không chỉ nói như thế thôi.
Cô không biết xấu hổ quấn lấy Trì Uyên, nằng nặc không chịu từ bỏ các kiểu, nhất định bà ta nói rất nhiều điều như vậy.
Trì Uyên nghĩ: “Nếu có cơ hội thì mẹ nói với cô ta, bọn con chưa làm thủ tục ly hôn, lúc ở Cục Dân chính con và Cố Tư đổi ý, sau đó con đi công tác thì dẫn Cố Tư đi cùng, muốn nhân dịp đi công tác này để trao đổi về chuyện của hai người bọn con. Cuối cùng, mẹ làm sáng tỏ với cô ta rằng con và Cố Tư không ly dị, bọn con còn muốn cho nhau một cơ hội.
Cách giải thích này khá giống những gì Cố Tư nói với Trì Cảnh lần trước.
Như thế thì khớp rồi.
Bà Trì đâu dám nói gì khác, bà ta lập tức gật đầu: “Được, được, được, chuyện này mọi người yên tâm, lúc đó mẹ sẽ nói với Mị Mị, Mị Mị rất hiểu chuyện, con bé sẽ không nói lung tung, cứ tin mẹ.”
Cố Tư liếc bà ta một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
Xảy ra chuyện như thế nên bà Trì không làm khó dễ nữa mà trở nên đàng hoàng hơn.
Hiển nhiên Cố Tư lại ăn xong trước, cô đặt đũa xuống, vừa mới cầm khăn giấy lên lau miệng thì bà cụ Trì nói: “Ngồi thêm một lát đi, trò chuyện với bà.”
Không chỉ Cố Tư mà cả Trì Uyên lẫn bà Trì đều bất ngờ.
Bà cụ là một người quy củ, bà cụ không bao giờ nói chuyện trong lúc ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương