Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên
Chương 91: Thử Xem Thế Nào
Có lẽ là giọng điệu Cố Tư hài hước quá.
Trì Cảnh bật cười thành tiếng.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Tôi nói nghe giả lắm à?”
Trì Cảnh gật đầu, “Ừm.
Cố Tư nhún vai, “Vậy tôi cũng hết cách.”
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa trong rừng trúc, Cố Tư dừng lại.
Cô nói tiếp, “Nhưng tôi với anh của anh đúng là chưa ly hôn, hai chúng tôi vốn định ly hôn rồi, nhưng cuộc sống hôn nhân ấy mà, bắt đầu và kết thúc cũng không dễ dàng, chúng tôi vẫn muốn cho nhau một cơ hội.
Cô mỉm cười, “Tôi nói như vậy, anh tin chưa?”
Trì Cảnh cũng đứng lại, cụp mắt suy nghĩ một hồi, “Cô nói thế tôi thấy đáng tin hơn chút rồi.”
Cố Tư cười lớn, “Vì đây là sự thật.”
Địa thế của rừng trúc cao hơn một chút, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh sân nhà họ Trì.
Cố Tư “chậc” một tiếng, “Nhà họ Trì các anh đúng là giàu có, nhà tổ này chiếm diện tích lớn thật”
Trì Cảnh đáp, “Chỉ có thể nói là số chúng tôi khá sướng, biết đầu thai.”
Đúng vậy, Cố Tư im lặng.
Thế giới này có quá nhiều điều không công bằng.
Xuất phát điểm của cuộc đời đã được định trước.
Một số người ngay từ đầu đã được sinh ra trong gia đình giàu có, chẳng hạn như Trì Uyên và Trì Cảnh.
Cho dù không phấn đấu, họ cũng có thể có được thứ mà người khác cố gắng cả đời vẫn không thể có.
Mà một số người chỉ có thể được sinh ra trong gia đình đổ nát và không lành mạnh.
Ví dụ như cô.
Từ nhỏ cô đã chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ lớn rồi cũng không thấy những khổ cực đó có được thành tựu gì trong cuộc sống hiện tại của cô.
Vậy nên, súp gà đều là lừa đảo.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Cố Tư, “Câu này của tôi rất thực tế phải không?” “Ừ, còn hơi tàn nhẫn nữa. Cố Tư thở dài.
Nhìn nhà họ Trì từ vị trí này, có thể thấy rõ tất cả sự phân bố bên trong.
Toà nhà chính có diện tích lớn nhất.
Thật ra, đến giờ Cố Tư vẫn không hiểu những người này ở trong căn nhà có diện tích lớn như thế để làm gì.
Nếu đang ở trong sân mà đột nhiên bị đi ngoài.
Bạn nói xem, còn chưa kịp chạy đến nhà vệ sinh thì đã, đã
Phải không? Vậy thì xấu hổ lắm.
Nghĩ đến đây, lòng Cố Tư cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Nhìn đi, phiền não của người giàu là điều người bình thường không thể nghĩ tới.
Hai người chỉ đứng đó, không nói gì nữa.
Cho tới khi bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối han.
Lúc này Cố Tư mới xua tay, “Đi thôi, mau về đi, trời tối rồi, anh có giết tôi ở đây người khác cũng không biết, tôi sợ lắm, đi mau.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Cố Tư với vẻ buồn cười.
Cố Tư lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Cô nương theo ánh sáng, đi ra ngoài rừng trúc. mặt
Trì Cảnh đi theo phía sau, anh ta nói, “Tôi nhớ hình như trước kia cô không thế này.”
Cố Tư “ồ” lên một tiếng, “Ý anh là tôi đẹp hơn hả?”
Trì Cảnh mỉm cười, không nói gì.
Hai người đi vào từ cửa sau, Cố Tư nói với Trì Cảnh, “Anh cất thang hộ tôi nhé, tôi đi trước. Trì Cảnh không đáp, Cố Tư cũng không định đợi câu trả lời của anh ta, cô cất bước rời đi.
Trì Cảnh đứng đó nhìn theo bóng Cố Tư, ý cười trên mặt dần biến mất.
Cố Tư mới đến vườn hoa đã thấy Trì Uyên đang đi tới.
Hình như anh đang tìm cô, vẻ mặt anh có vẻ không được tốt lắm.
Cố Tư còn “hello” một tiếng, cô cười hì hì.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, “Cô đi đâu đấy? Muộn thế này rồi còn không về phòng”
Cố Tư nghĩ mà buồn cười, “Sao vậy? Tôi ở nhà tổ còn có thể lạc được à? Hay có thể xảy ra chuyện gì?”
Trì Uyên không nói gì, vẻ mặt anh cũng không thả lỏng chút nào.
Cố Tư thở ra một hơi, không nói chuyện với Trì Uyên nữa, cô chậm rãi đi về phía toà nhà chính.
Trì Uyên đi theo phía sau.
Phòng khách đã không còn ai.
Chắc hẳn mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi.
Cố Tư và Trì Uyên lần lượt lên tầng.
Cố Tư bước đến cửa phòng mình trước.
Cô đẩy cửa ra, nhưng suy nghĩ một chút lại dừng lại.
Cô quay đầu nhìn Trì Uyên, “Vừa nãy anh ra ngoài tìm tôi à?”
Trì Uyên không trả lời, mà đi về phía phòng mình.
Giọng Cố Tư nghe rất gian, “Tìm tôi làm gì? Anh muốn cùng tôi thử xem chiếc giường này có thoải không hả?”
Trì Uyên đang mở cửa, nghe thấy lời này của Cố Tư thì khựng lại một chút.
Cố Tư cười ha hả, “Muốn cũng không được, hôm nay tôi không có tâm trạng”
Nói xong cô mở cửa bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Trì Cảnh bật cười thành tiếng.
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Tôi nói nghe giả lắm à?”
Trì Cảnh gật đầu, “Ừm.
Cố Tư nhún vai, “Vậy tôi cũng hết cách.”
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa trong rừng trúc, Cố Tư dừng lại.
Cô nói tiếp, “Nhưng tôi với anh của anh đúng là chưa ly hôn, hai chúng tôi vốn định ly hôn rồi, nhưng cuộc sống hôn nhân ấy mà, bắt đầu và kết thúc cũng không dễ dàng, chúng tôi vẫn muốn cho nhau một cơ hội.
Cô mỉm cười, “Tôi nói như vậy, anh tin chưa?”
Trì Cảnh cũng đứng lại, cụp mắt suy nghĩ một hồi, “Cô nói thế tôi thấy đáng tin hơn chút rồi.”
Cố Tư cười lớn, “Vì đây là sự thật.”
Địa thế của rừng trúc cao hơn một chút, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh sân nhà họ Trì.
Cố Tư “chậc” một tiếng, “Nhà họ Trì các anh đúng là giàu có, nhà tổ này chiếm diện tích lớn thật”
Trì Cảnh đáp, “Chỉ có thể nói là số chúng tôi khá sướng, biết đầu thai.”
Đúng vậy, Cố Tư im lặng.
Thế giới này có quá nhiều điều không công bằng.
Xuất phát điểm của cuộc đời đã được định trước.
Một số người ngay từ đầu đã được sinh ra trong gia đình giàu có, chẳng hạn như Trì Uyên và Trì Cảnh.
Cho dù không phấn đấu, họ cũng có thể có được thứ mà người khác cố gắng cả đời vẫn không thể có.
Mà một số người chỉ có thể được sinh ra trong gia đình đổ nát và không lành mạnh.
Ví dụ như cô.
Từ nhỏ cô đã chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ lớn rồi cũng không thấy những khổ cực đó có được thành tựu gì trong cuộc sống hiện tại của cô.
Vậy nên, súp gà đều là lừa đảo.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Cố Tư, “Câu này của tôi rất thực tế phải không?” “Ừ, còn hơi tàn nhẫn nữa. Cố Tư thở dài.
Nhìn nhà họ Trì từ vị trí này, có thể thấy rõ tất cả sự phân bố bên trong.
Toà nhà chính có diện tích lớn nhất.
Thật ra, đến giờ Cố Tư vẫn không hiểu những người này ở trong căn nhà có diện tích lớn như thế để làm gì.
Nếu đang ở trong sân mà đột nhiên bị đi ngoài.
Bạn nói xem, còn chưa kịp chạy đến nhà vệ sinh thì đã, đã
Phải không? Vậy thì xấu hổ lắm.
Nghĩ đến đây, lòng Cố Tư cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Nhìn đi, phiền não của người giàu là điều người bình thường không thể nghĩ tới.
Hai người chỉ đứng đó, không nói gì nữa.
Cho tới khi bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối han.
Lúc này Cố Tư mới xua tay, “Đi thôi, mau về đi, trời tối rồi, anh có giết tôi ở đây người khác cũng không biết, tôi sợ lắm, đi mau.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Cố Tư với vẻ buồn cười.
Cố Tư lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Cô nương theo ánh sáng, đi ra ngoài rừng trúc. mặt
Trì Cảnh đi theo phía sau, anh ta nói, “Tôi nhớ hình như trước kia cô không thế này.”
Cố Tư “ồ” lên một tiếng, “Ý anh là tôi đẹp hơn hả?”
Trì Cảnh mỉm cười, không nói gì.
Hai người đi vào từ cửa sau, Cố Tư nói với Trì Cảnh, “Anh cất thang hộ tôi nhé, tôi đi trước. Trì Cảnh không đáp, Cố Tư cũng không định đợi câu trả lời của anh ta, cô cất bước rời đi.
Trì Cảnh đứng đó nhìn theo bóng Cố Tư, ý cười trên mặt dần biến mất.
Cố Tư mới đến vườn hoa đã thấy Trì Uyên đang đi tới.
Hình như anh đang tìm cô, vẻ mặt anh có vẻ không được tốt lắm.
Cố Tư còn “hello” một tiếng, cô cười hì hì.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, “Cô đi đâu đấy? Muộn thế này rồi còn không về phòng”
Cố Tư nghĩ mà buồn cười, “Sao vậy? Tôi ở nhà tổ còn có thể lạc được à? Hay có thể xảy ra chuyện gì?”
Trì Uyên không nói gì, vẻ mặt anh cũng không thả lỏng chút nào.
Cố Tư thở ra một hơi, không nói chuyện với Trì Uyên nữa, cô chậm rãi đi về phía toà nhà chính.
Trì Uyên đi theo phía sau.
Phòng khách đã không còn ai.
Chắc hẳn mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi.
Cố Tư và Trì Uyên lần lượt lên tầng.
Cố Tư bước đến cửa phòng mình trước.
Cô đẩy cửa ra, nhưng suy nghĩ một chút lại dừng lại.
Cô quay đầu nhìn Trì Uyên, “Vừa nãy anh ra ngoài tìm tôi à?”
Trì Uyên không trả lời, mà đi về phía phòng mình.
Giọng Cố Tư nghe rất gian, “Tìm tôi làm gì? Anh muốn cùng tôi thử xem chiếc giường này có thoải không hả?”
Trì Uyên đang mở cửa, nghe thấy lời này của Cố Tư thì khựng lại một chút.
Cố Tư cười ha hả, “Muốn cũng không được, hôm nay tôi không có tâm trạng”
Nói xong cô mở cửa bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương