Yêu Lần Nữa
Chương 4: Xác nhận quan hệ
Ngọc Anh cảm nhận được cả người anh cứng đờ, tay anh để trên vô lăng bỗng buông xuống. Cô cũng hối hận vì hành động bốc đồng của mình. Mối quan hệ hiện tại của bọn họ không thích hợp có những cử chỉ thân mật thế này.
Hoàng Nam bị hành động của cô làm cho bất ngờ, tim không tự chủ được mà thình thịch thình thịch đập, như có một chú nai chạy trong lòng ngực.
Anh từ năm 18 tuổi đã yêu thầm cô, bên cạnh chưa từng chứa chấp người phụ nữ nào khác. Hiện tại người trong lòng lại chủ động cùng anh môi chạm môi, chỉ cần nghĩ thôi cũng kích động vô cùng. Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào môi cô, giữ lấy cô bắt đầu đảo khách thành chủ. Ngọc Anh khẽ nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh. Nụ hôn nhẹ nhàng như cánh hoa hồng, mang theo tất cả tình yêu và khao khát mà anh dành cho cô.
Nụ hôn kéo dài, lâu đến mức khiến cô như mất hết dưỡng khí, đầu óc cô mụ mị. Hoàng Nam lúc này mới hài lòng buông cô ra.
Cô không dám nhìn anh mà cúi thấp đầu, hai má ửng hồng.
"Em làm gì vậy?” Anh đã biết nhưng vẫn cố hỏi.
Ngọc Anh vừa tức vừa ngại, chỉ còn cách lảng tránh ánh mắt đi nơi khác. Nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua, mà xoay mặt cô lại tiếp tục hỏi.
“Chúng ta là mối quan hệ gì?” Hoàng Nam hơi thở nặng nề, cúi đầu thấp giọng hỏi.
“Mối quan hệ gì thì có thể hôn nhau?” Ngọc Anh điều chỉnh hơi thở, hỏi ngược lại anh.
Hoàng Nam im lặng, anh như ngừng thở trước câu hỏi của người trong lòng. Anh không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rằng cô đang muốn bày tỏ tình cảm với mình.
Ngọc Anh thấy anh không trả lời, có chút bức bối liền cách một lớp áo sơ mi cấu lên tấm lưng rắn rỏi của anh một cái thật mạnh. Anh giữ tay cô lại, không cho cô thời gian cùng làm loạn.
“Ngọc Anh, anh yêu em. Chúng mình ở bên nhau đi?” Anh chân thành bày tỏ.
Ngọc Anh ngẩng đầu, trên môi là nụ cười mãn nguyện.
“Em đồng ý.” Cô hạnh phúc đáp ứng.
Hai người đã dây dưa mập mờ trong nhiều năm, đều cho rằng đối phương không có tình cảm với mình nên mới chần chừ không thẳng thắn thể hiện tình cảm. Hiện tại, nụ hôn của cô đã phá vỡ ranh giới tình bạn mong manh đó, bọn họ có thể chính thức đổi một danh phận khác ở bên nhau.
Sau khi về nhà, Ngọc Anh lập tức trở về phòng.
Cô quăng túi lên ghế sô pha lớn bên cạnh cửa sổ, còn bản thân thì nhảy lên giường vui sướng lăn mấy vòng. Hoàng Nam và cô đã chính thức là người yêu của nhau. Tuy nhiên cô vẫn không muốn công khai ra bên ngoài, tránh đánh rắn động cỏ khiến Khắc Hưng đề phòng. Hoàng Nam tất nhiên không vui vẻ với đề nghị này, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Cô chủ, cô có khách.” Người hầu đến bên ngoài cửa phòng thông báo.
“Ai vậy?” Cô hỏi với ra ngoài.
Ngọc Anh không có nhiều bạn bè, đa phần khách đến nhà chủ yếu là của cha mẹ cô. Nhưng ông bà cũng không thường mời khách, nếu cần thiết đều đãi tiệc ở bên ngoài.
“Là cô Nguyệt.” Người hầu lễ phép trả lời.
Vũ Ánh Nguyệt là con gái của ông chủ trung tâm thương mại lớn ở Thành phố Hồ Chí Minh. Từ nhỏ đã xuất sắc hơn người, nếu xét về học hành hay lễ giáo so với Ngọc Anh quả thật chỉ có hơn chứ không kém. Vũ Ánh Nguyệt sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh quốc đã quyết tâm trở về nước phát triển. Cô muốn trở về để giúp sức cho tập đoàn của nhà mình, đồng thời cũng là vì ở đây có người mà cô muốn bên cạnh. Hai người bạn thân lâu ngày không gặp chuyện nói mãi không hết.
“Ánh Nguyệt cậu càng ngày càng xinh đẹp.” Ngọc Anh cảm thán.
Vũ Ánh Nguyệt vốn có gương mặt sắc sảo, sau thời gian tôi luyện ở nước ngoài càng có thêm phần mặn mà. Là phụ nữ như cô còn phải đứng lại nhìn thêm mấy giây huống hồ là đàn ông.
“Vậy sao? Tớ thấy vẫn vậy mà.”
Vũ Ánh Nguyệt xoa xoa mặt, cô ấy biết nhan sắc là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ nên những năm này đã tốn không ít thời gian và công sức. Chỉ là nhìn Ngọc Anh xem, gương mặt nhỏ nhắn cùng đường nét trẻ con khiến người khác muốn bảo vệ, đây cũng chính là điểm mà Vũ Ánh Nguyệt ghét nhất.
“Anh Hoàng Nam dạo này thế nào? Đã lâu lắm rồi tớ không được gặp anh ấy.”
Nhắc đến Hoàng Nam liền nhớ đến nụ hôn trong xe lúc ban tối làm cô xấu hổ hai má ửng lên. Cô cầm lấy ly nước uống vội một ngụm lớn mới trả lời.
“Anh ấy vẫn tốt lắm.”
“Nghe nói anh ấy đã được bổ nhiệm làm bộ trưởng, thật là giỏi. Còn trẻ như anh ấy mà đã có thành tựu lớn như vậy.” Vũ Ánh Nguyệt cảm thán, trong lời nói không che giấu cảm xúc sùng bái.
“Hôm nào đó cùng nhau ăn cơm đi, tớ giúp cậu hẹn anh ấy.” Ngọc Anh nghe thấy thế thì gợi ý.
“Thật sao? Vậy tốt quá đi. Tớ có nhiều vấn đề liên quan đến pháp lý của tập đoàn muốn hỏi lắm.
Cũng may là có cậu, nếu không tớ sẽ không có cơ hội này rồi.”
Từ cấp hai đến đại học đã như thế, ngoại lệ của Hoàng Nam chỉ có duy nhất Ngọc Anh. Mặc dù Vũ Ánh Nguyệt lúc nào cũng học giỏi hơn, xinh đẹp hơn nhưng anh lại rất hờ hững, dù là lời nói cũng tiết kiệm đối với cô.
Ngược lại, Ngọc Anh lúc nhỏ mũm mĩm trắng trẻo, chỉ thích trốn học đi chơi lại được anh cưng chiều hết mực. Nhớ năm cấp ba, anh còn vì Ngọc Anh lần đầu tiên bị phạt đứng trước toàn trường.
Lúc đó Vũ Ánh Nguyệt nghĩ một người sĩ diện như anh sẽ vì chuyện này mà không quan tâm cô ấy nữa, vậy mà mối quan hệ giữa bọn họ vẫn tốt đẹp đến hiện tại.
Hoàng Nam bị hành động của cô làm cho bất ngờ, tim không tự chủ được mà thình thịch thình thịch đập, như có một chú nai chạy trong lòng ngực.
Anh từ năm 18 tuổi đã yêu thầm cô, bên cạnh chưa từng chứa chấp người phụ nữ nào khác. Hiện tại người trong lòng lại chủ động cùng anh môi chạm môi, chỉ cần nghĩ thôi cũng kích động vô cùng. Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào môi cô, giữ lấy cô bắt đầu đảo khách thành chủ. Ngọc Anh khẽ nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh. Nụ hôn nhẹ nhàng như cánh hoa hồng, mang theo tất cả tình yêu và khao khát mà anh dành cho cô.
Nụ hôn kéo dài, lâu đến mức khiến cô như mất hết dưỡng khí, đầu óc cô mụ mị. Hoàng Nam lúc này mới hài lòng buông cô ra.
Cô không dám nhìn anh mà cúi thấp đầu, hai má ửng hồng.
"Em làm gì vậy?” Anh đã biết nhưng vẫn cố hỏi.
Ngọc Anh vừa tức vừa ngại, chỉ còn cách lảng tránh ánh mắt đi nơi khác. Nhưng anh vẫn không chịu bỏ qua, mà xoay mặt cô lại tiếp tục hỏi.
“Chúng ta là mối quan hệ gì?” Hoàng Nam hơi thở nặng nề, cúi đầu thấp giọng hỏi.
“Mối quan hệ gì thì có thể hôn nhau?” Ngọc Anh điều chỉnh hơi thở, hỏi ngược lại anh.
Hoàng Nam im lặng, anh như ngừng thở trước câu hỏi của người trong lòng. Anh không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rằng cô đang muốn bày tỏ tình cảm với mình.
Ngọc Anh thấy anh không trả lời, có chút bức bối liền cách một lớp áo sơ mi cấu lên tấm lưng rắn rỏi của anh một cái thật mạnh. Anh giữ tay cô lại, không cho cô thời gian cùng làm loạn.
“Ngọc Anh, anh yêu em. Chúng mình ở bên nhau đi?” Anh chân thành bày tỏ.
Ngọc Anh ngẩng đầu, trên môi là nụ cười mãn nguyện.
“Em đồng ý.” Cô hạnh phúc đáp ứng.
Hai người đã dây dưa mập mờ trong nhiều năm, đều cho rằng đối phương không có tình cảm với mình nên mới chần chừ không thẳng thắn thể hiện tình cảm. Hiện tại, nụ hôn của cô đã phá vỡ ranh giới tình bạn mong manh đó, bọn họ có thể chính thức đổi một danh phận khác ở bên nhau.
Sau khi về nhà, Ngọc Anh lập tức trở về phòng.
Cô quăng túi lên ghế sô pha lớn bên cạnh cửa sổ, còn bản thân thì nhảy lên giường vui sướng lăn mấy vòng. Hoàng Nam và cô đã chính thức là người yêu của nhau. Tuy nhiên cô vẫn không muốn công khai ra bên ngoài, tránh đánh rắn động cỏ khiến Khắc Hưng đề phòng. Hoàng Nam tất nhiên không vui vẻ với đề nghị này, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Cô chủ, cô có khách.” Người hầu đến bên ngoài cửa phòng thông báo.
“Ai vậy?” Cô hỏi với ra ngoài.
Ngọc Anh không có nhiều bạn bè, đa phần khách đến nhà chủ yếu là của cha mẹ cô. Nhưng ông bà cũng không thường mời khách, nếu cần thiết đều đãi tiệc ở bên ngoài.
“Là cô Nguyệt.” Người hầu lễ phép trả lời.
Vũ Ánh Nguyệt là con gái của ông chủ trung tâm thương mại lớn ở Thành phố Hồ Chí Minh. Từ nhỏ đã xuất sắc hơn người, nếu xét về học hành hay lễ giáo so với Ngọc Anh quả thật chỉ có hơn chứ không kém. Vũ Ánh Nguyệt sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh quốc đã quyết tâm trở về nước phát triển. Cô muốn trở về để giúp sức cho tập đoàn của nhà mình, đồng thời cũng là vì ở đây có người mà cô muốn bên cạnh. Hai người bạn thân lâu ngày không gặp chuyện nói mãi không hết.
“Ánh Nguyệt cậu càng ngày càng xinh đẹp.” Ngọc Anh cảm thán.
Vũ Ánh Nguyệt vốn có gương mặt sắc sảo, sau thời gian tôi luyện ở nước ngoài càng có thêm phần mặn mà. Là phụ nữ như cô còn phải đứng lại nhìn thêm mấy giây huống hồ là đàn ông.
“Vậy sao? Tớ thấy vẫn vậy mà.”
Vũ Ánh Nguyệt xoa xoa mặt, cô ấy biết nhan sắc là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ nên những năm này đã tốn không ít thời gian và công sức. Chỉ là nhìn Ngọc Anh xem, gương mặt nhỏ nhắn cùng đường nét trẻ con khiến người khác muốn bảo vệ, đây cũng chính là điểm mà Vũ Ánh Nguyệt ghét nhất.
“Anh Hoàng Nam dạo này thế nào? Đã lâu lắm rồi tớ không được gặp anh ấy.”
Nhắc đến Hoàng Nam liền nhớ đến nụ hôn trong xe lúc ban tối làm cô xấu hổ hai má ửng lên. Cô cầm lấy ly nước uống vội một ngụm lớn mới trả lời.
“Anh ấy vẫn tốt lắm.”
“Nghe nói anh ấy đã được bổ nhiệm làm bộ trưởng, thật là giỏi. Còn trẻ như anh ấy mà đã có thành tựu lớn như vậy.” Vũ Ánh Nguyệt cảm thán, trong lời nói không che giấu cảm xúc sùng bái.
“Hôm nào đó cùng nhau ăn cơm đi, tớ giúp cậu hẹn anh ấy.” Ngọc Anh nghe thấy thế thì gợi ý.
“Thật sao? Vậy tốt quá đi. Tớ có nhiều vấn đề liên quan đến pháp lý của tập đoàn muốn hỏi lắm.
Cũng may là có cậu, nếu không tớ sẽ không có cơ hội này rồi.”
Từ cấp hai đến đại học đã như thế, ngoại lệ của Hoàng Nam chỉ có duy nhất Ngọc Anh. Mặc dù Vũ Ánh Nguyệt lúc nào cũng học giỏi hơn, xinh đẹp hơn nhưng anh lại rất hờ hững, dù là lời nói cũng tiết kiệm đối với cô.
Ngược lại, Ngọc Anh lúc nhỏ mũm mĩm trắng trẻo, chỉ thích trốn học đi chơi lại được anh cưng chiều hết mực. Nhớ năm cấp ba, anh còn vì Ngọc Anh lần đầu tiên bị phạt đứng trước toàn trường.
Lúc đó Vũ Ánh Nguyệt nghĩ một người sĩ diện như anh sẽ vì chuyện này mà không quan tâm cô ấy nữa, vậy mà mối quan hệ giữa bọn họ vẫn tốt đẹp đến hiện tại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương