Yêu Nữ Xin Tự Trọng
Chương 117: Mâu thuẫn nội bộ
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn Giang Vân Hạc đang vui vẻ thu thập Tĩnh thất mê hương, trong lòng khó hiểu, không biết tên này có chủ ý xấu xa gì, không lẽ hắn muốn thử lần nữa?
Vừa nghĩ tới việc nọ, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình nên cho hắn một đao.
"Mặt ngươi sao lại đỏ lên vậy?" Giang Vân Hạc thu thập xong đi ra ngoài, kinh ngạc nói.
Hết cách, mặt Tô Tiểu Tiểu đỏ lên quá dễ nhìn, hắn không muốn chú ý cũng không được.
"Theo lý mà nói, tu sĩ sẽ không bị sốt chứ?" Đầu tiên Giang Vân Hạc cảm thấy nghi hoặc, trong đầu nghĩ ngợi một lát, lại đột nhiên bật cười: "Chẳng lẽ não ngươi đang lái xe trong đầu?"
Hắn chỉ thuận miệng nói, dù sao nàng nghe cũng không hiểu.
Không ngờ Tô Tiểu Tiểu cũng biết đỏ mặt, thật thú vị.
Hắn lại còn phát hiện thêm, sắc mặt Mộng Nữ còn đỏ hơn.
"Sao mặt ngươi cũng đỏ vậy? Trong đầu hai người đều đang lái xe sao?" Giang Vân Hạc trừng mắt.
Mộng Nữ vốn chột dạ, thấy thêm Tô Tiểu Tiểu đỏ mặt, cho rằng nàng ta vừa suy nghĩ tới chuyện mới xảy ra, trong lòng xấu hổ vô cùng, nếu không phải đánh không lại Tô Tiểu Tiểu, nàng sớm đã giết người diệt khẩu.
Dù là bây giờ, nàng vẫn muốn giết người diệt khẩu.
Giang Vân Hạc lại còn chế giễu như vậy.
"Câm miệng!" Mặt Tô Tiểu Tiểu lạnh như băng, bắn ra một sợi ngân ti.
Mộng Nữ cũng ném chiếc vòng bảy sắc trong tay ra.
Giang Vân Hạc bị hai nàng dọa sợ hết hồn, hai người này lên cơn điên sao?
Tô Tiểu Tiểu nhìn Mộng Nữ ra tay, trong lòng tức giận, ta có thể ra tay, còn ngươi không thể.
Mà trong lòng Mộng Nữ cũng nghĩ vậy.
Vào giây phút này, suy nghĩ hai người đều giống hệt nhau.
Sợi ngân ti chuyển hướng đâm tới Mộng Nữ, mà chiếc vòng cũng đánh về phía Tô Tiểu Tiểu.
Bên ngoài cơ thể Mộng Nữ hiện lên một tầng sáng trắng, bị sợi chỉ đâm, suýt thủng.
Bên ngoài cơ thể Tô Tiểu Tiểu bắn một tia sáng u ám quét qua, quét rơi chiếc vòng, rốt cuộc thực lực nàng vẫn mạnh hơn không ít.
Từ khi hai người xuất thủ với Giang Vân Hạc, cho tới khi quay sang đánh nhau, chỉ trong nháy mắt, Giang Vân Hạc còn chưa kịp hoàn hồn.
Hắn vô thức há miệng phun một ngọn lửa ngăn giữa hai người.
Tô Tiểu Tiểu thấy vậy, nàng lườm Giang Vân Hạc: Ngươi dám xuất thủ với ta?
Mộng Nữ mặt đầy ủy khuất: Sao ngươi lại ra tay với ta?
Giang Vân Hạc:???
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không phải ta chỉ nói các ngươi lái xe thôi hay sao? Rốt cuộc hai ngươi nghĩ tới cái gì? Hay là lái xe ở thế giới này có ý nghĩa gì ta chưa biết?
Giang Vân Hạc bối rối, ho khan một tiếng: "Bất kể chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng không nên lục đục lúc này chứ?"
"Đi thôi!" Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu khôi phục như thường, lại nở một nụ cười vui vẻ, giống như vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì vậy.
Bàn tay nàng rút về trong tay áo, ngón tay giống như đang đánh đàn, thu về hết mấy sợi chỉ bạc.
Mọi người rẽ phải, đi tới cuối đường gặp một cái cầu thang, phía trên tuy bị đóng kín, nhưng trong lòng mọi người vẫn vui mừng, có lẽ đây chính là cửa ra.
Mặc dù không biết thông đi đâu, nhưng chắc sẽ không quá tệ.
Phía sau này nuôi dưỡng loài người, chất đống hài cốt và bát hương, như vậy hai đầu của con đường, một cái sẽ là cửa ra, một cái sẽ đi sâu vào phía trong.
Nói cách khác, rất có thể con đường này là để vận chuyển nguyên liệu nấu ăn.
Mà nguyên liệu nấu ăn nói tới chính là con người.
Chốt mở cửa không ngờ lại rất dễ tìm, nó to như đầu người ngay trên vách tường, muốn không thấy cũng khó.
Kéo tay một cái, trên đỉnh đầu mọi người mở ra một cánh cửa, có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Giang Vân Hạc đang định đi lên, thì bị người khác kéo tay lại.
Mộng Nữ nhìn hắn khẽ lắc đầu, sau đó nàng ném ra một thanh tiểu kiếm, lượn ở bên ngoài một vòng, sau đó nàng mới gật đầu, tỏ ý an toàn.
Giang Vân Hạc nhìn chăm chú Mộng Nữ, hắn luôn cảm thấy đoạn đường này nàng hơi kỳ lạ.
Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn đi lên trên mấy bước, khi nửa người nhô ra khỏi mặt đất, hắn nhìn xung quanh một vòng, nơi này là bên trong một tiểu viện, phía trước có một dãy nhà, cao hai tầng, tường nhà màu xanh, lập lòe tia sáng, hiển nhiên nơi này được thần quang chiếu sáng đã lâu, phát sinh biến hóa.
Nếu cầm mang ra ngoài, có thể đổi được chút linh thạch.
Nói cách khác, ở nơi này, một viên gạch, một miếng ngói đều khá đáng tiền.
Mà ở trước cửa tòa nhà cách đó không ra, có hai thi thể, nhưng lần này không phải là xác người, mà là một loại tôm cua, lớn hơn người thường rất nhiều, đã trải qua mấy ngàn năm, giờ chỉ còn lại vỏ xác rỗng.
Sau lưng chính là một vách tường, cách đó không xa có một cánh cửa.
"Đây là binh tôm tướng cá?" Giang Vân Hạc bước tới trước vỏ xác trống rỗng kia, lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại vật này.
Đi vào kiến trúc trước mặt, ở giữa có một chiếc giá, phía trên có mấy chậu đá, có mấy cái lò xếp dựa vào tường, xà nhà vắt mấy sợi dây, trên tường treo mấy cây đao, bé như đao thái.
Mà cách đó không xa lại có một bộ hài cốt, nhưng lần này là xác cá.
Bên cạnh còn rơi một thanh đao thái.
"Đúng là nhà bếp. Nhưng những đầu bếp tôm cá này sao lại chết ở đây?"
"Khi Bạch Long Thủy Quân chết bọn họ cũng chết theo, hoàn toàn không phản ứng kịp, có lẽ do một loại cấm chế nào đó."
Mộng Nữ cầm một cây đao thái lên nhìn, nó sáng bóng như vật mới, có lẽ là công dụng của thần quang đã khiến con dao trở nên tốt hơn sắt thường khá nhiều.
Trong phòng bếp này cho dù có đồ vật gì giá trị, nhưng trải qua mấy ngàn năm, trừ gạch đá sắt vụn, còn lại đã sớm tan biến hết, ba người vòng vo một vòng, cũng không phát hiện thêm được gì.
Đứng trên tầng hai nhìn về phía xa, có một cung điện, chính là trung tâm phủ đệ.
Xung quanh có mấy chấm đen bay lượn, thỉnh thoảng lại có một chấm rớt xuống, cũng không biết rõ cụ thể đang xảy ra chuyện gì.
"Là Phi Diêm Thú, có vẻ như bọn chúng bị kinh động, hình như có người cũng tìm được lối ra, đang tiến lại gần. Nhưng muốn đột phá khỏi đám thú cũng không dễ dàng, chúng đều có thực lực sánh ngang Nguyên Môn, muốn dọn sạch không dễ." Mộng Nữ đứng cạnh Giang Vân Hạc nói thì thầm.
Lần này Giang Vân Hạc chắc chắn Mộng Nữ có điểm kỳ quái.
Lúc trước nàng đều tìm cách tránh né mình, ta hỏi nàng cái gì, nàng cũng không nói.
Mà hiện tại, nàng vừa ở cạnh mình, lại còn chủ động giảng giải.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đang đề phòng Tô Tiểu Tiểu?
Sao ban nãy này lại phát sinh mâu thuẫn với Tô Tiểu Tiểu?
Trông không giống nàng chút nào.
Trong ấn tượng của hắn, Mộng Nữ vẫn luôn điệu thấp, nếu không phải tướng mạo nàng xinh đẹp cùng thuật pháp Thất Thải Quyển kia, thì có lẽ nàng sẽ rất mờ nhạt.
"Nhìn ta làm gì?" Mộng Nữ vừa quay sang thấy Giang Vân Hạc đang suy tư nhìn mình, trong lòng buồn bực, dùng tay nhéo hông Giang Vân Hạc, vặn một cái.
"Ta cảm thấy hai tai ngươi rất đẹp." Dù eo Giang Vân Hạc đang bị véo đến bầm tím, nhưng nét mặt hắn vẫn không thay đổi.
"Thật sao?" Tay Mông Nữ nhẹ một chút, hỏi ngược lại.
"Ánh mắt của ngươi rất tốt." Giang Vân Hạc đáp.
"Ngươi cũng vậy." Mộng Nữ hé miệng, có chút vui vẻ.
"Hai tai ta đẹp hay là ta đẹp?" Mộng Nữ lại hỏi.
"Nếu như không phải ta trùng hợp đứng đúng góc độ. giống như người khác chỉ biết chú ý tới ngươi, mà không chú ý tới hai tai. Ngươi nói xem ai đẹp?" Giang Vân Hạc nghiêm trang hỏi ngược lại.
"Hơn nữa, vừa rồi ta thấy rái tai ngươi rất đẹp mắt, sau đó mới thấy tai."
Mộng Nữ càng vui vẻ hơn.
Nàng nhìn Giang Vân Hạc với vẻ "Coi như ngươi tinh mắt".
Trong lòng lúc này khá Giang Vân Hạc bình tĩnh, khi một phụ nữ véo ngươi ngươi phải làm gì? Kêu đau? Không, ngươi phải khen nàng.
Tô Tiểu Tiểu đứng ở bên kia thầm mắng: Cẩu nam nữ.
Để ta xem lúc về làm sao ngươi giải thích với Chấp Nguyệt.
"Thủy Quân phủ này có ba địa phương quan trọng nhất, một là Đan Điện. Bạch Long Thủy Quân có nhiều binh tôm tướng cá, vì vậy vật, đan dược lưu lại khẳng định không ít, nếu được bảo quản tốt thì chắc chắn dược lực vẫn còn.
Hai là Chính Điện, Thủy Quân Ấn chắc phải ở chỗ này.
Cuối cùng là Tẩm Cung, ở đây chỉ có một loại vật, thi thể thế hệ trước của Thủy Quân.
Nghe nói Bạch Long Thủy Quân vốn thờ kính Thủy Hà Thần, đã tìm cơ hội giết Thủy Quân nơi này, rồi dung hợp Thủy Quân Ấn cùng Hà Thần Ấn.
Còn thi thể Thủy Quân thì bị trấn áp dưới tẩm cung mấy ngàn năm, không cho cơ hội chuyển kiếp." Tô Tiểu Tiểu chen ngang cuộc nói chuyện.
Chỗ này chính là thượng du của Bạch Long trạch.
"Liệu đây là thù hận lớn cỡ nào!" Giang Vân Hạc tặc lưỡi.
"Muốn lấy được Thủy Quân Ấn, phải vào Tẩm Cung trước khi đóng kín phủ đệ. Đến lúc đó ta chỉ cần thi hài đời trước của Thủy Quân, còn thi thể con Huyền Quy kia cùng những vật khác trong tẩm cung thuộc về các ngươi." Tô Tiểu Tiểu nói tiếp, sau đó nàng nhìn Mộng Nữ.
Chỉ có Mộng Nữ mới hiểu biết rõ nơi này, vì vậy Tô Tiểu Tiểu mới bắt nàng đi theo.
Bọn họ có thể lấy được xác Huyền Quy trước khi mấy người kia lấy được Thủy Quân Ấn hay không, tất cả phải dựa vào Mộng Nữ.
Vừa nghĩ tới việc nọ, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình nên cho hắn một đao.
"Mặt ngươi sao lại đỏ lên vậy?" Giang Vân Hạc thu thập xong đi ra ngoài, kinh ngạc nói.
Hết cách, mặt Tô Tiểu Tiểu đỏ lên quá dễ nhìn, hắn không muốn chú ý cũng không được.
"Theo lý mà nói, tu sĩ sẽ không bị sốt chứ?" Đầu tiên Giang Vân Hạc cảm thấy nghi hoặc, trong đầu nghĩ ngợi một lát, lại đột nhiên bật cười: "Chẳng lẽ não ngươi đang lái xe trong đầu?"
Hắn chỉ thuận miệng nói, dù sao nàng nghe cũng không hiểu.
Không ngờ Tô Tiểu Tiểu cũng biết đỏ mặt, thật thú vị.
Hắn lại còn phát hiện thêm, sắc mặt Mộng Nữ còn đỏ hơn.
"Sao mặt ngươi cũng đỏ vậy? Trong đầu hai người đều đang lái xe sao?" Giang Vân Hạc trừng mắt.
Mộng Nữ vốn chột dạ, thấy thêm Tô Tiểu Tiểu đỏ mặt, cho rằng nàng ta vừa suy nghĩ tới chuyện mới xảy ra, trong lòng xấu hổ vô cùng, nếu không phải đánh không lại Tô Tiểu Tiểu, nàng sớm đã giết người diệt khẩu.
Dù là bây giờ, nàng vẫn muốn giết người diệt khẩu.
Giang Vân Hạc lại còn chế giễu như vậy.
"Câm miệng!" Mặt Tô Tiểu Tiểu lạnh như băng, bắn ra một sợi ngân ti.
Mộng Nữ cũng ném chiếc vòng bảy sắc trong tay ra.
Giang Vân Hạc bị hai nàng dọa sợ hết hồn, hai người này lên cơn điên sao?
Tô Tiểu Tiểu nhìn Mộng Nữ ra tay, trong lòng tức giận, ta có thể ra tay, còn ngươi không thể.
Mà trong lòng Mộng Nữ cũng nghĩ vậy.
Vào giây phút này, suy nghĩ hai người đều giống hệt nhau.
Sợi ngân ti chuyển hướng đâm tới Mộng Nữ, mà chiếc vòng cũng đánh về phía Tô Tiểu Tiểu.
Bên ngoài cơ thể Mộng Nữ hiện lên một tầng sáng trắng, bị sợi chỉ đâm, suýt thủng.
Bên ngoài cơ thể Tô Tiểu Tiểu bắn một tia sáng u ám quét qua, quét rơi chiếc vòng, rốt cuộc thực lực nàng vẫn mạnh hơn không ít.
Từ khi hai người xuất thủ với Giang Vân Hạc, cho tới khi quay sang đánh nhau, chỉ trong nháy mắt, Giang Vân Hạc còn chưa kịp hoàn hồn.
Hắn vô thức há miệng phun một ngọn lửa ngăn giữa hai người.
Tô Tiểu Tiểu thấy vậy, nàng lườm Giang Vân Hạc: Ngươi dám xuất thủ với ta?
Mộng Nữ mặt đầy ủy khuất: Sao ngươi lại ra tay với ta?
Giang Vân Hạc:???
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không phải ta chỉ nói các ngươi lái xe thôi hay sao? Rốt cuộc hai ngươi nghĩ tới cái gì? Hay là lái xe ở thế giới này có ý nghĩa gì ta chưa biết?
Giang Vân Hạc bối rối, ho khan một tiếng: "Bất kể chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng không nên lục đục lúc này chứ?"
"Đi thôi!" Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu khôi phục như thường, lại nở một nụ cười vui vẻ, giống như vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì vậy.
Bàn tay nàng rút về trong tay áo, ngón tay giống như đang đánh đàn, thu về hết mấy sợi chỉ bạc.
Mọi người rẽ phải, đi tới cuối đường gặp một cái cầu thang, phía trên tuy bị đóng kín, nhưng trong lòng mọi người vẫn vui mừng, có lẽ đây chính là cửa ra.
Mặc dù không biết thông đi đâu, nhưng chắc sẽ không quá tệ.
Phía sau này nuôi dưỡng loài người, chất đống hài cốt và bát hương, như vậy hai đầu của con đường, một cái sẽ là cửa ra, một cái sẽ đi sâu vào phía trong.
Nói cách khác, rất có thể con đường này là để vận chuyển nguyên liệu nấu ăn.
Mà nguyên liệu nấu ăn nói tới chính là con người.
Chốt mở cửa không ngờ lại rất dễ tìm, nó to như đầu người ngay trên vách tường, muốn không thấy cũng khó.
Kéo tay một cái, trên đỉnh đầu mọi người mở ra một cánh cửa, có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Giang Vân Hạc đang định đi lên, thì bị người khác kéo tay lại.
Mộng Nữ nhìn hắn khẽ lắc đầu, sau đó nàng ném ra một thanh tiểu kiếm, lượn ở bên ngoài một vòng, sau đó nàng mới gật đầu, tỏ ý an toàn.
Giang Vân Hạc nhìn chăm chú Mộng Nữ, hắn luôn cảm thấy đoạn đường này nàng hơi kỳ lạ.
Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn đi lên trên mấy bước, khi nửa người nhô ra khỏi mặt đất, hắn nhìn xung quanh một vòng, nơi này là bên trong một tiểu viện, phía trước có một dãy nhà, cao hai tầng, tường nhà màu xanh, lập lòe tia sáng, hiển nhiên nơi này được thần quang chiếu sáng đã lâu, phát sinh biến hóa.
Nếu cầm mang ra ngoài, có thể đổi được chút linh thạch.
Nói cách khác, ở nơi này, một viên gạch, một miếng ngói đều khá đáng tiền.
Mà ở trước cửa tòa nhà cách đó không ra, có hai thi thể, nhưng lần này không phải là xác người, mà là một loại tôm cua, lớn hơn người thường rất nhiều, đã trải qua mấy ngàn năm, giờ chỉ còn lại vỏ xác rỗng.
Sau lưng chính là một vách tường, cách đó không xa có một cánh cửa.
"Đây là binh tôm tướng cá?" Giang Vân Hạc bước tới trước vỏ xác trống rỗng kia, lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại vật này.
Đi vào kiến trúc trước mặt, ở giữa có một chiếc giá, phía trên có mấy chậu đá, có mấy cái lò xếp dựa vào tường, xà nhà vắt mấy sợi dây, trên tường treo mấy cây đao, bé như đao thái.
Mà cách đó không xa lại có một bộ hài cốt, nhưng lần này là xác cá.
Bên cạnh còn rơi một thanh đao thái.
"Đúng là nhà bếp. Nhưng những đầu bếp tôm cá này sao lại chết ở đây?"
"Khi Bạch Long Thủy Quân chết bọn họ cũng chết theo, hoàn toàn không phản ứng kịp, có lẽ do một loại cấm chế nào đó."
Mộng Nữ cầm một cây đao thái lên nhìn, nó sáng bóng như vật mới, có lẽ là công dụng của thần quang đã khiến con dao trở nên tốt hơn sắt thường khá nhiều.
Trong phòng bếp này cho dù có đồ vật gì giá trị, nhưng trải qua mấy ngàn năm, trừ gạch đá sắt vụn, còn lại đã sớm tan biến hết, ba người vòng vo một vòng, cũng không phát hiện thêm được gì.
Đứng trên tầng hai nhìn về phía xa, có một cung điện, chính là trung tâm phủ đệ.
Xung quanh có mấy chấm đen bay lượn, thỉnh thoảng lại có một chấm rớt xuống, cũng không biết rõ cụ thể đang xảy ra chuyện gì.
"Là Phi Diêm Thú, có vẻ như bọn chúng bị kinh động, hình như có người cũng tìm được lối ra, đang tiến lại gần. Nhưng muốn đột phá khỏi đám thú cũng không dễ dàng, chúng đều có thực lực sánh ngang Nguyên Môn, muốn dọn sạch không dễ." Mộng Nữ đứng cạnh Giang Vân Hạc nói thì thầm.
Lần này Giang Vân Hạc chắc chắn Mộng Nữ có điểm kỳ quái.
Lúc trước nàng đều tìm cách tránh né mình, ta hỏi nàng cái gì, nàng cũng không nói.
Mà hiện tại, nàng vừa ở cạnh mình, lại còn chủ động giảng giải.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đang đề phòng Tô Tiểu Tiểu?
Sao ban nãy này lại phát sinh mâu thuẫn với Tô Tiểu Tiểu?
Trông không giống nàng chút nào.
Trong ấn tượng của hắn, Mộng Nữ vẫn luôn điệu thấp, nếu không phải tướng mạo nàng xinh đẹp cùng thuật pháp Thất Thải Quyển kia, thì có lẽ nàng sẽ rất mờ nhạt.
"Nhìn ta làm gì?" Mộng Nữ vừa quay sang thấy Giang Vân Hạc đang suy tư nhìn mình, trong lòng buồn bực, dùng tay nhéo hông Giang Vân Hạc, vặn một cái.
"Ta cảm thấy hai tai ngươi rất đẹp." Dù eo Giang Vân Hạc đang bị véo đến bầm tím, nhưng nét mặt hắn vẫn không thay đổi.
"Thật sao?" Tay Mông Nữ nhẹ một chút, hỏi ngược lại.
"Ánh mắt của ngươi rất tốt." Giang Vân Hạc đáp.
"Ngươi cũng vậy." Mộng Nữ hé miệng, có chút vui vẻ.
"Hai tai ta đẹp hay là ta đẹp?" Mộng Nữ lại hỏi.
"Nếu như không phải ta trùng hợp đứng đúng góc độ. giống như người khác chỉ biết chú ý tới ngươi, mà không chú ý tới hai tai. Ngươi nói xem ai đẹp?" Giang Vân Hạc nghiêm trang hỏi ngược lại.
"Hơn nữa, vừa rồi ta thấy rái tai ngươi rất đẹp mắt, sau đó mới thấy tai."
Mộng Nữ càng vui vẻ hơn.
Nàng nhìn Giang Vân Hạc với vẻ "Coi như ngươi tinh mắt".
Trong lòng lúc này khá Giang Vân Hạc bình tĩnh, khi một phụ nữ véo ngươi ngươi phải làm gì? Kêu đau? Không, ngươi phải khen nàng.
Tô Tiểu Tiểu đứng ở bên kia thầm mắng: Cẩu nam nữ.
Để ta xem lúc về làm sao ngươi giải thích với Chấp Nguyệt.
"Thủy Quân phủ này có ba địa phương quan trọng nhất, một là Đan Điện. Bạch Long Thủy Quân có nhiều binh tôm tướng cá, vì vậy vật, đan dược lưu lại khẳng định không ít, nếu được bảo quản tốt thì chắc chắn dược lực vẫn còn.
Hai là Chính Điện, Thủy Quân Ấn chắc phải ở chỗ này.
Cuối cùng là Tẩm Cung, ở đây chỉ có một loại vật, thi thể thế hệ trước của Thủy Quân.
Nghe nói Bạch Long Thủy Quân vốn thờ kính Thủy Hà Thần, đã tìm cơ hội giết Thủy Quân nơi này, rồi dung hợp Thủy Quân Ấn cùng Hà Thần Ấn.
Còn thi thể Thủy Quân thì bị trấn áp dưới tẩm cung mấy ngàn năm, không cho cơ hội chuyển kiếp." Tô Tiểu Tiểu chen ngang cuộc nói chuyện.
Chỗ này chính là thượng du của Bạch Long trạch.
"Liệu đây là thù hận lớn cỡ nào!" Giang Vân Hạc tặc lưỡi.
"Muốn lấy được Thủy Quân Ấn, phải vào Tẩm Cung trước khi đóng kín phủ đệ. Đến lúc đó ta chỉ cần thi hài đời trước của Thủy Quân, còn thi thể con Huyền Quy kia cùng những vật khác trong tẩm cung thuộc về các ngươi." Tô Tiểu Tiểu nói tiếp, sau đó nàng nhìn Mộng Nữ.
Chỉ có Mộng Nữ mới hiểu biết rõ nơi này, vì vậy Tô Tiểu Tiểu mới bắt nàng đi theo.
Bọn họ có thể lấy được xác Huyền Quy trước khi mấy người kia lấy được Thủy Quân Ấn hay không, tất cả phải dựa vào Mộng Nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương