Yêu Nữ Xin Tự Trọng
Chương 52: Ba sự lựa chọn
“Gió đông khẽ thổi hoa mãn ý, Nhàn đọc thi thư…nhàn đọc thi thư….”
Giang Vân Hạc nằm nghiêng người trên ghế, mở một cuốn sách úp lên bụng, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Lại trầm tư.
Nhíu mày trầm tư.
Cuối cùng hắn dứt khoát đập lên quyển sách một cái,lớn tiếng nói:
“Để lần sau làm tiếp đi!”
“Làm thơ thật khó, tu hành vẫn là đơn giản nhất.”
Giang Vân Hạc lắc nhẹ đầu, thật hiếm khi có dịp thi hứng bạo phát, đang muốn ngẫu hứng một bài, kết quả lại bị mắc kẹt giữa chừng.
Thật sự mà nói, tu luyện vẫn đơn giản hơn nhiều.
“Để người khác nghe được lời này,không biết sẽcó bao nhiêu kẻ sẽ muốn mắng ngươi.” Một giọng nữ từ ngoài cửa truyền vào.
“Liễu cô nương.”
Giang Vân Hạc đứng dậy chắp tay một cái, vị này tuy có quan hệ mật thiết với Kế Nguyên, nhưng lại không phải người thuộc Hỏa Nha Quân.
“Sao hôm nay cô nương lại có thời gian tới nơi này vậy?”
Giang Vân Hạc huơ huơ tay một vòng để minh họa.
“Tới nhìn xem ngươi ở lại đây có tốt không mà thôi.”
Liễu Trạch ngồi xuống, nói.
“Nói mới nhớ, ta cũng nên chào tạm biệt nơi đây rồi.”
Hắn cười cười nói.
Tính từ cuộc đại chiến đến nay đã ba ngày trôi qua, ba ngày này hắn đều nhốt mình trong phòng hết đọc sách lại đến tu hành, không bước ra khỏi cửa lớn lấy một bước.
Sự thật là trong cuộc đại chiến hôm ấy đã có không ít người thương vong, nên bây giờ cả Thịnh Châu đều bị phủ lấy một bầu không khí nặng nề.
Giờ đây đã qua ba ngày, tình hình bên ngoài cũng tốt hơn nhiều, Giang Vân Hạc cảm thấy mình cũng nên cáo từ rồi.
“Ồ?Vậy Giang đạo hữu đã có tính toán gì chưa?” Liễu Trạch thấy có vẻ thú vị, hỏi.
“Việc sau này bây giờ ta chưa cân nhắc đến, đại khái thì trước tiên là tìm một chỗ để ở lại trong thành, rồi sau đó mỗi ngày đọc sách thôi.”
Giang Vân Hạc càng thêm có cảm giác hứng thú với sách của thế giới này, mấy ngày vừa qua hắn đang đọc mấy cuốn sách mà những cô nương kia đã tặng khi mình rời khỏi Kim Chi Các.
Trong đó, có hai quyển là Chí Quái Tiểu Thuyết và một quyển còn lại là Dân Gian Kiến Văn Lục.
Theo Giang Vân Hạc thấy, hai quyển Chí Quái Tiểu Thuyết kia còn thật là rất có ý nghĩa.
Trong số đó,có một quyển được chia ra thành năm phần nhỏ, theo thứ tự là Sơn Quỷ, Sơn Thần, Xà Yêu, Hoa Yêu, Thổ Long cùng với Hồ Ly Tinh.Cái khác thì hắn không rõ lắm, nhưng Xà Yêu theo như trong sách miêu tả trông rất giống Tiểu Thanh, mà đoạn nói về Thổ Long cũng trùng với con mà Giang Vân Hạc đã từng thấy trước đó. Không biết người tác giả kia tự mình leo lên Ngũ Dương Sơn,đã nhìn thấy Tiểu Thanh, hay chỉ là một câu chuyện cổ dựa trên lời đồn đại.
Gặp được người quen ở trong sách,lại còn bị người ta nói đến như Chí Quái cố sự, mang đến cho hắn một cảm giác thú vị không nói thành lời.
Hơn nữa, hắn đã đem ghi lại tất cả những nhân vật khác trong Chí Quái cố sự này lại. Biết đâu có ngày lại gặp được nguyên hình, hoặc có thể đó vốn là có thật thì sao?
Liễu Trạch nhìn Giang Vân Hạc một chốc, phát hiện ra hắn đang nói thật, bèn chớp mắt một cái, giả hỏi:
“Ngày hôm đó ngươi đã dùng loại lửa gì vậy?”
“Chính ta đã luyện ra được, mà ta cũng không biết đó là loại lửa gì.”
Giang Vân Hạc khi nhớ tới việc này cũng hơi hơi nghi hoặc, trong hai ngày qua mình đã ngẫm lại mấy lần, đưa ra kết luận là loại lửa mình dùng rõ ràng có uy lực lớn hơn cả Tam Phần Đăng.
Lại suy tư thêm nửa ngày nữa mà vẫn không có thu hoạch gì, dù sao thì những thứ mình biết còn quá ít ỏi.
“Thống lĩnh cũng nghịch lửa, nếu ngươi đi thỉnh giáo hắn một lần, biết đâu lại có thu hoạch gì thì sao?”
Liễu Trạch cười, cho Giang Vân Hạc một đề nghị.
“Chỉ cần có cơ hội, ta chắc chắn sẽ đi lĩnh giáo Kế thống lĩnh!”
Giang Vân Hạc nói bằng giọng chân thành.
“Cơ hội từ từ kiểu gì cũng có, việc ngươi làm được lần này đều đã được thống lĩnh xem đầy đủ hết. Có điều ngài ấy mấy ngày nay có quá nhiều vụ việc cần xử lý, mới chưa thể tới gặp ngươi. Chờ vài ba ngày nữa sự tình giải quyết xong xuôi, tất nhiên sẽ cho mời ngươi tới gặp thôi!.”
Liễu Trạch cũng đang rảnh rỗi nên ở lại trò chuyện với Giang Vân Hạc một lát rồi mới đi.
Sau khi đợi nàng ra khỏi phòng, Giang Vân Hạc nghĩ tới một số điều. Liễu Trạch tới thăm bất thình lình như vậy, chẳng lẽ thật sự là tới xem mình sống có tốt không?
Trong lòng Giang Vân Hạc biết rất rõ nguyên nhân mà Kế Nguyên không muốn gặp mình. Trên thực tế, hôm ấy Kế Nguyên sau khi dùng đại chiêu đã phải chịu tác dụng phụ là thân thể suy nhược, từ lúc đó hắn đã phát hiện ra.
Về phần mục đích của Liễu Trạch, hắn cũng có chút suy đoán.
Nhưng một lát sau, hắn đã buông ý nghĩ này ra.
“Phải tìm một căn phòng ở thôi.”
…
Một ngày trôi qua, Giang Vân Hạc đã tìm thấy một căn nhà vườn nho nhỏ ở nội thành, tổng diện tích chỉ chừng trên dưới 300 mét vuông.
Một gian phòng chính,hai gian phòng phụ, trong sân còn có một vườn hoa đã hơi mang màu hoang phế, nơi đó, một gốc đào cao tới bốn mét đang nở đầy hoa,khiến cho Giang Vân Hạc vừa xem đã thích.
Giá cả cũng không quá đắt, chỉ có 100 lượng bạc.
Dạo qua nhìn ngắm một hồi, hắn cảm thấy khá hài lòng, bấy giờ liền cầm Linh Châu đổi thành bạc với Hỏa Nha Quân kỵ sĩ, mua lại gian nhà ở này.
Thuê người tới dọn dẹp một chút, tiếp đó bỏ ra thêm một ngày để mua sắm thêm các loại vật phẩm, rồi hắn lại tìm mấy người khiêng khúc xương đùi màu vàng kim kia vào nhà mới cho mình.
“Ta đây cuối cùng cũng có một chỗ đất cắm dùi a!”
Giang Vân Hạc ngồi trên ghế, tay nâng ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt mang đầy vẻ hài lòng.
Năm tháng như thoi đưa.
Tính ra, hắn đã tới cái thế giới này được nửa năm rồi.
Tất cả đều đã bước vào quỹ đạo của nó, đều rất ổn.
Ngày mai trồng thêm mấy cây hoa trong vườn, ngày ngày đọc sách tu hành làm vui, có lẽ là chuyện vui.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Vân Hạc đã tu luyện xong từ lâu, sau đó chuẩn bị tinh thần bắt đầu nghênh đón một đống công việc, lu bù cả lên.
Đầu tiên là dùng nửa ngày lật giấy tính tính toán toán, sau đó đem hạt giống trồng xuống đất dựa theo sơ đồ đã vẽ ra, bận bịu tới buổi chiều mới tiếp tục tu hành, còn ban đêm là dùng để đọc sách.
Ngay cả cơm ăn cũng là do quán ăn gần đó mang đến, Giang Vân Hạc bao một tháng, mỗi ngày ba bữa cơm, mỗi bữa ba món thức ăn và một bát canh.
Hắn dùng cây bút vòng thêm một chữ nữa vào trong sách,đưa tay ra bắt lấy một cánh hoa đào, kẹp vào giữa hai trang giấy.
“Vẫn còn một số chữ ta chưa biết hết được.”
Giờ đây hắn có hơi nhớ các cô nương ở Kim Chi Các, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, hiểu biết chữ nghĩa cũng không kém chút nào.
Hơn nữa có mỹ nhân làm bạn, đã tạo thành cảnh đẹp ý vui rồi.
Một ngày cứ trôi qua như thế, mỗi ngày Giang Vân Hạc đều sẽ có thêm một công việc mới, đó là nhìn chằm chằm vào bồn hoa, nhìn xem hạt giống đã nảy mầm hay chưa.
Mãi tới bốn ngày sau,Kế Nguyên mới phái người tới mời,hắn mới chịu thay quần áo mới đi ra khỏi viện tử, ngồi xe ngựa tiến vào trụ sở của Hỏa Nha Quân.
Vừa vào đại sảnh của thịnh yến, hắn đã thấy Kế Nguyên đứng quay lưng về phía mình, nhìn đâu đó nơi ngoài cửa sổ.
"Gặp qua Kế thống lĩnh." Giang Vân Hạc chắp tay nói.
"Ngồi đi! Không cần đa lễ." Kế Nguyên xoay người, nở nụ cười cởi mở nói.
"Người đâu bày tiệc!"
Giang Vân Hạc nhìn trái một cái phải một cái, một cái bàn tròn lớn chỉ có hai người ngồi, có vẻ hơi trống trải.
"Không cần nhìn, không có người khác." Kế Nguyên nói."Bữa tiệc đêm nay, chính là để cảm ơn việc ngày đó ngươi đã ra tay cứu giúp."
“Thống lĩnh quá khen rồi.”
Giang Vân Hạc lập tức nói.
“Tình hình hôm đó mạo hiểm như vậy, nếu không có ngươi, kết cục của ta khó mà đoán trước.Hống chi trong tình cảnh ấy, cũng không phải người thường có thể suy xét tới, cho dù là ta cũng không tài nào biết trước được ngươi sẽ trở thành người thay đổi thế cục chỉ trong nháy mắt ấy, không cần nói có lễ ngộ gì,vì đều là không đủ.”
Lúc này, trong ánh mắt Kế Nguyên tràn đầy sự thành khẩn và thuấn khiết, làm cho Giang Vân Hạc không có mặt mũi nói gì thêm.
“Trong chuyện này chưa kể tới lời cảnh báo trước đó của ngươi,chỉ tính sau đó ngươi ra tay tương trợ, công lao mà ngươi bỏ ra đều rất lớn. Ngươi có mong muốn gì không?”
Giang Vân Hạc nghĩ nghĩ, nói:
"Cứ coi như Kế thống lĩnh nợ ta một ân tình được không?"
Kế Nguyên cười ha hả nói:
"Ngươi đã cứu ta, chỉ cần không vi phạm pháp lý đạo nghĩa, cho dù như thế nào ta đều sẽ giúp ngươi một lần, việc này không tính."
Chỉ cần không vi phạm pháp lý đạo nghĩa sao?
"Ta thực sự nghĩ không ra." Giang Vân Hạc hơi có vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng thực tế trong lòng hắn vẫn đang đợi Kế Nguyên nói vài lời.
Cho đến giờ,qua mấy ngày tiếp xúc, Giang Vân Hạc thấy được Kế Nguyên cũng không phải là loại người bạc nghĩa bạc tình,vì vậy điều hắn nói ra chắc chắn sẽ tốt hơn so với mình nói ra nhiều.
Hơn nữa Kế Nguyên đã nói,cho dù thế nào cũng sẽ giúp mình làm một chuyện, đến lúc đó không những Kế Nguyên có thể thưởng chuyện lần này mình làm, mà còn có thể để cho mình thiếu hắn một ân tình.
Mà từ nhỏ Giang Bân Hạc đã biết một đạo lý, muốn cùng một người tạo mối quan hệ tốt,thì không nên để cho hắn nợ ngươi, mà chính ngươi phải nợ hắn.
Vì cho dù thế nào,thì người đối với người thiếu nợ mình vẫn đều rất nhớ.
Kế nguyên suy nghĩ vài giây liền nói: "Như thế này, ta có ba cái biện pháp.
Một là ta tiến cử ngươi làm quan, dựa lưng vào triều đình để tu hành cho tốt,tăng thực lực triều đình, thắng các tông các phái.
Hai,là ta thấy phương pháp ngươi tu chính là âm dương phương pháp, nhưng mà chỉ có dương hỏa không có âm hỏa,khó mà thăng bằng, lâu ngày chắc chắn sẽ thành hậu hoạn. Ta sẽ cho ngươi một quyển bí pháp, có thể tu thành hàn ly hỏa, tuy là ngọn lửa, nhưng là hàn.
Thứ ba, ta sẽ cho ngươi năm ngàn linh châu.
Ngươi chỉ có thể chọn một thứ mà thôi."
Giang vân hạc vừa nghe xong,cũng có chút động tâm.
Chỗ tốt cái thứ nhất tự nhiên không cần phải nói, dựa lưng vào triều đình, tu hành sẽ thuận lợi nhiều, có quan có chức trong người, ngày sau cho dù làm gì cũng đều dễ dàng hơn. Có Kế Nguyên giúp đỡ, chắc hẳn chức vụ sẽ không kém.
Mà cái thứ hai,cũng để cho Giang Vân Hạc động tâm như vậy. Mặc dù không phải là bởi Kế Nguyên nói âm dương thăng bằng,nhưng nếu có thể nắm giữ thêm một môn âm hỏa,thì thủ đoạn Của mình sẽ phong phú hơn rất nhiều.
Nhưng chỗ tốt của cái thứ ba còn nhiều hơn,ngày trước sáu người liều sống liều chết mới ba trăm linh châu, giờ Kế Nguyên ra tay một cái chính là năm ngàn, đủ để cho mình mua thêm mấy món pháp khí mang về nghiên cứu.
Giang Vân Hạc nằm nghiêng người trên ghế, mở một cuốn sách úp lên bụng, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Lại trầm tư.
Nhíu mày trầm tư.
Cuối cùng hắn dứt khoát đập lên quyển sách một cái,lớn tiếng nói:
“Để lần sau làm tiếp đi!”
“Làm thơ thật khó, tu hành vẫn là đơn giản nhất.”
Giang Vân Hạc lắc nhẹ đầu, thật hiếm khi có dịp thi hứng bạo phát, đang muốn ngẫu hứng một bài, kết quả lại bị mắc kẹt giữa chừng.
Thật sự mà nói, tu luyện vẫn đơn giản hơn nhiều.
“Để người khác nghe được lời này,không biết sẽcó bao nhiêu kẻ sẽ muốn mắng ngươi.” Một giọng nữ từ ngoài cửa truyền vào.
“Liễu cô nương.”
Giang Vân Hạc đứng dậy chắp tay một cái, vị này tuy có quan hệ mật thiết với Kế Nguyên, nhưng lại không phải người thuộc Hỏa Nha Quân.
“Sao hôm nay cô nương lại có thời gian tới nơi này vậy?”
Giang Vân Hạc huơ huơ tay một vòng để minh họa.
“Tới nhìn xem ngươi ở lại đây có tốt không mà thôi.”
Liễu Trạch ngồi xuống, nói.
“Nói mới nhớ, ta cũng nên chào tạm biệt nơi đây rồi.”
Hắn cười cười nói.
Tính từ cuộc đại chiến đến nay đã ba ngày trôi qua, ba ngày này hắn đều nhốt mình trong phòng hết đọc sách lại đến tu hành, không bước ra khỏi cửa lớn lấy một bước.
Sự thật là trong cuộc đại chiến hôm ấy đã có không ít người thương vong, nên bây giờ cả Thịnh Châu đều bị phủ lấy một bầu không khí nặng nề.
Giờ đây đã qua ba ngày, tình hình bên ngoài cũng tốt hơn nhiều, Giang Vân Hạc cảm thấy mình cũng nên cáo từ rồi.
“Ồ?Vậy Giang đạo hữu đã có tính toán gì chưa?” Liễu Trạch thấy có vẻ thú vị, hỏi.
“Việc sau này bây giờ ta chưa cân nhắc đến, đại khái thì trước tiên là tìm một chỗ để ở lại trong thành, rồi sau đó mỗi ngày đọc sách thôi.”
Giang Vân Hạc càng thêm có cảm giác hứng thú với sách của thế giới này, mấy ngày vừa qua hắn đang đọc mấy cuốn sách mà những cô nương kia đã tặng khi mình rời khỏi Kim Chi Các.
Trong đó, có hai quyển là Chí Quái Tiểu Thuyết và một quyển còn lại là Dân Gian Kiến Văn Lục.
Theo Giang Vân Hạc thấy, hai quyển Chí Quái Tiểu Thuyết kia còn thật là rất có ý nghĩa.
Trong số đó,có một quyển được chia ra thành năm phần nhỏ, theo thứ tự là Sơn Quỷ, Sơn Thần, Xà Yêu, Hoa Yêu, Thổ Long cùng với Hồ Ly Tinh.Cái khác thì hắn không rõ lắm, nhưng Xà Yêu theo như trong sách miêu tả trông rất giống Tiểu Thanh, mà đoạn nói về Thổ Long cũng trùng với con mà Giang Vân Hạc đã từng thấy trước đó. Không biết người tác giả kia tự mình leo lên Ngũ Dương Sơn,đã nhìn thấy Tiểu Thanh, hay chỉ là một câu chuyện cổ dựa trên lời đồn đại.
Gặp được người quen ở trong sách,lại còn bị người ta nói đến như Chí Quái cố sự, mang đến cho hắn một cảm giác thú vị không nói thành lời.
Hơn nữa, hắn đã đem ghi lại tất cả những nhân vật khác trong Chí Quái cố sự này lại. Biết đâu có ngày lại gặp được nguyên hình, hoặc có thể đó vốn là có thật thì sao?
Liễu Trạch nhìn Giang Vân Hạc một chốc, phát hiện ra hắn đang nói thật, bèn chớp mắt một cái, giả hỏi:
“Ngày hôm đó ngươi đã dùng loại lửa gì vậy?”
“Chính ta đã luyện ra được, mà ta cũng không biết đó là loại lửa gì.”
Giang Vân Hạc khi nhớ tới việc này cũng hơi hơi nghi hoặc, trong hai ngày qua mình đã ngẫm lại mấy lần, đưa ra kết luận là loại lửa mình dùng rõ ràng có uy lực lớn hơn cả Tam Phần Đăng.
Lại suy tư thêm nửa ngày nữa mà vẫn không có thu hoạch gì, dù sao thì những thứ mình biết còn quá ít ỏi.
“Thống lĩnh cũng nghịch lửa, nếu ngươi đi thỉnh giáo hắn một lần, biết đâu lại có thu hoạch gì thì sao?”
Liễu Trạch cười, cho Giang Vân Hạc một đề nghị.
“Chỉ cần có cơ hội, ta chắc chắn sẽ đi lĩnh giáo Kế thống lĩnh!”
Giang Vân Hạc nói bằng giọng chân thành.
“Cơ hội từ từ kiểu gì cũng có, việc ngươi làm được lần này đều đã được thống lĩnh xem đầy đủ hết. Có điều ngài ấy mấy ngày nay có quá nhiều vụ việc cần xử lý, mới chưa thể tới gặp ngươi. Chờ vài ba ngày nữa sự tình giải quyết xong xuôi, tất nhiên sẽ cho mời ngươi tới gặp thôi!.”
Liễu Trạch cũng đang rảnh rỗi nên ở lại trò chuyện với Giang Vân Hạc một lát rồi mới đi.
Sau khi đợi nàng ra khỏi phòng, Giang Vân Hạc nghĩ tới một số điều. Liễu Trạch tới thăm bất thình lình như vậy, chẳng lẽ thật sự là tới xem mình sống có tốt không?
Trong lòng Giang Vân Hạc biết rất rõ nguyên nhân mà Kế Nguyên không muốn gặp mình. Trên thực tế, hôm ấy Kế Nguyên sau khi dùng đại chiêu đã phải chịu tác dụng phụ là thân thể suy nhược, từ lúc đó hắn đã phát hiện ra.
Về phần mục đích của Liễu Trạch, hắn cũng có chút suy đoán.
Nhưng một lát sau, hắn đã buông ý nghĩ này ra.
“Phải tìm một căn phòng ở thôi.”
…
Một ngày trôi qua, Giang Vân Hạc đã tìm thấy một căn nhà vườn nho nhỏ ở nội thành, tổng diện tích chỉ chừng trên dưới 300 mét vuông.
Một gian phòng chính,hai gian phòng phụ, trong sân còn có một vườn hoa đã hơi mang màu hoang phế, nơi đó, một gốc đào cao tới bốn mét đang nở đầy hoa,khiến cho Giang Vân Hạc vừa xem đã thích.
Giá cả cũng không quá đắt, chỉ có 100 lượng bạc.
Dạo qua nhìn ngắm một hồi, hắn cảm thấy khá hài lòng, bấy giờ liền cầm Linh Châu đổi thành bạc với Hỏa Nha Quân kỵ sĩ, mua lại gian nhà ở này.
Thuê người tới dọn dẹp một chút, tiếp đó bỏ ra thêm một ngày để mua sắm thêm các loại vật phẩm, rồi hắn lại tìm mấy người khiêng khúc xương đùi màu vàng kim kia vào nhà mới cho mình.
“Ta đây cuối cùng cũng có một chỗ đất cắm dùi a!”
Giang Vân Hạc ngồi trên ghế, tay nâng ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt mang đầy vẻ hài lòng.
Năm tháng như thoi đưa.
Tính ra, hắn đã tới cái thế giới này được nửa năm rồi.
Tất cả đều đã bước vào quỹ đạo của nó, đều rất ổn.
Ngày mai trồng thêm mấy cây hoa trong vườn, ngày ngày đọc sách tu hành làm vui, có lẽ là chuyện vui.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Vân Hạc đã tu luyện xong từ lâu, sau đó chuẩn bị tinh thần bắt đầu nghênh đón một đống công việc, lu bù cả lên.
Đầu tiên là dùng nửa ngày lật giấy tính tính toán toán, sau đó đem hạt giống trồng xuống đất dựa theo sơ đồ đã vẽ ra, bận bịu tới buổi chiều mới tiếp tục tu hành, còn ban đêm là dùng để đọc sách.
Ngay cả cơm ăn cũng là do quán ăn gần đó mang đến, Giang Vân Hạc bao một tháng, mỗi ngày ba bữa cơm, mỗi bữa ba món thức ăn và một bát canh.
Hắn dùng cây bút vòng thêm một chữ nữa vào trong sách,đưa tay ra bắt lấy một cánh hoa đào, kẹp vào giữa hai trang giấy.
“Vẫn còn một số chữ ta chưa biết hết được.”
Giờ đây hắn có hơi nhớ các cô nương ở Kim Chi Các, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, hiểu biết chữ nghĩa cũng không kém chút nào.
Hơn nữa có mỹ nhân làm bạn, đã tạo thành cảnh đẹp ý vui rồi.
Một ngày cứ trôi qua như thế, mỗi ngày Giang Vân Hạc đều sẽ có thêm một công việc mới, đó là nhìn chằm chằm vào bồn hoa, nhìn xem hạt giống đã nảy mầm hay chưa.
Mãi tới bốn ngày sau,Kế Nguyên mới phái người tới mời,hắn mới chịu thay quần áo mới đi ra khỏi viện tử, ngồi xe ngựa tiến vào trụ sở của Hỏa Nha Quân.
Vừa vào đại sảnh của thịnh yến, hắn đã thấy Kế Nguyên đứng quay lưng về phía mình, nhìn đâu đó nơi ngoài cửa sổ.
"Gặp qua Kế thống lĩnh." Giang Vân Hạc chắp tay nói.
"Ngồi đi! Không cần đa lễ." Kế Nguyên xoay người, nở nụ cười cởi mở nói.
"Người đâu bày tiệc!"
Giang Vân Hạc nhìn trái một cái phải một cái, một cái bàn tròn lớn chỉ có hai người ngồi, có vẻ hơi trống trải.
"Không cần nhìn, không có người khác." Kế Nguyên nói."Bữa tiệc đêm nay, chính là để cảm ơn việc ngày đó ngươi đã ra tay cứu giúp."
“Thống lĩnh quá khen rồi.”
Giang Vân Hạc lập tức nói.
“Tình hình hôm đó mạo hiểm như vậy, nếu không có ngươi, kết cục của ta khó mà đoán trước.Hống chi trong tình cảnh ấy, cũng không phải người thường có thể suy xét tới, cho dù là ta cũng không tài nào biết trước được ngươi sẽ trở thành người thay đổi thế cục chỉ trong nháy mắt ấy, không cần nói có lễ ngộ gì,vì đều là không đủ.”
Lúc này, trong ánh mắt Kế Nguyên tràn đầy sự thành khẩn và thuấn khiết, làm cho Giang Vân Hạc không có mặt mũi nói gì thêm.
“Trong chuyện này chưa kể tới lời cảnh báo trước đó của ngươi,chỉ tính sau đó ngươi ra tay tương trợ, công lao mà ngươi bỏ ra đều rất lớn. Ngươi có mong muốn gì không?”
Giang Vân Hạc nghĩ nghĩ, nói:
"Cứ coi như Kế thống lĩnh nợ ta một ân tình được không?"
Kế Nguyên cười ha hả nói:
"Ngươi đã cứu ta, chỉ cần không vi phạm pháp lý đạo nghĩa, cho dù như thế nào ta đều sẽ giúp ngươi một lần, việc này không tính."
Chỉ cần không vi phạm pháp lý đạo nghĩa sao?
"Ta thực sự nghĩ không ra." Giang Vân Hạc hơi có vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng thực tế trong lòng hắn vẫn đang đợi Kế Nguyên nói vài lời.
Cho đến giờ,qua mấy ngày tiếp xúc, Giang Vân Hạc thấy được Kế Nguyên cũng không phải là loại người bạc nghĩa bạc tình,vì vậy điều hắn nói ra chắc chắn sẽ tốt hơn so với mình nói ra nhiều.
Hơn nữa Kế Nguyên đã nói,cho dù thế nào cũng sẽ giúp mình làm một chuyện, đến lúc đó không những Kế Nguyên có thể thưởng chuyện lần này mình làm, mà còn có thể để cho mình thiếu hắn một ân tình.
Mà từ nhỏ Giang Bân Hạc đã biết một đạo lý, muốn cùng một người tạo mối quan hệ tốt,thì không nên để cho hắn nợ ngươi, mà chính ngươi phải nợ hắn.
Vì cho dù thế nào,thì người đối với người thiếu nợ mình vẫn đều rất nhớ.
Kế nguyên suy nghĩ vài giây liền nói: "Như thế này, ta có ba cái biện pháp.
Một là ta tiến cử ngươi làm quan, dựa lưng vào triều đình để tu hành cho tốt,tăng thực lực triều đình, thắng các tông các phái.
Hai,là ta thấy phương pháp ngươi tu chính là âm dương phương pháp, nhưng mà chỉ có dương hỏa không có âm hỏa,khó mà thăng bằng, lâu ngày chắc chắn sẽ thành hậu hoạn. Ta sẽ cho ngươi một quyển bí pháp, có thể tu thành hàn ly hỏa, tuy là ngọn lửa, nhưng là hàn.
Thứ ba, ta sẽ cho ngươi năm ngàn linh châu.
Ngươi chỉ có thể chọn một thứ mà thôi."
Giang vân hạc vừa nghe xong,cũng có chút động tâm.
Chỗ tốt cái thứ nhất tự nhiên không cần phải nói, dựa lưng vào triều đình, tu hành sẽ thuận lợi nhiều, có quan có chức trong người, ngày sau cho dù làm gì cũng đều dễ dàng hơn. Có Kế Nguyên giúp đỡ, chắc hẳn chức vụ sẽ không kém.
Mà cái thứ hai,cũng để cho Giang Vân Hạc động tâm như vậy. Mặc dù không phải là bởi Kế Nguyên nói âm dương thăng bằng,nhưng nếu có thể nắm giữ thêm một môn âm hỏa,thì thủ đoạn Của mình sẽ phong phú hơn rất nhiều.
Nhưng chỗ tốt của cái thứ ba còn nhiều hơn,ngày trước sáu người liều sống liều chết mới ba trăm linh châu, giờ Kế Nguyên ra tay một cái chính là năm ngàn, đủ để cho mình mua thêm mấy món pháp khí mang về nghiên cứu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương