Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 33: Sắp chảy máu mũi
Phó hiệu trưởng là một ông già bảo thủ, làm sao có thể nghe lọt tai mấy lời như thế này? Ông ta lập tức vỗ bàn một cái, hét lớn: "Bạn học này, khi nói chuyện thì cần phải có căn cứ, chuyện này không thể coi thường được, nhất quyết không được giải quyết linh tinh được!"
Lâm Phi Diệp hừ một tiếng, sau đó lại hả hê nói: “Em là em họ của Lâm Khiết Vy, chuyện ở nhà họ Lâm như thế nào em biết rất rõ ràng. Lời này của em, em có thế thế, ngay cả Lâm Khiết Vy, vì ở bên ngoài ngoại tình cho nên mới bị vị hôn phu của chị ta ghét bỏ, khiến nhà họ Tạ phải tới cửa từ hôn! Lâm Khiết Vy, chị có dám đứng ra đối chất với tôi không?"
Lâm Khiết Vy tức giận đến mức cả người run rẩy.
Chuyện bí mật của dòng họ, cứ như vậy mà bị Lâm Phi Diệp công khai ra ngoài một cách nhẹ nhàng như vậy! Ông nội suốt ngày nhắc nhở, chuyện xấu trong nhà không được phép để lộ ra ngoài, ngay cả chuyện xảy ra ở cửa thôi, đóng cửa nói nhau thế nào cũng được, nhưng ra ngoài thì không được phép hé nửa lời. Nhưng Lâm Phi Diệp coi lời ông nói là cái gì? Còn bóc mẽ cô ngay trước mặt mọi người.
Lâm Khiết Vy ức chế trừng mắt nhìn Lâm Phi Diệp, không nói lời nào.
Cô có thể nói gì nữa chứ? Nói là cô bị oan sao? Nhưng nhà họ Tạ từ hôn là sự thật, cô lên giường cũng với một người đàn ông xa lạ cũng là sự thật! Coi như cô là người bị hại đi nữa, cô cũng không có cách nào để tranh luận lại với người ta.
Phó hiệu trưởng tức giận, quát to: "Lâm Khiết Vy! Chuyện mà em họ em nói có đúng là thật không? Em mở miệng ra nói cho tôi nghe một câu xem nào!"
Hàm răng trắng bóng của Lâm Khiết Vy dùng sức cắn môi, sắc mặt trắng bệch, hứng hết những ánh mắt dò xét của các bạn học, khó chịu như ngồi trên bàn chông.
Từng ánh mắt kia dường như lưỡi dao sắc nhọn, xẻo từng miếng thịt của cô, khiến cho lòng tự trọng của cô như bị giẫm đạp thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Thúy Lan cười nhẹ một cái, trấn an: "Hiệu trưởng, không cần phải ép Lâm Khiết Vy như vậy, trong chuyện này con bé đã phải chịu trừng phạt rồi, bây giờ có lẽ cũng đang rất hối hận, thầy đừng truy cứu nữa, dù sao đó cũng là cuộc sống riêng tư của con bé"
Lời nói này của anh ta, không khác gì gián tiếp xác nhận những gì Lâm Phi Diệp vừa nói.
Sắc mặt Phó hiệu trưởng tái đi: “Hay lắm Lâm Khiết Vy, em đúng là một người đạo đức giả, vừa nãy còn định qua mặt Hiệu trưởng, hóa ra em lai sa đọa như thế! Thân là một sinh viên của trường mà lại không biết kiềm chế bản thân, làm bẩn thanh danh của trường! Chỉ cần em còn ở trong trường một ngày, thì em vẫn còn là sinh viên, trường học có trách nhiệm giám sát và giáo dục em! Đối với một cá nhân có những hành vi không thể chấp nhận được như em, trường học không thể dễ dàng tha thứ được! Tôi tuyên bố, vì vấn đề tác phong, nên khai trừ Lâm Khiết Vy ra khỏi trường!"
Trời ạ!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không ai nghĩ tới hình phạt lại nghiêm trọng như vậy, cứ xử phạt theo những lỗi nặng bình thường là được rồi, không ngờ là còn bị đuổi học luôn?
Ngay cả Lâm Khiết Vy cũng không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, cô mờ mịt, vội vàng đứng lên, nhanh chóng nói: "Hiệu trường, trong chuyện này em bị oan! Em xin thầy hãy nghe một mình em trình bày thôi đã!"
"Nghe cái gì mà nghe, tôi không có thời gian nghe cô nói lảm nhảm lung tung, người làm Hiệu trưởng này vô cùng trong sạch liêm chính, cô đừng có mơ mà dụ dỗ tôi!"
Tất cả mọi người náo loạn như ong vỡ tổ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ, Lâm Khiết Vy đã trở thành một chiếc xe buýt công cộng, ai cũng có thể lên, vô cùng bẩn."
Cái gì mà hoa khôi trường học, cái gì mà mỹ nữ xinh đẹp, thì ra lại là một cái cống thoát nước mà thôi.
Hứa Tịnh tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, cơ thể to lớn đứng lên, bảo vệ Lâm Khiết Vy trong lòng, không phục nói: "Hiệu trưởng không có quyền tùy tiện khai trừ một sinh viên! Làm như vậy là trái với quy trình của một trường học! Theo quy định, lúc khai trừ một sinh viên thì nhất định phải thông qua việc bỏ phiếu quyết định của ban giám hiệu! Phó hiệu trưởng, chỉ một mình thầy nói thì không tính! Trường học không phải chỉ có một mình thấy được quyết định!"
Phó hiệu trưởng bị người khác khiêu khích uy quyền đột nhiên đứng lên: "Hay lắm, còn có đồng bọn nữa đúng không? Lâm Khiết Vy là một người phóng đãng, thì đồng bọn của cô ta cũng chẳng có gì tốt! Cô còn đi lo chuyện bao đồng nữa thì tôi sẽ khai trừ cả cô luôn!"
Hứa Tịnh hất cằm, hùng hổ khí thế nói: “Ông dám không? Ông thử khai trừ đi cho tôi xem? Tôi tố cáo ông lên Bộ Giáo dục!" Phó hiệu trưởng tức đến mức cả người run rẩy: “Mau, bảo vệ đâu! Mấy người mau vào đuổi Lâm Khiết Vy và đồng bọn của cô ta ra ngoài đi! Đuổi ra ngoài đi!"
Mấy người bảo vệ chạy tới, muốn cưỡng ép Lâm Khiết Vy, nhưng bị Lâm
Khiết Vy hung hăng vùng ra.
Lâm Khiết Vy ngẩng cao đầu, khinh bỉ nói: “Tôi tự đi!"
Hứa Tịnh cũng theo sát cô, kêu: "Khiết Vy, tớ đi theo cậu! Tớ muốn xem xem ai dám tùy tiện khai trừ sinh viên!"
Hai cô gái một béo một gầy sóng vai đi ra ngoài.
Vốn là một buổi diễn thuyết tốt nghiệp của những sinh viên ưu tú, cuối cùng lại thành ra như thế này, đúng là khiến người khác bất ngờ.
Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh đi ra khỏi phòng học, bước xuống bậc thang, ánh nắng bên ngoài nóng như lửa, đột nhiên bị ánh sáng chói lòa chiếu xuống, Lâm Khiết Vy cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể vốn không còn sức lực dường như bị rút mất sức sống, lảo đảo té ngã trên mặt đất.
"Khiết Vy! Cậu có sao không?" Hứa Tịnh cuống cuồng đỡ lấy Lâm Khiết Vy, bàn tay mập mạp đặt lên trán cô, tất cả đều là mồ hôi, thậm chí còn là mồ hôi lạnh: “Có phải là cậu bị bệnh rồi không? Tớ đưa cậu đến gặp bác sĩ!"
Lâm Khiết Vy yếu đuối lắc đầu, đột nhiên ôm đầu gối khóc òa lên. Vừa nãy sự kiên cường khi đối mặt với thầy Hiệu trưởng chỉ là giả vờ, cô chỉ không muốn bị người khác nhìn thấy sự yếu kém của mình mà thôi.
Làm sao bây giờ? Bị khai trừ rồi, sau này cô phải sống thế nào đây?
Không có bằng tốt nghiệp, thì công việc y tá thực tập của cô ở bệnh viện bây giờ cũng không làm được, trên con đường theo đuổi nghề y này, coi như cô đã hoàn toàn bị loại ra ngoài. Không tìm được một công việc tốt, sao cô có thể nuôi được em trai?
Càng nghĩ lại càng thấy thê lương, càng nghĩ lại càng thấy bất lực, cô càng khóc thê thảm hơn.
Hứa Tịnh ngồi sát bên cạnh cô trên bậc thang, không biết nên an ủi, khuyên bảo bạn mình thế nào, không nhịn được mà hốc mắt cũng đỏ hoe.
"Tớ xong rồi, Hứa Tịnh, đời tớ coi như xong rồi, không còn hi vọng gì nữa rồi. Một khi bị đuổi khỏi trường học, thì tớ đừng nghĩ đến chuyện có thể làm việc trong bệnh viện." Trên mặt Lâm Khiết Vy toàn là nước mắt, nghẹn ngào nhìn Hứa Tịnh.
Chỉ có Hứa Tịnh biết, một người bị người nhà coi như rác rưởi như Lâm Khiết Vy thích nghề y này đến mức nào. Coi như không thể làm bác sĩ, thì cô cũng tình nguyện làm một y tá, chỉ cần có thể tiếp xúc với y học, thì cô đã rất hạnh phúc và vui vẻ.
Hứa Tịnh ôm lấy vai Lâm Khiết Vy, vắt óc nghĩ biện pháp: "Đừng sợ, còn có tớ mà! Chúng ta không làm ở bệnh viện, thì đến siêu thị của bố tớ làm việc cũng được, tớ bảo bố tớ trả lương cao cho cậu, để cậu lên làm quản lý! Chắc chắn là cậu có thể nuôi được em trai mình!"
"Ngay cả chuyện mà Lâm Phi Diệp nói tớ còn chưa nói cho cậu..."
"Ui dào, nói cái gì thế, Khiết Vy, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cậu thế nào thì tớ cũng ủng hộ cậu. A, đám người làm gì vậy? Wow, người đàn ông ở giữa nhìn rất đẹp trai nhé! Còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh nữa! Trời đất ạ, tớ không chịu nổi nữa, tớ sắp chảy máu mũi rồi, có giấy không cho tớ một tờ đi!"
Hứa Tịnh si mê nhìn theo một hướng, cả người gần như nhũn ra.
Lâm Khiết Vy cũng nhìn theo cô ấy, rồi lập tức sửng sốt.
Như mặt trăng được các vì sao vây quanh, người đàn ông tuấn tú đi giữa cả đám người đó không phải Mạc Lâm Kiêu sao?
Đôi chân dài, vòng eo rắn chắc, cùng với khuôn mặt đẹp đến khó thở kia, nhìn anh hoàn mỹ đến mức khiến người khác phải oán trách.
Chỉ cần anh xuất hiện, trời đất như ảm đạm đi, trăm hoa cũng chỉ làm nền cho anh, anh giống như một vị vua không ngai, cao quý và bí ẩn, cho dù gương mặt anh lạnh lùng, không bao giờ chịu cười một cái, nhưng vẫn không thể ngăn lại được sự quyến rũ của anh.
Hiệu trưởng đứng đầu trường học bày ra một nụ cười nịnh nọt, đi theo bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, như một thằng hề, dáng vẻ cố gắng nịnh bợ Mạc Lâm Kiêu kia khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Lâm Phi Diệp hừ một tiếng, sau đó lại hả hê nói: “Em là em họ của Lâm Khiết Vy, chuyện ở nhà họ Lâm như thế nào em biết rất rõ ràng. Lời này của em, em có thế thế, ngay cả Lâm Khiết Vy, vì ở bên ngoài ngoại tình cho nên mới bị vị hôn phu của chị ta ghét bỏ, khiến nhà họ Tạ phải tới cửa từ hôn! Lâm Khiết Vy, chị có dám đứng ra đối chất với tôi không?"
Lâm Khiết Vy tức giận đến mức cả người run rẩy.
Chuyện bí mật của dòng họ, cứ như vậy mà bị Lâm Phi Diệp công khai ra ngoài một cách nhẹ nhàng như vậy! Ông nội suốt ngày nhắc nhở, chuyện xấu trong nhà không được phép để lộ ra ngoài, ngay cả chuyện xảy ra ở cửa thôi, đóng cửa nói nhau thế nào cũng được, nhưng ra ngoài thì không được phép hé nửa lời. Nhưng Lâm Phi Diệp coi lời ông nói là cái gì? Còn bóc mẽ cô ngay trước mặt mọi người.
Lâm Khiết Vy ức chế trừng mắt nhìn Lâm Phi Diệp, không nói lời nào.
Cô có thể nói gì nữa chứ? Nói là cô bị oan sao? Nhưng nhà họ Tạ từ hôn là sự thật, cô lên giường cũng với một người đàn ông xa lạ cũng là sự thật! Coi như cô là người bị hại đi nữa, cô cũng không có cách nào để tranh luận lại với người ta.
Phó hiệu trưởng tức giận, quát to: "Lâm Khiết Vy! Chuyện mà em họ em nói có đúng là thật không? Em mở miệng ra nói cho tôi nghe một câu xem nào!"
Hàm răng trắng bóng của Lâm Khiết Vy dùng sức cắn môi, sắc mặt trắng bệch, hứng hết những ánh mắt dò xét của các bạn học, khó chịu như ngồi trên bàn chông.
Từng ánh mắt kia dường như lưỡi dao sắc nhọn, xẻo từng miếng thịt của cô, khiến cho lòng tự trọng của cô như bị giẫm đạp thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Thúy Lan cười nhẹ một cái, trấn an: "Hiệu trưởng, không cần phải ép Lâm Khiết Vy như vậy, trong chuyện này con bé đã phải chịu trừng phạt rồi, bây giờ có lẽ cũng đang rất hối hận, thầy đừng truy cứu nữa, dù sao đó cũng là cuộc sống riêng tư của con bé"
Lời nói này của anh ta, không khác gì gián tiếp xác nhận những gì Lâm Phi Diệp vừa nói.
Sắc mặt Phó hiệu trưởng tái đi: “Hay lắm Lâm Khiết Vy, em đúng là một người đạo đức giả, vừa nãy còn định qua mặt Hiệu trưởng, hóa ra em lai sa đọa như thế! Thân là một sinh viên của trường mà lại không biết kiềm chế bản thân, làm bẩn thanh danh của trường! Chỉ cần em còn ở trong trường một ngày, thì em vẫn còn là sinh viên, trường học có trách nhiệm giám sát và giáo dục em! Đối với một cá nhân có những hành vi không thể chấp nhận được như em, trường học không thể dễ dàng tha thứ được! Tôi tuyên bố, vì vấn đề tác phong, nên khai trừ Lâm Khiết Vy ra khỏi trường!"
Trời ạ!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không ai nghĩ tới hình phạt lại nghiêm trọng như vậy, cứ xử phạt theo những lỗi nặng bình thường là được rồi, không ngờ là còn bị đuổi học luôn?
Ngay cả Lâm Khiết Vy cũng không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, cô mờ mịt, vội vàng đứng lên, nhanh chóng nói: "Hiệu trường, trong chuyện này em bị oan! Em xin thầy hãy nghe một mình em trình bày thôi đã!"
"Nghe cái gì mà nghe, tôi không có thời gian nghe cô nói lảm nhảm lung tung, người làm Hiệu trưởng này vô cùng trong sạch liêm chính, cô đừng có mơ mà dụ dỗ tôi!"
Tất cả mọi người náo loạn như ong vỡ tổ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ, Lâm Khiết Vy đã trở thành một chiếc xe buýt công cộng, ai cũng có thể lên, vô cùng bẩn."
Cái gì mà hoa khôi trường học, cái gì mà mỹ nữ xinh đẹp, thì ra lại là một cái cống thoát nước mà thôi.
Hứa Tịnh tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, cơ thể to lớn đứng lên, bảo vệ Lâm Khiết Vy trong lòng, không phục nói: "Hiệu trưởng không có quyền tùy tiện khai trừ một sinh viên! Làm như vậy là trái với quy trình của một trường học! Theo quy định, lúc khai trừ một sinh viên thì nhất định phải thông qua việc bỏ phiếu quyết định của ban giám hiệu! Phó hiệu trưởng, chỉ một mình thầy nói thì không tính! Trường học không phải chỉ có một mình thấy được quyết định!"
Phó hiệu trưởng bị người khác khiêu khích uy quyền đột nhiên đứng lên: "Hay lắm, còn có đồng bọn nữa đúng không? Lâm Khiết Vy là một người phóng đãng, thì đồng bọn của cô ta cũng chẳng có gì tốt! Cô còn đi lo chuyện bao đồng nữa thì tôi sẽ khai trừ cả cô luôn!"
Hứa Tịnh hất cằm, hùng hổ khí thế nói: “Ông dám không? Ông thử khai trừ đi cho tôi xem? Tôi tố cáo ông lên Bộ Giáo dục!" Phó hiệu trưởng tức đến mức cả người run rẩy: “Mau, bảo vệ đâu! Mấy người mau vào đuổi Lâm Khiết Vy và đồng bọn của cô ta ra ngoài đi! Đuổi ra ngoài đi!"
Mấy người bảo vệ chạy tới, muốn cưỡng ép Lâm Khiết Vy, nhưng bị Lâm
Khiết Vy hung hăng vùng ra.
Lâm Khiết Vy ngẩng cao đầu, khinh bỉ nói: “Tôi tự đi!"
Hứa Tịnh cũng theo sát cô, kêu: "Khiết Vy, tớ đi theo cậu! Tớ muốn xem xem ai dám tùy tiện khai trừ sinh viên!"
Hai cô gái một béo một gầy sóng vai đi ra ngoài.
Vốn là một buổi diễn thuyết tốt nghiệp của những sinh viên ưu tú, cuối cùng lại thành ra như thế này, đúng là khiến người khác bất ngờ.
Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh đi ra khỏi phòng học, bước xuống bậc thang, ánh nắng bên ngoài nóng như lửa, đột nhiên bị ánh sáng chói lòa chiếu xuống, Lâm Khiết Vy cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể vốn không còn sức lực dường như bị rút mất sức sống, lảo đảo té ngã trên mặt đất.
"Khiết Vy! Cậu có sao không?" Hứa Tịnh cuống cuồng đỡ lấy Lâm Khiết Vy, bàn tay mập mạp đặt lên trán cô, tất cả đều là mồ hôi, thậm chí còn là mồ hôi lạnh: “Có phải là cậu bị bệnh rồi không? Tớ đưa cậu đến gặp bác sĩ!"
Lâm Khiết Vy yếu đuối lắc đầu, đột nhiên ôm đầu gối khóc òa lên. Vừa nãy sự kiên cường khi đối mặt với thầy Hiệu trưởng chỉ là giả vờ, cô chỉ không muốn bị người khác nhìn thấy sự yếu kém của mình mà thôi.
Làm sao bây giờ? Bị khai trừ rồi, sau này cô phải sống thế nào đây?
Không có bằng tốt nghiệp, thì công việc y tá thực tập của cô ở bệnh viện bây giờ cũng không làm được, trên con đường theo đuổi nghề y này, coi như cô đã hoàn toàn bị loại ra ngoài. Không tìm được một công việc tốt, sao cô có thể nuôi được em trai?
Càng nghĩ lại càng thấy thê lương, càng nghĩ lại càng thấy bất lực, cô càng khóc thê thảm hơn.
Hứa Tịnh ngồi sát bên cạnh cô trên bậc thang, không biết nên an ủi, khuyên bảo bạn mình thế nào, không nhịn được mà hốc mắt cũng đỏ hoe.
"Tớ xong rồi, Hứa Tịnh, đời tớ coi như xong rồi, không còn hi vọng gì nữa rồi. Một khi bị đuổi khỏi trường học, thì tớ đừng nghĩ đến chuyện có thể làm việc trong bệnh viện." Trên mặt Lâm Khiết Vy toàn là nước mắt, nghẹn ngào nhìn Hứa Tịnh.
Chỉ có Hứa Tịnh biết, một người bị người nhà coi như rác rưởi như Lâm Khiết Vy thích nghề y này đến mức nào. Coi như không thể làm bác sĩ, thì cô cũng tình nguyện làm một y tá, chỉ cần có thể tiếp xúc với y học, thì cô đã rất hạnh phúc và vui vẻ.
Hứa Tịnh ôm lấy vai Lâm Khiết Vy, vắt óc nghĩ biện pháp: "Đừng sợ, còn có tớ mà! Chúng ta không làm ở bệnh viện, thì đến siêu thị của bố tớ làm việc cũng được, tớ bảo bố tớ trả lương cao cho cậu, để cậu lên làm quản lý! Chắc chắn là cậu có thể nuôi được em trai mình!"
"Ngay cả chuyện mà Lâm Phi Diệp nói tớ còn chưa nói cho cậu..."
"Ui dào, nói cái gì thế, Khiết Vy, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cậu thế nào thì tớ cũng ủng hộ cậu. A, đám người làm gì vậy? Wow, người đàn ông ở giữa nhìn rất đẹp trai nhé! Còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh nữa! Trời đất ạ, tớ không chịu nổi nữa, tớ sắp chảy máu mũi rồi, có giấy không cho tớ một tờ đi!"
Hứa Tịnh si mê nhìn theo một hướng, cả người gần như nhũn ra.
Lâm Khiết Vy cũng nhìn theo cô ấy, rồi lập tức sửng sốt.
Như mặt trăng được các vì sao vây quanh, người đàn ông tuấn tú đi giữa cả đám người đó không phải Mạc Lâm Kiêu sao?
Đôi chân dài, vòng eo rắn chắc, cùng với khuôn mặt đẹp đến khó thở kia, nhìn anh hoàn mỹ đến mức khiến người khác phải oán trách.
Chỉ cần anh xuất hiện, trời đất như ảm đạm đi, trăm hoa cũng chỉ làm nền cho anh, anh giống như một vị vua không ngai, cao quý và bí ẩn, cho dù gương mặt anh lạnh lùng, không bao giờ chịu cười một cái, nhưng vẫn không thể ngăn lại được sự quyến rũ của anh.
Hiệu trưởng đứng đầu trường học bày ra một nụ cười nịnh nọt, đi theo bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, như một thằng hề, dáng vẻ cố gắng nịnh bợ Mạc Lâm Kiêu kia khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương