Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 38: Phải nhớ ân tình để trả
Đổi chủ đề nhanh như vậy, Lâm Khiết Vy hơi không theo kịp, mờ mịt lắc đầu: "Tại sao ạ?"
"Vì em đấy. Bởi vì em làm việc ở trong bệnh viện này, cho nên anh mới tới đây."
Hạ Đình Sâm cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt của cô, thấp giọng chậm rãi nhả ra từng chữ, giống như rượu vang thuần vị, vô cùng quyến rũ.
Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc mồm. Cô từ nhỏ đến lớn, đã được con trai tỏ tình vô số lần, lần nào cô cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng cô thật sự không ngờ rằng, đàn anh Hạ Đình Sâm mà cô luôn luôn hâm mộ cũng sẽ đột nhiên xuất hiện giọng nói như thế này. Cô chỉ biết trợn tròn mắt.
Hạ Đình Sâm thoài mái cười một tiếng: “Nhìn xem em sợ hãi chưa kìa, anh cũng không phải yêu ma quỷ quái gì. Được rồi, không đùa giỡn với em nữa, tối nay em có dự định gì chưa?"
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng vuốt ngực, nhẹ nhàng thở ra. May mà là trò đùa, nếu là thật, cô thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải. Loại người sao trên trời như Hạ Đình Sâm không nên tùy tiện coi trọng cô, một con người tài giỏi như vậy chỉ thích hợp để cho Lâm Khiết Vy hâm mộ, noi theo.
Lâm Khiết Vy khôi phục vẻ tự nhiên, cười xán lạn: "Chưa có dự định gì ạ, đàn anh Sâm định làm gì rồi sao?" Còn phải luôn nhớ đến ơn nghĩa của anh ta, cô phải báo đáp ơn tìm hộ lý và chăm sóc em trai. Cô không thích nhất là nợ ân tình của người khác, chỉ cần còn nợ là cô vẫn ngủ không yên.
"Có một quán ăn nhỏ nấu ăn rất ngon. Những năm anh ra nước ngoài. thật sự rất nhớ hương vị đồ ăn chỗ đó. Tối nay cùng nhau đi nếm thử đi."
"Được rồi, đàn anh Sâm nhớ là không được tranh với em đấy, nhất định phải để cho em tính tiền!"
Hạ Đình Sâm mỉm cười gật gật đầu: "Có thể có cơ hội được em bao một chầu, đàn anh đây làm sao bỏ lỡ được. Tan làm rồi chúng ta sang đó, anh sẽ gửi trước định vị qua điện thoại em.
Kim Ngọc tức giận đến mức sắp cào hỏng tường. Trong tay cô tôi bưng một cái hộp giữ tươi, bên trong những quả anh đào đã được rửa sạch sẽ. Lúc đầu cô tôi định đến đây đưa cho Hạ Đình Sâm, rút ngắn mối quan hệ giữa hai người, ai ngờ lại thấy được hai người Hạ Đình Sâm và Lâm Khiết Vy thân thiết trò chuyện không hề giữ kẽ.
Trong lòng cô tôi như xuất hiện một biển giấm.
Con điểm Lâm Khiết Vy! Cô ỷ vào khuôn mặt hồ ly tinh đó của cô mà đi quyến rũ đàn ông khắp nơi. Hạ Đình Sâm là của tôi! Cô là cái thá gì mà cũng dám tranh giành với tôi?
Kim Ngọc đang chuẩn bị đi qua tìm Lâm Khiết Vy náo loạn một trận,
nhưng vai cô tôi lại bị một người đứng ở phía sau giữ lại. Quay đầu nhìn lại, là
Lâm Thúy Lan mặc trang phục bác sĩ.
"Cô làm cái gì vậy? Đừng cản tôi! Làm sao, sợ tôi đi qua đó xé nát mặt của em gái họ cô à? Đừng mơ bảo vệ cho em gái của cô! Hừ!" Lâm Thúy Lan nhìn thoáng qua đôi nam nữ đã đi xa, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta phải buông lỏng phòng vệ: "Tôi là người như thế nào cô còn chưa biết à, chỉ làm những chuyện có lợi cho mình."
Mặt mũi Kim Ngọc tràn đầy vẻ tức giận: “Vậy sao cô còn không buông tôi ra!"
"Tôi sợ cô quá xúc động, lại đẩy Hạ Đình Sâm đến bên người khác."
Kim Ngọc giật mình: "Ý cô là sao?"
"Nếu cô xông qua đó, mắng mỏ chửi bởi Lâm Khiết Vy một chập. Trong lòng Hạ Đình Sâm cũng sẽ chỉ xem cô như một con mụ vô lý. Mà Khiết Vy nhà bọn tôi thì sao, chuyện cô ta giỏi nhất là đóng vai người bị hại tội nghiệp. Đến lúc đó cô ta khóc lóc tội nghiệp như thế, chẳng lẽ Hạ Đình Sâm sẽ không xem cô ta như bảo bối, ôm vào trong ngực hỏi han ân cần à?"
Lâm Thúy Lan nói như vậy, dường như Kim Ngọc nghe xong còn có thể tưởng tượng ra cảnh đó, nỗi hận càng nhiều thêm, cô ta nghiến răng ác độc nói: "Vậy cô nói thử xem tôi nên làm như thế nào đây?"
Lâm Thủy Lan cười sâu xa: "Tôi chỉ phân tích tình huống cho cô một chút thôi. Cũng không phải là giật dây xúi giục cô nên đi đối phó với người ta như thế nào. Chuyện giữa nam nữ với nhau thôi mà, chính cô hãy dành chút thời gian suy ngẫm lại nên làm thế nào bây giờ đi. Tôi còn phải làm việc, đi trước nhé."
Lâm Khiết Vy tiếp tục ở với em trai ở trong phòng bệnh. Thời gian trôi qua nhanh chóng, lập tức đã tới lúc các bác sĩ xong việc. Hạ Đình Sâm đã thay xong quần áo gõ cửa tiến vào trong, khích lệ Lâm Liên Hoài một chút rồi nhìn Lâm Khiết Vy cười, dịu dàng nói: “Em đã nói sẽ mời cơm rồi nhỉ? Anh đói đến nỗi choáng váng rồi."
"Phải chịu đựng, đàn anh. Ví tiền của em đây đã chuẩn bị xong tiền mời cơm rồi. Anh dẫn đường đi!" Lâm Khiết Vy hài hước vỗ vỗ túi tiền, nháy mắt mấy cái với Hạ Đình Sâm,
Lâm Khiết Vy và em trai tạm biệt xong, lại dặn dò Lưu Minh Khang vài điều rồi mới đi theo Hạ Đình Sâm.
Xe của Hạ Đình Sâm vẫn còn đang sửa nên anh tạm thời đổi sang một chiếc xe đua. Chiếc xe ô tô hầm hố dường như hơi không hợp với khí chất dịu dàng như ngọc của Hạ Đình Sâm.
Lâm Khiết Vy ngồi lên ghế lái phụ, hơi buồn cười: "Xe này là của anh à?"
Hạ Đình Sâm hiểu ý của Lâm Khiết Vy, dang hai tay ra làm bộ như mình là hổ, ra vẻ với Lâm Khiết Vy: "Thế nào, em không biết anh cũng là một người rất hung dữ à."
Lâm Khiết Vy bị anh trêu, bật cười ha.
Vào thời điểm xui xẻo như hôm này mà còn có thể bật cười, thật sự là rất
hiếm khi. Hạ Đình Sâm khởi động ô tô: "Đừng trông anh hào hoa phong nhã mà lầm, thật ra anh cũng rất thích những thứ mạo hiểm. Chiếc xe này mang đi đua rất vui. Em phải hiểu anh nhiều hơn, anh không phải chỉ là một tên bác sĩ ngoại khoa nhàm chán như vậy đâu nha."
Hạ Đình Sâm ổn định lái xe, lái thẳng đến Tiêu Dao Quán.
Ngoài cửa Tiêu Dao Quán đã có không ít xe xịn đang đậu, chiếc xe này của Hạ Đình Sâm đậu ở đây lại toát lên vẻ thấp kém.
Xem cách trang trí ở nơi đây thì biết ngay đây không phải là nơi người bình thường có thể đi vào. Đi vào trong, cảnh vật hệt như công viên thành phố, phong cảnh như vẽ. Trên các tầng lầu được trang trí theo phong cách khác nhau là các phòng dành cho khách đến thuê.
Một khách phải thuê một phòng đơn, có thể đoán ra là sẽ tốn bao nhiêu
tiền.
Lâm Khiết Vy âm thầm líu lưỡi, đàn anh Sâm quả là một người ác độc, đây thật sự là chặt chém người ta công khai mà. Người phục vụ đứng ở cửa rất nhiệt tình: "Là cậu Sâm đấy à, lâu quá
không gặp cậu. Nghe nói là cậu đã đi du học nước ngoài, lần này về hẳn rồi à?"
Xem ra Hạ Đình Sâm rất quen thuộc với nơi này, anh tùy ý gật đầu: “Vừa mới về nước. Tôi đã đặt canh vi cá mập từ trước, nấu sắp xong chưa vậy?"
"Vừa nhận được của cậu tôi đã cho nấu ngay rồi. Tất cả đều là nguyên liệu tươi ngon nhất, sau khi đụn dưới lửa nhỏ là có thể bưng lên cho cậu dùng rồi."
Lâm Khiết Vy đi theo bên người Hạ Đình Sâm. Sau khi nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong lòng càng thêm nặng nề. Xong đời rồi, canh mắc như vậy, chắc hẳn ví tiền của cô sẽ ngay lập tức xẹp xuống.
Lâm Khiết Vy và Hạ Đình Sâm tiến vào, không biết sau đó bên ngoài cửa Tiêu Dao Quán bắt đầu vội vã cuống cuồng chuẩn bị. Dường như là tất cả nhân viên phục vụ đều chạy ra ngoài cửa, đứng thật chỉnh tề.
Nghe nói là cậu Kiêu đi đến dùng bữa ở đây. Giám đốc của Tiêu Dao Quán cũng tự mình ra chào đón Mạc Lâm Kiêu đến.
Rất nhiều chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại, Trần Kiệt mở cửa, đón Mạc Lâm Kiêu mặc đồ vest đơn giản xuống.
Phùng Thiên Long bước xuống từ cỗ xe xịn, đậu ở đối diện, anh ta cười hào sảng: "Anh nói này Lâm Kiêu, hôm nay coi như được hưởng chút ánh sáng của cậu. Chỗ này lúc nào cũng được đặt trước hết chỗ. Anh phải nhờ tên cậu mới thuê được phòng. Cậu nói thử xem mấy người này mắt chó coi thường người khác như thế nào. Chẳng lẽ anh đây chênh lệch rất nhiều so với cậu à."
Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt đánh trả: "Không phải anh so với em chênh lệch rất nhiều mà là không thể sò, không cùng đẳng cấp."
Hai người châm chọc móc mia nhau, dẫn theo một đống cấp dưới và vệ sĩ đi vào bên trong.
"Vì em đấy. Bởi vì em làm việc ở trong bệnh viện này, cho nên anh mới tới đây."
Hạ Đình Sâm cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt của cô, thấp giọng chậm rãi nhả ra từng chữ, giống như rượu vang thuần vị, vô cùng quyến rũ.
Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc mồm. Cô từ nhỏ đến lớn, đã được con trai tỏ tình vô số lần, lần nào cô cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng cô thật sự không ngờ rằng, đàn anh Hạ Đình Sâm mà cô luôn luôn hâm mộ cũng sẽ đột nhiên xuất hiện giọng nói như thế này. Cô chỉ biết trợn tròn mắt.
Hạ Đình Sâm thoài mái cười một tiếng: “Nhìn xem em sợ hãi chưa kìa, anh cũng không phải yêu ma quỷ quái gì. Được rồi, không đùa giỡn với em nữa, tối nay em có dự định gì chưa?"
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng vuốt ngực, nhẹ nhàng thở ra. May mà là trò đùa, nếu là thật, cô thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải. Loại người sao trên trời như Hạ Đình Sâm không nên tùy tiện coi trọng cô, một con người tài giỏi như vậy chỉ thích hợp để cho Lâm Khiết Vy hâm mộ, noi theo.
Lâm Khiết Vy khôi phục vẻ tự nhiên, cười xán lạn: "Chưa có dự định gì ạ, đàn anh Sâm định làm gì rồi sao?" Còn phải luôn nhớ đến ơn nghĩa của anh ta, cô phải báo đáp ơn tìm hộ lý và chăm sóc em trai. Cô không thích nhất là nợ ân tình của người khác, chỉ cần còn nợ là cô vẫn ngủ không yên.
"Có một quán ăn nhỏ nấu ăn rất ngon. Những năm anh ra nước ngoài. thật sự rất nhớ hương vị đồ ăn chỗ đó. Tối nay cùng nhau đi nếm thử đi."
"Được rồi, đàn anh Sâm nhớ là không được tranh với em đấy, nhất định phải để cho em tính tiền!"
Hạ Đình Sâm mỉm cười gật gật đầu: "Có thể có cơ hội được em bao một chầu, đàn anh đây làm sao bỏ lỡ được. Tan làm rồi chúng ta sang đó, anh sẽ gửi trước định vị qua điện thoại em.
Kim Ngọc tức giận đến mức sắp cào hỏng tường. Trong tay cô tôi bưng một cái hộp giữ tươi, bên trong những quả anh đào đã được rửa sạch sẽ. Lúc đầu cô tôi định đến đây đưa cho Hạ Đình Sâm, rút ngắn mối quan hệ giữa hai người, ai ngờ lại thấy được hai người Hạ Đình Sâm và Lâm Khiết Vy thân thiết trò chuyện không hề giữ kẽ.
Trong lòng cô tôi như xuất hiện một biển giấm.
Con điểm Lâm Khiết Vy! Cô ỷ vào khuôn mặt hồ ly tinh đó của cô mà đi quyến rũ đàn ông khắp nơi. Hạ Đình Sâm là của tôi! Cô là cái thá gì mà cũng dám tranh giành với tôi?
Kim Ngọc đang chuẩn bị đi qua tìm Lâm Khiết Vy náo loạn một trận,
nhưng vai cô tôi lại bị một người đứng ở phía sau giữ lại. Quay đầu nhìn lại, là
Lâm Thúy Lan mặc trang phục bác sĩ.
"Cô làm cái gì vậy? Đừng cản tôi! Làm sao, sợ tôi đi qua đó xé nát mặt của em gái họ cô à? Đừng mơ bảo vệ cho em gái của cô! Hừ!" Lâm Thúy Lan nhìn thoáng qua đôi nam nữ đã đi xa, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta phải buông lỏng phòng vệ: "Tôi là người như thế nào cô còn chưa biết à, chỉ làm những chuyện có lợi cho mình."
Mặt mũi Kim Ngọc tràn đầy vẻ tức giận: “Vậy sao cô còn không buông tôi ra!"
"Tôi sợ cô quá xúc động, lại đẩy Hạ Đình Sâm đến bên người khác."
Kim Ngọc giật mình: "Ý cô là sao?"
"Nếu cô xông qua đó, mắng mỏ chửi bởi Lâm Khiết Vy một chập. Trong lòng Hạ Đình Sâm cũng sẽ chỉ xem cô như một con mụ vô lý. Mà Khiết Vy nhà bọn tôi thì sao, chuyện cô ta giỏi nhất là đóng vai người bị hại tội nghiệp. Đến lúc đó cô ta khóc lóc tội nghiệp như thế, chẳng lẽ Hạ Đình Sâm sẽ không xem cô ta như bảo bối, ôm vào trong ngực hỏi han ân cần à?"
Lâm Thúy Lan nói như vậy, dường như Kim Ngọc nghe xong còn có thể tưởng tượng ra cảnh đó, nỗi hận càng nhiều thêm, cô ta nghiến răng ác độc nói: "Vậy cô nói thử xem tôi nên làm như thế nào đây?"
Lâm Thủy Lan cười sâu xa: "Tôi chỉ phân tích tình huống cho cô một chút thôi. Cũng không phải là giật dây xúi giục cô nên đi đối phó với người ta như thế nào. Chuyện giữa nam nữ với nhau thôi mà, chính cô hãy dành chút thời gian suy ngẫm lại nên làm thế nào bây giờ đi. Tôi còn phải làm việc, đi trước nhé."
Lâm Khiết Vy tiếp tục ở với em trai ở trong phòng bệnh. Thời gian trôi qua nhanh chóng, lập tức đã tới lúc các bác sĩ xong việc. Hạ Đình Sâm đã thay xong quần áo gõ cửa tiến vào trong, khích lệ Lâm Liên Hoài một chút rồi nhìn Lâm Khiết Vy cười, dịu dàng nói: “Em đã nói sẽ mời cơm rồi nhỉ? Anh đói đến nỗi choáng váng rồi."
"Phải chịu đựng, đàn anh. Ví tiền của em đây đã chuẩn bị xong tiền mời cơm rồi. Anh dẫn đường đi!" Lâm Khiết Vy hài hước vỗ vỗ túi tiền, nháy mắt mấy cái với Hạ Đình Sâm,
Lâm Khiết Vy và em trai tạm biệt xong, lại dặn dò Lưu Minh Khang vài điều rồi mới đi theo Hạ Đình Sâm.
Xe của Hạ Đình Sâm vẫn còn đang sửa nên anh tạm thời đổi sang một chiếc xe đua. Chiếc xe ô tô hầm hố dường như hơi không hợp với khí chất dịu dàng như ngọc của Hạ Đình Sâm.
Lâm Khiết Vy ngồi lên ghế lái phụ, hơi buồn cười: "Xe này là của anh à?"
Hạ Đình Sâm hiểu ý của Lâm Khiết Vy, dang hai tay ra làm bộ như mình là hổ, ra vẻ với Lâm Khiết Vy: "Thế nào, em không biết anh cũng là một người rất hung dữ à."
Lâm Khiết Vy bị anh trêu, bật cười ha.
Vào thời điểm xui xẻo như hôm này mà còn có thể bật cười, thật sự là rất
hiếm khi. Hạ Đình Sâm khởi động ô tô: "Đừng trông anh hào hoa phong nhã mà lầm, thật ra anh cũng rất thích những thứ mạo hiểm. Chiếc xe này mang đi đua rất vui. Em phải hiểu anh nhiều hơn, anh không phải chỉ là một tên bác sĩ ngoại khoa nhàm chán như vậy đâu nha."
Hạ Đình Sâm ổn định lái xe, lái thẳng đến Tiêu Dao Quán.
Ngoài cửa Tiêu Dao Quán đã có không ít xe xịn đang đậu, chiếc xe này của Hạ Đình Sâm đậu ở đây lại toát lên vẻ thấp kém.
Xem cách trang trí ở nơi đây thì biết ngay đây không phải là nơi người bình thường có thể đi vào. Đi vào trong, cảnh vật hệt như công viên thành phố, phong cảnh như vẽ. Trên các tầng lầu được trang trí theo phong cách khác nhau là các phòng dành cho khách đến thuê.
Một khách phải thuê một phòng đơn, có thể đoán ra là sẽ tốn bao nhiêu
tiền.
Lâm Khiết Vy âm thầm líu lưỡi, đàn anh Sâm quả là một người ác độc, đây thật sự là chặt chém người ta công khai mà. Người phục vụ đứng ở cửa rất nhiệt tình: "Là cậu Sâm đấy à, lâu quá
không gặp cậu. Nghe nói là cậu đã đi du học nước ngoài, lần này về hẳn rồi à?"
Xem ra Hạ Đình Sâm rất quen thuộc với nơi này, anh tùy ý gật đầu: “Vừa mới về nước. Tôi đã đặt canh vi cá mập từ trước, nấu sắp xong chưa vậy?"
"Vừa nhận được của cậu tôi đã cho nấu ngay rồi. Tất cả đều là nguyên liệu tươi ngon nhất, sau khi đụn dưới lửa nhỏ là có thể bưng lên cho cậu dùng rồi."
Lâm Khiết Vy đi theo bên người Hạ Đình Sâm. Sau khi nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong lòng càng thêm nặng nề. Xong đời rồi, canh mắc như vậy, chắc hẳn ví tiền của cô sẽ ngay lập tức xẹp xuống.
Lâm Khiết Vy và Hạ Đình Sâm tiến vào, không biết sau đó bên ngoài cửa Tiêu Dao Quán bắt đầu vội vã cuống cuồng chuẩn bị. Dường như là tất cả nhân viên phục vụ đều chạy ra ngoài cửa, đứng thật chỉnh tề.
Nghe nói là cậu Kiêu đi đến dùng bữa ở đây. Giám đốc của Tiêu Dao Quán cũng tự mình ra chào đón Mạc Lâm Kiêu đến.
Rất nhiều chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại, Trần Kiệt mở cửa, đón Mạc Lâm Kiêu mặc đồ vest đơn giản xuống.
Phùng Thiên Long bước xuống từ cỗ xe xịn, đậu ở đối diện, anh ta cười hào sảng: "Anh nói này Lâm Kiêu, hôm nay coi như được hưởng chút ánh sáng của cậu. Chỗ này lúc nào cũng được đặt trước hết chỗ. Anh phải nhờ tên cậu mới thuê được phòng. Cậu nói thử xem mấy người này mắt chó coi thường người khác như thế nào. Chẳng lẽ anh đây chênh lệch rất nhiều so với cậu à."
Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt đánh trả: "Không phải anh so với em chênh lệch rất nhiều mà là không thể sò, không cùng đẳng cấp."
Hai người châm chọc móc mia nhau, dẫn theo một đống cấp dưới và vệ sĩ đi vào bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương