Yêu Qua Mạng Với Hot boy Trường Và Cái Kết
Chương 32: Điếc không sợ súng
(Edit: Dii)
Câu này vừa dứt, Kỷ Tô lập tức tỉnh táo lại.
Chưa đụng tường nam chẳng quay đầu, đây là câu cậu từng dùng thân phận Manh Manh nói với Cố Chiêu.
Kỷ Tô ổn định tâm lý, cố sức rút ngón tay mình về.
Lần này đã rút về được, chỉ là giật hơi mạnh, bất cẩn khiến cả người cậu ngửa ra sau.
Kỷ Tô giật mình kêu lên, may sao có một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy eo kéo cậu về.
Hai cơ thể cùng ngã xuống ghế sô pha mềm mại, trong phút chốc cả hai cùng bất động.
Trán của Kỷ Tô kề lên lồng ngực rắn chắc, tiếng tim đập dữ dội xuyên qua da thịt truyền vào huyết dịch, chảy vào tứ chi và xương cốt, cuối cùng tụ về nơi trái tim cậu.
Nhịp đập đôi tim bắt đầu cộng hưởng.
Cố Chiêu hít sâu một hơi, giơ tay vỗ lên tấm lưng gầy gò.
Kỷ Tô lập tức nảy lên như bị điện giật. Cậu đẩy hắn ra rồi lùi cách sô pha vài bước: "Tôi về ký túc xá đây, cậu tự chăm sóc bản thân nhé!"
Nói xong, Kỷ Tô xoay người chạy nhanh về phía cửa.
Nhưng Cố Chiêu ra tay còn nhanh hơn cậu. Hắn y như con báo săn thủ thế sẵn sàng tấn công, chặn đường cậu bằng tốc độ nhanh như chớp.
Kỷ Tô liên tục lùi về sau vài bước: "Sao, sao thế?"
"Muộn quá rồi, một mình cậu về không an toàn." Cố Chiêu rũ đôi mắt trầm lặng nhìn cậu chăm chú, "Tối nay tôi ngủ ở sô pha, cậu ngủ trên giường."
Kỷ Tô không tiến cũng chẳng lùi được, chỉ đành thỏa hiệp: "Vậy... vậy tôi đi tắm trước."
Cậu lại xoay người chạy thẳng về phía phòng ngủ, nhốt bản thân vào phòng tắm, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang hỗn loạn.
Quá đường đột, sao tự dưng Cố Chiêu lại tỏ tình với cậu?
Một tên trai thẳng kỳ thị đồng tính, sao đột nhiên lại thích người cùng giới tính với mình?
Không đúng...
Kỷ Tô nhíu mày nhìn vào mặt mình ở trong gương.
Người mà Cố Chiêu thích, thật sự là cậu sao?
Hôm đó mọi người ngồi trong nhà ăn, mẫu người lý tưởng mà Cố Chiêu miêu tả rõ ràng là kể dựa trên hình tượng của Manh Manh.
Nhưng Manh Manh không hề có thật, Manh Manh do cậu bịa ra mà thôi.
Cho nên, đêm nay Cố Chiêu coi cậu là Manh Manh rồi tỏ tình sao?
Huyết dịch sôi sục dần dịu đi, lý trí lại quay về lần nữa.
Sau khi tắm xong, Kỷ Tô bước ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Cố Chiêu đã nằm trên sô pha ngủ mất rồi.
Cậu khẽ khàng đi qua nhấc chiếc chăn mỏng vắt trên sô pha, cẩn thận đắp lên thân hình cao lớn kia.
Lại còn cứng miệng bảo không say, rõ ràng đã say ngất rồi.
Kỷ Tô nằm lên giường chuẩn bị tắt đèn, đột nhiên nhớ ra Cố Chiêu nói thích để đèn khi ngủ, thế là cậu chừa lại cây đèn ở đầu giường.
Thế này thì nếu nửa đêm hắn thức dậy cũng không đến nỗi phải mò mẫm trong bóng tối.
Kỷ Tô nhắm mắt lại, chuẩn bị an giấc.
Một lúc sau, cậu trở mình.
Dù lý trí biết rằng những câu nói ấy không dành cho bản thân, nhưng giọng nói trầm thấp gợi cảm kia vẫn liên tục vang lên trong đầu.
"Bởi vì tôi thích cậu."
"Đương nhiên cậu có thể từ chối tôi, một lần rồi hai lần, trăm lần rồi nghìn lần. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ chỉ vì lời chối từ của cậu."
...
Kỷ Tô giơ tay che lỗ tai lại, muốn dùng việc đếm cừu để ngăn giọng nói đang tác oai tác quái trong đầu.
*
Sáng hôm sau, khi Kỷ Tô tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, cậu phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình mình.
Cậu từ từ nhớ lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra vào tối qua, vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Kỷ Tô xuống giường rửa mặt xong xuôi, sau đó len lén mở cửa thò đầu nhìn ra phòng khách.
Cố Chiêu đang ngồi trước bàn ăn, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cầm ly thủy tinh uống nước.
Kỷ Tô dựa sau cánh cửa do dự, giọng nói cậu nghe thấy trong mơ cả đêm hôm qua chợt vang lên rất rõ ràng bên tai cậu.
"Dậy rồi à?" Cố Chiêu còn chẳng thèm ngước mắt, "Qua đây ăn sáng đi."
Kỷ Tô cắn môi dưới, vờ như chẳng có chuyện gì mà đi qua: "Chào buổi sáng."
Cố Chiêu ngước lên: "Chào buổi sáng."
Hắn vẫn biểu hiện như mọi khi, Kỷ Tô thầm thở phào một hơi.
Tuy rằng trong lòng vẫn thấy lấn cấn khó giải thích được, nhưng chút khác thường ấy đã bị cậu cố gắng lờ đi.
Có lẽ tối qua Cố Chiêu uống say thật, lời hắn nói hẳn là không đáng tin.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau về trường học.
Tòa nhà dạy học của khoa Kiến trúc và khoa Luật không nằm cùng hướng, Cố Chiêu đưa cậu đến lối vào tòa dạy học: "Trưa nay ăn cơm chung không?"
"À thì..." Kỷ Tô hơi do dự, thử hỏi dò: "Cậu có còn nhớ, đêm qua cậu uống say không?"
"Không say." Cố Chiêu nhìn cậu, nói với vẻ điềm nhiên, "Tôi vẫn nhớ mỗi một chữ mình nói ra, đặc biệt là ba chữ tôi thích cậu."
Kỷ Tô: "!"
Cố Chiêu giơ tay chỉnh cổ áo sơ mi lại giúp cậu một cách rất tự nhiên: "Vào học đi, lát nữa gặp."
Tay chân của Kỷ Tô cứng đờ, cậu xoay người bước từng bước lên bậc tam cấp.
Cả một buổi chiều, đầu óc cậu cứ lơ lửng trên mây.
Trạng thái mất tập trung này nhanh chóng bị Kiều Cẩm phát hiện.
"Tô Tô, cậu sao vậy?" Sau khi hết tiết, Kiều Cẩm sáp lại hỏi han: "Sao nguyên một buổi sáng cậu cứ mất hồn mất vía thế?"
Kỷ Tô ngập ngừng: "Tôi..."
"Rốt cuộc là làm sao?" Kiều Cẩm giục, "Có phải xảy ra chuyện gì ở nhà Cố Chiêu không?"
Kỷ Tô lắc đầu: "Không có gì, tối qua tôi ngủ không ngon thôi."
Chuyện Cố Chiêu tỏ tình với cậu thật sự quá chấn động, chính bản thân cậu còn chưa gỡ rối được mạch suy nghĩ, nói ra chỉ càng khiến sự việc phức tạp hơn.
Kiều Cẩm cuống lên: "Sao lại ngủ không ngon? Có phải hot boy Cố làm gì cậu không?"
Kỷ Tô: "..."
Kiều Cẩm bắt đầu lay cánh tay cậu: "Nói mau nói mau!"
"Không sao thật mà, đêm qua uống say xong là cậu ấy ngủ ngay." Kỷ Tô tránh nặng tìm nhẹ, đáp qua loa, "Tự tôi bị mất ngủ thôi."
Kiều Cẩm tin cậu: "Thôi được, vậy tối nay cậu ngoan ngoãn ngủ bù đi đấy."
Kỷ Tô hễ nhớ tới có người đang đợi cậu ở nhà ăn là đau đầu: "Giờ tôi muốn về ký túc xá ngủ ngay."
Kiều Cẩm: "Cậu về ký túc đi, tôi mang cơm cho."
Để trốn Cố Chiêu, trưa nay Kỷ Tô không đến nhà ăn ăn cơm.
Tuy nhiên, trốn được một lần chứ không thể trốn được mãi mãi.
Buổi chiều sau khi học xong, Kỷ Tô thu dọn balo bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn chẳng đợi Kiều Cẩm.
Kết quả mới ra khỏi tòa dạy học, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc.
Cố Chiêu đút một tay vào túi đứng dưới bậc tam cấp, biểu cảm thờ ơ nhưng vô cùng ung dung, tựa như tất cả đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Kỷ Tô bước xuống bậc thềm: "Sao cậu biết chiều nay tôi có tiết?"
Cố Chiêu thản nhiên đáp: "Tôi học thuộc thời khóa biểu của cậu."
Kỷ Tô: "..."
Có sức học thời khóa biểu của cậu, vậy sao không học thêm mấy dòng quy định của pháp luật đi?
"Học cho vui thôi." Cố Chiêu như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, "Cũng chẳng có bao nhiêu tiết."
"Gì cơ?" Kỷ Tô không kìm được muốn phả bác: "Rõ ràng lịch học của tôi dày lắm mà."
Cố Chiêu nói theo: "Ừm, dày lắm."
Kỷ Tô cắn môi dưới, lặng lẽ bước nhanh về phía trước.
Cố Chiêu nhấc đôi chân dài, đi vài bước lớn đã bắt kịp cậu.
Đi được một lúc, Kỷ Tô chợt dừng bước, quay mặt lại nhìn hắn: "Cố Chiêu, cậu nghiêm túc chứ?"
Cố Chiêu đáp: "Tôi rất nghiêm túc."
"Nhưng mà..." Kỷ Tô cắn răng, lấy hết can đảm ra nói: "Nhưng cậu từng bảo tôi có thể từ chối."
"Ừm, tôi từng nói vậy." Cố Chiêu đến gần cậu thêm một bước, "Tôi từng nói cậu có thể từ chối, chưa từng nói cậu có thể trốn tôi."
Kỷ Tô vô thức lùi về sau: "Tôi không có trốn..."
"Vậy đừng tránh mặt tôi nữa." Cố Chiêu khóa chặt cậu bằng đôi mắt đen kịt nặng nề, "Cậu không cần trả lời tôi ngay bây giờ, trừ việc biết tôi thích cậu ra, còn lại chúng ta cứ như ngày trước."
Kỷ Tô ngơ ra: "Sao có thể giống được?"
Cố Chiêu hỏi ngược lại: "Sao lại không thể giống?"
Kỷ Tô chớp hàng mi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Tôi là trai thẳng, cậu cũng là trai thẳng, chúng ta không thể ở bên nhau."
"Ồ?" Cố Chiêu hỏi cậu: "Cậu từng quen bạn gái chưa?"
Kỷ Tô: "Chưa."
Cố Chiêu: "Vậy bây giờ cậu có đang thích cô gái nào không?"
Kỷ Tô: "Không có."
Cố Chiêu cười: "Vậy sao cậu biết mình là trai thẳng."
Kỷ Tô: "..."
Cậu quên mất người đang đứng trước mặt mình là sinh viên luật, bất cẩn một cái là rơi vào bẫy logic của đối phương ngay.
"Cậu xem, xác suất đồng tính và dị tính của cậu ít nhất cũng 50 - 50." Cố Chiêu thản nhiên kết luận, "Cho nên, chuyện này không thể trở thành chướng ngại giữa chúng ta."
Kỷ Tô hơi hé miệng, bỗng chốc không biết phải nói gì.
Cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được.
"Đói chưa?" Cố Chiêu giơ tay cầm lấy balo của cậu, "Đi thôi, dẫn cậu đi ăn đồ ngon."
Kỷ Tô cứ thế được dẫn đến một nhà hàng gia đình trong sự mơ hồ.
Cố Chiêu nói giống như khi trước thì đúng là giống khi trước thật, vẫn săn sóc cậu như mọi khi.
Ăn tối xong, hai người sóng vai đi trên đường.
Gió đêm đầu hạ mát mẻ thổi qua khiến đầu óc mơ màng của Kỷ Tô trở nên tỉnh táo hơn.
Không đúng, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng.
Xu hướng tính dục của một người không thể thay đổi nhanh như thế được, Cố Chiêu cũng đâu thể từ trai thẳng kỳ thị đồng tính biến thành đồng tính chỉ trong một đêm.
Chỉ còn một cách giải thích duy nhất, đó là Cố Chiêu chuyển dời tình cảm dành cho Manh Manh lên người cậu, coi cậu thành...
Người thay thế của Manh Manh.
Nếu đã trốn không được, vậy chỉ có nước đổi sách lược khác.
Kỷ Tô hạ quyết tâm, khẽ hỏi: "Cố Chiêu, đêm nay tôi đến nhà cậu ngủ được không?"
Cố Chiêu dừng bước, liếc nhìn cậu: "Cậu chắc chứ?"
"Chắc." Kỷ Tô nhìn thẳng về phía trước, "Tôi nhớ chỗ này gần nhà cậu lắm phải không?"
"Ừm." Cố Chiêu đáp, "Đi thôi."
Cừu con chủ động đến nhà, không lý nào lại nhốt nó ở ngoài cửa.
*
Sáng sớm vừa chạy trối chết khỏi nơi này, giờ lại chủ động quay về.
Có điều lần này Kỷ Tô quay về vì nhiệm vụ.
Cố Chiêu đi ngang qua người cậu, tiến về phòng bếp: "Cậu uống gì không?"
Kỷ Tô mải nghĩ về kế hoạch của mình: "Gì cũng được."
Cố Chiêu mở tủ lạnh ra: "Không có món nào tên gì cũng được."
Kỷ Tô đi qua: "Vậy nước khoáng đi."
Cố Chiêu lấy một chai nước khoáng ra, vặn nắp chai rồi đưa cho cậu: "Tự cậu chơi đi, tôi đi tắm trước."
"Được." Kỷ Tô cầm lấy nước khoáng, "Cậu đi đi."
Thừa dịp Cố Chiêu bận tắm rửa, cậu ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Kiều Cẩm.
Kỷ Tô: [Tiểu Kiều, đêm nay tôi không về đâu.]
Kiều Cẩm: [???]
Kiều Cẩm: [Bạn Kỷ Tô à, gần đây cậu lạ lắm đấy, đếm thử xem mấy đêm cậu không về rồi?]
Kỷ Tô: [Đêm cuối cùng, tôi đảm bảo.]
Kiều Cẩm: [Lại đến nhà Cố Chiêu hả?]
Kỷ Tô: [Ừ...]
Kiều Cẩm: [Tôi thấy gần đây hai cậu lạ lắm, thành thật khai báo đi, rốt cuộc hai người đang thực hiện giao dịch bí mật gì?]
Kỷ Tô: [Không có thật mà.]
Kỷ Tô: [Không nói nữa, cậu ngủ sớm đi.]
Nếu như thuận lợi, sau đêm nay hai người họ có thể trở về hình thức giao lưu bình thường.
Cố Chiêu tắm rất nhanh, chẳng bao lâu đã lau tóc đi ra.
Hắn vẫn mặc chiếc quần thể thao màu xám kia, nửa người trên rắn chắc trần trụi để lộ cơ ngực và cơ bụng.
Kỷ Tô cụp mắt, vờ như không nhìn thấy gì hết.
"Sao lại cúi đầu?" Giọng Cố Chiêu chứa ý cười không rõ ràng, "Cậu là trai thẳng mà, sao không dám nhìn tôi?"
"Ai nói tôi không dám?" Kỷ Tô không chịu thua kém, cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm phải cơ bụng từng múi rõ ràng, ánh mắt kiên định như muốn được vào Đảng.
Cố Chiêu chẳng nói chẳng rằng bước đến trước mặt cậu. Hắn cách cậu ngày càng gần, đường chữ V đẹp đẽ gần như phô bày ra ngay trước mắt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Tô, hình dáng của thứ đáng sợ nào đó mơ hồ hiện ra dưới lớp quần thể thao màu xám.
Kỷ Tô lập tức đầu hàng, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha: "Tôi cũng đi tắm đây."
Cố Chiêu đứng đằng sau cậu, cười một tiếng đầy khó hiểu.
Kỷ Tô đóng cửa phòng tắm, cởi quần áo mặc trên người ra, chỉnh nhiệt độ của nước xuống thấp hơn bình thường.
Cậu ngửa mặt lên để dòng nước tùy ý chảy trên mặt mình.
Từ trước tới giờ, cậu luôn cố gắng khiến tất cả mọi người vui vẻ, nhưng bạn bè thật sự của cậu, đến nay chỉ có mình Kiều Cẩm.
Cậu ngờ nghệch cho rằng, Cố Chiêu sẽ là người bạn tốt thật lòng thật dạ thứ hai của mình, chẳng ngờ suy nghĩ của hắn lại chẳng giống cậu.
Nhưng dù xuất phát từ mục đích gì, thì việc Cố Chiêu đối xử tốt với cậu là không thể chối cãi, cậu không muốn cứ vậy mà mất đi người bạn Cố Chiêu này.
Cho nên, bây giờ cậu phải nghĩ cách để Cố Chiêu hiểu rõ, cậu và Manh Manh hoàn toàn không phải cùng một người.
Em gái Manh Manh xinh đẹp vừa trong sáng vừa bám người là giả, Kỷ Tô chân chính chỉ là một tên trai thẳng nhàm chán nhạt nhẽo.
Tắt vòi sen đi, Kỷ Tô đứng trong phòng tắm câu giờ hồi lâu, cuối cùng vẫn dằn nổi xấu hổ và bất an trong lòng xuống, mở cửa phòng tắm ra.
Không sao cả, trong phòng tắm ở miền bắc ai cũng để người trần đi tới đi lui, bình thường trong ký túc xá, các bạn cùng phòng cũng chẳng thích mặc áo.
Chỉ cần Cố Chiêu nhìn thấy cơ thể bình thường không có gì mới lạ của cậu, hắn sẽ hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ coi cậu thành Manh Manh để mà thích.
"Tôi tắm xong rồi." Kỷ Tô đi ra phòng ngủ, chữ cuối còn mất khống chế mà lạc đi.
Cố Chiêu đang ngồi tựa lên đầu giường đọc sách, nghe vậy bèn ngước mắt, ngay sau đó, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại.
Kỷ Tô đứng trước mặt hắn, từ trên xuống dưới chỉ mặc độc một chiếc quần lót màu trắng.
Nước da trắng nõn ửng hồng hiện ra trước tầm mắt, hệt như ngọc Dương Chi có chất lượng tuyệt hảo tỏa ra ánh sáng rực rỡ bóng loáng.
Bên dưới xương quai xanh thẳng gầy tinh tế, hai chấm màu hồng phấn ở trước ngực run rẩy dựng đứng lên, không biết là do không khí lạnh lẽo hay vì xấu hổ quá mức.
Vòng eo trắng như tuyết vừa gầy vừa mảnh, rãnh cơ Abs trời ban kéo dài đến mép quần lót.
Quần lót màu trắng bó sát vào phần đùi trên khiến nơi đó bị cấn ra một vệt màu hồng nhạt, ngắn đến mức chẳng thể che được nốt ruồi đỏ bên chân chứ nói chi là cặp chân thon dài trắng đến lóa mắt.
Máu khắp người Cố Chiêu đông cứng lại trong một giây, sau đó đột nhiên bùng phát, dung nhan sôi trào chảy thẳng về đại não, đồng tử đen kịt dần nổi lên màu đỏ tươi.
"Tôi..." Kỷ Tô bị ánh mắt của Cố Chiêu dọa sợ, cậu đứng chết trân tại chỗ: "Hồi nãy tôi bất cẩn làm ướt áo sơ mi, cậu đưa tôi cái mới được không?"
Cố Chiêu không lên tiếng, đến cả cặp kính gọng vàng kia cũng không thể che được ánh mắt vừa hung ác vừa tàn nhẫn, trông hắn hệt như một con mãnh thú chực vồ lên cắn xé con mồi.
Bản năng của Kỷ Tô khiến cậu ý thức được sự nguy hiểm. Cậu xoay người định chạy vào phòng tắm, trong cơn hoảng loạn còn suýt thì vấp ngã.
Rãnh lưng lõm sâu, quần lót màu trắng thuần khiết bó chặt lấy bờ mông căng tròn cong vểnh, hõm Venus mượt mà xinh đẹp thấp thoáng hiện lên.
Nếu như dùng bàn tay nắm lấy vòng eo nhỏ kia, thì ngón tay có thể vừa khít đặt ở hõm Venus, sau đó...
"Đúng là——" Cố Chiêu cắn chặt răng hàm, câu chữ dơ bẩn đê hèn kẹt lại trong miệng, cuối cùng chỉ gằn ra bốn chữ: "Điếc không sợ súng."
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Bây giờ chắc cậu không còn suy nghĩ kia với tôi nữa đúng không?
Cố Chiêu: Ừ, bây giờ muốn xx chết em.
Mẹ ruột: Bé cưng! Sao con lại để cho nó được hời vậy hả!
Câu này vừa dứt, Kỷ Tô lập tức tỉnh táo lại.
Chưa đụng tường nam chẳng quay đầu, đây là câu cậu từng dùng thân phận Manh Manh nói với Cố Chiêu.
Kỷ Tô ổn định tâm lý, cố sức rút ngón tay mình về.
Lần này đã rút về được, chỉ là giật hơi mạnh, bất cẩn khiến cả người cậu ngửa ra sau.
Kỷ Tô giật mình kêu lên, may sao có một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy eo kéo cậu về.
Hai cơ thể cùng ngã xuống ghế sô pha mềm mại, trong phút chốc cả hai cùng bất động.
Trán của Kỷ Tô kề lên lồng ngực rắn chắc, tiếng tim đập dữ dội xuyên qua da thịt truyền vào huyết dịch, chảy vào tứ chi và xương cốt, cuối cùng tụ về nơi trái tim cậu.
Nhịp đập đôi tim bắt đầu cộng hưởng.
Cố Chiêu hít sâu một hơi, giơ tay vỗ lên tấm lưng gầy gò.
Kỷ Tô lập tức nảy lên như bị điện giật. Cậu đẩy hắn ra rồi lùi cách sô pha vài bước: "Tôi về ký túc xá đây, cậu tự chăm sóc bản thân nhé!"
Nói xong, Kỷ Tô xoay người chạy nhanh về phía cửa.
Nhưng Cố Chiêu ra tay còn nhanh hơn cậu. Hắn y như con báo săn thủ thế sẵn sàng tấn công, chặn đường cậu bằng tốc độ nhanh như chớp.
Kỷ Tô liên tục lùi về sau vài bước: "Sao, sao thế?"
"Muộn quá rồi, một mình cậu về không an toàn." Cố Chiêu rũ đôi mắt trầm lặng nhìn cậu chăm chú, "Tối nay tôi ngủ ở sô pha, cậu ngủ trên giường."
Kỷ Tô không tiến cũng chẳng lùi được, chỉ đành thỏa hiệp: "Vậy... vậy tôi đi tắm trước."
Cậu lại xoay người chạy thẳng về phía phòng ngủ, nhốt bản thân vào phòng tắm, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang hỗn loạn.
Quá đường đột, sao tự dưng Cố Chiêu lại tỏ tình với cậu?
Một tên trai thẳng kỳ thị đồng tính, sao đột nhiên lại thích người cùng giới tính với mình?
Không đúng...
Kỷ Tô nhíu mày nhìn vào mặt mình ở trong gương.
Người mà Cố Chiêu thích, thật sự là cậu sao?
Hôm đó mọi người ngồi trong nhà ăn, mẫu người lý tưởng mà Cố Chiêu miêu tả rõ ràng là kể dựa trên hình tượng của Manh Manh.
Nhưng Manh Manh không hề có thật, Manh Manh do cậu bịa ra mà thôi.
Cho nên, đêm nay Cố Chiêu coi cậu là Manh Manh rồi tỏ tình sao?
Huyết dịch sôi sục dần dịu đi, lý trí lại quay về lần nữa.
Sau khi tắm xong, Kỷ Tô bước ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Cố Chiêu đã nằm trên sô pha ngủ mất rồi.
Cậu khẽ khàng đi qua nhấc chiếc chăn mỏng vắt trên sô pha, cẩn thận đắp lên thân hình cao lớn kia.
Lại còn cứng miệng bảo không say, rõ ràng đã say ngất rồi.
Kỷ Tô nằm lên giường chuẩn bị tắt đèn, đột nhiên nhớ ra Cố Chiêu nói thích để đèn khi ngủ, thế là cậu chừa lại cây đèn ở đầu giường.
Thế này thì nếu nửa đêm hắn thức dậy cũng không đến nỗi phải mò mẫm trong bóng tối.
Kỷ Tô nhắm mắt lại, chuẩn bị an giấc.
Một lúc sau, cậu trở mình.
Dù lý trí biết rằng những câu nói ấy không dành cho bản thân, nhưng giọng nói trầm thấp gợi cảm kia vẫn liên tục vang lên trong đầu.
"Bởi vì tôi thích cậu."
"Đương nhiên cậu có thể từ chối tôi, một lần rồi hai lần, trăm lần rồi nghìn lần. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ chỉ vì lời chối từ của cậu."
...
Kỷ Tô giơ tay che lỗ tai lại, muốn dùng việc đếm cừu để ngăn giọng nói đang tác oai tác quái trong đầu.
*
Sáng hôm sau, khi Kỷ Tô tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, cậu phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình mình.
Cậu từ từ nhớ lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra vào tối qua, vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Kỷ Tô xuống giường rửa mặt xong xuôi, sau đó len lén mở cửa thò đầu nhìn ra phòng khách.
Cố Chiêu đang ngồi trước bàn ăn, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cầm ly thủy tinh uống nước.
Kỷ Tô dựa sau cánh cửa do dự, giọng nói cậu nghe thấy trong mơ cả đêm hôm qua chợt vang lên rất rõ ràng bên tai cậu.
"Dậy rồi à?" Cố Chiêu còn chẳng thèm ngước mắt, "Qua đây ăn sáng đi."
Kỷ Tô cắn môi dưới, vờ như chẳng có chuyện gì mà đi qua: "Chào buổi sáng."
Cố Chiêu ngước lên: "Chào buổi sáng."
Hắn vẫn biểu hiện như mọi khi, Kỷ Tô thầm thở phào một hơi.
Tuy rằng trong lòng vẫn thấy lấn cấn khó giải thích được, nhưng chút khác thường ấy đã bị cậu cố gắng lờ đi.
Có lẽ tối qua Cố Chiêu uống say thật, lời hắn nói hẳn là không đáng tin.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau về trường học.
Tòa nhà dạy học của khoa Kiến trúc và khoa Luật không nằm cùng hướng, Cố Chiêu đưa cậu đến lối vào tòa dạy học: "Trưa nay ăn cơm chung không?"
"À thì..." Kỷ Tô hơi do dự, thử hỏi dò: "Cậu có còn nhớ, đêm qua cậu uống say không?"
"Không say." Cố Chiêu nhìn cậu, nói với vẻ điềm nhiên, "Tôi vẫn nhớ mỗi một chữ mình nói ra, đặc biệt là ba chữ tôi thích cậu."
Kỷ Tô: "!"
Cố Chiêu giơ tay chỉnh cổ áo sơ mi lại giúp cậu một cách rất tự nhiên: "Vào học đi, lát nữa gặp."
Tay chân của Kỷ Tô cứng đờ, cậu xoay người bước từng bước lên bậc tam cấp.
Cả một buổi chiều, đầu óc cậu cứ lơ lửng trên mây.
Trạng thái mất tập trung này nhanh chóng bị Kiều Cẩm phát hiện.
"Tô Tô, cậu sao vậy?" Sau khi hết tiết, Kiều Cẩm sáp lại hỏi han: "Sao nguyên một buổi sáng cậu cứ mất hồn mất vía thế?"
Kỷ Tô ngập ngừng: "Tôi..."
"Rốt cuộc là làm sao?" Kiều Cẩm giục, "Có phải xảy ra chuyện gì ở nhà Cố Chiêu không?"
Kỷ Tô lắc đầu: "Không có gì, tối qua tôi ngủ không ngon thôi."
Chuyện Cố Chiêu tỏ tình với cậu thật sự quá chấn động, chính bản thân cậu còn chưa gỡ rối được mạch suy nghĩ, nói ra chỉ càng khiến sự việc phức tạp hơn.
Kiều Cẩm cuống lên: "Sao lại ngủ không ngon? Có phải hot boy Cố làm gì cậu không?"
Kỷ Tô: "..."
Kiều Cẩm bắt đầu lay cánh tay cậu: "Nói mau nói mau!"
"Không sao thật mà, đêm qua uống say xong là cậu ấy ngủ ngay." Kỷ Tô tránh nặng tìm nhẹ, đáp qua loa, "Tự tôi bị mất ngủ thôi."
Kiều Cẩm tin cậu: "Thôi được, vậy tối nay cậu ngoan ngoãn ngủ bù đi đấy."
Kỷ Tô hễ nhớ tới có người đang đợi cậu ở nhà ăn là đau đầu: "Giờ tôi muốn về ký túc xá ngủ ngay."
Kiều Cẩm: "Cậu về ký túc đi, tôi mang cơm cho."
Để trốn Cố Chiêu, trưa nay Kỷ Tô không đến nhà ăn ăn cơm.
Tuy nhiên, trốn được một lần chứ không thể trốn được mãi mãi.
Buổi chiều sau khi học xong, Kỷ Tô thu dọn balo bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn chẳng đợi Kiều Cẩm.
Kết quả mới ra khỏi tòa dạy học, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc.
Cố Chiêu đút một tay vào túi đứng dưới bậc tam cấp, biểu cảm thờ ơ nhưng vô cùng ung dung, tựa như tất cả đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Kỷ Tô bước xuống bậc thềm: "Sao cậu biết chiều nay tôi có tiết?"
Cố Chiêu thản nhiên đáp: "Tôi học thuộc thời khóa biểu của cậu."
Kỷ Tô: "..."
Có sức học thời khóa biểu của cậu, vậy sao không học thêm mấy dòng quy định của pháp luật đi?
"Học cho vui thôi." Cố Chiêu như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, "Cũng chẳng có bao nhiêu tiết."
"Gì cơ?" Kỷ Tô không kìm được muốn phả bác: "Rõ ràng lịch học của tôi dày lắm mà."
Cố Chiêu nói theo: "Ừm, dày lắm."
Kỷ Tô cắn môi dưới, lặng lẽ bước nhanh về phía trước.
Cố Chiêu nhấc đôi chân dài, đi vài bước lớn đã bắt kịp cậu.
Đi được một lúc, Kỷ Tô chợt dừng bước, quay mặt lại nhìn hắn: "Cố Chiêu, cậu nghiêm túc chứ?"
Cố Chiêu đáp: "Tôi rất nghiêm túc."
"Nhưng mà..." Kỷ Tô cắn răng, lấy hết can đảm ra nói: "Nhưng cậu từng bảo tôi có thể từ chối."
"Ừm, tôi từng nói vậy." Cố Chiêu đến gần cậu thêm một bước, "Tôi từng nói cậu có thể từ chối, chưa từng nói cậu có thể trốn tôi."
Kỷ Tô vô thức lùi về sau: "Tôi không có trốn..."
"Vậy đừng tránh mặt tôi nữa." Cố Chiêu khóa chặt cậu bằng đôi mắt đen kịt nặng nề, "Cậu không cần trả lời tôi ngay bây giờ, trừ việc biết tôi thích cậu ra, còn lại chúng ta cứ như ngày trước."
Kỷ Tô ngơ ra: "Sao có thể giống được?"
Cố Chiêu hỏi ngược lại: "Sao lại không thể giống?"
Kỷ Tô chớp hàng mi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Tôi là trai thẳng, cậu cũng là trai thẳng, chúng ta không thể ở bên nhau."
"Ồ?" Cố Chiêu hỏi cậu: "Cậu từng quen bạn gái chưa?"
Kỷ Tô: "Chưa."
Cố Chiêu: "Vậy bây giờ cậu có đang thích cô gái nào không?"
Kỷ Tô: "Không có."
Cố Chiêu cười: "Vậy sao cậu biết mình là trai thẳng."
Kỷ Tô: "..."
Cậu quên mất người đang đứng trước mặt mình là sinh viên luật, bất cẩn một cái là rơi vào bẫy logic của đối phương ngay.
"Cậu xem, xác suất đồng tính và dị tính của cậu ít nhất cũng 50 - 50." Cố Chiêu thản nhiên kết luận, "Cho nên, chuyện này không thể trở thành chướng ngại giữa chúng ta."
Kỷ Tô hơi hé miệng, bỗng chốc không biết phải nói gì.
Cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được.
"Đói chưa?" Cố Chiêu giơ tay cầm lấy balo của cậu, "Đi thôi, dẫn cậu đi ăn đồ ngon."
Kỷ Tô cứ thế được dẫn đến một nhà hàng gia đình trong sự mơ hồ.
Cố Chiêu nói giống như khi trước thì đúng là giống khi trước thật, vẫn săn sóc cậu như mọi khi.
Ăn tối xong, hai người sóng vai đi trên đường.
Gió đêm đầu hạ mát mẻ thổi qua khiến đầu óc mơ màng của Kỷ Tô trở nên tỉnh táo hơn.
Không đúng, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng.
Xu hướng tính dục của một người không thể thay đổi nhanh như thế được, Cố Chiêu cũng đâu thể từ trai thẳng kỳ thị đồng tính biến thành đồng tính chỉ trong một đêm.
Chỉ còn một cách giải thích duy nhất, đó là Cố Chiêu chuyển dời tình cảm dành cho Manh Manh lên người cậu, coi cậu thành...
Người thay thế của Manh Manh.
Nếu đã trốn không được, vậy chỉ có nước đổi sách lược khác.
Kỷ Tô hạ quyết tâm, khẽ hỏi: "Cố Chiêu, đêm nay tôi đến nhà cậu ngủ được không?"
Cố Chiêu dừng bước, liếc nhìn cậu: "Cậu chắc chứ?"
"Chắc." Kỷ Tô nhìn thẳng về phía trước, "Tôi nhớ chỗ này gần nhà cậu lắm phải không?"
"Ừm." Cố Chiêu đáp, "Đi thôi."
Cừu con chủ động đến nhà, không lý nào lại nhốt nó ở ngoài cửa.
*
Sáng sớm vừa chạy trối chết khỏi nơi này, giờ lại chủ động quay về.
Có điều lần này Kỷ Tô quay về vì nhiệm vụ.
Cố Chiêu đi ngang qua người cậu, tiến về phòng bếp: "Cậu uống gì không?"
Kỷ Tô mải nghĩ về kế hoạch của mình: "Gì cũng được."
Cố Chiêu mở tủ lạnh ra: "Không có món nào tên gì cũng được."
Kỷ Tô đi qua: "Vậy nước khoáng đi."
Cố Chiêu lấy một chai nước khoáng ra, vặn nắp chai rồi đưa cho cậu: "Tự cậu chơi đi, tôi đi tắm trước."
"Được." Kỷ Tô cầm lấy nước khoáng, "Cậu đi đi."
Thừa dịp Cố Chiêu bận tắm rửa, cậu ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Kiều Cẩm.
Kỷ Tô: [Tiểu Kiều, đêm nay tôi không về đâu.]
Kiều Cẩm: [???]
Kiều Cẩm: [Bạn Kỷ Tô à, gần đây cậu lạ lắm đấy, đếm thử xem mấy đêm cậu không về rồi?]
Kỷ Tô: [Đêm cuối cùng, tôi đảm bảo.]
Kiều Cẩm: [Lại đến nhà Cố Chiêu hả?]
Kỷ Tô: [Ừ...]
Kiều Cẩm: [Tôi thấy gần đây hai cậu lạ lắm, thành thật khai báo đi, rốt cuộc hai người đang thực hiện giao dịch bí mật gì?]
Kỷ Tô: [Không có thật mà.]
Kỷ Tô: [Không nói nữa, cậu ngủ sớm đi.]
Nếu như thuận lợi, sau đêm nay hai người họ có thể trở về hình thức giao lưu bình thường.
Cố Chiêu tắm rất nhanh, chẳng bao lâu đã lau tóc đi ra.
Hắn vẫn mặc chiếc quần thể thao màu xám kia, nửa người trên rắn chắc trần trụi để lộ cơ ngực và cơ bụng.
Kỷ Tô cụp mắt, vờ như không nhìn thấy gì hết.
"Sao lại cúi đầu?" Giọng Cố Chiêu chứa ý cười không rõ ràng, "Cậu là trai thẳng mà, sao không dám nhìn tôi?"
"Ai nói tôi không dám?" Kỷ Tô không chịu thua kém, cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm phải cơ bụng từng múi rõ ràng, ánh mắt kiên định như muốn được vào Đảng.
Cố Chiêu chẳng nói chẳng rằng bước đến trước mặt cậu. Hắn cách cậu ngày càng gần, đường chữ V đẹp đẽ gần như phô bày ra ngay trước mắt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Tô, hình dáng của thứ đáng sợ nào đó mơ hồ hiện ra dưới lớp quần thể thao màu xám.
Kỷ Tô lập tức đầu hàng, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha: "Tôi cũng đi tắm đây."
Cố Chiêu đứng đằng sau cậu, cười một tiếng đầy khó hiểu.
Kỷ Tô đóng cửa phòng tắm, cởi quần áo mặc trên người ra, chỉnh nhiệt độ của nước xuống thấp hơn bình thường.
Cậu ngửa mặt lên để dòng nước tùy ý chảy trên mặt mình.
Từ trước tới giờ, cậu luôn cố gắng khiến tất cả mọi người vui vẻ, nhưng bạn bè thật sự của cậu, đến nay chỉ có mình Kiều Cẩm.
Cậu ngờ nghệch cho rằng, Cố Chiêu sẽ là người bạn tốt thật lòng thật dạ thứ hai của mình, chẳng ngờ suy nghĩ của hắn lại chẳng giống cậu.
Nhưng dù xuất phát từ mục đích gì, thì việc Cố Chiêu đối xử tốt với cậu là không thể chối cãi, cậu không muốn cứ vậy mà mất đi người bạn Cố Chiêu này.
Cho nên, bây giờ cậu phải nghĩ cách để Cố Chiêu hiểu rõ, cậu và Manh Manh hoàn toàn không phải cùng một người.
Em gái Manh Manh xinh đẹp vừa trong sáng vừa bám người là giả, Kỷ Tô chân chính chỉ là một tên trai thẳng nhàm chán nhạt nhẽo.
Tắt vòi sen đi, Kỷ Tô đứng trong phòng tắm câu giờ hồi lâu, cuối cùng vẫn dằn nổi xấu hổ và bất an trong lòng xuống, mở cửa phòng tắm ra.
Không sao cả, trong phòng tắm ở miền bắc ai cũng để người trần đi tới đi lui, bình thường trong ký túc xá, các bạn cùng phòng cũng chẳng thích mặc áo.
Chỉ cần Cố Chiêu nhìn thấy cơ thể bình thường không có gì mới lạ của cậu, hắn sẽ hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ coi cậu thành Manh Manh để mà thích.
"Tôi tắm xong rồi." Kỷ Tô đi ra phòng ngủ, chữ cuối còn mất khống chế mà lạc đi.
Cố Chiêu đang ngồi tựa lên đầu giường đọc sách, nghe vậy bèn ngước mắt, ngay sau đó, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại.
Kỷ Tô đứng trước mặt hắn, từ trên xuống dưới chỉ mặc độc một chiếc quần lót màu trắng.
Nước da trắng nõn ửng hồng hiện ra trước tầm mắt, hệt như ngọc Dương Chi có chất lượng tuyệt hảo tỏa ra ánh sáng rực rỡ bóng loáng.
Bên dưới xương quai xanh thẳng gầy tinh tế, hai chấm màu hồng phấn ở trước ngực run rẩy dựng đứng lên, không biết là do không khí lạnh lẽo hay vì xấu hổ quá mức.
Vòng eo trắng như tuyết vừa gầy vừa mảnh, rãnh cơ Abs trời ban kéo dài đến mép quần lót.
Quần lót màu trắng bó sát vào phần đùi trên khiến nơi đó bị cấn ra một vệt màu hồng nhạt, ngắn đến mức chẳng thể che được nốt ruồi đỏ bên chân chứ nói chi là cặp chân thon dài trắng đến lóa mắt.
Máu khắp người Cố Chiêu đông cứng lại trong một giây, sau đó đột nhiên bùng phát, dung nhan sôi trào chảy thẳng về đại não, đồng tử đen kịt dần nổi lên màu đỏ tươi.
"Tôi..." Kỷ Tô bị ánh mắt của Cố Chiêu dọa sợ, cậu đứng chết trân tại chỗ: "Hồi nãy tôi bất cẩn làm ướt áo sơ mi, cậu đưa tôi cái mới được không?"
Cố Chiêu không lên tiếng, đến cả cặp kính gọng vàng kia cũng không thể che được ánh mắt vừa hung ác vừa tàn nhẫn, trông hắn hệt như một con mãnh thú chực vồ lên cắn xé con mồi.
Bản năng của Kỷ Tô khiến cậu ý thức được sự nguy hiểm. Cậu xoay người định chạy vào phòng tắm, trong cơn hoảng loạn còn suýt thì vấp ngã.
Rãnh lưng lõm sâu, quần lót màu trắng thuần khiết bó chặt lấy bờ mông căng tròn cong vểnh, hõm Venus mượt mà xinh đẹp thấp thoáng hiện lên.
Nếu như dùng bàn tay nắm lấy vòng eo nhỏ kia, thì ngón tay có thể vừa khít đặt ở hõm Venus, sau đó...
"Đúng là——" Cố Chiêu cắn chặt răng hàm, câu chữ dơ bẩn đê hèn kẹt lại trong miệng, cuối cùng chỉ gằn ra bốn chữ: "Điếc không sợ súng."
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Bây giờ chắc cậu không còn suy nghĩ kia với tôi nữa đúng không?
Cố Chiêu: Ừ, bây giờ muốn xx chết em.
Mẹ ruột: Bé cưng! Sao con lại để cho nó được hời vậy hả!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương