Ngày hôm sau Triệu Mộng Điềm không có đến quán trà sữa mà Tần Dạ đã đi làm từ sớm.
Cô mơ hồ nhớ rằng trước khi rời đi anh có nói gì đó với mình nhưng cô chỉ trả lời vài câu rồi tiếp tục ngủ vì quá mệt. Lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, Triệu Mộng Điềm xốc chăn nhìn cơ thể mình đầy vết tím đỏ, tiểu huyệt hơi sưng, cả cơ thể đau nhức khiến cô không khỏi mắng thầm Tần Dạ một câu.
Cô đứng dậy xuống giường, mỗi bước đi đều run lên, khó khăn lắm mới bước được vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bắt đầu công việc dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua. Nơi nào cũng lưu lại dấu vết từ huyền quan đến sofa, cuối cùng chính là giường ngủ. Mọi thứ đều tràn ngập mùi hương ái muội, cô vội vàng mở cửa thông gió, nhặt bộ quần áo trên sàn nhà lên phân loại để vào máy giặt.
Trong quá trình thu dọn, cô mới phát hiện ra bộ đồ vest của anh còn để lại nhà mình, không biết anh mặc đồ gì để đi đến công ty.
Trên bàn ăn đã dọn sẵn một phần bánh sandwich cùng sữa bò thơm ngát, hình như trước khi anh rời đi có nhắc cô nhớ ăn bữa sáng. Bụng Triệu Mộng Điềm hiện tại có chút đói, cô hâm nóng lại sữa bằng lò vi sóng rồi bắt đầu thưởng thức. Làm chuyện giường chiếu hao tổn quá nhiều thể lực, mặc dù cô thường xuyên tập yoga. Thể chất không hề tồi nhưng vẫn chịu đựng không nổi.
Có vẻ như anh dự đoán được thời gian xử lý bữa sáng của cô, Triệu Mộng Điềm vừa mới ăn xong đã thấy Tần Dạ gọi video cho mình.
“Dậy rồi?” Trên màn hình xuất hiện gương mặt đẹp trai lãnh đạm của anh khiến cô ngượng ngùng nhìn đông nhìn tây, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Em ăn sáng chưa?” Bàn tay anh thoăn thoắt đánh máy, lâu lâu sẽ bớt chút thời gian nhìn cô.
“Em vừa mới ăn xong.”
Quả thật, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên. Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, người cô yêu thầm chớp mắt đã trở thành người bên gối. Chỉ cần nhớ đến người đàn ông đẹp trai mãnh liệt yêu thương cô, Triệu Mộng Điềm liền nảy sinh một loại cảm giác không chân thật.
Đầu dây bên kia anh cúi đầu xem đồng hồ, đối với thời gian ăn sáng của cô rất không hài lòng. Nhưng anh biết hôm qua bản thân dày vò cô đến mệt mỏi cho nên buổi sáng Triệu Mộng Điềm dậy trễ là điều hiển nhiên.
“Em muốn ăn gì vào buổi trưa?” Giọng nói anh tựa như giếng sâu vạn trượng trầm thấp phát ra không hề giống người đàn ông tối qua nói mấy lời vô sỉ.
“Em không ăn, ăn bữa sáng xong bụng em đã no căng rồi.”
“Vậy cũng được. Anh có vài món đồ cần chuyển đến nhà em, lát nữa nhớ mở cửa nhận cho họ vào.”
“Vâng.”
Dường như anh nhìn thấu sự ngại ngùng của cô, đợi cô trả lời xong liền tắt máy. Không bao lâu sau món đồ anh nói đến đã gửi đến nơi.
Người đến là vị thư kí trẻ ngày trước mở cửa xe cho cô, anh ta giới thiệu mình họ Đường.
Thư kí Đường nhìn cô lịch sự hỏi: “Cô Triệu, những thứ này để đâu mới phù hợp? Tổng cộng có ba vali hành lý và hai túi đồ.”
Triệu Mộng Điềm cảm thấy hoang mang, sao anh lại mang đồ dùng sinh hoạt đến đây? Anh muốn ở chung với cô sao? Trong lòng cô có chút bất đắc dĩ không nghĩ đến đồ anh chuyển tới là đồ dùng sinh hoạt của anh, Tần Dạ không hề thảo luận trước với cô. Triệu Mộng Điềm lùi về phía sau để thư kí Đường cùng nhân viên chuyển nhà mang đồ vào. Cũng may căn hộ của cô khá lớn, đủ chỗ để đồ đạc của anh.
Đồ dùng của Tần Dạ không nhiều nhưng mỗi bộ đồ đều được cắt may tỉ mỉ. Hai gian tủ quần áo được chia ra thành từng khu một. Bên trái là bộ đồ công sở, quần âu, áo sơmi còn bên phải là bộ đồ thể thao khỏe khoắn màu sắc trắng đen đơn điệu. Trong túi đồ dùng còn có một bộ đồ pha trà tinh xảo. Nhìn đồ dùng sinh hoạt cá nhân của anh cũng đủ hiểu anh sống lành mạnh thế nào.
Nhân viên chuyển nhà dọn đồ xong liền rời đi, thư kí Đường sau khi sắp xếp gọn gàng mới đưa cho cô một hộp đen khá lớn nói rằng đều là đồ ăn vặt Tần Dạ mua cho cô. Nhìn chiếc rương quen thuộc này cô không khỏi ngây người.
Đồ vật đầu tiên anh tặng cô trong mơ cũng là chiếc hộp chưa toàn đồ ăn vặt như vậy. Ngay cả họa tiết trên chiếc hộp cũng giống y như đúc.
Mở chiếc hộp ra, nhưng món đồ ăn vặt đầy đủ màu sắc đem mọi ký ức trong cô ùa về. Quả nhiên Tần Dạ nhớ rõ ràng từng giấc mơ giữa anh và cô. Trong phút chốc Triệu Mộng Điềm bị anh làm cho cảm động, tuyến nước mắt trào trực sắp rơi. Cô thừa nhận bản thân dễ xúc động, nhưng người con gái nào chẳng muốn được người mình yêu chiều chuộng. Tần Dạ chiều chuộng cô bằng cách thức đơn giản nhất, khiến cô rung động không ngừng.
Cô ngẩn người ở nhà một ngày, khoảng bảy giờ tối anh mới từ công ty trở về. Trên tay cầm theo túi đồ mua ở siêu thị. Cô nhìn thoáng qua, là vài loại hoa quả trái cây cùng rau xanh, thịt heo sống đóng gói.
“Anh định nấu cơm sao?”
“Ừ.”
Triệu Mộng Điềm ngạc nhiên vô cùng, nhìn anh giống như người đàn ông không dính khói lửa bếp núc ấy vậy mà anh lại nói sẽ nấu cơm.
Bản thân cô vốn quen ăn cơm hộp sống qua ngày, phòng bếp trong nhà chỉ đề làm cảnh. Nhìn Tần Dạ đem áo khoác vắt lên ghế ăn, vén áo sơmi bắt đầu rửa đồ, động tác thuần thục.
“Em đói bụng chưa?” Anh quay sang nhìn cô hỏi.
“Có chút nhưng may là có đồ ăn vặt của anh.”
“Đồ ăn vặt vốn tặng em để em ăn lót dạ.”
Triệu Mộng Điềm nhìn anh bận rộn rửa rau, thi thoảng bọt nước bắn lên làm ướt áo sơmi, cô vội cầm tạp dề đi đến do dự đứng cạnh anh.
Tần Dạ nhìn chiếc tạp dề hoạt hình, trong lòng vô cùng ghét bỏ nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của cô anh hơi bất đắc dĩ. Được rồi, chiều theo ý cô. Anh xoay người đối mặt với cô cúi đầu xuống. Triệu Mộng Điềm rất vui, đeo tạp dề vào cho anh sau đó vòng qua sau lưng thắt chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Cô muốn giúp anh thái lát rau củ nhưng Tần Dạ lại từ chối, dịu dàng vuốt má cô: “Em chỉ cần ngồi yên chờ anh nấu là được.”
Triệu Mộng Điềm ngoan ngoãn nghe lời anh.
Sự thật đã chứng mình, đàn ông cực phẩm dù vào bếp nấu cơm mị lực cũng không bao giờ giảm sút. Anh thong dong hoàn thành hai món mặn một món súp chỉ mất bốn mươi phút bao gồm cả dọn dẹp nhà bếp.
Triệu Mộng Điềm gấp tới độ muốn ngồi vào thưởng thức ngay, ánh mắt cô phát sáng, hương vị không hề tệ. Nam thần của cô quá đỉnh! Sao ông trời có thể sinh ra người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền có năng lực. Ngay cả khả năng bếp núc cũng thành thạo. Làm cho cô cảm giác rằng mình như trúng số độc đắc.
Ngày hôm sau, cô cùng anh rời khỏi chung cư đi làm. Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa tiệm trà sữa nhưng Tần Dạ vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô không buông. Triệu Mộng Điềm bất đắc dĩ thơm lên má anh, mặc dù vật anh vẫn không chịu buông tha cô.
Không còn cách nào khác, cô lấy hết can đảm tặng anh một nụ hôn môi, Tần Dạ vui vẻ đảo khách thành chủ cuồng nhiệt hôn môi tới tận khi Triệu Mộng Điềm chịu không nổi mới buông ra.
Đợi tâm tình bình ổn Triệu Mộng Điềm mới dám bước vào tiệm trà sữa nhưng ngay khi cô bước vào các nhân viên đều nhìn cô bằng ánh mắt ái muội. Giờ họ đã khẳng định được chủ chiếc xe sang trọng kia và bà chủ nhà họ có gian tình.
Cô và Tần Dạ cứ vậy sống chung cùng nhau.
Sau khi ở chung với anh, Triệu Mộng Điềm mới phát hiện Tần Dạ là một kẻ dính người. Anh một mực đòi đưa đón cô đi làm, giữa trưa lại muốn cô đến văn phòng cùng nhau ăn trưa.
Tần Dạ bình thường đối với mọi người không nói nhiều lời, ở trong công ty lại càng giữ vững hình tượng tổng tài lãnh đạm. Nhưng ở trên giường lăn lộn cùng cô nói không ít lời cợt nhả, tư thế nào cũng làm, điên cuồng mãnh liệt. Triệu Mộng Điềm thậm chí từng hoài nghi anh có phải uống loại thuốc bổ dương nào không.
Thậm chí cô còn phát hiện anh là một hũ giấm chua thượng hạng, chỉ cần cô nói chuyện với người khác phái vài câu anh đã bắt đầu giận dỗi. Buổi tối hôm qua Mông Tín gọi điện cho cô, hỏi cô vì sao không đi sang Mỹ du lịch. Cô chỉ giải thích vài câu vậy mà hũ giấm bên cạnh đã đong đếm tính toán thời gian. Triệu Mộng Điềm chỉ biết thở dài, giải thích cho anh về mối quan hệ giữa cô và anh ta bằng không tổ tông này sẽ giận dỗi như đứa con nít.
Tuy rằng anh vẫn bày ra bộ mặt không vui nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy cô liền phát hiện ngón giữa ở tay trái của mình đeo một chiếc nhẫn nạm kim cương đơn giản mà đẹp mắt.
Tần Dạ xoa xoa má cô, nhấc tay lên trước mặt cô. Trên tay anh cũng đeo một chiếc nhẫn như vậy.
Hai người bọn họ mới ở cùng nhau chưa đến một tuần mà Tần Dạ đã vội vàng muốn công khai. Nhân lúc cô ngủ, anh đã lấy trộm điện thoại của cô đăng tải một tin mới trên Wechat.
@ Triệu Mộng Điềm:〈 Hình ảnh: Hai bàn tay đeo nhẫn nắm chặt lấy nhau 〉
Bạn bè trên Wechat của cô như tên lửa bay vào bình luận. Triệu Mộng Điềm kéo xuống phía dưới cũng thấy Tần Dạ đăng bài y hệt cô.
Nhìn anh công khai hẹn hò với mình trong lòng Triệu Mộng Điềm dâng lên cảm xúc ngọt ngào, tảng đá bất an trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất.
Đợi khi Tần Dạ đi làm, cô lại tiếp tục lười biếng nằm trên giường không đi tới tiệm trà sữa. Từ khi sống chung với anh thời gian đến tiệm trà sữa của cô ngày càng ít.
Một lúc sau, Triệu Mộng Điềm nhìn thấy thông báo Wechat vang lên. Vừa mở ra xem da đầu cô đã tê rần. Là cuộc gọi video đến từ Trần Kiêm Gia.
“Triệu Mộng Điềm, cậu giỏi thật đấy!” Ở màn hình bên kia Trần Kiêm Gia hét chói tai: “Cậu hẹn hò với Tần Dạ từ khi nào?” Bản tính nhiều chuyện của cô ấy cháy lên hừng hực.
“Mới mấy hôm trước, lúc đó cậu ở nước ngoài tín hiệu không tốt nên mình không nói cho cậu biết.”
“Mình mới đi Hải Đảo mấy hôm mà cậu đã thoát kiếp độc thân?” Cô ấy lộ rõ vẻ mặt không tin. Tần Dạ này là chó sao mà tốc độ theo đuổi nhanh đến thế?
“Vậy tấm hình nhẫn cưới kia là gì? Đừng nói với mình hai người đó đính hôn.
Không phải, Triệu Mộng Điềm lúng túng phủ nhận: “Không phải đính hôn cũng không phải cầu hôn. Chúng mình mới ở bên nhau thôi.” Chiếc nhẫn đó là do bình dấm chua sợ người khác tơ tưởng đến cô.
Triệu Mộng Điềm quyết định nói qua về dây tơ hồng cùng chuyện yêu đương trong mộng với anh cho cô ấy nghe. Trần Kiêm Gia nghe xong liền há hốc mồm.
“Quả nhiên ngày trước mình nói cậu yêu đương không sai. Nhưng chỉ là yêu đương với Tần Dạ trong mơ. Còn giờ anh ta đã thực sự quỳ xuống theo đuổi cậu rồi. Bảo bối à, cậu rất may mắn đó.”
“Mình rất vui khi anh ấy thật sự yêu mình nhưng mình sợ cậu không chấp nhận nổi nên mới không nói ra.”
Trần Kiêm Gia tặc lưỡi không chút để ý nói: “Mình không câu nệ vấn đề đó. Điềm Bảo, nói cho mình biết hai người các cậu có làm chuyện đó không? Tần Dạ ở phương diện kia như thế nào?” Cô ấy quả thực rất tò mò về vấn đề này, Tần Dạ là người cô ấy luyến tiếc nhất khi chưa sơ múi được gì.
Được hỏi về vấn đề hạy cảm, gương mặt Triệu Mộng Điềm đỏ bừng.
“Xem ra hai người chắc chắn đã quan hệ, xin hỏi nữ chính một chút. Cậu có cảm giác thế nào?”
Triệu Mộng Điềm bối rối chỉ nó một cậu: “Mình rất vừa lòng.” Từ trên xuống dưới đều vừa lòng.
“Woa.” Trần Kiêm Gia phấn khích kêu lên: “Điềm Bảo, cậu thật có phúc.”
Hai người bọn cô trò chuyện rất lâu, trước lúc kết thúc cuộc gọi Trần Kiêm Gia còn thần bí nói: “Bảo bối, mình sẽ gửi cho cậu một số tài liệu mật. Nếu không hiểu có thể hỏi trực tiếp mình, mình sẽ tư vấn nhiệt tình.”
Ngay sau đó, Trần Kiêm Gia gửi cho cô một đóng hình ảnh nóng bỏng, bao gồm mấy tư thế đỏ mặt. Còn có cả video của chuyện gia phân tích chuyện giường chiếu nữa.
Trần Kiêm Gia đặc biệt nhắc nhở cô, đàn ông rất dễ có mới nới cũ. Cô phải biết cách nắm bắt trái tim họ. Tuổi trẻ ấy mà, nên mạnh giạn trong chuyện giường chiếu. Cô ấy còn kiếm nghị cô cùng Tần Dạ nên thử mấy thứ đạo cụ tình thú khiến Triệu Mộng Điềm mặt mày đỏ ửng.