Tám giờ sáng, Triệu Mộng Điềm bị chuông đồng hồ đánh thức. Mơ màng tỉnh dậy đánh răng rửa mặt sau đó kéo tấm thảm yoga lên sân thượng ngồi thiền nhưng không cách nào ngừng những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Cô luôn nghĩ đến giấc mơ tối qua, một giấc mơ khiến cô thẹn thùng.
Sao cô có thể mơ thấy anh là người như vậy? Trong lòng cô, Tần Dạ luôn là nam thần hoàn mỹ, gia đình giàu có, thành tích ưu tú, lớn lên lại đẹp trai. Học xong Đại Học liền tự mình gây dựng sự nghiệp, thành lập công ty trở thành người đàn ông ưu tú.
Hơn nữa theo như cô biết được, anh có tính cách tương đối lãnh đạm, cao ngạo. Không thích nói chuyện, mặc dù đang quay video hay chụp ảnh đều bày ra bản mặt thanh lãnh tựa như thần thánh ở trên cao không thể chạm. Cô chỉ dám yêu anh trong thầm lặng.
Nhưng trong giấc mơ, hình tượng của anh lại hoàn toàn sụp đổ.
Trong mơ, Tần Dạ quá bá đạo lại nóng tính không che dấu sự vô lại của mình. Bản thân bỡn cợt, trêu chọc cô nhưng Triệu Mộng Điềm nhát gan không dám phản kháng.
Bởi đó là người trong lòng cô nhiều năm, cho dù tính tình anh có nóng nảy cô vẫn đâm đầu vào thích mặc kệ thế nào.
Cô vỗ vỗ vài lần vào trán tự chê trách: Triệu Mộng Điềm, mày đúng là hết thuốc chữa.
Sau khi tập yoga xong, cô bắt đầu ngồi ăn bữa sáng rồi như thường lệ đi làm. Hôm nay là thứ hai đầu tuần, tiệm trà sữa không quá đông. Triệu Mộng Điềm lười nhác ngồi tại quầy thu ngân dùng điện thoại.
Thói quen đầu tiên khi mở điện thoại ra chính là lướt tìm Weibo Tần Dạ, cô đã nhấn theo Weibo của anh từ lâu. Weibo của anh giống như anh vậy lãnh đạm nhạt nhẽo, ngoại trừ tuyên truyền sản phẩm của công ty thì chính là chia sẻ các giải đấu bóng rổ. Không hề chia sẻ sinh hoạt cá nhân của bản thân.
Bài đăng mới nhất của anh cũng từ một tháng trước. Có đôi khi Triệu Mộng Điềm suy nghĩ, nếu cô yêu thầm nghệ sĩ nổi tiếng thì tốt rồi ít nhất tới định kỳ họ sẽ đăng ảnh phát phúc lợi cho fans. Hoặc là chia sẻ lịch trình của bản thân để cô theo chân.
Còn Tần Dạ lại khác, trong điện thoại của cô chỉ có vài tấm ảnh chụp lén anh. Đều là bóng dáng hoặc sườn mặt, duy nhất một tấm chính diện là ảnh được lan truyền trên website của trường. Điện thoại cô còn có vài video về anh, đều là video tuyên truyền thời cấp ba hoặc đại học.
Nghĩ về điều này, cô liền mở album ảnh ra xem ảnh anh để lấy động lực tiếp tục yêu thầm.
Trong lúc xem ảnh anh cô lơ đãng ngẩng đầu lên phát hiện thấy ông lão kỳ lạ ngày trước xuất hiện. Cô mỉm cười vẫy tay, hỏi ông có muốn uống nước không.
Ông lão vẫn chống cây trượng gỗ như cũ, chậm chạp bước đến bên người là chiếc túi hơi phồng lên quen thuộc nhìn có vẻ cồng kềnh nặng nề nhưng thực chất rất nhẹ.
“Ông muốn uống trà sữa.” Ông lão cười thành tiếng nói.
Triệu Mộng Điềm gật đầu gọi nhân viên tới làm một ly trà sữa cho ông, suy nghĩ đến vấn đề người lớn tuổi không được ăn nhiều đường nên cô chỉ bảo nhân viên pha ba phần đường.
Trà sữa mới làm xong, còn âm ấm, ông lão nhìn nó không chớp mắt. Cô cắm ống hút giúp ông rồi mới đưa đến. Ông lão gấp gáp vội vàng hút thử một ngụm, tinh tế nhấm nháp thưởng thức một lúc sau bày ra bộ mặt thỏa mãn.
Không cần hỏi, cô cũng có thể hiểu ông lão thích uống trà sữa.
Chỉ trong chốc lát, ông lão đã uống xong, vứt cái cốc nhựa rỗng vào thùng rác cười thần bí: “Cô gái nhỏ, cháu có mơ thấy người trong lòng mình không?”
Đâu chỉ là mơ, hơn nữa còn bị anh ăn đậu hũ.
Mặt cô hơi đỏ lên không nói chuyện, ông lão thấy vậy lại cười trên gương mặt già nua nhiều nếp nhăn đều hiện lên niềm vui.
Lúc này, đột nhiên có một người đàn ông giày da trẻ tuổi xuất hiện, “Chỗ này có bán cà phê đá không?”
“Chúng tôi có bán American lạnh.”
Cô liếc mắt nhìn liền nhận ra người này trong đám bạn tốt của Tần Dạ tên là Âu Dương Bằng. Anh ta là bạn Đại Học của anh cũng là thành viên trong Hội Sinh Viên là người trong giấc mơ hét lên nói anh và cô yêu đương vụng trộm.
Nhưng mà ngoài đời thực Âu Dương Bằng không biết cô, cô cũng biết anh ta qua diễn đàn của trường. Triệu Mộng Điềm nhập đơn hàng vào máy tính rồi đưa cho anh ta, ý bảo anh ta chờ.
Trong lúc chờ cà phê, anh ta gọi điện thoại, giọng nói khá lớn: “Tối nay nhớ đến đó! Mang theo bà xã của cậu đến … hôm nay Tần tổng cũng tới, hình như cậu ta còn đưa một em gái nhỏ đi cùng đấy. Cứ biết vậy đi!”
Triệu Mộng Điềm nghe lén cuộc điện thoại này từ đầu đến cuối, lồng ngực dường như có chút khó chịu. Cô biết Tần tổng trong miệng Âu Dương Bằng chính là Tần Dạ, hóa ra anh đã có bạn gái rồi. Suy nghĩ kỹ càng thì cũng đúng thôi, người đàn ông ưu tú như anh mà độc thân thì thật phí phạm.
Cà phê rất nhanh được làm xong, cô hỏi anh ta muốn đóng gói hay muốn uống luôn. Âu Dương Bằng chọn cách thức đóng gói, sau khi đóng gói cẩn thận cô đưa cho anh ta nói giống như những quán đồ uống khác: “Hoan nghênh quý khách lần sau trở lại.”
Ai ngờ, anh ta sau khi nhận cà phê lại không đi nhìn cô chằm chằm: “Tiểu mỹ nữ, có phải chúng ta từng gặp nhau?”
Giống như một lời trần thuật, cô chỉ cười không đáp. Âu Dương Bằng nhìn cô thêm vài lần rồi rời đi.
Đợi anh ta đi xa, cô thở dài một hơi, đau lòng nhéo nhéo ngón tay. Dẫu biết anh có bạn gái là chuyện bình thường nhưng cô vẫn không tránh khỏi khó chịu trong lòng. Triệu Mộng Điềm cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, không nên vì yêu thầm anh mà đòi can thiệp tới đời sống riêng tư của anh. Cô nên biết rõ đoạn tình cảm này không bao giờ có kết quả.
Nhưng yêu thầm anh lâu như vậy, anh giống như đóa hoa anh túc chậm rãi len lỏi ngấm vào tâm can cô không cách nào từ bỏ. Huống hồ cô không có nghị lực từ bỏ, cô đang tự làm tự chịu.
Trong lúc Triệu Mộng Điềm tự oán trách bản thân, ông lão chưa rời đi đứng đó nhắc nhở cô: “Cô gái nhỏ, thích thì cứ mạnh dạn nhích tới dù sao ở trong giấc mơ thôi mà. Cũng có thể nó sẽ trở thành hiện thực …”
Tối đó trước khi đi ngủ, cô bối rối có nên tiếp tục đeo dây tơ hồng mơ tới anh không?
Dù sao cũng là giấc mơ rất chân thực, cô sợ rằng mình sẽ lún sâu hơn. Tuy nhiên cô có chút không cam lòng.
Suy nghĩ miên man một hồi, Triệu Mộng Điềm hạ quyết tâm đeo dây tơ hồng gặp anh trong mơ.