Yêu Thầm Thất Bại
Chương 31: Trốn ra ngoài
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại leting2026.wattpad.com và ldinh2026.wordpress.com, tất cả các trang khác đều là ĂN CẮP.
Edit: Lạc Đình💙
Mừng truyện " Hôn nhân cưỡng chế của nhóc ngốc " đạt 50k view, hôm nay tui up 2 chương luôn nhớ!
Bách Tây chạy nhanh như chớp từ trên lầu xuống, người nhà cậu đã ngủ cả rồi. Bên trong biệt thự rất im ắng vì vậy cậu liền thả nhẹ bước chân, bịch bịch bịch* giống hệt con nai nhỏ chuồn từ trong rừng rậm ra ngoài.
*Tui chẳng hiểu anh thả nhẹ bước chân kiểu gì mà vẫn bịch bịch bịch, tui mà thả nhẹ chân thì hầu như không nghe thấy gì luôn á.
Cậu vừa chạy ra ngoài trong lòng có chút mơ màng, không thể hiểu nổi, đáng lẽ lúc này Thích Tầm vẫn đang ở thành phố bên cạnh sao lại đột ngột xuất hiện bên dưới lầu nhà cậu.
Nhưng chỉ vài phút ngắn ngủi, cậu đã thẳng đường chạy ra ngoài vườn hoa, vòng qua tường vây và bụi cây cạnh cổng bổ nhào vào lòng Thích Tầm đang đứng bên ngoài.
Mà Thích Tầm cũng tiếp được cậu.
Chân cậu vẫn mang dép lê và mặc nguyên đồ ngủ.
Đèn đường chiếu sáng khoảng đất xung quanh, hoa tuyết giống như tơ liễu* lả tả rơi xuống.
*Tơ liễu: tức là hạt của cây liễu, mặt trên có lông tơ màu trắng, theo gió bay ra như xơ bông vì thế mới được gọi là tơ liễu, Đình sẽ để hình minh họa ở đây nhá. Rất là đẹp luôn.
Cậu ngẩng đầu thở gấp vừa kích động vừa kinh ngạc hỏi, " sao anh lại ở đây? Không phải là sáng mai anh mới về sao?"
Thích Tầm cúi đầu nhìn cậu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Bách Tây trong trẻo như ngọc, đôi mắt thì giống như hồ nước xuân, vừa sạch sẽ vừa trong suốt, không hề giữ lại một tia vui mừng nào.
Hắn không kìm được mỉm cười.
Chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại về gấp như vậy, đây không phải phong cách của hắn.
Lễ tình nhân thôi mà lại không phải là vội trở về ký kết đơn hàng lớn, chỉ cần chậm một bước thôi sẽ sinh chuyện.
Qua ngày hôm nay hắn vẫn có thể đền bù cho Bách Tây như thường.
Nhưng vừa nãy khi đưa một nhà các cô các bác ra sân bay, giơ tay nhìn thời gian thì phát hiện mới hơn 9h một chút, nếu trở về thì vẫn kịp trước 12h.
Hắn cũng không do dự nhiều, dứt khoát giẫm chân ga.
Vì hắn nghĩ nếu Bách Tây gặp hắn có lẽ sẽ rất vui.
Mà Bách Tây đúng là rất vui, như con mèo nhỏ nằm bò ở trong lòng hắn, thiếu điều mọc ra cái đuôi ngắn lắc qua lắc lại mà thôi.
Hắn giúp Bách Tây chỉnh mấy sợi tóc mai lộn xộn giải thích, " sau khi buổi tiệc kết thúc, anh thấy vẫn còn thời gian nên vội vã trở về. Dù sao thì lễ tình nhân đầu tiên ở ở bên nhau, để em một mình trải qua thì có hơi quá đáng."
Bách Tây không biết phải nói gì mới được.
Cậu thật sự cảm động nhưng lại cảm thấy Thích Tầm trở về ngay trong đêm như vậy cũng quá mệt rồi.
Cậu nói, "quả thật là cũng không có gì quan trọng cả, anh không cần phải trở về gấp như vậy..."
Nhưng Thích Tầm chưa đợi cậu nói xong đã cúi đầu hôn lên môi cậu, đem những lời nghĩ một đằng nói một nẻo của cậu nuốt xuống.
Có bông tuyết đậu trên đầu trên vai họ.
Trong lúc hai người hôn nhau, kim đồng hồ lặng lẽ dịch chuyển điểm đúng 12 giờ.
Không biết qua bao lâu, Thích Tầm mới chầm chậm thả lỏng Bách Tây.
Khuôn mặt hắn trấn định, nhìn không ra điểm nào dị thường.
Bách Tây cúi đầu, vành tai đỏ ửng lên cũng không nói những lời khẩu thị tâm phi nữa.
Thích Tầm nhìn thấy thì hơi buồn cười.
Mặc dù ở trên giường đã làm vô số lần rồi nhưng Bách Tây vẫn vì một nụ hôn mà xấu hổ.
Giống như mối tình đầu của học sinh chỉ cần tiếp xúc thân mật một chút thôi tim đã đập nhanh không ngừng rồi.
Hắn dắt Bách Tây vào xe, " không cần nói dối như vậy, em rõ ràng rất muốn anh qua đây, từ sớm đã chọn được địa điểm hẹn hò rồi vì sao lại nói là không cần."
Lần này thì cậu không phản bác.
Thích Tầm kéo cửa xe nhét Bách Tây vào ghế sau, sau đó thì chính mình cũng chui vào.
Trong xe bật điều hòa, cho dù Bách Tây có mặc đồ ngủ, đi dép lê cũng không sợ bị lạnh.
Nhưng vừa mới chui vào trong xe, ánh mắt cậu đã bị hoa hồng đặt ở cốp sau thu hút—một bó hoa không tính là lớn, kết hợp giữa màu hồng phấn và đỏ, có ruy –băng bằng lụa quấn quanh, thật sự rất đẹp.
*Đây các cô Gato đi.
Cậu ngơ ngẩn nhìn Thích Tầm.
Hiếm khi hắn để lộ ra bộ dạng ngượng ngùng như vậy.
Hắn nói với Bách Tây, " lúc anh trở về vì quá muộn nên hoa hồng trong cửa hàng đã bán hết rồi, chỉ còn loại nhỏ này."
Hắn tặng bó hoa cho Bách Tây, có lẽ cảm thấy món quà này xấu xí nên không cam lòng nói, " lần sau tặng em bó lớn."
Bách Tây ngẩn người ôm hoa, cúi đầu nhìn xuống rồi lại ngẩng đầu nhìn Thích Tầm bật cười khúc khích.
"Như này là được rồi." cậu thật sự rất vui, tay cậu nhẹ nhàng sờ lên cánh hoa, " em rất thích món quà này."
Lúc bấy giờ vẻ mặt của Thích Tầm mới dịu lại.
Nhưng hắn lại sửa đúng cho cậu, " đây là hoa hồng chứ không phải quà."
Hắn rút từ túi áo ra một chiếc hộp màu xanh sẫm, đưa đến trước mặt Bách Tây, " đây mới là quà."
Cậu hơi bất ngờ, cậu không biết hóa ra hắn đã âm thầm chuẩn bị quà.
Cậu mở chiếc hộp.
Bên trong chiếc hộp lụa màu xanh sẫm đặt một đôi bông tai ngọc trai. Kiểu dáng cổ điển, ngọc trai tròn trịa sáng bóng. Hình dạng hoàn hảo, trên đó còn cố định hai viên ngọc lục bảo nhỏ cũng sáng bóng lấp lánh y như vậy.
Bách Tây vẫn luôn có thói quen đeo bông tai.
"Đây là anh cố tình đặt làm từ trước," Thích Tầm nhấc đôi bông tai ra, " đôi lần trước chắc là em đã dùng chán rồi, vừa hay đổi đôi khác."
Hắn vừa nói vừa giúp cậu đeo lên.
Con trai đeo ngọc trai sẽ không hợp vì nhìn sẽ thấy quá mềm mại.
Nhưng Bách Tây đeo lại rất hợp.
Da cậu trắng đều, sáng như ánh trăng, đôi mắt trong veo, được ngọc trai và ngọc lục bảo tôn lên, ngược lại có một loại dịu dàng cao quý khó nói.
Ngón tay hắn siết nhẹ vành tai cậu, thấp giọng khen ngợi, " rất đẹp."
Bách Tây không biết vì sao, cảm thấy tai nhỏ vừa bị Thích Tầm sờ một cái đã nóng bỏng lên.
Cậu hơi bứt rứt nhìn Thích Tầm, không hiểu vì sao yếu hầu như bị siết chặt.
Có lẽ là tại điều hòa trong xe bật quá cao khiến cho cậu không hề cảm nhận được cái lạnh lẽo của đêm tuyết bên ngoài ngược lại ấm áp như mùa xuân vậy. Nhiệt độ như đốt cháy hoa hồng, hương hoa say lòng người lơ lửng tràn ngập trong thùng xe chật hẹp.
Bách Tây sờ bông tai, thấp giọng nói, " cảm ơn, bông tai, em rất thích."
Sau đó bầu không khí kỳ lạ trong xe cuối cùng cũng dịu lại.
Thích Tầm không có làm gì cả.
Chỉ là hắn muốn những giây phút cuối cùng của lễ tình nhân có thể nhìn thấy Bách Tây.
Nhưng khi hắn bên cạnh Bách Tây, dường như rất khó làm chính nhân quân tử.
Đặc biệt là cậu lại còn ngơ ngác nhìn hắn, lông mi run rẩy chủ động nhắm mắt lại.
Lúc này mà còn làm chính nhân quân tử thì không gọi là phong độ mà là không hiểu phong tình.
Hoa hồng rơi trên sàn xe, cánh hoa đỏ tươi rải rác khắp nơi.
Lưng Bách Tây dựa vào cửa xe, sống lưng cọ vào tay nắm cửa có chút đau nhưng cậu cũng chẳng để tâm.
Vành tai bị Thích Tầm cắn nhẹ, răng nanh không nhẹ không nặng ma sát chỗ thịt mềm dưới bông tai. Tay hắn bám chặt eo cậu sau đó vén một góc áo ngủ lên đi vào thăm dò nhưng lại chỉ đảo quanh ở rìa ngoài.
Thích Tầm hôn từ tai xuống xương quai xanh sau đó lại quay trở về môi.
Môi hai người dính chặt vào nhau, đầu lưỡi tiến vào không thể phân biệt được ai cắn ai.
Hương hoa hồng khiến chân tay mềm nhũn, đầu Bách Tây lâm vào mờ mịt. Cậu ôm cổ Thích Tầm giống như một người bị rơi vào nước chỉ có thể dựa vào hắn để nổi lên.
Như thế này không đủ.
Hôn môi vĩnh viễn không đủ.
Thích Tầm dán chặt vào trán Bách Tây, con ngươi trong mắt thâm thúy như đang đốt lên ngọn lửa.
Hắn hỏi, " em có muốn trở lại không?"
Hắn hỏi rất nho nhã lễ độ giống như quân tử khiêm tốn lại dịu dàng.
Nhưng câu nói tiếp theo đã vạch trần bộ mặt thật của hắn.
"Nhưng anh không muốn thả em trở về."
Hắn không phải quân tử mà là đạo tặc vô cùng hung ác.
Bách Tây giương mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng, đôi mắt giống như đầm nước.
Một giây sau, cậu thều thào nói, " vậy em không về nữa."
Thích Tầm không đưa Bách Tây về nhà của hai người mà chở cậu đến khách sạn gần nhất.
Bách Tây đã chuyển lên ngồi ở ghế phó lái.
Gần đến khách sạn, nhìn đèn đỏ trước mặt cậu mới hậu tri hậu giác cảm thấy thẹn thùng.
Năm mới, đêm khuya gió lớn, khi người trong nhà đều đã say giấc cậu lại lén lút ra ngoài hẹn hò thật sự giống yêu đương vụng trộm.
Bây giờ lại còn ra ngoài thuê phòng.
Ai nghe được cũng sẽ nói một tiếng hoang đường.
Nhưng trong lòng cậu lại không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả.
Cậu nhìn ngã tư đường yên tĩnh tối tăm trước mặt hỏi Thích Tầm, " anh nói xem, chúng ta như vậy có giống trốn khỏi nhà không?"
Cậu là vô tâm, không mang bất kì ý nghĩ gì khác, vừa ngây thơ lại vừa vô tội hỏi.
Nhưng Thích Tầm không hiểu sao lại bị câu hỏi này làm rung động.
Hắn nghiêng đầu nhìn Bách Tây.
Bách Tây đang nhìn ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi ngày một lớn. Cậu ngẩng đầu, sườn mặt tinh xảo trắng nõn, trên tai là bông tai ngọc trai nhẹ nhàng tao nhã, giống như cậu bé kiêu ngạo trong tranh sơn dầu.
Đây quả thật giống đang bỏ trốn.
Bên ngoài hoa tuyết rơi lả tả, trên đường vắng vẻ không người, vắng lặng giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, mà bọn họ chính là cặp tình nhân bỏ trốn, không để tâm đến con đường phía trước cũng không để ý đến điểm cuối cùng.
Nhưng đây cũng chỉ là một đoạn tưởng tượng ngắn ngủi mà thôi.
Điểm cuối của hai người không phải là hòn đảo biệt lập, cũng không phải là thị trấn nhỏ vắng vẻ mà là khách sạn hạng sang gần nhất.
Khi thuê phòng, đối diện với ánh mắt của cô gái trẻ trước quầy lễ tân, Bách Tây ngại ngùng ngẩng đầu.
Cô gái đúng là có hơi tò mò về hai người.
Vì Bách Tây đang mặc đồ ngủ lại luôn cúi đầu, cô không thể nhìn thấy rõ mặt, chỉ lờ mờ cảm thấy có lẽ là tuổi tác không lớn. Mà Thích Tầm lại quá nhã nhặn lạnh lùng, mặc dù cũng rất trẻ tuổi nhưng mang trên người khí thế không giận tự uy.
Trong đầu cô ngay lập tức tự bổ não ra một bộ phim cẩu huyết.
Cái gì mà tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê bỏ trốn, anh yêu tôi tôi không yêu anh, chạy trốn rồi bị bắt lại, như thế này thế nọ.
Nhưng trên mặt không hề biểu hiện gì, rất chuyên nghiệp gật đầu cười khẽ, " thẻ phòng của ngài, mời cầm lấy."
Thích Tầm gật đầu, nhận thẻ phòng sau đó dắt tay Bách Tây lên lầu.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, đèn còn chưa mở, hai người đã quấn lấy nhau.
Áo ngủ và âu phục sơ mi hỗn loạn, đều bị ném trên mặt đất.
Hai người loạng choạng ngã lên giường, thân thể quấn quýt, hôn liếm triền miên.
Bên ngoài tuyết vẫn lặng lẽ rơi, đêm đông xào xạc nhưng trong phòng lại là đêm xuân ấm áp.
Một đôi tình nhân chạy trốn trong đêm, đúng làkhông phụ cảnh xuân.
💢DON'T REUP NHÁ!
Nhớ ấn ⭐, follow và cmt nói chuyện với Đình để Đình đã chán nhớ!
Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại leting2026.wattpad.com và ldinh2026.wordpress.com, tất cả các trang khác đều là ĂN CẮP.
Edit: Lạc Đình💙
Mừng truyện " Hôn nhân cưỡng chế của nhóc ngốc " đạt 50k view, hôm nay tui up 2 chương luôn nhớ!
Bách Tây chạy nhanh như chớp từ trên lầu xuống, người nhà cậu đã ngủ cả rồi. Bên trong biệt thự rất im ắng vì vậy cậu liền thả nhẹ bước chân, bịch bịch bịch* giống hệt con nai nhỏ chuồn từ trong rừng rậm ra ngoài.
*Tui chẳng hiểu anh thả nhẹ bước chân kiểu gì mà vẫn bịch bịch bịch, tui mà thả nhẹ chân thì hầu như không nghe thấy gì luôn á.
Cậu vừa chạy ra ngoài trong lòng có chút mơ màng, không thể hiểu nổi, đáng lẽ lúc này Thích Tầm vẫn đang ở thành phố bên cạnh sao lại đột ngột xuất hiện bên dưới lầu nhà cậu.
Nhưng chỉ vài phút ngắn ngủi, cậu đã thẳng đường chạy ra ngoài vườn hoa, vòng qua tường vây và bụi cây cạnh cổng bổ nhào vào lòng Thích Tầm đang đứng bên ngoài.
Mà Thích Tầm cũng tiếp được cậu.
Chân cậu vẫn mang dép lê và mặc nguyên đồ ngủ.
Đèn đường chiếu sáng khoảng đất xung quanh, hoa tuyết giống như tơ liễu* lả tả rơi xuống.
*Tơ liễu: tức là hạt của cây liễu, mặt trên có lông tơ màu trắng, theo gió bay ra như xơ bông vì thế mới được gọi là tơ liễu, Đình sẽ để hình minh họa ở đây nhá. Rất là đẹp luôn.
Cậu ngẩng đầu thở gấp vừa kích động vừa kinh ngạc hỏi, " sao anh lại ở đây? Không phải là sáng mai anh mới về sao?"
Thích Tầm cúi đầu nhìn cậu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Bách Tây trong trẻo như ngọc, đôi mắt thì giống như hồ nước xuân, vừa sạch sẽ vừa trong suốt, không hề giữ lại một tia vui mừng nào.
Hắn không kìm được mỉm cười.
Chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại về gấp như vậy, đây không phải phong cách của hắn.
Lễ tình nhân thôi mà lại không phải là vội trở về ký kết đơn hàng lớn, chỉ cần chậm một bước thôi sẽ sinh chuyện.
Qua ngày hôm nay hắn vẫn có thể đền bù cho Bách Tây như thường.
Nhưng vừa nãy khi đưa một nhà các cô các bác ra sân bay, giơ tay nhìn thời gian thì phát hiện mới hơn 9h một chút, nếu trở về thì vẫn kịp trước 12h.
Hắn cũng không do dự nhiều, dứt khoát giẫm chân ga.
Vì hắn nghĩ nếu Bách Tây gặp hắn có lẽ sẽ rất vui.
Mà Bách Tây đúng là rất vui, như con mèo nhỏ nằm bò ở trong lòng hắn, thiếu điều mọc ra cái đuôi ngắn lắc qua lắc lại mà thôi.
Hắn giúp Bách Tây chỉnh mấy sợi tóc mai lộn xộn giải thích, " sau khi buổi tiệc kết thúc, anh thấy vẫn còn thời gian nên vội vã trở về. Dù sao thì lễ tình nhân đầu tiên ở ở bên nhau, để em một mình trải qua thì có hơi quá đáng."
Bách Tây không biết phải nói gì mới được.
Cậu thật sự cảm động nhưng lại cảm thấy Thích Tầm trở về ngay trong đêm như vậy cũng quá mệt rồi.
Cậu nói, "quả thật là cũng không có gì quan trọng cả, anh không cần phải trở về gấp như vậy..."
Nhưng Thích Tầm chưa đợi cậu nói xong đã cúi đầu hôn lên môi cậu, đem những lời nghĩ một đằng nói một nẻo của cậu nuốt xuống.
Có bông tuyết đậu trên đầu trên vai họ.
Trong lúc hai người hôn nhau, kim đồng hồ lặng lẽ dịch chuyển điểm đúng 12 giờ.
Không biết qua bao lâu, Thích Tầm mới chầm chậm thả lỏng Bách Tây.
Khuôn mặt hắn trấn định, nhìn không ra điểm nào dị thường.
Bách Tây cúi đầu, vành tai đỏ ửng lên cũng không nói những lời khẩu thị tâm phi nữa.
Thích Tầm nhìn thấy thì hơi buồn cười.
Mặc dù ở trên giường đã làm vô số lần rồi nhưng Bách Tây vẫn vì một nụ hôn mà xấu hổ.
Giống như mối tình đầu của học sinh chỉ cần tiếp xúc thân mật một chút thôi tim đã đập nhanh không ngừng rồi.
Hắn dắt Bách Tây vào xe, " không cần nói dối như vậy, em rõ ràng rất muốn anh qua đây, từ sớm đã chọn được địa điểm hẹn hò rồi vì sao lại nói là không cần."
Lần này thì cậu không phản bác.
Thích Tầm kéo cửa xe nhét Bách Tây vào ghế sau, sau đó thì chính mình cũng chui vào.
Trong xe bật điều hòa, cho dù Bách Tây có mặc đồ ngủ, đi dép lê cũng không sợ bị lạnh.
Nhưng vừa mới chui vào trong xe, ánh mắt cậu đã bị hoa hồng đặt ở cốp sau thu hút—một bó hoa không tính là lớn, kết hợp giữa màu hồng phấn và đỏ, có ruy –băng bằng lụa quấn quanh, thật sự rất đẹp.
*Đây các cô Gato đi.
Cậu ngơ ngẩn nhìn Thích Tầm.
Hiếm khi hắn để lộ ra bộ dạng ngượng ngùng như vậy.
Hắn nói với Bách Tây, " lúc anh trở về vì quá muộn nên hoa hồng trong cửa hàng đã bán hết rồi, chỉ còn loại nhỏ này."
Hắn tặng bó hoa cho Bách Tây, có lẽ cảm thấy món quà này xấu xí nên không cam lòng nói, " lần sau tặng em bó lớn."
Bách Tây ngẩn người ôm hoa, cúi đầu nhìn xuống rồi lại ngẩng đầu nhìn Thích Tầm bật cười khúc khích.
"Như này là được rồi." cậu thật sự rất vui, tay cậu nhẹ nhàng sờ lên cánh hoa, " em rất thích món quà này."
Lúc bấy giờ vẻ mặt của Thích Tầm mới dịu lại.
Nhưng hắn lại sửa đúng cho cậu, " đây là hoa hồng chứ không phải quà."
Hắn rút từ túi áo ra một chiếc hộp màu xanh sẫm, đưa đến trước mặt Bách Tây, " đây mới là quà."
Cậu hơi bất ngờ, cậu không biết hóa ra hắn đã âm thầm chuẩn bị quà.
Cậu mở chiếc hộp.
Bên trong chiếc hộp lụa màu xanh sẫm đặt một đôi bông tai ngọc trai. Kiểu dáng cổ điển, ngọc trai tròn trịa sáng bóng. Hình dạng hoàn hảo, trên đó còn cố định hai viên ngọc lục bảo nhỏ cũng sáng bóng lấp lánh y như vậy.
Bách Tây vẫn luôn có thói quen đeo bông tai.
"Đây là anh cố tình đặt làm từ trước," Thích Tầm nhấc đôi bông tai ra, " đôi lần trước chắc là em đã dùng chán rồi, vừa hay đổi đôi khác."
Hắn vừa nói vừa giúp cậu đeo lên.
Con trai đeo ngọc trai sẽ không hợp vì nhìn sẽ thấy quá mềm mại.
Nhưng Bách Tây đeo lại rất hợp.
Da cậu trắng đều, sáng như ánh trăng, đôi mắt trong veo, được ngọc trai và ngọc lục bảo tôn lên, ngược lại có một loại dịu dàng cao quý khó nói.
Ngón tay hắn siết nhẹ vành tai cậu, thấp giọng khen ngợi, " rất đẹp."
Bách Tây không biết vì sao, cảm thấy tai nhỏ vừa bị Thích Tầm sờ một cái đã nóng bỏng lên.
Cậu hơi bứt rứt nhìn Thích Tầm, không hiểu vì sao yếu hầu như bị siết chặt.
Có lẽ là tại điều hòa trong xe bật quá cao khiến cho cậu không hề cảm nhận được cái lạnh lẽo của đêm tuyết bên ngoài ngược lại ấm áp như mùa xuân vậy. Nhiệt độ như đốt cháy hoa hồng, hương hoa say lòng người lơ lửng tràn ngập trong thùng xe chật hẹp.
Bách Tây sờ bông tai, thấp giọng nói, " cảm ơn, bông tai, em rất thích."
Sau đó bầu không khí kỳ lạ trong xe cuối cùng cũng dịu lại.
Thích Tầm không có làm gì cả.
Chỉ là hắn muốn những giây phút cuối cùng của lễ tình nhân có thể nhìn thấy Bách Tây.
Nhưng khi hắn bên cạnh Bách Tây, dường như rất khó làm chính nhân quân tử.
Đặc biệt là cậu lại còn ngơ ngác nhìn hắn, lông mi run rẩy chủ động nhắm mắt lại.
Lúc này mà còn làm chính nhân quân tử thì không gọi là phong độ mà là không hiểu phong tình.
Hoa hồng rơi trên sàn xe, cánh hoa đỏ tươi rải rác khắp nơi.
Lưng Bách Tây dựa vào cửa xe, sống lưng cọ vào tay nắm cửa có chút đau nhưng cậu cũng chẳng để tâm.
Vành tai bị Thích Tầm cắn nhẹ, răng nanh không nhẹ không nặng ma sát chỗ thịt mềm dưới bông tai. Tay hắn bám chặt eo cậu sau đó vén một góc áo ngủ lên đi vào thăm dò nhưng lại chỉ đảo quanh ở rìa ngoài.
Thích Tầm hôn từ tai xuống xương quai xanh sau đó lại quay trở về môi.
Môi hai người dính chặt vào nhau, đầu lưỡi tiến vào không thể phân biệt được ai cắn ai.
Hương hoa hồng khiến chân tay mềm nhũn, đầu Bách Tây lâm vào mờ mịt. Cậu ôm cổ Thích Tầm giống như một người bị rơi vào nước chỉ có thể dựa vào hắn để nổi lên.
Như thế này không đủ.
Hôn môi vĩnh viễn không đủ.
Thích Tầm dán chặt vào trán Bách Tây, con ngươi trong mắt thâm thúy như đang đốt lên ngọn lửa.
Hắn hỏi, " em có muốn trở lại không?"
Hắn hỏi rất nho nhã lễ độ giống như quân tử khiêm tốn lại dịu dàng.
Nhưng câu nói tiếp theo đã vạch trần bộ mặt thật của hắn.
"Nhưng anh không muốn thả em trở về."
Hắn không phải quân tử mà là đạo tặc vô cùng hung ác.
Bách Tây giương mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng, đôi mắt giống như đầm nước.
Một giây sau, cậu thều thào nói, " vậy em không về nữa."
Thích Tầm không đưa Bách Tây về nhà của hai người mà chở cậu đến khách sạn gần nhất.
Bách Tây đã chuyển lên ngồi ở ghế phó lái.
Gần đến khách sạn, nhìn đèn đỏ trước mặt cậu mới hậu tri hậu giác cảm thấy thẹn thùng.
Năm mới, đêm khuya gió lớn, khi người trong nhà đều đã say giấc cậu lại lén lút ra ngoài hẹn hò thật sự giống yêu đương vụng trộm.
Bây giờ lại còn ra ngoài thuê phòng.
Ai nghe được cũng sẽ nói một tiếng hoang đường.
Nhưng trong lòng cậu lại không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả.
Cậu nhìn ngã tư đường yên tĩnh tối tăm trước mặt hỏi Thích Tầm, " anh nói xem, chúng ta như vậy có giống trốn khỏi nhà không?"
Cậu là vô tâm, không mang bất kì ý nghĩ gì khác, vừa ngây thơ lại vừa vô tội hỏi.
Nhưng Thích Tầm không hiểu sao lại bị câu hỏi này làm rung động.
Hắn nghiêng đầu nhìn Bách Tây.
Bách Tây đang nhìn ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi ngày một lớn. Cậu ngẩng đầu, sườn mặt tinh xảo trắng nõn, trên tai là bông tai ngọc trai nhẹ nhàng tao nhã, giống như cậu bé kiêu ngạo trong tranh sơn dầu.
Đây quả thật giống đang bỏ trốn.
Bên ngoài hoa tuyết rơi lả tả, trên đường vắng vẻ không người, vắng lặng giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, mà bọn họ chính là cặp tình nhân bỏ trốn, không để tâm đến con đường phía trước cũng không để ý đến điểm cuối cùng.
Nhưng đây cũng chỉ là một đoạn tưởng tượng ngắn ngủi mà thôi.
Điểm cuối của hai người không phải là hòn đảo biệt lập, cũng không phải là thị trấn nhỏ vắng vẻ mà là khách sạn hạng sang gần nhất.
Khi thuê phòng, đối diện với ánh mắt của cô gái trẻ trước quầy lễ tân, Bách Tây ngại ngùng ngẩng đầu.
Cô gái đúng là có hơi tò mò về hai người.
Vì Bách Tây đang mặc đồ ngủ lại luôn cúi đầu, cô không thể nhìn thấy rõ mặt, chỉ lờ mờ cảm thấy có lẽ là tuổi tác không lớn. Mà Thích Tầm lại quá nhã nhặn lạnh lùng, mặc dù cũng rất trẻ tuổi nhưng mang trên người khí thế không giận tự uy.
Trong đầu cô ngay lập tức tự bổ não ra một bộ phim cẩu huyết.
Cái gì mà tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê bỏ trốn, anh yêu tôi tôi không yêu anh, chạy trốn rồi bị bắt lại, như thế này thế nọ.
Nhưng trên mặt không hề biểu hiện gì, rất chuyên nghiệp gật đầu cười khẽ, " thẻ phòng của ngài, mời cầm lấy."
Thích Tầm gật đầu, nhận thẻ phòng sau đó dắt tay Bách Tây lên lầu.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, đèn còn chưa mở, hai người đã quấn lấy nhau.
Áo ngủ và âu phục sơ mi hỗn loạn, đều bị ném trên mặt đất.
Hai người loạng choạng ngã lên giường, thân thể quấn quýt, hôn liếm triền miên.
Bên ngoài tuyết vẫn lặng lẽ rơi, đêm đông xào xạc nhưng trong phòng lại là đêm xuân ấm áp.
Một đôi tình nhân chạy trốn trong đêm, đúng làkhông phụ cảnh xuân.
💢DON'T REUP NHÁ!
Nhớ ấn ⭐, follow và cmt nói chuyện với Đình để Đình đã chán nhớ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương