Lộ Trình Trình chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình phải về nhà như một kẻ trộm, lén lút do dự ở cửa ra vào rất lâu, cuối cùng vẫn không dám trực tiếp bấm chuông, đành gọi điện cho Lộ Diệc Diễm.
Lộ Diệc Diễm nhanh chóng từ trong nhà ra mở cửa cho hai người, ra hiệu bằng ánh mắt và nhỏ giọng nói: "Ba ở trên lầu, mẹ đang ở phòng khách đợi hai em."
Lộ Trình Trình giơ ngón tay ra hiệu "OK", rồi hít một hơi thật sâu ở cửa ra vào, chuẩn bị bước vào thì Lộ Diệc Diễm bất ngờ hỏi: "Mắt em bị sao vậy?"
Nói xong, anh quay đầu trừng mắt nhìn Doãn Mạch, có vẻ như muốn bảo vệ em trai mình.
Lộ Trình Trình vội nhỏ giọng giải thích thay bạn trai vô tội: "Bị, bị cát bay vào."
"Em lừa ai vậy!" Lộ Diệc Diễm càng nghi ngờ khi nghe Lộ Trình Trình nói.
Anh xắn tay áo lên, bước tới một bước, chuẩn bị gây sự thì tiếng của Ngô Linh từ phòng khách vọng ra: "Tiểu Diễm, Trình Trình về rồi à? Sao không vào?"
Lộ Trình Trình chưa sẵn sàng đối mặt với Lộ Vinh Siêu, sợ bị ba nghe thấy, lo lắng trong lòng, không kịp giải thích với anh trai, kéo đôi dép từ tủ giày ra cho mình và Doãn Mạch, rồi vội vàng chạy vào phòng khách.
Doãn Mạch gật đầu chào Lộ Diệc Diễm, nhanh chóng theo sau vào trong.
Mẹ của Lộ Trình Trình năm nay hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, gương mặt thanh tú, tinh tế. Bà trang điểm nhẹ nhàng, trông rất thông minh, sắc sảo.
Có thể thấy Lộ Trình Trình thừa hưởng nhiều nét từ mẹ hơn là từ cha.
Vì những công việc chuẩn bị hợp tác trước đó, Doãn Mạch cũng đã tìm hiểu về Ngô Linh, biết rằng bà cùng Lộ Vinh Siêu tay trắng dựng nghiệp, tình cảm vợ chồng rất tốt. Hiện nay, Lộ Vinh Siêu chủ yếu phụ trách việc quảng bá, hợp tác và mở rộng công ty, còn Ngô Linh chủ yếu quản lý tài chính, nhân sự của công ty.
Tính cách của Ngô Linh so với Lộ Vinh Siêu thì mềm mỏng hơn nhiều, Lộ Trình Trình không sợ bà như sợ ba, nhưng do thời gian sống cùng cha mẹ từ nhỏ không nhiều, quan hệ mẹ con cũng không quá thân thiết. Lộ Trình Trình đứng cách Ngô Linh vài bước, khẽ gọi: "Mẹ."
Ngô Linh gần một năm chưa gặp con trai út, lúc này không tránh khỏi có chút xúc động, đứng dậy cẩn thận nhìn cậu từ đầu đến chân, vui vẻ nói: "Con mập lên rồi, trông có vẻ ở ngoài sống khá tốt."
Lộ Trình Trình đã lâu không cân, chỉ nhớ rằng trước đây khi tập gym cân nặng đã giảm không ít, nghe vậy liền theo phản xạ nắm lấy cánh tay mình, quay đầu hỏi Doãn Mạch: "Em mập lên thật à?"
So với lần gặp nhau vào dịp Tết, Lộ Trình Trình trông khỏe mạnh hơn nhiều. Dù sao thì mỗi bữa ba bữa cơm của Hứa Hân đều đa dạng, không phải vì lo cậu gầy mà muốn cậu mập lên một chút sao?
Nhưng Doãn Mạch không dám trả lời, chỉ mỉm cười, tiến lên đặt quà mang đến lên bàn trà: "Dì, lần đầu tiên đến thăm không biết dì thích gì, mang chút quà mọn, mong dì đừng chê."
Ngô Linh dường như lúc này mới chú ý đến Doãn Mạch cùng bước vào với Lộ Trình Trình. Bà đã biết từ chồng và con trai lớn rằng Lộ Trình Trình đang hẹn hò với Doãn Mạch, nên không có vẻ mặt thân thiện với anh ta. Bà kéo Lộ Trình Trình ngồi xuống ghế sofa rồi nói: "Tôi cũng không lớn hơn Doãn tổng là bao, anh gọi tôi là dì chẳng phải là làm tôi già đi sao."
Doãn Mạch còn chưa kịp nói gì thì Lộ Trình Trình đã quay đầu phản đối: "Mẹ!"
"Sao nào? Mẹ nói không đúng sao?" Ngô Linh quay đầu nhìn Doãn Mạch, "Doãn tổng bắt đầu khởi nghiệp khi Trình Trình nhà tôi còn đang học tiểu học, anh thật sự ra tay được."
Doãn Mạch ra hiệu cho Lộ Trình Trình đang muốn nói, sau đó mới lên tiếng: "Dì nhìn còn rất trẻ, nếu gặp ở bên ngoài, cháu cũng không nghĩ dì đã có con lớn như vậy. Nhưng hôm nay cháu đến thăm với tư cách người yêu của Trình Trình, không thể gọi sai thứ bậc, mong dì thông cảm."
Trước đây Ngô Linh chưa gặp Doãn Mạch, chỉ nghe nói về anh ta nhiều. Mọi người đều nói vị tổng giám đốc này còn trẻ mà tính cách rất điềm đạm, nhân viên trong công ty đều rất tín nhiệm anh ta, uy tín trên thương trường cũng rất tốt.
Hơn nữa, anh ta có ngoại hình xuất sắc, cách nói chuyện lịch thiệp. Nếu không phải trong tình cảnh này, Ngô Linh chắc chắn sẽ có ấn tượng rất tốt về anh ta.
Nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa anh ta và con trai mình, Ngô Linh cảm thấy rất khó chịu, thẳng thừng nói: "Chuyện của các anh, tôi và ba nó sẽ không đồng ý. Đồ các anh mang đến hãy mang về đi."
"Mẹ, con mong muốn ba mẹ hiểu và thông cảm cho tình cảm của con, nhưng tình cảm là chuyện của hai người chúng con, dù ba mẹ đồng ý hay không cũng không thể thay đổi sự thật chúng con đang hẹn hò." Lộ Trình Trình nhanh chóng lên tiếng, sau đó đứng dậy, đi đến bên Doãn Mạch, rõ ràng thể hiện lập trường của mình.
Ngô Linh nhìn hai người trước mặt, sắc mặt phức tạp.
Sau khi Lộ Trình Trình rời nhà, bà cũng đã cố gắng hiểu con trai, đã đọc rất nhiều tài liệu, tự nhận rằng bây giờ đã có hiểu biết nhất định về nhóm người đồng tính. Nhưng càng hiểu nhiều, bà càng sợ hãi.
Tin tức trên mạng về nhóm người này, phần lớn đều kèm theo những từ ngữ không mấy tốt đẹp như "lăng nhăng", "AIDS".
Bà không muốn ép Lộ Trình Trình đến mức không còn đường về nhà, nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thật con trai đang hẹn hò với một người đàn ông, đặc biệt người đàn ông đó còn khuyết tật.
Là một người mẹ, sao bà có thể chịu đựng được cảnh con trai mình khỏe mạnh, mới hơn hai mươi tuổi, phải chăm sóc cho một người đàn ông khuyết tật như một người yêu.
Ba người đang còn căng thẳng, thì Lộ Vinh Siêu nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, từ thư phòng đi xuống, vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi: "Linh Linh, nhà có khách à?"
Ngô Linh nhìn hai người trước mặt, ngập ngừng, lo sợ Lộ Vinh Siêu nổi giận, sẽ đuổi con trai đã khó khăn lắm mới về nhà đi.
Lộ Diệc Diễm đang đứng xem kịch không xa, mạnh dạn bước lên vài bước, nói với Lộ Vinh Siêu: "Ba, là Trình Trình về."
Lộ Vinh Siêu nhớ đến lời nói buổi trưa của Doãn Mạch rằng sẽ đến nhà thăm vào ngày lễ lao động, ngay lập tức đoán được tình huống, sắc mặt thay đổi: "Ai cho phép bọn họ vào nhà?"
Ngô Linh nghe vậy thì không vui, lên tiếng: "Tôi cho phép, sao nào? Đây không phải là nhà tôi à? Tôi muốn gặp con trai mình, không được sao?"
Lộ Vinh Siêu bị nghẹn, trong lòng tức giận, nhưng lại không thể cãi nhau với vợ mình.
Lần trước Lộ Vinh Siêu đuổi Lộ Trình Trình đi, Ngô Linh cũng đang giận, không ngăn cản, đợi khi Lộ Trình Trình thật sự rời đi, bà hối hận rất lâu. Lần này, bà quyết tâm bảo vệ con trai.
Lộ Vinh Siêu nhanh chóng hiểu rõ thái độ của vợ mình, tức giận lườm Lộ Trình Trình, sau đó trút cơn giận lên người duy nhất là người ngoài ở đây: "Doãn tổng, nhà chúng tôi không chào đón anh. Tôi đã nói rất rõ rồi, mời anh rời đi."
"Chú——"
"Tôi không dám nhận." Doãn Mạch mới nói được hai chữ*, Lộ Vinh Siêu đã mạnh mẽ cắt ngang lời anh ta, "Doãn tổng không hiểu lời tôi sao? Rời khỏi nhà tôi ngay!"
/* chữ chú trong tiếng trung đọc là 叔叔(Shūshu) gồm 2 chữ*/
"Đi thì đi!" Lộ Trình Trình chắn trước mặt Doãn Mạch, nói xong liền quay người muốn dẫn Doãn Mạch rời đi.
Hành động rõ ràng muốn cùng Doãn Mạch rời đi này khiến Lộ Vinh Siêu tức giận, ông quát lớn: "Đứng lại!"
Lộ Trình Trình trên đường đã không muốn dẫn Doãn Mạch về nhà, lúc này xác nhận thái độ của ba mẹ như mình dự đoán, quay đầu nhìn Lộ Vinh Siêu với vẻ mặt không tốt: "Ba còn gì dặn dò?"
Ngô Linh biết rõ tính cách của chồng mình, vội lên tiếng: "Trình Trình, sao con nói chuyện với ba như vậy?"
Lộ Trình Trình mỉa mai: "Ba không phải chê con làm mất mặt, không muốn nhận con làm con trai nữa sao? Vậy thì chỉ là ngài Lộ thôi."
"Con..." Lộ Vinh Siêu tức giận, không biết phải mắng gì, cầm lấy một hộp quà trên bàn ném về phía cậu, "Cầm lấy đồ các người mang đến và cút đi."
Mặc dù là ném nhưng thực ra không dùng hết sức, chỉ cần Lộ Trình Trình tránh sang một bước là tránh được. Nhưng Lộ Trình Trình sợ rằng nếu mình né tránh, cái hộp nặng nề đó sẽ đập vào Doãn Mạch, nên không nhúc nhích.
Thấy sắp bị ném trúng, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Doãn Mạch từ phía sau đưa tay, ôm lấy cậu, kéo cậu lùi lại, góc hộp đập vào cánh tay Doãn Mạch.
Lộ Trình Trình lo lắng, ngồi xổm xuống cuộn tay áo Doãn Mạch lên kiểm tra, thấy cánh tay anh đã bị sưng đỏ, liền quay đầu trừng mắt giận dữ với ba mình.
Lộ Vinh Siêu thấy ném trúng người, bản thân cũng hơi sững sờ, muốn xin lỗi nhưng lại cảm thấy không xuống nước được, một lúc sau mới nói với Lộ Trình Trình: "Con lên lầu với ba!"
"Không lên." Lộ Trình Trình không chịu, không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay, "Ba chẳng phải vừa bảo chúng con cút đi sao, bây giờ lại gọi con lên lầu, con là chó ba nuôi à? Gọi đi thì đi, gọi về thì về."
Doãn Mạch biết nếu cứ tiếp tục như vậy, mâu thuẫn giữa cha con sẽ càng lớn, nhẹ kéo tay áo cậu, nhỏ giọng khuyên: "Đi nói chuyện với chú đi, anh không sao đâu."
Lộ Trình Trình hiếm khi không muốn nghe lời Doãn Mạch: "Chúng ta về nhà."
Lời này lọt vào tai Lộ Vinh Siêu, ông càng tức giận: "Về nhà gì chứ, đây không phải là nhà con sao? Con còn muốn về đâu nữa?"
"Từ khi ba đuổi con đi, nơi này đã không còn là nhà của con nữa." Lộ Trình Trình lạnh lùng đáp.
Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, Lộ Diệc Diễm cũng bước tới khuyên em trai: "Em cứ lên lầu nói chuyện với ba đi, tay của Doãn Mạch đã sưng rồi, nhà có túi đá, để anh đi lấy cho anh ấy chườm một chút."
Lộ Trình Trình nhìn tay Doãn Mạch, không nói gì.
Doãn Mạch thấy vậy lại nhẹ đẩy cậu: "Đi đi, anh đợi em ở đây."
Lộ Trình Trình mới miễn cưỡng đi về phía cầu thang, Lộ Vinh Siêu đi theo sau, thấy cậu đi càng lúc càng chậm, lại không yên tâm quay đầu nhìn Doãn Mạch, dứt khoát nắm lấy tay cậu, kéo cậu lên lầu.
Hai người đi vào phòng của Lộ Trình Trình, vừa vào cửa Lộ Vinh Siêu liền thẳng thắn nói: "Con mau chóng chia tay cho ba."
Lộ Trình Trình vốn đã tức giận, nghe vậy liền bùng nổ: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc ba là ba của con." Lộ Vinh Siêu đi qua đi lại trong phòng, giọng không vui nói, "Con mới bao nhiêu tuổi chứ, con tưởng tình cảm của các con là vững chắc, vài năm nữa quay đầu nhìn lại, thực ra chẳng là gì cả."
Lộ Trình Trình phản bác: "Ba và mẹ ở bên nhau lúc đó cũng bằng tuổi con mà?"
Lộ Vinh Siêu và Ngô Linh là bạn học đại học, bắt đầu hẹn hò từ thời đại học. Cả hai học ở trường sư phạm, tốt nghiệp liền kết hôn và cùng nhau khởi nghiệp, sáng lập "Liên Lộ Học Tập".
"Chúng ta có thể giống nhau à? Con nhìn người con chọn xem, không nói đến việc anh ta là đàn ông, anh ta hơn con bao nhiêu tuổi con biết không, lại còn khuyết tật. Con bây giờ nhất thời bốc đồng ở bên anh ta, sau này có con chịu đựng được không!"
Lộ Trình Trình nghe người ta nói Doãn Mạch là khuyết tật, lại không muốn nói chuyện thêm, quay đầu đi ra: "Ba nghĩ sao cũng được, dù sao con cũng muốn ở bên anh ấy!"
Nhưng chưa kịp bước ra ngoài, Lộ Vinh Siêu đã nhanh hơn một bước đứng ở cửa, đóng cửa lại. Một tiếng "rầm" vang lên, cửa bị khóa từ bên ngoài.
Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật
Chương 58: Ba Mẹ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương