Yêu Và Hận
Chương 64: Trở về
Tại sân bay quốc tế, chuyến bay xuất phát từ nước X vừa hạ cánh. Hành khách đang đi ra sảnh sân bay, ai cũng uể oải sau một chuyến bay dài.
Một cô gái mặc bộ váy dáng chữ A, xếp ly phần thân váy. Cô kéo chiếc va li khá lớn, tay còn lại cầm giỏ xách, đầu đội mũ rộng vành. Cô còn đang ngắm nhìn lại nơi mình đã rời đi cách đây hai năm hơn thì phía sau có tiếng một chàng thanh niên gọi lớn.
“Chị Linh! Chị đi nhanh vậy đợi em với!”
Người tên Linh quay lại, cô tháo cặp mắt kính xuống nhoẻn môi cười.
“Gia Huy! Do em đi chậm thôi, lại tia cô nào chứ gì?”
Cậu thanh niên nọ cười vang, giọng nói không che giấu sự nịnh ngọt.
“Ôi dào, nhìn tí chứ nói thật chẳng ai xinh bằng chị Linh cả đâu!”
Phía bên ngoài, một người đàn ông trung tuổi đi đến, cúi đầu chào rồi kéo hai chiếc va li cho hai người.
“Cô cậu ra xe đi ạ, ông chủ đã đợi ở nhà rồi!”
Hai người không đùa nữa, họ cùng người kia ra ngoài rồi lên xe chạy về nhà. Ngồi bên cửa xe, Linh hạ kính xe xuo ngắm nhìn đường phố, đã lâu không đi lại khiến cô xao xuyến.
Trong hai năm qua tại nước X, Linh dường như đã quên mất bản thân mình là ai. Cô phải điều trị từ cơ thể cho đến tâm lý, hàng ngày phải tập vật lý trị liệu để hồi phục, buổi tối cô gặp gỡ chuyên gia điều trị tâm lý, từng mũi kim châm cứu châm vào những huyệt vị làm cô đau đớn.
Cho đến một ngày, Linh đứng trước mặt ông Khiêm, cô bập bẹ từng lời, chiếc lưỡi lần đầu tiên uốn gập phát ra tiếng.
“C…cả…m ơn…ô…ng!”
Ông Khiêm giật mình, cô gái trước mặt cũng đang rơi nước mắt xúc động, ông Khiêm mừng rỡ đi lại ôm vai Linh mà nói.
“Tốt rồi! Cô nói được rồi!”
Linh chợt quỳ xuống dập đầu cảm tạ ông Khiêm, tuy lúc này cô chưa thể nói rõ, nhưng hành động đã cho thấy Linh đang xúc động thế nào, biết ơn thế nào.
Giọng ông xởi lởi.
“Không sao, không có gì cả, nín đi nào. Chỉ cần cố gắng một chút nữa là cô sẽ nói được thôi!”
Linh vừa khóc vừa gật đầu, cảm giác sau hai mươi năm đã có thể phát ra tiếng nói từ miệng của mình thật sự khiến cô ngỡ là mơ.
Đêm đêm Linh lại ngồi đánh vần luyện cho lưỡi của mình linh hoạt hơn, có nhiều hôm do Linh cố sức khiến lưỡi bị đau buốt, cô ôm mặt cố gắng kiềm chế không khóc nữa.
Rồi dần dà cơn đau cũng dịu đi, lưỡi của cô linh hoạt hơn, lời nói phát ra cũng tròn âm hơn, những nỗ lực của bản thân cô đến bây giờ cũng đã được đền đáp xứng đáng.
Ngoài ra ông Khiêm còn giúp đỡ cô tạo điều kiện đi học, tuy thời gian không đủ nhưng Linh đã được gia sư riêng dạy hết những thứ cơ bản, Linh đã giữ đúng lời hứa vừa học vừa đi làm để không dựa dẫm vào người đàn ông kia quá nhiều.
Trong một lần ngồi trò chuyện, ông Khiêm mở lời nói Linh hãy về nước quản lý một nhà hàng cho ông ấy.
Linh nghe xong hơi chột dạ, khoảng thời gian ở đây tuy có chút khó khăn nhưng cũng giúp cô quên đi những tổn thương trong quá khứ. Bây giờ cô e là quay về sẽ khiến mình bị khơi gợi lại mà đau lòng.
Ông Khiêm cũng muốn về lại nước, ông muốn gặp bà Ngọc Linh để hỏi về đứa bé năm ấy, giọng ông ôn tồn nói.
“Linh, tôi không biết khi trước cô gặp chuyện gì. Nhưng muốn sống tốt cho hiện tại thì ta phải biết đối diện với quá khứ. Lần này Gia Huy sẽ về cùng cô.”
Linh nhìn sang chàng trai nhỏ tuổi hơn cô, cậu ấy đang uống nước bỗng trợn mắt ngạc nhiên hỏi lại.
“Con về cùng chị ấy sao?”
…
Đang mãi suy nghĩ, Linh giật mình khi nghe Gia Huy gọi mình đã đến nơi. Căn nhà ba tầng thiết kế đơn giản với màu xanh ghi chủ đạo, cánh cổng màu xám mở rộng đón chiếc xe đi vào.
Gia Huy xuống xe mở cửa cho Linh, cô vui vẻ cảm ơn rồi cùng đi vào nhà. Trong nhà, dì Vân đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn đầy đủ các món, ông Khiêm nhìn hai người vừa vào nhà mỉm cười.
“Chào mừng hai đứa!”
…****************…
Một cô gái mặc bộ váy dáng chữ A, xếp ly phần thân váy. Cô kéo chiếc va li khá lớn, tay còn lại cầm giỏ xách, đầu đội mũ rộng vành. Cô còn đang ngắm nhìn lại nơi mình đã rời đi cách đây hai năm hơn thì phía sau có tiếng một chàng thanh niên gọi lớn.
“Chị Linh! Chị đi nhanh vậy đợi em với!”
Người tên Linh quay lại, cô tháo cặp mắt kính xuống nhoẻn môi cười.
“Gia Huy! Do em đi chậm thôi, lại tia cô nào chứ gì?”
Cậu thanh niên nọ cười vang, giọng nói không che giấu sự nịnh ngọt.
“Ôi dào, nhìn tí chứ nói thật chẳng ai xinh bằng chị Linh cả đâu!”
Phía bên ngoài, một người đàn ông trung tuổi đi đến, cúi đầu chào rồi kéo hai chiếc va li cho hai người.
“Cô cậu ra xe đi ạ, ông chủ đã đợi ở nhà rồi!”
Hai người không đùa nữa, họ cùng người kia ra ngoài rồi lên xe chạy về nhà. Ngồi bên cửa xe, Linh hạ kính xe xuo ngắm nhìn đường phố, đã lâu không đi lại khiến cô xao xuyến.
Trong hai năm qua tại nước X, Linh dường như đã quên mất bản thân mình là ai. Cô phải điều trị từ cơ thể cho đến tâm lý, hàng ngày phải tập vật lý trị liệu để hồi phục, buổi tối cô gặp gỡ chuyên gia điều trị tâm lý, từng mũi kim châm cứu châm vào những huyệt vị làm cô đau đớn.
Cho đến một ngày, Linh đứng trước mặt ông Khiêm, cô bập bẹ từng lời, chiếc lưỡi lần đầu tiên uốn gập phát ra tiếng.
“C…cả…m ơn…ô…ng!”
Ông Khiêm giật mình, cô gái trước mặt cũng đang rơi nước mắt xúc động, ông Khiêm mừng rỡ đi lại ôm vai Linh mà nói.
“Tốt rồi! Cô nói được rồi!”
Linh chợt quỳ xuống dập đầu cảm tạ ông Khiêm, tuy lúc này cô chưa thể nói rõ, nhưng hành động đã cho thấy Linh đang xúc động thế nào, biết ơn thế nào.
Giọng ông xởi lởi.
“Không sao, không có gì cả, nín đi nào. Chỉ cần cố gắng một chút nữa là cô sẽ nói được thôi!”
Linh vừa khóc vừa gật đầu, cảm giác sau hai mươi năm đã có thể phát ra tiếng nói từ miệng của mình thật sự khiến cô ngỡ là mơ.
Đêm đêm Linh lại ngồi đánh vần luyện cho lưỡi của mình linh hoạt hơn, có nhiều hôm do Linh cố sức khiến lưỡi bị đau buốt, cô ôm mặt cố gắng kiềm chế không khóc nữa.
Rồi dần dà cơn đau cũng dịu đi, lưỡi của cô linh hoạt hơn, lời nói phát ra cũng tròn âm hơn, những nỗ lực của bản thân cô đến bây giờ cũng đã được đền đáp xứng đáng.
Ngoài ra ông Khiêm còn giúp đỡ cô tạo điều kiện đi học, tuy thời gian không đủ nhưng Linh đã được gia sư riêng dạy hết những thứ cơ bản, Linh đã giữ đúng lời hứa vừa học vừa đi làm để không dựa dẫm vào người đàn ông kia quá nhiều.
Trong một lần ngồi trò chuyện, ông Khiêm mở lời nói Linh hãy về nước quản lý một nhà hàng cho ông ấy.
Linh nghe xong hơi chột dạ, khoảng thời gian ở đây tuy có chút khó khăn nhưng cũng giúp cô quên đi những tổn thương trong quá khứ. Bây giờ cô e là quay về sẽ khiến mình bị khơi gợi lại mà đau lòng.
Ông Khiêm cũng muốn về lại nước, ông muốn gặp bà Ngọc Linh để hỏi về đứa bé năm ấy, giọng ông ôn tồn nói.
“Linh, tôi không biết khi trước cô gặp chuyện gì. Nhưng muốn sống tốt cho hiện tại thì ta phải biết đối diện với quá khứ. Lần này Gia Huy sẽ về cùng cô.”
Linh nhìn sang chàng trai nhỏ tuổi hơn cô, cậu ấy đang uống nước bỗng trợn mắt ngạc nhiên hỏi lại.
“Con về cùng chị ấy sao?”
…
Đang mãi suy nghĩ, Linh giật mình khi nghe Gia Huy gọi mình đã đến nơi. Căn nhà ba tầng thiết kế đơn giản với màu xanh ghi chủ đạo, cánh cổng màu xám mở rộng đón chiếc xe đi vào.
Gia Huy xuống xe mở cửa cho Linh, cô vui vẻ cảm ơn rồi cùng đi vào nhà. Trong nhà, dì Vân đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn đầy đủ các món, ông Khiêm nhìn hai người vừa vào nhà mỉm cười.
“Chào mừng hai đứa!”
…****************…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương