Yêu Và Hận
Chương 71: Chạm mặt nhau
Nhật Nam nhìn cô thì có chút xao xuyến trong đáy mắt, Linh trước mắt cậu xinh đẹp, tự tin mà sắc sảo đến lạ kì. Đôi khi Nhật Nam nghĩ rằng cô ấy là Hạ Linh, có lúc lại thấy không phải. Đôi mắt ấy trước kia chỉ có sự u buồn, bây giờ lại như đã đủ sức khiến kẻ nào nhìn vào cũng phải rụt lại không dám làm tổn thương cô.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, ánh đèn sáng phụt tắt, thay thế là một ánh đèn mờ ảo, khiến buổi tiệc trở thành tranh sáng tranh tối. Chuẩn bị cho đêm khiêu vũ sắp diễn ra.
Linh nhìn xung quanh, những người đàn ông đã dìu người bạn của mình chuẩn bị cho điệu khiêu vũ. Gia Huy cất tiếng.
“Chị Linh, mình đi thôi!”
Linh chưa kịp quay đi thì Nhật Nam đã giữ tay cô lại.
“À…tôi mời cô Linh điệu đầu tiên được không?”
Cả Linh và Gia Huy ngạc nhiên nhìn cậu, cô nhìn sang Gia Huy rồi quay lại cười gật đầu đồng ý với Nhật Nam.
Nhật Nam dìu tay cô ra giữa phòng, cậu cúi đầu chào cô, tay cậu nắm lấy đan vào tay cô, tay còn lại đặt nhẹ sau lưng, Linh tươi cười đặt tay mình phía sau Nhật Nam, cùng cậu nhảy một điệu mở đầu.
Gia Huy đứng ngoài nhìn công sức mình tập luyện bị người khác tranh mất, cậu nhún vai rồi lại đi tìm bạn nhảy.
Linh nhẹ nhàng uyển chuyển bước theo Nhật Nam, cô không nói gì cả, chỉ cười với cậu. Trái tim Nhật Nam muốn nổ tung, cậu đã từng muốn được gần với cô thế này. Nhật Nam ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Em giả vờ quên tôi sao?”
Dứt lời cậu buông tay để cô xoay ra rồi lại ôm lấy cô, Linh vẫy giữ thái độ điềm đạm lạnh nhạt nói.
“Tôi không hiểu anh nói gì cả!”
Cô vừa dứt lời thì tiếng nhạc cũng dừng lại, Linh buông tay Nhật Nam, cô bước đi lại vị trí của mình, không hề quay lại nhìn cậu.
Phía bên kia Hồng Ngọc khi nãy đã thấy Nhật Nam khiêu vũ cùng người khác, cô định ra đó thì một người lên tiếng.
“Bông hoa xinh đẹp này đã có chậu…à nhầm có chủ chưa?”
Hồng Ngọc nghe lời người này nói thì nổi bực, người nào lại ăn nói kì lạ vậy. Cô quay lại thì kinh ngạc, người đứt trước mặt cô là một thanh niên vẻ ngoài phong lưu lãng tử, nhìn có vẻ chỉ nhỉnh hơn cô một chút hoặc bằng tuổi. Mái tóc chải rẽ ngôi hất sau, để lộ vùng trán rộng, đôi chân mày sắc nét cùng đôi mắt nâu cuốn hút. Hồng Ngọc thấy mặt mình nóng ran trước người này. Gia Huy khá điển trai, lại có cách nói chuyện dễ khiến người đối diện cười nên bên nước ngoài cậu được khá nhiều cô bạn theo đuổi.
Cậu cười nhìn Hồng Ngọc, tay chống cằm cúi xuống cố ý nhìn cô thêm một chút.
“Tôi là Gia Huy, có thể mời cô đây một điệu không?”
Nói rồi cậu đưa tay ra, Hồng Ngọc thấy vẻ lịch sự, giọng nói nhẹ này thì bị hớp hồn, cô quên mất việc mình phải đi sang chỗ Nhật Nam, Hồng Ngọc nhoẻn môi xinh cười một cái, rồi nhẹ tay đặt lên tay Gia Huy bước ra.
Trong tiếng nhạc du dương lúc nhẹ nhàng lúc dồn dập, ánh sáng liên tục thay đổi, mọi người hòa vào nhau, cùng nhảy cùng múa. Linh đứng đó ngắm nhìn mọi thứ, cô có chút chóng mặt bởi ly cocktail khi nãy.
Cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, bước đi có chút xiêu vẹo, ngay khoảng tối không có ánh sáng, Linh va phải một người nào đó, gương mặt cô đập vào bờ ngực rắn chắc nào đó, cô đưa tay lên đỡ trán.
“Xin lỗi…”
Nói rồi cô bước đi rẽ vào khu nhà vệ sinh, người kia bị va chạm, chưa kịp nói gì thì người nọ đã đi mất, hắn quay lại nhìn theo, cú va chạm khi nãy làm hắn nhớ lại một người. Cũng chiều cao ấy, cô chỉ đứng ngang ngực hắn, áp mặt vào hắn.
Ngay khi cô gái ấy bước vào, chút ánh sáng hắt ra để lộ một bên gương mặt, nhưng lại bị tóc che khuất không nhìn rõ. Nhất Phong đưa tay phủi phủi phần áo, hắn đi ra bên ngoài, hắn không tham gia buổi tiệc, chỉ vào p ngồi suy tư gì đó.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, ánh đèn sáng phụt tắt, thay thế là một ánh đèn mờ ảo, khiến buổi tiệc trở thành tranh sáng tranh tối. Chuẩn bị cho đêm khiêu vũ sắp diễn ra.
Linh nhìn xung quanh, những người đàn ông đã dìu người bạn của mình chuẩn bị cho điệu khiêu vũ. Gia Huy cất tiếng.
“Chị Linh, mình đi thôi!”
Linh chưa kịp quay đi thì Nhật Nam đã giữ tay cô lại.
“À…tôi mời cô Linh điệu đầu tiên được không?”
Cả Linh và Gia Huy ngạc nhiên nhìn cậu, cô nhìn sang Gia Huy rồi quay lại cười gật đầu đồng ý với Nhật Nam.
Nhật Nam dìu tay cô ra giữa phòng, cậu cúi đầu chào cô, tay cậu nắm lấy đan vào tay cô, tay còn lại đặt nhẹ sau lưng, Linh tươi cười đặt tay mình phía sau Nhật Nam, cùng cậu nhảy một điệu mở đầu.
Gia Huy đứng ngoài nhìn công sức mình tập luyện bị người khác tranh mất, cậu nhún vai rồi lại đi tìm bạn nhảy.
Linh nhẹ nhàng uyển chuyển bước theo Nhật Nam, cô không nói gì cả, chỉ cười với cậu. Trái tim Nhật Nam muốn nổ tung, cậu đã từng muốn được gần với cô thế này. Nhật Nam ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Em giả vờ quên tôi sao?”
Dứt lời cậu buông tay để cô xoay ra rồi lại ôm lấy cô, Linh vẫy giữ thái độ điềm đạm lạnh nhạt nói.
“Tôi không hiểu anh nói gì cả!”
Cô vừa dứt lời thì tiếng nhạc cũng dừng lại, Linh buông tay Nhật Nam, cô bước đi lại vị trí của mình, không hề quay lại nhìn cậu.
Phía bên kia Hồng Ngọc khi nãy đã thấy Nhật Nam khiêu vũ cùng người khác, cô định ra đó thì một người lên tiếng.
“Bông hoa xinh đẹp này đã có chậu…à nhầm có chủ chưa?”
Hồng Ngọc nghe lời người này nói thì nổi bực, người nào lại ăn nói kì lạ vậy. Cô quay lại thì kinh ngạc, người đứt trước mặt cô là một thanh niên vẻ ngoài phong lưu lãng tử, nhìn có vẻ chỉ nhỉnh hơn cô một chút hoặc bằng tuổi. Mái tóc chải rẽ ngôi hất sau, để lộ vùng trán rộng, đôi chân mày sắc nét cùng đôi mắt nâu cuốn hút. Hồng Ngọc thấy mặt mình nóng ran trước người này. Gia Huy khá điển trai, lại có cách nói chuyện dễ khiến người đối diện cười nên bên nước ngoài cậu được khá nhiều cô bạn theo đuổi.
Cậu cười nhìn Hồng Ngọc, tay chống cằm cúi xuống cố ý nhìn cô thêm một chút.
“Tôi là Gia Huy, có thể mời cô đây một điệu không?”
Nói rồi cậu đưa tay ra, Hồng Ngọc thấy vẻ lịch sự, giọng nói nhẹ này thì bị hớp hồn, cô quên mất việc mình phải đi sang chỗ Nhật Nam, Hồng Ngọc nhoẻn môi xinh cười một cái, rồi nhẹ tay đặt lên tay Gia Huy bước ra.
Trong tiếng nhạc du dương lúc nhẹ nhàng lúc dồn dập, ánh sáng liên tục thay đổi, mọi người hòa vào nhau, cùng nhảy cùng múa. Linh đứng đó ngắm nhìn mọi thứ, cô có chút chóng mặt bởi ly cocktail khi nãy.
Cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, bước đi có chút xiêu vẹo, ngay khoảng tối không có ánh sáng, Linh va phải một người nào đó, gương mặt cô đập vào bờ ngực rắn chắc nào đó, cô đưa tay lên đỡ trán.
“Xin lỗi…”
Nói rồi cô bước đi rẽ vào khu nhà vệ sinh, người kia bị va chạm, chưa kịp nói gì thì người nọ đã đi mất, hắn quay lại nhìn theo, cú va chạm khi nãy làm hắn nhớ lại một người. Cũng chiều cao ấy, cô chỉ đứng ngang ngực hắn, áp mặt vào hắn.
Ngay khi cô gái ấy bước vào, chút ánh sáng hắt ra để lộ một bên gương mặt, nhưng lại bị tóc che khuất không nhìn rõ. Nhất Phong đưa tay phủi phủi phần áo, hắn đi ra bên ngoài, hắn không tham gia buổi tiệc, chỉ vào p ngồi suy tư gì đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương