Yêy Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng
Chương 37
Diệp Thần đứng đó im lặng nhìn Bình An khuất dần trong đám đông, Bách Vân đi đến trước mặt anh
- Tại sao cậu lại làm vậy?
- Anh còn hỏi em? Cớ sao anh còn cố gắng dành tình cảm cho người đã không cần nữa, anh cần gì phải làm khổ chính bản thân mình vì một người như vậy? Hết lần này đến lần khác, làm vậy chỉ khiến người ta xem thường anh thôi.
Diệp Thần không nói gì, dáng vẻ cô đơn của anh trong mắt Bách Vân lại khiến y càng thấy xót xa
- Tôi đã nói rồi Tiểu Vân, cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho tôi nhưng chuyện tình cảm, tôi không muốn có người khác xen vào. Muộn rồi, tôi đưa cậu về
Không để Bách Vân nói gì thêm nữa, Diệp Thần đã đi nhanh về phía trước.
Pháo hoa bỗng vụt sáng, rực rỡ cả bầu trời đêm đen tối nhưng chỉ càng khiến tâm trạng anh trùng xuống, cái khoảnh khắc nhìn thấy cậu, giống như là thấy cả thế giới trước mặt, giống như là hết sức muốn ôm lấy, nhưng lại sợ lúc ôm rồi thế giới ấy sẽ tan vỡ, vì thế mới chần chừ một lúc. sau vẫn chẳng kìm được mà liều lĩnh ôm vào lòng...ấy vậy mà, thế giới ấy vẫn chậm rãi biến mất.
Đưa Bách Vân về, Diệp Thần một mình đi bộ dưới đường phố tấp nập. Anh không muốn trở về nhà lúc này vì lo lắng bản thân sẽ không chịu được mà sai người tìm cậu. Diệp Thần nhận ra, thời gian rốt cuộc cũng chỉ làm nỗi lo lắng không được gặp lại cậu trong anh lớn dần, chưa bao giờ làm hình ảnh Bình An trở nên nhạt nhòa cả.
Hơn 12 giờ đêm, bước từ một quán bar nhỏ ra, Diệp Thần mang chút men say cuối cùng cũng trở về nhà.
- Alo...chị Emma
Đầu dây bên kia ngừng một lát, Emma dụi dụi mắt nhìn lại tên hiển thị trên màn hình, gần 1 giờ sáng, Diệp Thần có việc gì a? Bình thường bàn công việc nhiều, anh quy định là trước 12 rưỡi sẽ không liên lạc, chỉ trừ khi có việc cực kỳ quan trọng hoặc đột xuất
- "Chị đây, có chuyện gì vậy?"
- Bản danh sách tên các bác sĩ từ C quốc đến đây nghiên cứu chị gửi em tháng trước, em không thấy.
- "À, khi đó chị gửi qua email, cũng in ra một bản kèm với các tài liệu liên quan nhưng hình như khi đó em có một hạng mục mới nên chưa xem. Còn email có lẽ bị trôi đi rồi. Mà có chuyện gì vậy?"
- Chị...có đọc qua danh sách đó không?-Diệp Thần mệt mỏi nói
- Không, lúc bệnh viện trung ương gửi đến, chị chỉ nhìn lướt qua, nhớ là có 7 nam và 4 nữ, chị quan trọng nội dung kèm theo nên tên bác sĩ không chú ý lắm...Em đừng nói là..."
- Bây giờ kiểm tra lại rồi gửi lại một bản cho em.
Emma tắt máy, có chút kinh diễm. Này người ta gọi là oan gia mà.
Emma đương nhiên biết Bình An, từ khi cậu và Diệp Thần vẫn còn yêu nhau, cô cũng biết hai người hiện tại đã chia tay, nghe nói cậu đang là bác sĩ, không nghĩ bây giờ còn sang đây.
Vội vàng bật đèn, mở máy tính, cũng không mất thời gian để tìm lại bởi lẽ, ngày mai Diệp Thần phải đi đến gặp mặt đoàn bác sĩ C quốc, đúng vậy, anh là nhà tài trợ chính lần này, cho nên, tài liệu liên quan đến ngày mai cũng được lưu lại gần nhất.
Emma sững sờ, cái tên Trương Bình An rõ nét trên màn hình máy tính, còn có ảnh chụp kèm theo, không thể lẫn với bất kỳ ai được, cô thầm than một tiếng, lão Thiên đúng là đang trêu đùa với hai người kia mà, rõ ràng, từ trước khi có danh sách đoàn bác sĩ sang NY nghiên cứu, Diệp Thần đã nhận tài trợ rồi, mà theo ngữ khí lúc nãy, chắc chắn anh cũng không biết có Bình An trong đó. Nhưng cô vẫn thắc mắc, tại sao giờ này anh còn hỏi, chẳng lẽ có ai nói, hay có thể đã chạm mặt nhau rồi?
- "Diệp Thần, chị gửi qua cho em rồi đó, phán đoán của em...đúng rồi"
Diệp Thần tắt máy, có chút chưa tin vào điều anh đang nhìn trên màn hình.
Hóa ra chúng ta lại có duyên đến như vậy, nhưng tại sao, em lại không thể cho cả hai thêm một cơ hội. Anh phải làm gì mới đúng đây?
Buổi chiều nay, Tiểu Hiên và Bình An đều rảnh. Tiểu Hiên đang xoắn xuýt trước gương không biết tối nay nên mặc gì
- Cậu nói xem, mặc cái này, hay cái này, vừa khiến đối tác nhìn mình rất lịch sự, vừa khiến...bác sĩ Dương thấy yêu mến?
- Ai nha...không ngờ Tiểu Hiên của chúng ta còn có một tâm tư như vậy.
Tiểu Hiên cười hì hì ngồi xuống cạnh Bình An, vươn tay lấy một miếng bánh trên đĩa rồi nói
- Còn cậu nữa, tối nay có tiệc quan trọng, vẫn dửng dưng ngồi gác chân xem tạp chí thế này a
- Tớ cũng chẳng cần cầu kỳ, sơ mi với áo len, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vest là được rồi. Cũng không cần phải gây chú ý với ai như cậu, chỉ cần trong mắt người khác thấy lịch sự là được rồi.
Bình An mỉm cười uống cạn cốc cacao nóng.
- Bình An, lọ dưỡng da của tớ đâu rồi, thấy mỗi của cậu
- Hôm qua cậu vất nó lăn lóc đây này
- Bình An, keo xịt tóc của tớ đâu ấy nhỉ? Tớ dùng của cậu không quen
- Trong tủ gỗ thứ 2, hàng thứ 3 bên trái
Và còn rất rất nhiều câu "Bình An..." mà Tiểu Hiên gọi, cậu buồn cười vỗ trán, thực sự rất mệt mỏi với người này mỗi khi cậu ta cố tình ăn diện.
Hai người cuối cùng cũng xong xuôi, đều cho người ta cái cảm giác thoải mái, tươi mát mà vẫn không mất đi vẻ thuần thục của người trưởng thành.
Tiệc tối nay tổ chức tại một nhà hàng 5 sao mà bên đối tác đã đặt trước, đi taxi từ khách sạn đến đây mất tầm 20 phút, đúng 8 giờ tối, mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ. Tầng này được bên đối tác bao trọn tối nay, mọi người trong đoàn bác sĩ không khỏi cảm thán, đúng là hết sức chu đáo.
Tiểu Hiên vẫn đang len lén nhìn bác sĩ Dương, thỉnh thoảng lại quay sang giả vờ nói chuyện với Bình An. Bình An buồn cười sắp nhịn không nổi
- Mọi người, đoàn tài trợ đang bước vào, tôi ra đón tiếp, mọi người chỉnh trang lại a.- Bác sĩ Dương đứng dậy đóng cúc áo
Bình An suýt không đứng vững khi thấy người đi bên cạnh bác sĩ Dương không ai khác là Diệp Thần. Anh một thân vest xanh nước biển thẫm lịch thiệp, mái tóc nâu để tự nhiên, hai bên cạo một chút vừa thấy được nét quyến rũ nam tính mà đơn giản gọn gàng. Diệp Thần mỉm cười chào mọi người, ánh mắt không khỏi lướt qua Bình An, mỉm cười thật tươi với cậu.
- Cuối cùng, hy vọng những bác sĩ ưu tú nhất ở đây sẽ cùng các cơ sở nghiên cứu và các bệnh viện hàng đầu của NY có thể hợp tác một cách tốt đẹp nhất. Không làm mất thời gian của mọi người nữa, xin mời dùng bữa.
Mọi người vỗ tay, Diệp Thần mỉm cười.
Anh cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh, đi từng bàn một chúc rượu
- Diệp tổng thật sự làm người C quốc tự hào. Tôi đặc biệt sùng bái anh a.- Một bác sĩ cười vui vẻ nói
- Đúng thế, vừa đẹp trai lại tài giỏi, đáng tiếc tôi lại là đàn ông a
Câu đùa vừa rồi làm cả căn phòng cười lớn, không khí cũng không còn ngượng ngùng như ban đầu
Bước đến bàn Bình An, Diệp Thần đứng sát bên cạnh cậu, Bình An cả người có chút cứng nhắc. Tiểu Hiên hiện tại thì cũng đã biết, từ khi cậu ta quan sát cả hai, nhận ra Diệp Thần là người đàn ông lúc trước đứng nhìn Bình An
- Tôi hy vọng, chúng ta sẽ hợp tác một cách hiệu quả nhất, tình cảm nhất.
Nói rồi đưa rượu ra cụng ly với Bình An trước, cậu hít một hơi, cố nén cảm giác bất ngờ đến xúc động này
Kết thúc bữa tối, cả đoàn đi đến một quán KTX ở khu phố người C lập nên
Mọi người vô cùng cao hứng, đều có chút men trong người nên rất tự nhiên
- Diệp tổng, tất cả chúng tôi đều có nguyện vọng muốn được nghe anh hát a~
- Đúng vậy!!!- Tiểu Hiên cầm chai nước ngọt đã hết hưng phấn mà hét lên
Bác sĩ Dương, Dương Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Hiên, cuối cùng không nhịn được mà ấn cậu ta xuống bên cạnh
- A...bác sĩ Dương...có chuyện gì a...?
Nhìn Tiểu Hiên cười ngốc, Dương Thiên vẫn mặt than ôm eo cậu ta kéo về
- Cậu say rồi, biết điều một chút, đừng để người ta hiểu lầm
Tiểu Hiên nghe xong, vẫn ngây ngốc nhìn Dương Thiên, dưới ánh đèn mờ nhàn nhạt, gương mặt Tiểu Hiên ửng đỏ dẫn dụ, Dương Thiên có chút...
Tiếng hát bất ngờ cất lên làm tất cả mọi người bất ngờ
Sợ nhất không gian bỗng nhiên lặng ngắt
Sợ nhất bạn bè bất chợt quan tâm
Sợ nhất những hồi ức trong anh đột nhiên quay cuồng quặn thắt đớn đau không thể bình ổn
Sợ nhất đột nhiên nghe thấy tin tức về em
Nhớ nhung nếu như cũng có thanh âm
Anh không mong đó là tiếng than khóc bi thương
Mọi chuyện đến nước này, kết cuộc nơi anh thuộc về chỉ là bản thân anh
Chỉ còn nước mắt vẫn không dối gạt được chính mình.
Đột nhiên rất nhớ em
Em đang ở nơi đâu?
Có vui vẻ hạnh phúc không hay đang tủi thân, uất ức?
Chúng ta giống hệt như một khúc ca mỹ lệ nhất
Biến thành hai đoạn phim ngập tràn bi thương
Vì sao em dẫn anh đi qua quãng đường khó quên nhất
Rồi lưu lại cho anh kỷ vật là nỗi đớn đau tột cùng?
Hai ta đã từng ngọt ngào như thế, tốt đẹp như thế, tin tưởng nhau như thế.
Từng điên cuồng như thế, nồng nhiệt như thế.
Mà tại sao chúng ta vẫn cứ mải miết đuổi theo hạnh phúc của riêng mình hòa lẫn tiếc hận khi thanh xuân đang dần trôi xa?
Lúc Diệp Thần ngưng hát, không khí trong phòng vẫn còn ngưng đọng, ai cũng đều bị giọng hát của anh làm cho bất ngờ, có người thì đã rớm nước mắt.
Tiếng vỗ tay một góc vang lên mới đánh thức mọi người như đang trong cơn mê. Bình An ngồi một góc nhìn anh từ đầu đến cuối, trái tim thổn thức nhói đau, đến cuối lúc vỗ tay, lúc hai ánh nhìn chạm nhau, một giọt nước mắt trong veo lăn dài...
- Ca khúc này, vốn dĩ không muốn hát vì nó rất bi thương, nhưng mà vì muốn để cậu ấy biết, thực sự rất nhớ cậu ấy, nhớ không còn cách nào giải thoát...
Cả phòng ồ lên một tiếng, nhao nhao đứng dậy một bụng đầy tò mò, muốn biết xem rốt cuộc người mà Diệp Thần hát tặng là ai.
Anh mỉm cười chưa kịp lên tiếng nói vài câu đùa vui thì thấy Bình An lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Diệp Thần cũng xin phép mọi người ra ngoài một lúc.
May mắn nhanh chân, anh còn đuổi kịp Bình An nhưng không để cậu thấy. Bình An đi ra ngoài hành lang, trước mặt có chỗ dẫn lên sân thượng.
Bình An ngồi đó nhìn lên bầu trời đen, đêm nay sao không có nhiều, nhưng tuyết vẫn rơi từ chiều không ngớt.
Bên dưới, thành phố đêm nhộn nhịp ồn ào, nhớ lại gương mặt, giọng hát của anh vừa rồi, nước mắt không tự chủ được lại rơi, cậu cắn môi, ép cho bản thân không khóc
Bản thân trước kia là một người vô cùng lãnh đạm, đến nỗi nhiều người còn không muốn lại gần, vậy mà bây giờ...thật tệ, chỉ vì một người, bản thân yếu đuối đi biết bao...
Bình An thở dài đứng dậy, bỗng nhiên cái ôm từ phía sau làm cho bị bất ngờ. Hơi ấm quen thuộc, mùi hương D&G Light Blue nhè nhẹ không đổi, bàn tay thon dài mà nam tính ấy, Bình An không giữ được hơi thở của mình, một lần nữa bị nén lại
- Anh chỉ muốn quãng thời gian của 7 năm trước kia quay lại và dừng ở đó, để anh chưa bao giờ đánh mất em...
- Tại sao cậu lại làm vậy?
- Anh còn hỏi em? Cớ sao anh còn cố gắng dành tình cảm cho người đã không cần nữa, anh cần gì phải làm khổ chính bản thân mình vì một người như vậy? Hết lần này đến lần khác, làm vậy chỉ khiến người ta xem thường anh thôi.
Diệp Thần không nói gì, dáng vẻ cô đơn của anh trong mắt Bách Vân lại khiến y càng thấy xót xa
- Tôi đã nói rồi Tiểu Vân, cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho tôi nhưng chuyện tình cảm, tôi không muốn có người khác xen vào. Muộn rồi, tôi đưa cậu về
Không để Bách Vân nói gì thêm nữa, Diệp Thần đã đi nhanh về phía trước.
Pháo hoa bỗng vụt sáng, rực rỡ cả bầu trời đêm đen tối nhưng chỉ càng khiến tâm trạng anh trùng xuống, cái khoảnh khắc nhìn thấy cậu, giống như là thấy cả thế giới trước mặt, giống như là hết sức muốn ôm lấy, nhưng lại sợ lúc ôm rồi thế giới ấy sẽ tan vỡ, vì thế mới chần chừ một lúc. sau vẫn chẳng kìm được mà liều lĩnh ôm vào lòng...ấy vậy mà, thế giới ấy vẫn chậm rãi biến mất.
Đưa Bách Vân về, Diệp Thần một mình đi bộ dưới đường phố tấp nập. Anh không muốn trở về nhà lúc này vì lo lắng bản thân sẽ không chịu được mà sai người tìm cậu. Diệp Thần nhận ra, thời gian rốt cuộc cũng chỉ làm nỗi lo lắng không được gặp lại cậu trong anh lớn dần, chưa bao giờ làm hình ảnh Bình An trở nên nhạt nhòa cả.
Hơn 12 giờ đêm, bước từ một quán bar nhỏ ra, Diệp Thần mang chút men say cuối cùng cũng trở về nhà.
- Alo...chị Emma
Đầu dây bên kia ngừng một lát, Emma dụi dụi mắt nhìn lại tên hiển thị trên màn hình, gần 1 giờ sáng, Diệp Thần có việc gì a? Bình thường bàn công việc nhiều, anh quy định là trước 12 rưỡi sẽ không liên lạc, chỉ trừ khi có việc cực kỳ quan trọng hoặc đột xuất
- "Chị đây, có chuyện gì vậy?"
- Bản danh sách tên các bác sĩ từ C quốc đến đây nghiên cứu chị gửi em tháng trước, em không thấy.
- "À, khi đó chị gửi qua email, cũng in ra một bản kèm với các tài liệu liên quan nhưng hình như khi đó em có một hạng mục mới nên chưa xem. Còn email có lẽ bị trôi đi rồi. Mà có chuyện gì vậy?"
- Chị...có đọc qua danh sách đó không?-Diệp Thần mệt mỏi nói
- Không, lúc bệnh viện trung ương gửi đến, chị chỉ nhìn lướt qua, nhớ là có 7 nam và 4 nữ, chị quan trọng nội dung kèm theo nên tên bác sĩ không chú ý lắm...Em đừng nói là..."
- Bây giờ kiểm tra lại rồi gửi lại một bản cho em.
Emma tắt máy, có chút kinh diễm. Này người ta gọi là oan gia mà.
Emma đương nhiên biết Bình An, từ khi cậu và Diệp Thần vẫn còn yêu nhau, cô cũng biết hai người hiện tại đã chia tay, nghe nói cậu đang là bác sĩ, không nghĩ bây giờ còn sang đây.
Vội vàng bật đèn, mở máy tính, cũng không mất thời gian để tìm lại bởi lẽ, ngày mai Diệp Thần phải đi đến gặp mặt đoàn bác sĩ C quốc, đúng vậy, anh là nhà tài trợ chính lần này, cho nên, tài liệu liên quan đến ngày mai cũng được lưu lại gần nhất.
Emma sững sờ, cái tên Trương Bình An rõ nét trên màn hình máy tính, còn có ảnh chụp kèm theo, không thể lẫn với bất kỳ ai được, cô thầm than một tiếng, lão Thiên đúng là đang trêu đùa với hai người kia mà, rõ ràng, từ trước khi có danh sách đoàn bác sĩ sang NY nghiên cứu, Diệp Thần đã nhận tài trợ rồi, mà theo ngữ khí lúc nãy, chắc chắn anh cũng không biết có Bình An trong đó. Nhưng cô vẫn thắc mắc, tại sao giờ này anh còn hỏi, chẳng lẽ có ai nói, hay có thể đã chạm mặt nhau rồi?
- "Diệp Thần, chị gửi qua cho em rồi đó, phán đoán của em...đúng rồi"
Diệp Thần tắt máy, có chút chưa tin vào điều anh đang nhìn trên màn hình.
Hóa ra chúng ta lại có duyên đến như vậy, nhưng tại sao, em lại không thể cho cả hai thêm một cơ hội. Anh phải làm gì mới đúng đây?
Buổi chiều nay, Tiểu Hiên và Bình An đều rảnh. Tiểu Hiên đang xoắn xuýt trước gương không biết tối nay nên mặc gì
- Cậu nói xem, mặc cái này, hay cái này, vừa khiến đối tác nhìn mình rất lịch sự, vừa khiến...bác sĩ Dương thấy yêu mến?
- Ai nha...không ngờ Tiểu Hiên của chúng ta còn có một tâm tư như vậy.
Tiểu Hiên cười hì hì ngồi xuống cạnh Bình An, vươn tay lấy một miếng bánh trên đĩa rồi nói
- Còn cậu nữa, tối nay có tiệc quan trọng, vẫn dửng dưng ngồi gác chân xem tạp chí thế này a
- Tớ cũng chẳng cần cầu kỳ, sơ mi với áo len, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vest là được rồi. Cũng không cần phải gây chú ý với ai như cậu, chỉ cần trong mắt người khác thấy lịch sự là được rồi.
Bình An mỉm cười uống cạn cốc cacao nóng.
- Bình An, lọ dưỡng da của tớ đâu rồi, thấy mỗi của cậu
- Hôm qua cậu vất nó lăn lóc đây này
- Bình An, keo xịt tóc của tớ đâu ấy nhỉ? Tớ dùng của cậu không quen
- Trong tủ gỗ thứ 2, hàng thứ 3 bên trái
Và còn rất rất nhiều câu "Bình An..." mà Tiểu Hiên gọi, cậu buồn cười vỗ trán, thực sự rất mệt mỏi với người này mỗi khi cậu ta cố tình ăn diện.
Hai người cuối cùng cũng xong xuôi, đều cho người ta cái cảm giác thoải mái, tươi mát mà vẫn không mất đi vẻ thuần thục của người trưởng thành.
Tiệc tối nay tổ chức tại một nhà hàng 5 sao mà bên đối tác đã đặt trước, đi taxi từ khách sạn đến đây mất tầm 20 phút, đúng 8 giờ tối, mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ. Tầng này được bên đối tác bao trọn tối nay, mọi người trong đoàn bác sĩ không khỏi cảm thán, đúng là hết sức chu đáo.
Tiểu Hiên vẫn đang len lén nhìn bác sĩ Dương, thỉnh thoảng lại quay sang giả vờ nói chuyện với Bình An. Bình An buồn cười sắp nhịn không nổi
- Mọi người, đoàn tài trợ đang bước vào, tôi ra đón tiếp, mọi người chỉnh trang lại a.- Bác sĩ Dương đứng dậy đóng cúc áo
Bình An suýt không đứng vững khi thấy người đi bên cạnh bác sĩ Dương không ai khác là Diệp Thần. Anh một thân vest xanh nước biển thẫm lịch thiệp, mái tóc nâu để tự nhiên, hai bên cạo một chút vừa thấy được nét quyến rũ nam tính mà đơn giản gọn gàng. Diệp Thần mỉm cười chào mọi người, ánh mắt không khỏi lướt qua Bình An, mỉm cười thật tươi với cậu.
- Cuối cùng, hy vọng những bác sĩ ưu tú nhất ở đây sẽ cùng các cơ sở nghiên cứu và các bệnh viện hàng đầu của NY có thể hợp tác một cách tốt đẹp nhất. Không làm mất thời gian của mọi người nữa, xin mời dùng bữa.
Mọi người vỗ tay, Diệp Thần mỉm cười.
Anh cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh, đi từng bàn một chúc rượu
- Diệp tổng thật sự làm người C quốc tự hào. Tôi đặc biệt sùng bái anh a.- Một bác sĩ cười vui vẻ nói
- Đúng thế, vừa đẹp trai lại tài giỏi, đáng tiếc tôi lại là đàn ông a
Câu đùa vừa rồi làm cả căn phòng cười lớn, không khí cũng không còn ngượng ngùng như ban đầu
Bước đến bàn Bình An, Diệp Thần đứng sát bên cạnh cậu, Bình An cả người có chút cứng nhắc. Tiểu Hiên hiện tại thì cũng đã biết, từ khi cậu ta quan sát cả hai, nhận ra Diệp Thần là người đàn ông lúc trước đứng nhìn Bình An
- Tôi hy vọng, chúng ta sẽ hợp tác một cách hiệu quả nhất, tình cảm nhất.
Nói rồi đưa rượu ra cụng ly với Bình An trước, cậu hít một hơi, cố nén cảm giác bất ngờ đến xúc động này
Kết thúc bữa tối, cả đoàn đi đến một quán KTX ở khu phố người C lập nên
Mọi người vô cùng cao hứng, đều có chút men trong người nên rất tự nhiên
- Diệp tổng, tất cả chúng tôi đều có nguyện vọng muốn được nghe anh hát a~
- Đúng vậy!!!- Tiểu Hiên cầm chai nước ngọt đã hết hưng phấn mà hét lên
Bác sĩ Dương, Dương Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Hiên, cuối cùng không nhịn được mà ấn cậu ta xuống bên cạnh
- A...bác sĩ Dương...có chuyện gì a...?
Nhìn Tiểu Hiên cười ngốc, Dương Thiên vẫn mặt than ôm eo cậu ta kéo về
- Cậu say rồi, biết điều một chút, đừng để người ta hiểu lầm
Tiểu Hiên nghe xong, vẫn ngây ngốc nhìn Dương Thiên, dưới ánh đèn mờ nhàn nhạt, gương mặt Tiểu Hiên ửng đỏ dẫn dụ, Dương Thiên có chút...
Tiếng hát bất ngờ cất lên làm tất cả mọi người bất ngờ
Sợ nhất không gian bỗng nhiên lặng ngắt
Sợ nhất bạn bè bất chợt quan tâm
Sợ nhất những hồi ức trong anh đột nhiên quay cuồng quặn thắt đớn đau không thể bình ổn
Sợ nhất đột nhiên nghe thấy tin tức về em
Nhớ nhung nếu như cũng có thanh âm
Anh không mong đó là tiếng than khóc bi thương
Mọi chuyện đến nước này, kết cuộc nơi anh thuộc về chỉ là bản thân anh
Chỉ còn nước mắt vẫn không dối gạt được chính mình.
Đột nhiên rất nhớ em
Em đang ở nơi đâu?
Có vui vẻ hạnh phúc không hay đang tủi thân, uất ức?
Chúng ta giống hệt như một khúc ca mỹ lệ nhất
Biến thành hai đoạn phim ngập tràn bi thương
Vì sao em dẫn anh đi qua quãng đường khó quên nhất
Rồi lưu lại cho anh kỷ vật là nỗi đớn đau tột cùng?
Hai ta đã từng ngọt ngào như thế, tốt đẹp như thế, tin tưởng nhau như thế.
Từng điên cuồng như thế, nồng nhiệt như thế.
Mà tại sao chúng ta vẫn cứ mải miết đuổi theo hạnh phúc của riêng mình hòa lẫn tiếc hận khi thanh xuân đang dần trôi xa?
Lúc Diệp Thần ngưng hát, không khí trong phòng vẫn còn ngưng đọng, ai cũng đều bị giọng hát của anh làm cho bất ngờ, có người thì đã rớm nước mắt.
Tiếng vỗ tay một góc vang lên mới đánh thức mọi người như đang trong cơn mê. Bình An ngồi một góc nhìn anh từ đầu đến cuối, trái tim thổn thức nhói đau, đến cuối lúc vỗ tay, lúc hai ánh nhìn chạm nhau, một giọt nước mắt trong veo lăn dài...
- Ca khúc này, vốn dĩ không muốn hát vì nó rất bi thương, nhưng mà vì muốn để cậu ấy biết, thực sự rất nhớ cậu ấy, nhớ không còn cách nào giải thoát...
Cả phòng ồ lên một tiếng, nhao nhao đứng dậy một bụng đầy tò mò, muốn biết xem rốt cuộc người mà Diệp Thần hát tặng là ai.
Anh mỉm cười chưa kịp lên tiếng nói vài câu đùa vui thì thấy Bình An lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Diệp Thần cũng xin phép mọi người ra ngoài một lúc.
May mắn nhanh chân, anh còn đuổi kịp Bình An nhưng không để cậu thấy. Bình An đi ra ngoài hành lang, trước mặt có chỗ dẫn lên sân thượng.
Bình An ngồi đó nhìn lên bầu trời đen, đêm nay sao không có nhiều, nhưng tuyết vẫn rơi từ chiều không ngớt.
Bên dưới, thành phố đêm nhộn nhịp ồn ào, nhớ lại gương mặt, giọng hát của anh vừa rồi, nước mắt không tự chủ được lại rơi, cậu cắn môi, ép cho bản thân không khóc
Bản thân trước kia là một người vô cùng lãnh đạm, đến nỗi nhiều người còn không muốn lại gần, vậy mà bây giờ...thật tệ, chỉ vì một người, bản thân yếu đuối đi biết bao...
Bình An thở dài đứng dậy, bỗng nhiên cái ôm từ phía sau làm cho bị bất ngờ. Hơi ấm quen thuộc, mùi hương D&G Light Blue nhè nhẹ không đổi, bàn tay thon dài mà nam tính ấy, Bình An không giữ được hơi thở của mình, một lần nữa bị nén lại
- Anh chỉ muốn quãng thời gian của 7 năm trước kia quay lại và dừng ở đó, để anh chưa bao giờ đánh mất em...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương