10 Triệu Một Đêm Em Đi Không

Chương 107



" Cái khăn quàng cổ này… bán cho tôi! "

Hướng Mạc Tâm buông bút, lần này nghiêm túc nhìn anh:

" Bán cho anh? "

Cao Lãng gật đầu:

" Muốn bao nhiêu? "

Hướng Mạc Tâm không suy nghĩ liền đáp:

" Này là vô giá! Không bán! " Đây là khăn đôi của cô và Tư Duệ, là sản phẩm tâm đắc nhất của cô, hà cớ gì phải bán cho người khác chứ!

Trước thái độ kiên quyết ấy, Cao Lãng cũng chẳng lấy làm lạ, càng không vì thế mà bế tắc. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế gỗ đối diện, rút trong túi áo trong ra một tờ chi phiếu, sau đó lấy bút của Hướng Mạc Tâm viết vào một dãy số. Dãy số mà Hướng Mạc Tâm nhìn vào phải nuốt nước bọt đổi ý:

10.000.000 triệu.

***

Tối hôm ấy, Hướng Mạc Tâm cầm tấm chi phiếu trên tay, cười hà hà không ngớt. Mẹ Thanh nhìn bộ dáng dở người của con gái, không nhịn được khẽ quát mấy tiếng:

" Tâm Tâm thối, đứa con gái này con trúng khí cười à? Hay là yêu đương với A Luật rồi? " Gần đây bà để ý thấy hai đứa trẻ này cứ hay dính lấy nhau, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Hướng Mạc Tâm đưa mắt nhìn mẹ lắc đầu phủ nhận, lấy tấm chi phiếu che lên miệng, chỉ để lộ chiếc mũi nhỏ xinh. Đôi mắt to tròn cười đến híp lại thành một đường chỉ:

" Mẹ, về sau con lên đại học, có thể tự lo cho mình được rồi! "

Mẹ Thanh không nhìn đến tờ chi phiếu, căn bản không hiểu ý cô. Bà nhíu mày lắc đầu:

" Trước hết cứ đỗ đại học đã! "

Lúc này, Mạc Khâm bỗng từ đâu xuất hiện, dõng dạc nói:

" Có cha ở đây, lại có thể để cho con gái tự mình bươn trải sao? " Lời nói chứa đựng cưng chiều lẫn bù đắp.

Hướng Mạc Tâm chuyển mắt sang nhìn ông, lúc này chợt nhớ ra mình đã có cha. Âm mưu tính toán một lúc, cô giấu nhẹm đi tờ chi phiếu vào túi áo, cười tươi như hoa:

" Phải phải! Chính là có cha ở đây! " Có ông lo cho cô, cô vừa có thể tập trung lo học, vừa không phải vất vả, còn có thể tiết kiệm được những 10 triệu, quá tốt!

Mẹ Thanh không tiếp tục chuyện này, hỏi sang một vấn đề khác:

" A Thâm sáng nay đã trở lại thành phố đi làm, còn anh thì sao? "

Mạc Khâm lật lật trang báo, nhàn nhã trả lời:

" Kỳ nghỉ phép hẵng còn tới mùng 10, cứ thong thả thôi! "

" Ừ! " Bà gật đầu, lại nói: " Ngày mai là chủ nhật, chi bằng cả nhà chúng ta lên thành phố chơi một chuyến? Con bé Tâm Tâm cũng rất lâu rồi chưa được đi đâu cả! "

Nhắc đến đi chơi, Hướng Mạc Tâm mắt sáng như sao nhìn mẹ đồng tình. Rồi lại chuyển sang người cha ngồi ở ghế bên cạnh, gật gật đầu khoái chí:

" Mẹ nói đúng! Con sắp thối thây ở cái chốn này rồi! "

Mạc Khâm dĩ nhiên không nỡ lòng nào từ chối.

Trước nhà chợt có tiếng gõ cửa, Hướng Mạc Tâm nhanh nhảu chạy ra xem. Là A Tài.

Cô mở to cửa, nhường đường cho cậu vào. Nhưng A Tài chỉ ngó vào trong chào người lớn một tiếng sau đó nói với cô:

" Chúng tôi phải trở lại thành phố có việc gấp ngay bây giờ, phiền em tối nay sang ở với tiểu phu nhân nhé? "

Cậu nói, sắc mặt nghiêm trọng, hàng lông mày nhíu chặt nhìn cô, ánh mắt đồng thời toát lên một nỗi bất an khó tả.

Hướng Mạc Tâm nghe vậy biết vậy, cô gật đầu mỉm cười:

" Các anh an tâm! "

Nhìn nụ cười của cô, A Tài chẳng muốn rời đi nửa bước.

Trời đổ màn đêm, đáy lòng cậu cũng theo đó nổi lên một trận bất an khó tả. Sau khi nghe tin Cao thị bị tấn công tài chính, cổ phiếu cùng lúc sụt giảm, sự lo lắng và một dự cảm chẳng lành càng gia tăng thêm bộn phần.

A Tài vẫy vẫy ra hiệu với Hướng Mạc Tâm:

" Ra đây một chút! "

Hướng Mạc Tâm khó hiểu, nhưng cũng đi theo cậu, không quên ngoái đầu nói với cha mẹ một tiếng.

Hai người sải bước về phía khu đất trống đối diện, nơi này tuy trống trải nhưng gần đó lại có một cây đào cổ thụ rất to.

Rừng núi sâu xa điều kiện vốn không tốt bằng thành phố. Đường đi chẳng những văng lặng còn chưa được lắp đèn. Xung quanh rơi vào bóng tối tĩnh mịch, tất cả trông cậy vào ánh trăng mờ ảo.

Cậu dừng lại dưới gốc cây. Hướng Mạc Tâm cũng dừng lại. Hai tay khoác cô ra sau lưng, cả người dựa vào thân cây, mắt nhìn mũi giày vải chất liệu dày cộm, trên cổ giày có một vòng lông màu nâu nhạt. Trong bóng tối như vậy, nhìn không ra màu sắc.

" Chờ Cao Lãng hả? " Cô hỏi.

A Tài gật đầu: " Ừ! " Một lát sau, lại nói tiếp: " Tiện thể muốn nói với em một chuyện! "

Hướng Mạc Tâm hơi ngẩng, nghiêng đầu nhìn anh, làn tóc ngắn cong đuôi nhẹ nhàng theo đó rũ xuống. Chỉ thấy nửa sườn mặt vuông vắn và sống mũi thẳng tắp:

" Chuyện gì? "

Mãi không thấy A Tài trả lời, cô bĩu môi không để ý tới nữa, tiếp tục nhìn mũi giày.

Cơn gió lạnh bỗng đột ngột thổi qua khiến người ta phải rét run một trận. Thế nhưng cũng lúc ấy, cánh môi Hướng Mạc Tâm lại bất ngờ cảm nhận được một sự ấm áp, mềm mại đến từ người bên cạnh.

A Tài nghiêng người hôn cô. Tuy chiều cao của hai người không mấy chênh lệch nhưng tấm lưng dài rộng và bờ vai khỏe khoắn của anh lại dễ dàng che khuất đi hoàn toàn cơ thể nhỏ nhắn bên cạnh.

Môi cô nhỏ nhỏ, mềm mại nhưng lại có chút lạnh và khô nứt. Tuy vậy, vẫn vô cùng ngọt ngào và cuốn hút. Xúc cảm này, tư vị này, cậu sẽ mãi mãi khắc ghi.

Không đợi Hướng Mạc Tâm kịp phản ứng, A Tài đã đứng đối diện trước mặt cô, đem Hướng Mạc Tâm giam kín trong khuỷu tay. Nhiệt độ càng tăng, môi và môi vẫn lưu luyến dán chặt.

Cậu không tiến công vào bên trong, chỉ dây dưa cắn mút nhẹ nhàng ngoài viền môi hồng hồng. Qua một lát thì buông ra, trước sự sững sờ của cô:

" Lần đầu hôn nên ngốc rồi? "

Cậu cười, trán áp lên trán cô bé đầy cưng chiều.

Hướng Mạc Tâm liếm liếm môi, cảm giác có chút lạ. Thấy cậu hỏi, cô vô thức lắc đầu, lọn tóc mái mềm mại cọ lên da mặt người đối diện.

" Vậy sao không có phản ứng gì? "

Cậu hỏi tiếp, lúc này cô mới định thần trở lại. Hai tay chống lên ngực cậu muốn đẩy ra, nhưng một chút sức lực cũng không có, hoặc cũng là không nỡ đẩy ra.

Hướng Mạc Tâm đột nhiên chẳng dám nhìn thẳng vào mắt A Tài, cô cúi đầu lắp bắp:

" Tôi… tôi chịu đó! " Cô không biết! Cô thực sự không biết! Cô vốn không thích bị người khác giới động chạm dù chỉ một ngón tay, chứ đừng nói tới gần gũi như vậy. Nhưng không hiểu sao nếu là A Tài, chính là nam nhân đang ở trước mặt cô, thì nỗi 'dị ứng' kia cũng sẽ hoàn toàn tiêu biến.

Hoặc là do cậu cho Hướng Mạc Tâm cảm giác an toàn, hoặc cậu là trường hợp đặc biệt 'miễn dịch' với triệu chứng này của cô.

" Vậy có biết tại sao tôi hôn em không? " A Tài mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, ngược lại còn cười xấu xa bắt lấy cằm cô năng lên, ép Hướng Mạc Tâm phải đối diện với ánh mắt của chính mình.

Đôi mắt cậu có màu đen thẳm, dưới bóng tối càng thêm phần bí ẩn, trầm lặng.

Bình thường Hướng Mạc Tâm đều không nhìn ra cảm xúc hay suy nghĩ của cậu. Chỉ thấy người này quá điềm đạm, đặt lịch sự và khiêm nhường đối phương lên hàng đầu. Thậm chí từng có suy nghĩ cậu quá hèn nhát. Nhưng cũng chính vì thế mà cô thấy A Tài an toàn, vì thế mà cô mới không mẫn cảm với cậu.

Trên hết, ngay bây giờ đây, Hướng Mạc Tâm cũng chẳng biết vì sao A Tài lại làm thế với cô.

Cô lại lắc đầu, tròn mắt hỏi: " Vì sao? "

" Vì tôi thích em! " A Tài điềm nhiên đáp. Từng chữ, từng chữ rót vào ta Hướng Mạc Tâm không thiếu nửa lời. Khiến cô có chút chưa kịp tiếp nhận, trái tim thì lỡ mất một nhịp.

Thích? Là loại tình cảm giống như A Thiển dành cho cô đó ư?

Hướng Mạc Tâm nhíu mày trầm ngâm. Đột nhiên không biết phải làm thế nào.

Cô cẩn thận xem xét lại. Đối với A Tài, cô có cảm nhận và suy nghĩ hoàn toàn khác so với A Thiển. Không có chán ghét, không có phòng bị, thậm chí… Đúng là có chút quý mến!

Nhưng chẳng hiểu vì sao, Hướng Mạc Tâm lại cười xòa. Lần này, thẳng tay đẩy A Tài ra, quay mặt nhìn đi hướng khác nhún vai:

" Chịu thôi, anh Bạch, quên không nói anh biết tôi bị dị ứng với người khác giới, anh làm thế, tôi sợ anh rồi đấy! "

Hướng Mạc Tâm cười như không cười, nói rồi xoay người rời đi. Để lại một mình A Tài đứng sững dưới gốc cây anh đào.

Đến bây giờ A Tài vẫn không thể tin được rằng: Cậu… cậu vừa làm cô sợ ư?

Cô rời đi, để lại một làn hương Cẩm Tú Cầu thoang thoảng trong chiều gió. Bả vai mảnh khảnh dưới lớp áo bông mềm mại, thoạt nhìn như một chú gấu đen khổng lồ biết đi. Những lọn tóc nâu bị bóng tối bao phủ trầm sắc, khẽ lung lay theo hướng rơi của những chiếc lá đào đã khô héo.

Bóng lưng cao gầy trong đêm đó, vĩnh biến ám ảnh cậu về một nỗi cô độc thương tâm không lối thoát.

___________________________________

Ở một diễn biến khác.

Cao Lãng lấy chiếc áo khoác máng trên móc treo đồ. Kiểu dáng dài, màu dạ đen tinh xảo, càng làm tôn lên vóc người đẹp như tạc tượng của anh.

Khoác áo xong, Cao Lãng đi đến bên cạnh Tư Duệ, nơi cô đang ngồi. Như thường lệ, anh nửa ngồi nửa quỳ bên chân ghế, bắt lấy đôi bàn tay bé nhỏ lành lạnh của Tư Duệ:

" Anh đi ít ngày, giải quyết xong công chuyện sẽ lập tức trở lại đây với em! "

Mí mắt Tư Duệ khẽ giật một cái. Lần này, cô không rút tay mình ra, ngược lại, vô thức siết chặt. Tự nhiên không muốn buông ra, tự nhiên không muốn anh rời đi.

Từ trưa đến giờ, mí mặt cô hễ một chút lại giật giật. Tư Duệ nhớ lại tai nạn ngày đó, mắt cô cũng giật giật liên tục như vậy.

Và rồi anh gặp tai nạn.

Và rồi hai người chia cắt.

Tư Duệ bỗng hoảng sợ, sợ điều kinh hoàng ấy lặp lại. Một tay cô càng siết chặt một tay Cao Lãng, tay còn lại viết vào lòng bàn tay anh:

" Không phải đã có Tề thiếu lo chuyện công ty thay anh rồi sao? "

Cao Lãng có chút bất ngờ trước phản ứng này của Tư Duệ. Không ngờ ngày ngày cô luôn lạnh mặt xa cách, nhưng khi anh phải rời đi, cô lại không nỡ như vậy.

Người ta nói " Trong cái rủi có cái may " thật không sai! Nhờ có biến cố tài chính, cổ phiếu này mà anh mới thấy được tâm tư thật sự của Tư Duệ.

Cô gái ngốc này vốn không ghét anh, cô rất yêu anh! Cô chỉ là tạm thời chưa thể bình thường lại với anh! Đồng thời muốn trừng phạt anh một chút mà thôi!

Cao Lãng nở nụ cười, cũng viết lại vào lòng bàn tay của cô. Ngón tay anh khá lớn, viết một chữ căn bản đã chiếm hết lòng bàn tay nhỏ xíu này:

" Cậu ta còn cả một Tử Thượng và Tề thị, thêm rắc rối của công ty anh làm sao quản xuể? Đừng lo! Anh sẽ giải quyết ổn thỏa và sớm về bên em thôi! "

Thực chất, Tề Vỹ Thiên có thừa khả năng xử lý tốt công việc của cả ba nơi. Nhưng Tử Thượng xảy ra chuyện, lại có liên quan tới Tổ chức Jexcell - một thế lực căn bản không dễ đối phó. Đến cả Tề Thị cũng tạm thời phải giao lại cho Lão Tề. Công ty của anh, hắn đương nhiên không thể đảm nhận.

Đặc biệt, đứng sau tất cả lại là người đó!

Cao Lãng không muốn Tư Duệ lo lắng, nên không nói chuyện này cho cô biết. Cứ vậy vỗ về trấn an cô.

Lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tư Duệ bất ngờ níu lấy tay anh. Đôi mắt thiếu tiêu cự vẫn toát lên sự khẩn trương kỳ lạ.

' Lãng! Đừng đi! ' Cô mấp máy môi.

Cao Lãng nhất thời không đành lòng. Một ý niệm ở lại như cuồng phong hiện lên trong tâm thức anh.

Thú thật, anh cũng chẳng muốn xa cô nửa bước. Hai người đã bị chia cắt những hai tháng, khó khăn lắm mới tìm lại được Tư Duệ, anh không muốn bỏ cô mà đi nữa.

Hơn hết, chuyến đi trở lại này luôn dự báo cho anh một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Đang lúc phân vân, A Tài từ ngoài cửa bước vào, thúc giục anh:

" Cao Lãng, cậu đã đã chuẩn bị xong chưa? "

Cao Lãng đau lòng nhìn Tư Duệ, anh mím môi, dứt khoát gỡ từng ngón tay yếu ớt của cô ra đặt lại yên vị trên đùi.

" Anh phải đi rồi! "

Tư Duệ hoảng loạn, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng. Cao Lãng sợ nán lại lâu sẽ thực sự không nhấc chân đi nổi, hơn hết sợ phải nhìn thấy cô khóc. Anh vội vàng ôm hôn lên trán cô một cái dịu êm rồi xoay người tiến ra phía cửa.

Ra đến ngoài cổng, hai người bắt gặp Hướng Mạc Tâm đang đứng trực sẵn ở đó. Thấy có người bước ra, cô ngẩng đầu, mỉm cười:

" Tôi tiễn các anh! "

Cao Lãng gật đầu, lúc đi ngang qua thì gõ nhẹ lên đầu cô một cái:

" Nếu nhóc để Duệ Duệ xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi cắt hết chi phiếu! "

Hướng Mạc Tâm bật cười nói đùa:

" Vâng! Vâng! Hướng Mạc Tâm tôi nhất định sẵn sàng liều mạng để bảo vệ chị ấy an toàn! "

Cao Lãng cười nhạt, lần đầu tiên cẩn trọng quan sát cô. Nụ cười kia rất hồn nhiên vô tư, tuy không đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại có thể khẩy vào trái tim người khác. Đặc biệt, ẩn chứa nhiều ưu tư.

Hướng Mạc Tâm nhìn Cao Lãng lên xe, đến lượt A Tài, cậu mở cửa xe toan bước vào trong. Nhưng giữa chừng bất chợt khựng lại. Cậu đứng thẳng người, hướng về phía cô mà dang rộng vòng tay:

" Có thể cho tôi một cái ôm tạm biệt không? "

Những tưởng nói vậy, Hướng Mạc Tâm sẽ lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng trái lại, cô lắc đầu nhe răng thốt lên một câu phũ phàng:

" Kiếp sau đi! "

A Tài hụt hẫng câm nín.

Phải! Chính là kiếp sau!

___________________________________

Chiếc xe dần biến mất trên con đường mòn, cho đến khi chỉ còn là một chấm đen hòa lẫn vào màn đêm hoang dã, Hướng Tâm mới cất bước vào bên trong. Đúng lúc mẹ Thanh và Mạc Khâm từ trong nhà đi ra, còn có mang theo một phần bánh ngọt ăn vặt và hai cốc trà ấm ngồi ở ghế gỗ trò chuyện. Nhìn cha mẹ gương vỡ lại lành, đầm ấm và hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc mỉm cười, sau đó gọi với ra phá đám:

" Cha mẹ ăn mảnh nha! Không chừa phần cho Tâm Tâm! "

Mẹ Thanh nhìn cô, mím môi cười cười:

" Con bé ngốc! Mẹ vừa bảo con mang sang ăn với cả Tiểu Duệ con còn quên cho được, bây giờ trách ai chứ? "

Hướng Mạc Tâm gãi đầu cười trừ, vội vã chạy về nhà lấy đĩa bánh. Lúc trở ra trên tay đã cầm một chiếc bị cắn dở.

Bánh mẹ làm rất hợp khẩu vị, Hướng Mạc Tâm càng thêm thích thú cười tít mắt. Cô đi đến ôm mẹ, khóe môi còn vương chút vụn bánh thơm lên má bà một cái thật kêu:

" Bánh ngon quá mẹ! "

Mạc Khâm bỗng ghen tị, cũng muốn có được tình cảm và sự thân thiết này. Nhưng nhìn lại xa cách mười mấy năm còn chưa làm được gì cho con bé thì buồn bã không ngớt.

Thôi thì cứ từ từ vậy! Bây giờ mọi thứ đều chỉ còn là vấn đề thời gian! Ông không gấp, chỉ sợ không có cơ hội!

Chẳng biết mẹ Thanh linh tính cái gì, lúc cô chuẩn bị rời đi thì dặn dò:

" Hai đứa con gái ở một mình, có gì phải la lên thật lớn để cha mẹ còn biết đường sang giúp, hiểu chưa? "

Hướng Mạc Tâm cắn một miếng bánh, gật gật:

" Vâng! Mẹ yên tâm! Sao có thể có chuyện gì chứ? "

________________________________

- Còn tiếp-
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...