10 Triệu Một Đêm Em Đi Không
Chương 108
" Bánh ngon quá mẹ! "
Mạc Khâm bỗng ghen tị, cũng muốn có được tình cảm và sự thân thiết này. Nhưng nhìn lại xa cách mười mấy năm còn chưa làm được gì cho con bé thì buồn bã không ngớt.
Thôi thì cứ từ từ vậy! Bây giờ mọi thứ đều chỉ còn là vấn đề thời gian! Ông không gấp, chỉ sợ không có cơ hội!
Chẳng biết mẹ Thanh linh tính cái gì, lúc cô chuẩn bị rời đi thì dặn dò:
" Hai đứa con gái ở một mình, có gì phải la lên thật lớn để cha mẹ còn biết đường sang giúp, hiểu chưa? "
Hướng Mạc Tâm cắn một miếng bánh, gật gật:
" Vâng! Mẹ yên tâm! Sao có thể có chuyện gì chứ? "
***
Tối hôm ấy, Tư Duệ và Hướng Mạc Tâm đã tâm sự rất nhiều với nhau. Tư Duệ bình thường không muốn nói chuyện về mình, cô chỉ muốn là người lắng nghe. Nhưng hôm nay đặc biệt ngoại lệ, Tư Duệ muốn Hướng Mạc Tâm biết về cô nhiều hơn một chút.
Đêm sâu, ánh trăng tàn lụi, không gian yên tĩnh, người người đều chìm vào giấc ngủ.
Phía sau nhà bỗng lạ lùng tiếng bước chân. Đằng trước có người đùng đùng đập cửa, thanh âm phá lệ thanh tịnh.
Tư Duệ hoảng hồn giật mình, giữa cái tiết trời mùa đông giá rét, trán cô lại ướt đẫm mồ hôi. Cô vội lay Hướng Mạc Tâm vẫn đang ngủ say như chết. Trong khi đó trước cửa nhà đã nghe thấy tiếng đạp phá thô bạo.
Hướng Mạc Tâm bị rung lắc một hồi mới mơ màng tỉnh dậy. Cô nhìn Tư Duệ hoảng loạn thì khó hiểu, cho đến khi nghe tiếng phá cửa mới ngộ ra vấn đề. Hướng Mạc Tâm theo bản năng chạy ra khóa cửa phòng, tiện thể chèn thêm một cái tủ con chặn trước.
Lúc này cô đột nhiên nhớ tới lời của mẹ, rằng có chuyện gì thì hét lên thật to để cha mẹ còn biết. Hướng Mạc Tâm nghĩ vậy nhưng không làm vội, cô cẩn thận nhòm qua cửa sổ. Cảm thấy nhà mình hôm nay sao mà khác lạ, đèn thì bật sáng, còn có cả mấy người canh gác trước sau thật nghiêm trang, trên tay mỗi người còn cầm thêm một khẩu súng.
" Ái chà! Có cha về an ninh chặt chẽ quá! "
Tư Duệ ngồi trên giường, hai chân bất ổn đặt trên sàn gỗ lạnh lẽo. Mất đi thị giác, những giác quan khác của cô như nhạy bén hơn hẳn. Cô có thể nghe rõ mồn một từng bước chân đang hùng hổ nện trên cầu thang, tiến về căn phòng. Lời nói của Hướng Mạc Tâm, càng làm cô thêm lo sợ thấp thỏm.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
Trên người bỗng được phủ lên một sự ấm áp. Thì ra là Hướng Mạc Tâm đang vội vã giúp cô mặc áo ấm.
Xong, Hướng Mạc Tâm cũng nhanh chóng khoác áo bông vào người, tranh thủ nói với Tư Duệ bằng giọng điệu hết sức khẩn trương:
" Tiểu Duệ, tí nữa ra ban công, em nhảy xuống trước, nghe tiếng em đạp đất được hai giây, chị cũng lập tức phi xuống có được không? Chị đừng sợ, có em đỡ chị, chỉ cần nhảy thẳng xuống đúng nơi mà chị đứng ở ban công là được! "
Nghe những lời này, Tư Duệ liền có thể khẳng định rằng tình hình đang thật sự nghiêm trọng. Cô gật đầu vững vàng, tay vô thức xoa bụng như đang trấn an sinh linh nhỏ bé bên trong. Sau đó theo sự dìu dắt gấp gáp của Hướng Mạc Tâm cẩn trọng đi ra ban công.
Bên ngoài, ánh trăng rọi chiếu. Kèm theo đó là một trận gió bấc cuồn cuộn. Hướng Mạc Tâm thấy có đôi giày vải phơi trên ban công thì chộp lấy mang vào chân Tư Duệ.
Tư Duệ thấy vậy lay lay vai cô, mấp máy môi nói gì đó.
Trời quá tối, Hướng Mạc Tâm không nhìn ra khẩu hình nhưng cũng có thể biết được Tư Duệ muốn nói cái gì. Cô đáp khẽ:
" Chị đừng lo, em cũng có giày đây rồi! "
Dứt lời, Hướng Mạc Tâm nheo mắt quan sát xuống dưới, xung quanh tối vô cùng, rất khó để xác định phương hướng.
Lúc này trước cửa phòng đã vang lên tiếng đập cửa rộn rã. Hai cô gái cùng lúc giật thót không hẹn nhìn nhau, người thấy người bất lực trong vô định.
Thanh âm ấy như đang báo hiệu rằng, cuộc chơi đang đến hồi kết thúc.
Không có thời gian để suy nghĩ, sợ rằng chỉ một chốc nữa thôi cánh cửa gỗ sẽ bị bọn chúng đạp tung. Hướng Mạc Tâm vội đứng bật dậy, chống tay trái lên thành ban công làm trụ cố định rồi nghiêng người bật nhảy xuống.
Mấy tên bên kia nghe thấy có tiếng động thì nhìn sang. Nhưng giữa hai nhà ngoài hàng rào còn có dãy Cẩm Tú Cầu dày rộng và một cây anh đào cao lớn, trong đêm tối mờ ảo căn bản không nhìn ra điều gì.
" Chắc là con mèo gì đấy! " Một tên bảo với những người khác.
***
Cô tiếp đất an toàn, vội đứng thẳng dậy hướng lên chỗ Tư Duệ, dang tay. Tư Duệ nhớ lời Hướng Mạc Tâm dặn, hai giây sau khi nghe tiếng động thì cũng mò mẫm trèo qua ban công. Một tay cô ôm bụng bảo bọc, cắn răng cứ vậy hướng thẳng về phía trước mà nhảy xuống.
Cô tin Hướng Mạc Tâm! Tính mạng và cả sinh linh bé nhỏ này, tất cả đều giao cho cô bé. Truyện mới cập nhật
Hướng Mạc Tâm nhanh nhẹn bước lên một bước, bụng hóp lại, hơi khom người choàng tay ôm lấy Tư Duệ rơi tự do vào lòng, tránh tối thiểu sự va chạm với bụng của cô.
" Chị không sao chứ? Bây giờ lên lưng em cõng chị! "
Không đợi Tư Duệ kịp trả lời, Hướng Mạc Tâm đã thả Tư Duệ xuống, cô xoay người đưa lưng về phía Tư Duệ, khụy gối xuống:
" Chị Tiểu Duệ! Mau áp lên lưng em! "
Tư Duệ lúc này dù hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo mọi chỉ dẫn của Hướng Mạc Tâm.
Khoảng thời gian sống ở đây không ít không nhiều, đủ để thấy được Đông Sơn tuy hoang dã nhưng rất trong lành và bình yên. Loại sự việc trộm đột nhập phá cửa như vậy tại thôn Hoài cô chưa từng trải qua hay được nghe ai kể.
Hôm nay lại bất ngờ ập tới, thật khiến người ta phải đặt dấu chấm hỏi.
Hướng Mạc Tâm cất bước chạy vội, cô lợi dụng bóng tối ẩn trốn vào màn đêm. Lúc lén lút đi ngang qua nhà, không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Qua khung cửa sổ, cô nhìn thấy có một người đàn ông đeo khăn che mặt dí súng vào đầu Mạc Khâm. Bên cạnh còn có mẹ Thanh, lưng áp lưng ông, tuy tay dơ lên cao tỏ ý đầu hàng nửa sườn mặt lại toát lên một tia sắc bén không phục.
Bất chợt bà liếc nhìn ra cửa sổ, chiếc đồng tử như nhắm thẳng vào đáy mắt cô. Hướng Mạc Tâm khựng người dừng bước, nheo mắt đọc thật kĩ khẩu hình miệng của mẹ.
Vì Hướng Mạc Thâm là bác sĩ chuyên khoa, anh từng học qua về ngôn ngữ khẩu hình. Lúc nghỉ phép về nhà có chỉ cho mẹ và em gái. Vậy nên Hướng Mạc Tâm và mẹ Thanh ai cũng đều thuần thục sử dụng.
Nhận được lời nhắn, cô gật đầu chắc nịch, thế rồi liền thục mạng cõng Tư Duệ chạy đi.
Hướng Mạc Tâm chạy một mạch tới trường tiểu học thì dừng lại. Cô thả Tư Duệ cùng đứng núp sau gốc cây.
" Chị ổn chứ? Có bị xóc bụng không ạ? "
Tư Duệ lắc đầu, viết vào lòng bàn tay Hướng Mạc Tâm:
' Em mệt không? Có chuyện gì vậy? Trộm sao? '
" Em cũng không biết nữa! " Hướng Hướng Mạc Tâm thở dài:
" Nhưng trộm thường sẽ không hoạt động tập thể như vậy! Còn có… rất nhiều súng, đủ các loại luôn ấy ạ! " Càng nói, cô càng không khống chế chế được giọng điệu kinh hãi.
Tư Duệ cũng lấy làm lạ. Đang mơ hồ suy nghĩ thì Hướng Mạc Tâm chợt nói tiếp:
" Tiểu Duệ, bây giờ em đưa chị tới chỗ A Thiển. Chị ở đó sẽ an toàn, em trở lại tìm cách cứu cha mẹ! "
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính.
Nhà A Thiển hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Hướng Mạc Tâm cõng Tư Duệ đứng từ đằng xa, nhất thời chưa dám manh động. Qua một lúc, cô phát hiện ra một chỗ thích hợp liền tiến qua bên đó.
Đó là một khe núi nằm cách lưng nhà A Thiển một cánh đồng. Trước kia cô và hắn thường bắt trộm cá ở ao cá gần đó rồi chui vào hang nướng ăn. Có lần vì bản tính tò mò, cô ép hắn phải đi sâu vào trong cùng mình khám phá. Kết quả là tìm ra được một lối đi bí mật dẫn sang thôn bên cạnh.
Hướng Mạc Tâm thả Tư Duệ ngồi lên tảng đá khuất trong khe, chiếc giọng thánh thót thường ngày hạ xuống mức thấp nhất có thể:
" Chị, ngồi ở đây chờ em! Khi em trở lại, em sẽ khều cành cây ba lần trước cửa hang làm dấu. Còn nếu như có tiếng động khác, chị phải lập tức dịch sâu vào bên trong cho đến khi ra được tới bên kia khe đá! Được không? "
Tư Duệ không vội gật đầu, run run tìm tới tay cô:
' Nhất định phải trở lại, được không Tâm Tâm? '
Hướng Mạc Tâm cười chắc chắn:
" Vâng! Chị đừng sợ! Em sẽ luôn ở bên cạnh chị"
Tư Duệ bỗng ôm trầm lấy cô bé, vỗ vỗ lưng cô. Lúc mặt áp bên cổ Hướng Mạc Tâm, có thể cảm thấy được những sợi tóc đã bết dính mồ hôi.
Hướng Mạc Tâm cũng ôm lại Tư Duệ, một mùi hương tinh khiết nhàn nhạt phả vào chóp mũi khiến cho người ta không nỡ chia xa.
" Ước gì có hai anh kia ở đây thì tốt quá chị nhỉ? "
Biết hai người Hướng Mạc Tâm nhắc đến là ai, Tư Duệ khẽ gật đầu.
Đúng vậy! Nếu như có anh thì thật tốt! Mọi chuyện cũng sẽ không đến nước này đi.
Nhưng thực tế lại luôn phũ phàng và khắc nghiệt. Cao Lãng vừa đi, thì bọn người này tới, còn nguy hiểm như vậy?
Đùng.
Lúc này, Tư Duệ bất chợt ý thức được sự việc. Đây nghiễm nhiên không phải trùng hợp, mà nhất định là đã được sắp đặt từ trước. Và có thể mưu toan tính kế như vậy, chỉ có thể là người đó!
Mà nếu đúng như cô nghĩ, thì gia đình Hướng Mạc Tâm, nhất là cha của cô bé, nhất định không xong rồi!
Lúc này, Tư Duệ thật sự kinh sợ. Cô đẩy Hướng Mạc Tâm ra, rút điện thoại vẫn luôn được cất trong túi áo đưa cho cô bé:
' Mau gọi cảnh sát! ' Tư Duệ không tiếng động nói.
Hướng Mạc Tâm nhanh chóng mở nguồn, lúc bấm gọi chợt phát hiện ra không có sóng:
" Đáng ghét! " Cô rít lên một tiếng, trả lại điện thoại cho Tư Duệ:
" Không cần đâu ạ! Bây giờ em đi xem nhà A Thiển, nếu thật sự là trộm cướp quy mô lớn như vậy, rất có khả năng cả cái thôn này đều bị bọn chúng đột nhập rồi! "
Càng nói, cô càng không giữ được bình tĩnh:
" Chị nghe em! Ở lại đây đừng đi đâu hết! "
Dứt câu, Hướng Mạc Tâm mím môi cười, dứt khoát quay lưng rời đi. Chỉ để lại tiếng bước chân vang vọng trong hang đá và hương Cẩm Tú Cầu thoang thoảng tan ra.
Cánh tay quờ quạng trong không trung của Tư Duệ theo thanh âm xa dần kia vô lực hạ xuống, kéo theo một sự mất mát kỳ lạ.
Hơn hết, mí mắt Tư Duệ lại bắt đầu giật nháy liên hồi. Dự cảm chẳng lành càng lúc càng sôi sục trong linh tính của cô.
' Tâm Tâm! Em nhất định phải bình an vô sự! '
_________________________________
Khi trở lại, Hướng Mạc Tâm đã đổi một chỗ núp khác. Lần này, cô len qua rào chắn, nửa ngồi nửa quỳ đậu ở gốc cây trong vườn sau nhà A Thiển như kẻ trộm ngó vào bên trong. Thấy không có ai, Hướng Mạc Tâm thở phào một cái, thả lỏng người toan chạy vào.
Nhưng đột nhiên từ phía sau, chân đang quỳ của cô bị một lực túm chặt kéo mạnh về phía sau. Toàn thân sau đó bị một cơ thể nặng nề áp lên.
Hướng Mạc Tâm hoảng sợ muốn hét toáng, lập tức có một bàn tay dày rộng thô ráp bịt miệng cô lại. Một khuôn mặt rơi xuống bên vai cô, kèm theo là tiếng suỵt khẽ:
" Đừng lộn xộn! Là anh! "
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Hướng Mạc Tâm hơi nghiêng mặt sang. Đúng là A Thiển rồi.
Con người, dù cho có mạnh mẽ, gan dạ tới đâu nhưng đến khi bị đẩy vào tình thế nguy hiểm, cũng sẽ phải sợ hãi một trận.
Hướng Mạc Tâm cũng vậy! Tuy biết đó là A Thiển, là người rất quen thuộc, nhưng sau bao nhiêu chuyện vừa xảy ra, cô cũng gồng mình hết nổi, cứ vậy ủy khuất mếu máo.
A Thiển buông ta che miệng Hướng Mạc Tâm, di chuyển áp lên má cô vỗ nhẹ. Hắn vẫn nằm áp lên Hướng Mạc Tâm nhưng không hoàn toàn đè lên cô. Cứ vậy mặt với mặt đối diện nhau:
" Bao năm rồi mới lại khóc nhè? Còn tưởng em đã thật sự trưởng thành rồi chứ? "
Hướng Mạc Tâm không đáp, úp mặt vào lòng bàn tay A Thiển khóc không thành tiếng. Nước mắt nước mũi của cô làm ướt đẫm lòng bàn tay hắn.
A Thiển không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn có chút hưởng thụ. Đã rất lâu từ ngày Hướng Mạc Tâm bị dị ứng nam giới, hai người mới không còn khoảng cách và gần gũi như vậy. Hắn dĩ nhiên trân trọng từng giây phút ấy cho dù có bị dây đầy nước mũi của cô nhóc.
Mà dường như cũng chỉ có những lúc như vậy, A Thiển mới được ở gần bên cô.
Qua một lúc chờ Hướng Mạc Tâm bình tĩnh trở lại, hắn yêu chiều vuốt tóc cô, mái tóc mềm ẩm sương muối đem đến cảm giác mát lạnh sạch sẽ.
Hướng Mạc Tâm khóc chán, bỗng ngẩng đầu nhìn Thiển hỏi nhỏ:
" Sao anh ở đây? "
A Thiển không vội trả lời, hắn kéo Hướng Mạc Tâm đứng dậy đi đến một bụi cây kín đáo. Hai người đều ngồi xổm xuống. Lúc này hắn mới ghé vào tai cô thì thầm:
" Mẹ anh ở nhà họ hàng mấy ngày có công việc. Anh và cha đi nhậu ở nhà bác Lý. Ông ấy quá say nên đã ngủ lại, chỉ có một mình anh trở về. Lúc gần tới nhà thì thấy một đám người khả nghi ra ra vào vào. Anh núp ở gần đó quan sát động tĩnh. Tâm Tâm, bây giờ trong nhà không có ai hết, chúng nấp sẵn đột kích ở đó. Vừa rồi thấy em cõng Tư Duệ, anh liền biết đã xảy ra chuyện! Nhưng cảm ơn trời vì em đã không thẳng bước vào trong. "
Hướng Mạc Tâm lau lau nước mắt, khịt mũi một cái:
" Vậy là em đoán không sai. Chúng tấn công gần hết cái cái thôn rồi, nhà em và chị Tiểu Duệ đều bị đột nhập. "
A Thiển nhíu mày:
" Cô và chú không sao chứ? Làm sao em thoát được? Các người kia đâu? " Ý hắn 'các người kia' ở đây chính là Cao Lãng và A Tài.
" À! Cao Lãng và anh Bạch có việc đi trong tối nên anh không biết! Em sang ngủ với Tư Duệ, phải nhảy từ ban công xuống mới thoát nạn. Còn mẹ và cha thì… " Cô nói, ngữ khí trầm xuống buồn bã: " Đều đã bị khống chế cả rồi! "
A Thiển đau lòng vén lại mái tóc cô qua vành tai, tạm thời đưa ra một phương án:
" Như vậy đi! Bây giờ em trở lại với cô bé kia, đợi anh đi báo cảnh sát xong sẽ trở lại tìm các em, nhé! "
Thấy Hướng Mạc Tâm vẫn nhìn mình hoảng hốt, miệng hé mở nhưng chẳng nói được gì, hắn vuốt má cô, nói tiếp:
" Đừng sợ! Có anh rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! "
A Thiển vừa dứt câu, sau đầu đã cảm nhận được đầu vị lạnh lẽo. Hướng Mạc Tâm vẫn bất động nhìn về phía hắn càng thêm bộn phần sợ hãi.
Bấy giờ A Thiển mới nhận ra, Hướng Mạc Tâm chính là vì bị kẻ phía sau dọa sợ đến không nói thành lời.
***
Tên phía sau chứng kiến một màn trước mặt thì dí sát mũi súng vào đầu của A Thiển hơn. Dưới lớp vải che mặt, ánh mắt của hắn tràn trề giễu cợt:
" Hẹn hò nơi bụi rậm tình cảm quá nhể? "
Hắn nói xong thì cười lớn, gằn lên với Hướng Mạc Tâm:
" Nếu không muốn thằng này nát óc thì đi theo bọn tao! "
Hướng Mạc Tâm giật mình hoàn hồn, theo bản năng đứng dậy nhưng bàn tay bị A Thiển lén giữ chặt, anh trừng mắt nhìn cô, không cho phép tự ý hành động.
Tên kia lại không kiên nhẫn, gầm lên một tiếng nữa:
" Đứng dậy đi theo… " Lời còn chưa kịp phun ra hết khuôn miệng hắn đã bị một lực đấm làm cho méo xệch. Hắn ngã bổ ra sau, khẩu súng theo đó văng khỏi tầm tay.
Hướng Mạc Tâm lúc này đã vứt bỏ bộ dáng yếu đuối, cô nhanh tay chộp lấy khẩu súng.
Trong bóng tối, Hướng Mạc Tâm lần đầu tiên được khai triển kỹ năng thiện xạ với một khẩu súng thật.
Đối với loại người này, Hướng Mạc Tâm không chút ngần ngại thẳng tay nhắm bắn vào chân người đàn ông bịt mặt.
" Ahhhh! " Hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Điều đó đã làm kinh động đến bọn người trong nhà.
A Thiển phủi phủi bàn tay, tranh thủ nhìn cô nể phục cùng nửa phần kinh sợ. Sau đó nhanh tay lấy nốt khẩu súng dự bị vắt bên lưng quần hắn, kéo Hướng Mạc Tâm lôi đi:
" Chạy mau! "
***
Khi ấy, ở hang động.
Tư Duệ ngồi co ro cuộn trong sau góc khuất. Trước mắt là bóng tối, bóng tối trong bóng tối.
Trong hang tuy kín đáo nhưng gió vẫn phần nào luồng lách được vào. Rít lên từng tiếng man rợ cùng hàn nhiệt buốt giá.
Cô siết chặt áo khoác, tay còn lại áp lên chiếc bụng đã nhô lên thấy rõ. Nhớ lại vừa rồi Hướng Mạc Tâm dù tình hình quẫn bách vẫn cố mặc nó vào cho cô, còn mang thêm cả giày.
Tư Duệ tuy không nhìn thấy nhưng cô biết Hướng Mạc Tâm thật ra chẳng có đôi nào để mang cả. Giày của cô bé đã để ở phòng khách. Trong nhà, Hướng Mạc Tâm chỉ mang mỗi tất như thường lệ. Bây giờ, cũng vậy!
Cô bé đã quá vì cô mà bỏ quên mất bản thân mình.
Đang nghĩ, trước cửa hang bỗng vang lên ba tiếng khều khều của cành cây cọ vào. Tư Duệ như vỡ òa trong nước mắt. Cô nở nụ cười nhẹ nhõm, chờ đợi tiếng gọi của Hướng Mạc Tâm. Nhưng chờ mãi, đợi mãi vẫn không thấy cô bé lên tiếng. Chỉ có… Giọng cười dâm loạn của một gã đàn ông bí hiểm.
_________________________________
- Còn tiếp-
Mạc Khâm bỗng ghen tị, cũng muốn có được tình cảm và sự thân thiết này. Nhưng nhìn lại xa cách mười mấy năm còn chưa làm được gì cho con bé thì buồn bã không ngớt.
Thôi thì cứ từ từ vậy! Bây giờ mọi thứ đều chỉ còn là vấn đề thời gian! Ông không gấp, chỉ sợ không có cơ hội!
Chẳng biết mẹ Thanh linh tính cái gì, lúc cô chuẩn bị rời đi thì dặn dò:
" Hai đứa con gái ở một mình, có gì phải la lên thật lớn để cha mẹ còn biết đường sang giúp, hiểu chưa? "
Hướng Mạc Tâm cắn một miếng bánh, gật gật:
" Vâng! Mẹ yên tâm! Sao có thể có chuyện gì chứ? "
***
Tối hôm ấy, Tư Duệ và Hướng Mạc Tâm đã tâm sự rất nhiều với nhau. Tư Duệ bình thường không muốn nói chuyện về mình, cô chỉ muốn là người lắng nghe. Nhưng hôm nay đặc biệt ngoại lệ, Tư Duệ muốn Hướng Mạc Tâm biết về cô nhiều hơn một chút.
Đêm sâu, ánh trăng tàn lụi, không gian yên tĩnh, người người đều chìm vào giấc ngủ.
Phía sau nhà bỗng lạ lùng tiếng bước chân. Đằng trước có người đùng đùng đập cửa, thanh âm phá lệ thanh tịnh.
Tư Duệ hoảng hồn giật mình, giữa cái tiết trời mùa đông giá rét, trán cô lại ướt đẫm mồ hôi. Cô vội lay Hướng Mạc Tâm vẫn đang ngủ say như chết. Trong khi đó trước cửa nhà đã nghe thấy tiếng đạp phá thô bạo.
Hướng Mạc Tâm bị rung lắc một hồi mới mơ màng tỉnh dậy. Cô nhìn Tư Duệ hoảng loạn thì khó hiểu, cho đến khi nghe tiếng phá cửa mới ngộ ra vấn đề. Hướng Mạc Tâm theo bản năng chạy ra khóa cửa phòng, tiện thể chèn thêm một cái tủ con chặn trước.
Lúc này cô đột nhiên nhớ tới lời của mẹ, rằng có chuyện gì thì hét lên thật to để cha mẹ còn biết. Hướng Mạc Tâm nghĩ vậy nhưng không làm vội, cô cẩn thận nhòm qua cửa sổ. Cảm thấy nhà mình hôm nay sao mà khác lạ, đèn thì bật sáng, còn có cả mấy người canh gác trước sau thật nghiêm trang, trên tay mỗi người còn cầm thêm một khẩu súng.
" Ái chà! Có cha về an ninh chặt chẽ quá! "
Tư Duệ ngồi trên giường, hai chân bất ổn đặt trên sàn gỗ lạnh lẽo. Mất đi thị giác, những giác quan khác của cô như nhạy bén hơn hẳn. Cô có thể nghe rõ mồn một từng bước chân đang hùng hổ nện trên cầu thang, tiến về căn phòng. Lời nói của Hướng Mạc Tâm, càng làm cô thêm lo sợ thấp thỏm.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
Trên người bỗng được phủ lên một sự ấm áp. Thì ra là Hướng Mạc Tâm đang vội vã giúp cô mặc áo ấm.
Xong, Hướng Mạc Tâm cũng nhanh chóng khoác áo bông vào người, tranh thủ nói với Tư Duệ bằng giọng điệu hết sức khẩn trương:
" Tiểu Duệ, tí nữa ra ban công, em nhảy xuống trước, nghe tiếng em đạp đất được hai giây, chị cũng lập tức phi xuống có được không? Chị đừng sợ, có em đỡ chị, chỉ cần nhảy thẳng xuống đúng nơi mà chị đứng ở ban công là được! "
Nghe những lời này, Tư Duệ liền có thể khẳng định rằng tình hình đang thật sự nghiêm trọng. Cô gật đầu vững vàng, tay vô thức xoa bụng như đang trấn an sinh linh nhỏ bé bên trong. Sau đó theo sự dìu dắt gấp gáp của Hướng Mạc Tâm cẩn trọng đi ra ban công.
Bên ngoài, ánh trăng rọi chiếu. Kèm theo đó là một trận gió bấc cuồn cuộn. Hướng Mạc Tâm thấy có đôi giày vải phơi trên ban công thì chộp lấy mang vào chân Tư Duệ.
Tư Duệ thấy vậy lay lay vai cô, mấp máy môi nói gì đó.
Trời quá tối, Hướng Mạc Tâm không nhìn ra khẩu hình nhưng cũng có thể biết được Tư Duệ muốn nói cái gì. Cô đáp khẽ:
" Chị đừng lo, em cũng có giày đây rồi! "
Dứt lời, Hướng Mạc Tâm nheo mắt quan sát xuống dưới, xung quanh tối vô cùng, rất khó để xác định phương hướng.
Lúc này trước cửa phòng đã vang lên tiếng đập cửa rộn rã. Hai cô gái cùng lúc giật thót không hẹn nhìn nhau, người thấy người bất lực trong vô định.
Thanh âm ấy như đang báo hiệu rằng, cuộc chơi đang đến hồi kết thúc.
Không có thời gian để suy nghĩ, sợ rằng chỉ một chốc nữa thôi cánh cửa gỗ sẽ bị bọn chúng đạp tung. Hướng Mạc Tâm vội đứng bật dậy, chống tay trái lên thành ban công làm trụ cố định rồi nghiêng người bật nhảy xuống.
Mấy tên bên kia nghe thấy có tiếng động thì nhìn sang. Nhưng giữa hai nhà ngoài hàng rào còn có dãy Cẩm Tú Cầu dày rộng và một cây anh đào cao lớn, trong đêm tối mờ ảo căn bản không nhìn ra điều gì.
" Chắc là con mèo gì đấy! " Một tên bảo với những người khác.
***
Cô tiếp đất an toàn, vội đứng thẳng dậy hướng lên chỗ Tư Duệ, dang tay. Tư Duệ nhớ lời Hướng Mạc Tâm dặn, hai giây sau khi nghe tiếng động thì cũng mò mẫm trèo qua ban công. Một tay cô ôm bụng bảo bọc, cắn răng cứ vậy hướng thẳng về phía trước mà nhảy xuống.
Cô tin Hướng Mạc Tâm! Tính mạng và cả sinh linh bé nhỏ này, tất cả đều giao cho cô bé. Truyện mới cập nhật
Hướng Mạc Tâm nhanh nhẹn bước lên một bước, bụng hóp lại, hơi khom người choàng tay ôm lấy Tư Duệ rơi tự do vào lòng, tránh tối thiểu sự va chạm với bụng của cô.
" Chị không sao chứ? Bây giờ lên lưng em cõng chị! "
Không đợi Tư Duệ kịp trả lời, Hướng Mạc Tâm đã thả Tư Duệ xuống, cô xoay người đưa lưng về phía Tư Duệ, khụy gối xuống:
" Chị Tiểu Duệ! Mau áp lên lưng em! "
Tư Duệ lúc này dù hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo mọi chỉ dẫn của Hướng Mạc Tâm.
Khoảng thời gian sống ở đây không ít không nhiều, đủ để thấy được Đông Sơn tuy hoang dã nhưng rất trong lành và bình yên. Loại sự việc trộm đột nhập phá cửa như vậy tại thôn Hoài cô chưa từng trải qua hay được nghe ai kể.
Hôm nay lại bất ngờ ập tới, thật khiến người ta phải đặt dấu chấm hỏi.
Hướng Mạc Tâm cất bước chạy vội, cô lợi dụng bóng tối ẩn trốn vào màn đêm. Lúc lén lút đi ngang qua nhà, không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Qua khung cửa sổ, cô nhìn thấy có một người đàn ông đeo khăn che mặt dí súng vào đầu Mạc Khâm. Bên cạnh còn có mẹ Thanh, lưng áp lưng ông, tuy tay dơ lên cao tỏ ý đầu hàng nửa sườn mặt lại toát lên một tia sắc bén không phục.
Bất chợt bà liếc nhìn ra cửa sổ, chiếc đồng tử như nhắm thẳng vào đáy mắt cô. Hướng Mạc Tâm khựng người dừng bước, nheo mắt đọc thật kĩ khẩu hình miệng của mẹ.
Vì Hướng Mạc Thâm là bác sĩ chuyên khoa, anh từng học qua về ngôn ngữ khẩu hình. Lúc nghỉ phép về nhà có chỉ cho mẹ và em gái. Vậy nên Hướng Mạc Tâm và mẹ Thanh ai cũng đều thuần thục sử dụng.
Nhận được lời nhắn, cô gật đầu chắc nịch, thế rồi liền thục mạng cõng Tư Duệ chạy đi.
Hướng Mạc Tâm chạy một mạch tới trường tiểu học thì dừng lại. Cô thả Tư Duệ cùng đứng núp sau gốc cây.
" Chị ổn chứ? Có bị xóc bụng không ạ? "
Tư Duệ lắc đầu, viết vào lòng bàn tay Hướng Mạc Tâm:
' Em mệt không? Có chuyện gì vậy? Trộm sao? '
" Em cũng không biết nữa! " Hướng Hướng Mạc Tâm thở dài:
" Nhưng trộm thường sẽ không hoạt động tập thể như vậy! Còn có… rất nhiều súng, đủ các loại luôn ấy ạ! " Càng nói, cô càng không khống chế chế được giọng điệu kinh hãi.
Tư Duệ cũng lấy làm lạ. Đang mơ hồ suy nghĩ thì Hướng Mạc Tâm chợt nói tiếp:
" Tiểu Duệ, bây giờ em đưa chị tới chỗ A Thiển. Chị ở đó sẽ an toàn, em trở lại tìm cách cứu cha mẹ! "
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính.
Nhà A Thiển hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Hướng Mạc Tâm cõng Tư Duệ đứng từ đằng xa, nhất thời chưa dám manh động. Qua một lúc, cô phát hiện ra một chỗ thích hợp liền tiến qua bên đó.
Đó là một khe núi nằm cách lưng nhà A Thiển một cánh đồng. Trước kia cô và hắn thường bắt trộm cá ở ao cá gần đó rồi chui vào hang nướng ăn. Có lần vì bản tính tò mò, cô ép hắn phải đi sâu vào trong cùng mình khám phá. Kết quả là tìm ra được một lối đi bí mật dẫn sang thôn bên cạnh.
Hướng Mạc Tâm thả Tư Duệ ngồi lên tảng đá khuất trong khe, chiếc giọng thánh thót thường ngày hạ xuống mức thấp nhất có thể:
" Chị, ngồi ở đây chờ em! Khi em trở lại, em sẽ khều cành cây ba lần trước cửa hang làm dấu. Còn nếu như có tiếng động khác, chị phải lập tức dịch sâu vào bên trong cho đến khi ra được tới bên kia khe đá! Được không? "
Tư Duệ không vội gật đầu, run run tìm tới tay cô:
' Nhất định phải trở lại, được không Tâm Tâm? '
Hướng Mạc Tâm cười chắc chắn:
" Vâng! Chị đừng sợ! Em sẽ luôn ở bên cạnh chị"
Tư Duệ bỗng ôm trầm lấy cô bé, vỗ vỗ lưng cô. Lúc mặt áp bên cổ Hướng Mạc Tâm, có thể cảm thấy được những sợi tóc đã bết dính mồ hôi.
Hướng Mạc Tâm cũng ôm lại Tư Duệ, một mùi hương tinh khiết nhàn nhạt phả vào chóp mũi khiến cho người ta không nỡ chia xa.
" Ước gì có hai anh kia ở đây thì tốt quá chị nhỉ? "
Biết hai người Hướng Mạc Tâm nhắc đến là ai, Tư Duệ khẽ gật đầu.
Đúng vậy! Nếu như có anh thì thật tốt! Mọi chuyện cũng sẽ không đến nước này đi.
Nhưng thực tế lại luôn phũ phàng và khắc nghiệt. Cao Lãng vừa đi, thì bọn người này tới, còn nguy hiểm như vậy?
Đùng.
Lúc này, Tư Duệ bất chợt ý thức được sự việc. Đây nghiễm nhiên không phải trùng hợp, mà nhất định là đã được sắp đặt từ trước. Và có thể mưu toan tính kế như vậy, chỉ có thể là người đó!
Mà nếu đúng như cô nghĩ, thì gia đình Hướng Mạc Tâm, nhất là cha của cô bé, nhất định không xong rồi!
Lúc này, Tư Duệ thật sự kinh sợ. Cô đẩy Hướng Mạc Tâm ra, rút điện thoại vẫn luôn được cất trong túi áo đưa cho cô bé:
' Mau gọi cảnh sát! ' Tư Duệ không tiếng động nói.
Hướng Mạc Tâm nhanh chóng mở nguồn, lúc bấm gọi chợt phát hiện ra không có sóng:
" Đáng ghét! " Cô rít lên một tiếng, trả lại điện thoại cho Tư Duệ:
" Không cần đâu ạ! Bây giờ em đi xem nhà A Thiển, nếu thật sự là trộm cướp quy mô lớn như vậy, rất có khả năng cả cái thôn này đều bị bọn chúng đột nhập rồi! "
Càng nói, cô càng không giữ được bình tĩnh:
" Chị nghe em! Ở lại đây đừng đi đâu hết! "
Dứt câu, Hướng Mạc Tâm mím môi cười, dứt khoát quay lưng rời đi. Chỉ để lại tiếng bước chân vang vọng trong hang đá và hương Cẩm Tú Cầu thoang thoảng tan ra.
Cánh tay quờ quạng trong không trung của Tư Duệ theo thanh âm xa dần kia vô lực hạ xuống, kéo theo một sự mất mát kỳ lạ.
Hơn hết, mí mắt Tư Duệ lại bắt đầu giật nháy liên hồi. Dự cảm chẳng lành càng lúc càng sôi sục trong linh tính của cô.
' Tâm Tâm! Em nhất định phải bình an vô sự! '
_________________________________
Khi trở lại, Hướng Mạc Tâm đã đổi một chỗ núp khác. Lần này, cô len qua rào chắn, nửa ngồi nửa quỳ đậu ở gốc cây trong vườn sau nhà A Thiển như kẻ trộm ngó vào bên trong. Thấy không có ai, Hướng Mạc Tâm thở phào một cái, thả lỏng người toan chạy vào.
Nhưng đột nhiên từ phía sau, chân đang quỳ của cô bị một lực túm chặt kéo mạnh về phía sau. Toàn thân sau đó bị một cơ thể nặng nề áp lên.
Hướng Mạc Tâm hoảng sợ muốn hét toáng, lập tức có một bàn tay dày rộng thô ráp bịt miệng cô lại. Một khuôn mặt rơi xuống bên vai cô, kèm theo là tiếng suỵt khẽ:
" Đừng lộn xộn! Là anh! "
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Hướng Mạc Tâm hơi nghiêng mặt sang. Đúng là A Thiển rồi.
Con người, dù cho có mạnh mẽ, gan dạ tới đâu nhưng đến khi bị đẩy vào tình thế nguy hiểm, cũng sẽ phải sợ hãi một trận.
Hướng Mạc Tâm cũng vậy! Tuy biết đó là A Thiển, là người rất quen thuộc, nhưng sau bao nhiêu chuyện vừa xảy ra, cô cũng gồng mình hết nổi, cứ vậy ủy khuất mếu máo.
A Thiển buông ta che miệng Hướng Mạc Tâm, di chuyển áp lên má cô vỗ nhẹ. Hắn vẫn nằm áp lên Hướng Mạc Tâm nhưng không hoàn toàn đè lên cô. Cứ vậy mặt với mặt đối diện nhau:
" Bao năm rồi mới lại khóc nhè? Còn tưởng em đã thật sự trưởng thành rồi chứ? "
Hướng Mạc Tâm không đáp, úp mặt vào lòng bàn tay A Thiển khóc không thành tiếng. Nước mắt nước mũi của cô làm ướt đẫm lòng bàn tay hắn.
A Thiển không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn có chút hưởng thụ. Đã rất lâu từ ngày Hướng Mạc Tâm bị dị ứng nam giới, hai người mới không còn khoảng cách và gần gũi như vậy. Hắn dĩ nhiên trân trọng từng giây phút ấy cho dù có bị dây đầy nước mũi của cô nhóc.
Mà dường như cũng chỉ có những lúc như vậy, A Thiển mới được ở gần bên cô.
Qua một lúc chờ Hướng Mạc Tâm bình tĩnh trở lại, hắn yêu chiều vuốt tóc cô, mái tóc mềm ẩm sương muối đem đến cảm giác mát lạnh sạch sẽ.
Hướng Mạc Tâm khóc chán, bỗng ngẩng đầu nhìn Thiển hỏi nhỏ:
" Sao anh ở đây? "
A Thiển không vội trả lời, hắn kéo Hướng Mạc Tâm đứng dậy đi đến một bụi cây kín đáo. Hai người đều ngồi xổm xuống. Lúc này hắn mới ghé vào tai cô thì thầm:
" Mẹ anh ở nhà họ hàng mấy ngày có công việc. Anh và cha đi nhậu ở nhà bác Lý. Ông ấy quá say nên đã ngủ lại, chỉ có một mình anh trở về. Lúc gần tới nhà thì thấy một đám người khả nghi ra ra vào vào. Anh núp ở gần đó quan sát động tĩnh. Tâm Tâm, bây giờ trong nhà không có ai hết, chúng nấp sẵn đột kích ở đó. Vừa rồi thấy em cõng Tư Duệ, anh liền biết đã xảy ra chuyện! Nhưng cảm ơn trời vì em đã không thẳng bước vào trong. "
Hướng Mạc Tâm lau lau nước mắt, khịt mũi một cái:
" Vậy là em đoán không sai. Chúng tấn công gần hết cái cái thôn rồi, nhà em và chị Tiểu Duệ đều bị đột nhập. "
A Thiển nhíu mày:
" Cô và chú không sao chứ? Làm sao em thoát được? Các người kia đâu? " Ý hắn 'các người kia' ở đây chính là Cao Lãng và A Tài.
" À! Cao Lãng và anh Bạch có việc đi trong tối nên anh không biết! Em sang ngủ với Tư Duệ, phải nhảy từ ban công xuống mới thoát nạn. Còn mẹ và cha thì… " Cô nói, ngữ khí trầm xuống buồn bã: " Đều đã bị khống chế cả rồi! "
A Thiển đau lòng vén lại mái tóc cô qua vành tai, tạm thời đưa ra một phương án:
" Như vậy đi! Bây giờ em trở lại với cô bé kia, đợi anh đi báo cảnh sát xong sẽ trở lại tìm các em, nhé! "
Thấy Hướng Mạc Tâm vẫn nhìn mình hoảng hốt, miệng hé mở nhưng chẳng nói được gì, hắn vuốt má cô, nói tiếp:
" Đừng sợ! Có anh rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! "
A Thiển vừa dứt câu, sau đầu đã cảm nhận được đầu vị lạnh lẽo. Hướng Mạc Tâm vẫn bất động nhìn về phía hắn càng thêm bộn phần sợ hãi.
Bấy giờ A Thiển mới nhận ra, Hướng Mạc Tâm chính là vì bị kẻ phía sau dọa sợ đến không nói thành lời.
***
Tên phía sau chứng kiến một màn trước mặt thì dí sát mũi súng vào đầu của A Thiển hơn. Dưới lớp vải che mặt, ánh mắt của hắn tràn trề giễu cợt:
" Hẹn hò nơi bụi rậm tình cảm quá nhể? "
Hắn nói xong thì cười lớn, gằn lên với Hướng Mạc Tâm:
" Nếu không muốn thằng này nát óc thì đi theo bọn tao! "
Hướng Mạc Tâm giật mình hoàn hồn, theo bản năng đứng dậy nhưng bàn tay bị A Thiển lén giữ chặt, anh trừng mắt nhìn cô, không cho phép tự ý hành động.
Tên kia lại không kiên nhẫn, gầm lên một tiếng nữa:
" Đứng dậy đi theo… " Lời còn chưa kịp phun ra hết khuôn miệng hắn đã bị một lực đấm làm cho méo xệch. Hắn ngã bổ ra sau, khẩu súng theo đó văng khỏi tầm tay.
Hướng Mạc Tâm lúc này đã vứt bỏ bộ dáng yếu đuối, cô nhanh tay chộp lấy khẩu súng.
Trong bóng tối, Hướng Mạc Tâm lần đầu tiên được khai triển kỹ năng thiện xạ với một khẩu súng thật.
Đối với loại người này, Hướng Mạc Tâm không chút ngần ngại thẳng tay nhắm bắn vào chân người đàn ông bịt mặt.
" Ahhhh! " Hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Điều đó đã làm kinh động đến bọn người trong nhà.
A Thiển phủi phủi bàn tay, tranh thủ nhìn cô nể phục cùng nửa phần kinh sợ. Sau đó nhanh tay lấy nốt khẩu súng dự bị vắt bên lưng quần hắn, kéo Hướng Mạc Tâm lôi đi:
" Chạy mau! "
***
Khi ấy, ở hang động.
Tư Duệ ngồi co ro cuộn trong sau góc khuất. Trước mắt là bóng tối, bóng tối trong bóng tối.
Trong hang tuy kín đáo nhưng gió vẫn phần nào luồng lách được vào. Rít lên từng tiếng man rợ cùng hàn nhiệt buốt giá.
Cô siết chặt áo khoác, tay còn lại áp lên chiếc bụng đã nhô lên thấy rõ. Nhớ lại vừa rồi Hướng Mạc Tâm dù tình hình quẫn bách vẫn cố mặc nó vào cho cô, còn mang thêm cả giày.
Tư Duệ tuy không nhìn thấy nhưng cô biết Hướng Mạc Tâm thật ra chẳng có đôi nào để mang cả. Giày của cô bé đã để ở phòng khách. Trong nhà, Hướng Mạc Tâm chỉ mang mỗi tất như thường lệ. Bây giờ, cũng vậy!
Cô bé đã quá vì cô mà bỏ quên mất bản thân mình.
Đang nghĩ, trước cửa hang bỗng vang lên ba tiếng khều khều của cành cây cọ vào. Tư Duệ như vỡ òa trong nước mắt. Cô nở nụ cười nhẹ nhõm, chờ đợi tiếng gọi của Hướng Mạc Tâm. Nhưng chờ mãi, đợi mãi vẫn không thấy cô bé lên tiếng. Chỉ có… Giọng cười dâm loạn của một gã đàn ông bí hiểm.
_________________________________
- Còn tiếp-
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương