"Tôi đã bảo hắn cút."
"...Thật hay giả đấy, em trai tôi tính tình kiêu ngạo như vậy mà anh bảo cút là nó cút?"
"Hắn còn khóc nữa."
"Thật á? Vậy nó còn ở bệnh viện không?"
"Chắc đang ngồi ngoài cửa, cậu muốn tới hả?"
"Giang Nhất, anh còn sợ chưa đủ nhiều chuyện à."
Giang Nhất nằm trên giường bệnh, truyền dịch xong nhiệt độ cũng giảm, anh điều chỉnh tư thế nằm nghiêng thoải mái, nói chuyện điện thoại với Sở Bắc Hành: "Dù sao cậu cũng đừng tới, đưa Kiều Kiều về Tôn Đoạn trước, lát nữa không có việc gì thì tôi về khách sạn."
Rồi sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh duỗi tay sờ lên trán: "À không, trên trán tôi có băng gạc, nếu để Kiều Kiều thấy, chắc chắn con bé lại càm ràm với tôi."
"Anh cũng biết sẽ bị chúng tôi càm ràm à, haiz, đúng là không để người ta yên tâm." Trên lối đi VIP của sân bay, Sở Bắc Hành một tay ôm Kiều Kiều đang ngủ say, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ghé vào đầu vai mình: "Giờ tôi cũng không dám đưa Kiều Kiều về nhà, Nam Sâm nhất định sẽ biết, tôi cũng chưa nói gì với người trong nhà, trước tiên mang Kiều Kiều về khách sạn đã."
Giang Nhất nghe Sở Bắc Hành nói như vậy, trong lòng rất cảm động: "Bắc Hành, nói thật, không có cậu thì tôi cũng không biết phải làm sao."
Sở Bắc Hành nghe thấy giọng điệu này của Giang Nhất, biểu tình tức khắc trở nên vi diệu: "Nói chuyện cho tử tế, đừng có sướt mướt với tôi."
"Tôi sẽ giới thiệu đối tượng cho cậu, yên tâm đi." Giang Nhất chân thành nói.
Sở Bắc Hành nhướng mày: "Thế còn được, xe tới rồi, ngắt máy đây, đến khách sạn chờ Kiều Kiều tỉnh rồi lại gọi."
"Ừ, được."
Ngắt điện thoại, Giang Nhất nắm chặt di động, sau đó ngẩn người nhìn trần nhà, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hình như là Yến Nam Sâm đang giao việc cho ai đó.
Hai tiếng đồng hồ, từ khi anh nói cút đến giờ, vẫn luôn ở cửa không chịu đi.
Chó má.
Trùng hợp xuất hiện ở cửa khi nồng độ pheromone của anh dày lên ư?
Cái đồ không biết xấu hổ này.
Sao anh có thể gọi Puppy vào lúc khó chịu? Anh gọi điện thoại cho Yến Nam Sâm? Anh cài đặt số của Yến Nam Sâm vào chế độ gọi khẩn cấp?
Càng nghĩ càng cảm thấy lạ, anh không thể cài đặt Yến Nam Sâm vào chế độ gọi khẩn cấp.
Chắc không phải Sở Bắc Hành cài đặt đấy chứ?
Không nhịn được, anh lại gọi điện thoại cho Sở Bắc Hành.
Đầu bên kia, Sở Bắc Hành vừa mới ngồi lên xe, nghe thấy có điện thoại gọi tới, lấy ra thấy lại là Giang Nhất, anh ta ôm chặt Kiều Kiều trong lòng, ấn mở điện thoại: "Dạ thưa đại ca, lại có gì sai bảo?"
"Có phải là cậu cài đặt chế độ gọi khẩn cấp của tôi thành Yến Nam Sâm không?"
Sở Bắc Hành đơ cái mặt ra: "Anh nói tới chuyện này là tôi lại thấy tức."
Giang Nhất: "...Làm sao?"
"Người liên hệ khẩn cấp là anh tự cài đặt, sau khi uống say, anh khóc huhu nói muốn cài đặt Puppy thành người liên hệ khẩn cấp, như vậy anh gặp nguy hiểm là có thể liên hệ nó. Lúc ấy tôi liền nghĩ, ừ, ở trong lòng anh Yến Nam Sâm có cánh, biết bay, mới có thể vừa nhận điện thoại đã lập tức vượt biển bay đến bên cạnh anh."
Giang Nhất: "...Không thể nào."
"Chính anh là người đọc số điện thoại cho tôi, lúc ấy anh nói hoa mắt không nhìn thấy bàn phím, khóc lóc bắt tôi hỗ trợ. Đó là số điện thoại riêng dùng lúc hai người yêu đương đúng không? Tôi khẳng định không biết số riêng của hai người, không phải anh nói thì làm sao tôi biết."
Giang Nhất bật dậy, vẻ mặt khó tin: "Tôi không tin!"
"Anh không tin cũng không sao, tôi có ghi âm."
Giang Nhất ngắt điện thoại: "..." Anh vẫn không thể tin được, bản thân có bao giờ uống say đến mức ấy, vậy mà lại bảo Sở Bắc Hành giúp anh nhập số điện thoại của Yến Nam Sâm?
Vừa rồi anh còn chém đinh chặt sắt phủ nhận?
Anh vội vàng mở danh bạ, nhập vào một dãy số, nhập đến số thứ tư, liền hiện ra người liên hệ là Puppy. Đầu ngón tay đang gõ trên màn hình dừng lại, đồng tử lóe sáng.
...Sao có thể?
Anh thật sự quên mất có chuyện này.
Cho nên vừa rồi anh khăng khăng khẳng định như vậy, có phải Yến Nam Sâm đang chê cười anh không?
Bỗng cảm thấy ngượng không nói nên lời, anh nghiến răng nghiến lợi trùm chăn kín mít, bực bội gào thét, nhịp tim bắt đầu tăng lên, dội thẳng tới màng nhĩ.
Tiếng tim đập quá nhanh làm anh không ngừng nhớ tới giọng điệu vừa rồi của Yến Nam Sâm, người này sẽ không cho rằng anh đang khẩu thị tâm phi chứ? Chắc sẽ không cho rằng anh đối với hắn chính là nhớ mãi không quên?
Giang Nhất không biết tai mình đã đỏ bừng, sắc đỏ dần dần lan xuống cổ như sắp xuất huyết tới nơi.
"Nhất Nhất!!"
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Giang Nhất trốn trong chăn hoảng sợ, anh kéo chăn xuống, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Yến Nam Sâm vừa xông vào.
Yến Nam Sâm vẫn luôn đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong có tiếng kêu lập tức vặn cửa xông vào, sau đó phát hiện mặt Giang Nhất đỏ bừng, dáng vẻ như bị dọa sợ, không biết là gặp ác mộng hay bị làm sao.
Hắn nhanh chóng đi đến mép giường ngồi xuống, lo lắng xoa khuôn mặt của Giang Nhất, dịu dàng hỏi: "Sao vậy, gặp ác mộng hả? Mặt anh nóng quá, có phải lại sốt không?"
Nói rồi lập tức ấn chuông đầu giường.
Một loạt động tác quá mức trôi chảy, khiến Giang Nhất không có một kẽ hở nào để mở miệng.
Giang Nhất đập tay Yến Nam Sâm, anh quay mặt đi buồn phiền nói: "Không phải, cậu ra ngoài đi."
Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất đỏ từ tai xuống cổ, càng thêm lo lắng, hắn đặt mu bàn tay lên cổ anh, thăm dò nhiệt độ.
Khi bàn tay hơi lạnh so với nhiệt độ cơ thể tiếp xúc da thịt, pheromone của Alpha mà dòng máu anh quyến luyến khiến cho vị trí được bàn tay ấy bao trùm trở nên cực mẫn cảm, Giang Nhất không chịu nổi khẽ rên một tiếng.
Ngay khi phát ra âm thanh, Giang Nhất liền cảm thấy ngại đến phát điên.
Anh kéo chăn muốn trùm lên đầu, ý đồ che dấu phản ứng của mình, thẹn quá hoá giận: "Yến Nam Sâm cậu cút ra ngoài cho tôi!!!!"
Các bác sĩ đang chuẩn bị tiến vào liền bị tiếng quát này làm hoảng sợ, đứng ở cửa, muốn vào mà không dám.
Yến Nam Sâm còn chưa kịp thu tay lại, nhiệt độ nơi đầu ngón tay như đang nói cho hắn, đây không phải là nhiệt độ cơ thể tăng cao, mà là thẹn thùng.
Thẹn thùng?
Khuôn mặt ảm đạm bỗng trở nên vui sướng, khóe môi hơi cong, đáy mắt toàn là ý cười, sau đó hắn nhìn về phía bác sĩ: "Giúp anh ấy đo nhiệt độ, tôi sợ anh ấy lại sốt."
Lúc này bác sĩ mới dám tiến lên.
Nhưng bệnh nhân lại túm chặt chăn không muốn đo nhiệt độ cơ thể, bác sĩ chỉ có thể nhìn về phía Yến Nam Sâm xin giúp đỡ.
Yến Nam Sâm vươn tay, ý bảo bác sĩ đưa nhiệt kế cho hắn.
Sau đó hắn dùng sức lật chăn lên.
Giang Nhất túm chăn quá chặt, một lực tác động bất ngờ nhấc cả người anh lên, ngay khi ngồi trở lại giường, một cánh tay rắn chắc trực tiếp vòng qua phía sau lưng, kéo anh dậy.
Không kịp nói tiếng nào đã bị Yến Nam Sâm ôm vào trong ngực, tay anh theo bản năng đặt trên đùi hắn.
Yến Nam Sâm một tay ôm Giang Nhất, một tay cầm nhiệt kế, như đang dỗ trẻ con: "Nâng tay lên."
Giang Nhất bị Yến Nam Sâm làm cho trở tay không kịp, quả thực là vừa thẹn vừa tức, anh kẹp chặt cánh tay, không thèm để ý tới Yến Nam Sâm.
Nếu để cho Sở Bắc Hành và Kiều Kiều nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt, đây sao có thể là Giang Nhất.
Nhưng trên thực tế, khi ở trước mặt Puppy, Giang Nhất toàn như thế này.
"Ngoan, đo nhiệt độ là ổn rồi." Yến Nam Sâm cúi đầu, dán mặt lên cái trán nóng bừng của Giang Nhất, tiếp tục dỗ dành: "Đo nhiệt độ xong em sẽ đi, nhé?"
Những lời này thật dịu dàng, nghe cưng chiều vô cùng.
Giang Nhất ngẩng đầu nhìn Yến Nam Sâm, hỏi lại: "Thật sự đo xong sẽ cút?"
Yến Nam Sâm gật đầu: "Đúng vậy, đo xong em sẽ cút."
Các bác sĩ: "!!!!"
Đây còn là Yến tổng lạnh lùng kiêu ngạo của bọn họ sao? Vậy mà lại đi dỗ dành một người? Người này có địa vị gì? Không chỉ để Yến tổng một mình đứng ngoài cửa hai tiếng, còn bảo cút là cút.
Giang Nhất cảm nhận được lồng ngực rộng lớn phía sau lưng, lực cánh tay đang ôm mình, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến, cùng lúc đó còn có pheromone Alpha đã dung nhập vào máu anh, sự dịu dàng làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh.
Ngay sau đó, anh cảm nhận được nhiệt kế thủy ngân hơi lạnh đụng vào cánh tay, thân thể không khỏi run lên.
Lại nghe thấy đỉnh đầu truyền đến âm thanh dịu dàng: "Ngoan, nhấc tay lên đi."
Trong phút chốc, sau lưng Giang Nhất cứng đờ.
Hơi thở ấm áp phả lên tuyến thể nhạy cảm sau cổ, năm năm không được Alpha của mình đánh dấu, như cạy ra một tấm ván, tạo thành khe hở để tưởng niệm ồ ạt tuôn ra.
Còn có giọng điệu đó, giống như bị dòng điện mỏng manh len lỏi từng tấc cơ thể, ác liệt trêu đùa tất cả những nơi không thể đụng vào của anh, cả người trong khoảnh khắc này tê dại đến mềm nhũn.
Yến Nam Sâm nhận thấy được người trong ngực khác thường, ánh mắt thâm sâu thêm vài phần, hắn bình tĩnh ngước mắt, nhìn các bác sĩ đang đứng ở mép giường: "Mười lăm phút sau hẵng tiến vào."
Ánh mắt ấy cực kỳ có cảm giác áp bức, các bác sĩ lập tức quay đầu rời đi, chỉ sợ ở lại thêm một giây là sẽ bị ánh mắt đó g**t ch*t.
Cửa phòng bệnh chậm rãi đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tức thì, hai pheromone AO có độ tương thích cao không còn chướng ngại mà dung hợp, giống như bọn họ hiện tại, ôm lấy nhau.
Yến Nam Sâm nắm lấy cánh tay mềm nhũn của Giang Nhất, đặt nhiệt kế ở dưới nách, rũ mắt dỗ dành: "Nhất Nhất, kẹp chặt, đừng cử động, nếu không rớt ra lại phải đo lại."
—— Có một nguyên nhân mấu chốt khiến cho nồng độ pheromone mất cân bằng, đó chính là kỳ ph*t t*nh sắp đến.
Giang Nhất cảm nhận được toàn thân vô lực không thể nào khống chế, anh không muốn Yến Nam Sâm ôm mình, thế nhưng bản năng muốn lại gần khiến cho anh căn bản không thể thoát khỏi Yến Nam Sâm, còn có pheromone mùi hoa Violet, so với mùi áo sơmi còn dễ ngửi hơn...
Cảm giác mâu thuẫn vừa muốn lại vừa không muốn dày vò anh.
Đại não anh lại bắt đầu lơ mơ, chỉ có thể nằm gọn trong ngực Yến Nam Sâm không nhúc nhích. Đây là cục diện anh không thể nào ngờ được, hoặc có lẽ là...
Một khả năng mà anh đã từng nghĩ đến trong nội tâm.
Cũng là điều anh không muốn hoặc là không dám gạt đi.
Hiện tại mới trở về một ngày, không đúng, nửa ngày, thế mà anh đã bị Yến Nam Sâm ảnh hưởng rồi sao? Hay là do anh quá vô dụng, quá mệt mỏi.
Yến Nam Sâm ôm Giang Nhất, đặt tay lên trán người trong lòng, nhẹ nhàng v**t v* an ủi, chỉ cần ngoan ngoãn để hắn ôm mười lăm phút là được, coi như là hắn lợi dụng sức hấp dẫn của Alpha cũng được.
Hắn chỉ cần mười lăm phút.
Ước chừng qua mười phút, Yến Nam Sâm cảm giác được mu bàn tay có giọt nước rơi xuống, hắn vội vàng cúi đầu nhìn Giang Nhất, phát hiện anh đang khóc, tức khắc trái tim như bị bóp chặt.
"Sao vậy Nhất Nhất? Khó chịu chỗ nào?"
Có lẽ là đã đủ thời gian, hắn lấy nhiệt kế ra, nhíu mày.
39 độ, lại sốt rồi.
"...Tôi phải về khách sạn." Giang Nhất ngửa đầu nhìn Yến Nam Sâm, khàn giọng cầu xin. Anh không muốn ở bên cạnh Yến Nam Sâm, quá dễ bị hắn phán đoán.
Yến Nam Sâm đối diện với đôi mắt ngập nước đỏ bừng của Giang Nhất, trong mắt anh tràn đầy tủi thân, tức khắc làm hắn nghĩ tới lúc anh vừa mới phân hoá thành Omega, lúc đó mắt anh cũng hoen đỏ, chỉ cần khóc một tiếng là có thể khiến hắn mềm lòng đến rối tinh rối mù, cái gì cũng cho.
Nhưng bây giờ thì sao?
"Hết sốt em đưa anh trở về nhé?"
"Cậu hứa đi."
"Em hứa."
"Vậy thì được." Giang Nhất uể oải rũ mắt, có lẽ là sốt đến mụ mị đầu óc, vừa rồi lại nghĩ quá nhiều, mí mắt dần trĩu xuống, cảm giác mệt mỏi dâng lên.
Gần như chỉ mười giây sau, anh đã gục vào lòng Yến Nam Sâm ngủ say.
Không hề phòng bị.
Yến Nam Sâm ôm chặt lấy Giang Nhất, nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, vuốt lọn tóc trên trán anh, đắp chăn đàng hoàng rồi mới mở cửa phòng bệnh.
Hắn nhìn y tá: "Anh ấy lại sốt rồi, kiểm tra cho anh ấy đi."
Nói rồi đứng đó nhìn y tá đi vào xử lý, một lát sau, hắn ấn mở điện thoại, trên mặt đã mất đi nét dịu dàng, đáy mắt âm trầm.
"Tra được chuyến bay chưa?"
Bên kia điện thoại đáp: "Hai giờ trước có hai chuyến bay đáp tới, có điều trong các hành khách không có ai dẫn theo trẻ con, đều là người trưởng thành."
Yến Nam Sâm nheo mắt: "Lối đi VIP thì sao?"
"Không rõ lối đi VIP có trẻ con không, nhưng có máy bay tư nhân của Sở tổng, anh trai của ngài."
Yến Nam Sâm im lặng, đáy mắt dần nổi lên gợn sóng, một giây sau, hắn bỗng nắm chặt di động: "Được, tôi đã biết."
