1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 25: Ba lớn, chú này giống ba quá.



"Chú Hữu Phán, con giao Kiều Kiều cho chú trông giúp, nhất định đừng để Nam Sâm phát hiện con bé ở đây."

"...Đây là con gái của con?! Con có con gái rồi???"

"Không phải, con đang độc thân mà, đây là con của Nam Sâm. Chuyện rất phức tạp, lát nữa con kể cho chú nghe, giờ con phải đi rồi, mai con đến đón Kiều Kiều về, nhớ đấy, tuyệt đối đừng để Nam Sâm phát hiện."

Sở Bắc Hành giao Giang Niệm Kiều cho chú của mình rồi lập tức rời đi, ngay sau khi anh ta rời đi, số điện thoại trong nước của anh ta có người gọi đến.

Thấy trên màn hình hiển thị icon "Nam" của trò chơi mạt chược, anh ta nheo mắt lại, đến rồi.

Mặc dù anh ta là diễn viên vô tội trong vở kịch này, nhưng dù sao cũng là nam hai, ba là đạo diễn nên nếu kéo ba ra chặn đạn thì không phải kiểu của anh ta.

Nhưng để bị đánh thì càng không phải.

Lần này anh ta quang minh chính đại ngồi máy bay riêng trở về, vốn dĩ đã mang tâm thế đối đầu trực diện.

Dù sao đây là Yến Nam Sâm nợ anh ta, nếu tên này thật sự ra tay thì tiền thuốc men cộng với tổn thất tinh thần, thêm cả phí độc thân năm năm và phí nuôi dạy con cái, anh ta sẽ tính hết một lần.

Sở Bắc Hành bắt máy, thản nhiên mở miệng: "Anh vừa về nước đã nhận được tin rồi à? Cũng quan tâm anh đấy chứ."

"Sao anh lại về nước?"

Sở Bắc Hành nghe thấy giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của em trai, có vẻ đã đoán ra được điều gì đó, anh ta bật cười: "Sao nào, anh không được về nước à, ba nói nhớ anh, là một đứa con hiếu thảo, tất nhiên anh phải về để ở bên ba và ba lớn."

"Sao lại về nước vào lúc này?"

Sở Bắc Hành cười: "Em quản anh về lúc nào làm gì, anh trai em thích thì về, thuận tiện ngắm hoàng hôn, muốn cùng nhau hẹn xem hoàng hôn không?"

"Sở Bắc Hành, em không đùa với anh đâu!"

Đầu dây bên kia, Yến Nam Sâm nắm chặt điện thoại, mắt đỏ hoe, nghe giọng điệu ung dung tự tại của anh trai, trong lòng tức điên lên: "Năm năm qua Giang Nhất ở bên anh đúng không?"

Sở Bắc Hành kết nối Bluetooth trong xe, ném điện thoại lên ghế phụ, hai tay đặt lên vô lăng, nghe em trai chất vấn, anh ta lại cười: "Yến Nam Sâm, nếu không có anh, Giang Nhất đã chết lâu rồi."

Nói xong liền cúp máy.

Một giây sau Yến Nam Sâm gọi lại cho anh ta, anh ta dứt khoát chặn luôn.

Một lát sau, Sở Bắc Hành nhướng mày, thở dài một hơi: "Ôi, tôi thật dũng cảm."

Sau đó anh ta lái xe đến khách sạn Tôn Đoạn, vừa lái xe vừa gọi cho bệnh viện Ngân Hà, điện thoại vừa kết nối, anh ta nói: "Đưa Giang Nhất đến bệnh viện Giang Thiên Nhất Túc ngay, tất nhiên phải đợi lúc Yến Nam Sâm không có ở đó rồi mới đưa người đi, ừm, tôi sẽ nói chuyện với nó."

Chiến trường thực sự, vẫn chưa bắt đầu.

Lửa càng đốt lớn, bồi thường càng nhiều, anh ta thực sự vô cùng mong chờ Yến Nam Sâm ra tay trước rồi anh ta mới nói ra sự thật, lúc đó nó sẽ sụp đổ khóc lóc.

Cho dù Yến Nam Sâm vẫn đang dùng thuốc trầm cảm, nhưng chuyện này hoàn toàn là nó tự chuốc lấy, anh ta đã hết lòng hết dạ gửi ảnh chất lượng cao không che rồi.

Anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, nếu bị ép đến cùng đường, sẽ diễn quá trớn.

Nói xong lại gửi tin nhắn cho Giang Nhất.

Nhưng vừa gửi tin nhắn cho Giang Nhất thì thấy điện thoại của chú gọi đến, anh ta khẽ giật mình, lập tức bắt máy, sau đó đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc nức nở của Kiều Kiều, nghe rất đáng thương: "Hu hu... các người đều không cần con nữa sao? Đây là nơi nào vậy, Kiều Kiều bị người ta bắt cóc rồi hả..."

"Bắc Hành, con đang ở đâu, cô bé này chú không xử lý được."

Sở Bắc Hành nghe thấy lời cầu cứu của chú, đau đầu chống trán: "Chú, chú có rảnh không, giúp con đưa Kiều Kiều đến khách sạn Tôn Đoạn nhé."

Trong bệnh viện.

Yến Nam Sâm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hắn đã gọi hơn mười cuộc điện thoại, lại bị anh trai chặn?! Nếu không chột dạ thì sao phải chặn hắn.

Có lẽ hắn không đoán sai.

Lúc nãy Giang Nhất tỉnh dậy, còn chưa nhìn rõ khuôn mặt hắn đã vô thức gọi một tiếng Sở, giống như đang nũng nịu, loại phụ thuộc này nếu không cùng chung chăn gối thì sao có thể có phản ứng vô thức như vậy.

Nhưng anh trai hắn rõ ràng không quen biết Giang Nhất, năm năm trước sao lại...

Chẳng lẽ Giang Nhất coi anh trai hắn là người thay thế?

Còn anh trai hắn cũng hiểu rõ tất cả?

Lúc nãy anh trai hắn nói gì... Nếu không có anh ấy, Giang Nhất đã chết rồi...

Yến Nam Sâm lập tức cất điện thoại vào túi, quay người đi về phía phòng bệnh của Giang Nhất, hắn phải hỏi Giang Nhất năm năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ trong nửa tiếng, khi hắn quay lại phòng bệnh của Giang Nhất thì phát hiện phòng bệnh đã không còn ai.

"Người đâu?!!!" Yến Nam Sâm túm lấy y tá đi ngang qua, lo lắng hỏi: "Giang Nhất đâu rồi?!"

Y tá thấy vẻ mặt hoảng loạn của Yến tổng: "Sở tổng nói đưa người đến bệnh viện Giang Thiên Nhất Túc, còn dặn đã nói với ngài rồi, mười phút trước đã đưa người đi, ngài không biết sao?"

Yến Nam Sâm đột nhiên nghiến răng: "Sở... Bắc... Hành!!!"

Đến đời của bọn họ, quyền quyết định cuối cùng của hầu hết các ngành công nghiệp đều nằm trong tay các trưởng bối, nhưng quyền quản lý đều nằm trong tay những người cùng thế hệ trẻ, bệnh viện Ngân Hà do hắn quản lý, nhưng bệnh viện Giang Thiên Nhất Túc là của Sở Bắc Hành.

Ý đồ này rõ như ban ngày.

Vì vậy hắn lái xe đến bệnh viện Giang Thiên Nhất Túc, sau đó đi thẳng lên tầng phòng bệnh riêng của gia đình họ mặc kệ lời nhắc nhở của y tá, nhưng đến nơi thì không thấy Giang Nhất đâu.

Mặt hắn tái mét, đã tìm hết một tầng rồi, Giang Nhất căn bản không ở đây.

Có lẽ do áp suất thấp xung quanh quá đáng sợ, y tá phía sau lặng lẽ đứng sang một bên, rồi không nhịn được nhắc nhở: "Yến tổng, người mà ngài tìm thật sự đã đi rồi."

Lúc này Yến Nam Sâm mới nghe thấy lời y tá nói, hắn hỏi lại: "Cái gì?"

"Vừa tới nơi anh ấy đã đòi về, còn mặc đồ bệnh nhân nữa, nói gì cũng không chịu ở lại, lúc nãy đã nói với ngài rồi..." Câu cuối cùng y tá nói rất nhỏ.

Yến Nam Sâm nghe thấy thì cau mày, Giang Nhất tự đi một mình?

Như nhớ ra điều gì đó, đồng tử hắn co lại, chẳng lẽ Giang Nhất đi gặp Sở Bắc Hành? Dám đi gặp Sở Bắc Hành trước sự giám sát của hắn?!

Bàn tay buông thõng bên người đột nhiên nắm chặt lại.

Hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu âm trầm: "Tìm xem anh trai tôi đang ở đâu, hai phút sau gửi vị trí cho tôi."

Chỉ hai phút sau khi cúp máy—

Điện thoại rung lên, tin nhắn gửi đến một vị trí: [Khách sạn quốc tế Tôn Đoạn]

Đôi mắt Yến Nam Sâm sâu thẳm không gợn sóng, hắn im lặng hai giây, nhẹ nhàng mở miệng: "Đừng để tôi bắt được."

Khách sạn quốc tế Tôn Đoạn.

Giang Nhất không để ý đến việc mình bị mọi người nhìn với ánh mắt khác lạ, vừa nhận được tin nhắn của Sở Bắc Hành là anh gọi taxi về khách sạn Tôn Đoạn ngay, vì Kiều Kiều đang khóc rất dữ dội.

Lúc đó ở nước M đang nửa đêm, đứa trẻ bị Sở Bắc Hành trực tiếp ôm đến đây. Ban đầu nghe Sở Bắc Hành nói đã gửi đứa trẻ ở chỗ chú anh ta, chính là ba vợ của Đoạn tổng. Có lẽ cũng lo lắng Yến Nam Sâm sẽ tìm đến, sợ làm đứa trẻ hoảng.

Kết quả đứa trẻ tỉnh dậy ở nhà người khác nhưng không tìm thấy bác cả, ba thì lại đi công tác, cuối cùng sợ hãi khóc lớn không ngừng.

Chính vì vậy anh không để ý đến chuyện Sở Bắc Hành sắp xếp cho anh chuyển viện mà vội vã trở về.

Trợ lý của anh cũng đang đứng chờ ở sảnh khách sạn, khi nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân và băng gạc trên trán anh thì trợn tròn mắt.

"Giang tổng, anh làm sao vậy?! Trong nửa ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Nhất không có thời gian giải thích, anh bất lực chống trán: "Sau này có thời gian tôi lại nói cho cậu biết, bây giờ phải đi xem con tôi đã."

Trợ lý vội vàng gật đầu: "À được, lúc nãy tôi thấy chồng anh ôm Kiều Kiều về rồi."

Giang Nhất u ám nhìn trợ lý: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, Sở Bắc Hành không phải chồng tôi, đừng nói bậy." Nói xong thì đi đến cửa thang máy bấm nút.

Bây giờ anh đang nóng như lửa đốt, chủ yếu là sợ Kiều Kiều bị dọa sợ. Có lẽ anh đã quá vội vàng, không nên đột ngột để Sở Bắc Hành về nước.

Trong lòng cứ có cảm giác bất an, không thoải mái.

Thang máy lên tới nơi, Giang Nhất bảo trợ lý về phòng trước, dặn cậu ta từ chối buổi chiêu đãi của tập đoàn Ngân Hà tối nay, đối với anh con cái quan trọng hơn.

Vì không cầm thẻ phòng nên anh chỉ có thể bấm chuông cửa.

Ngay khi bấm chuông, cửa phòng cùng lúc mở ra, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh Sở Bắc Hành đang bế Kiều Kiều, còn Kiều Kiều khóc đến mặt đỏ bừng, liên tục nức nở.

Giang Niệm Kiều nhìn thấy ba bèn khóc to hơn, cô bé duỗi tay: "...Ba không được bỏ Kiều Kiều, ba bế."

Giọng nói nũng nịu của đứa trẻ khiến Giang Nhất khó chịu trong lòng, anh đỡ lấy Kiều Kiều, đau lòng hôn lên trán cô bé: "Không đâu, sao ba lại bỏ Kiều Kiều được, ba chỉ đi làm thôi mà?"

Sở Bắc Hành nhìn thấy dáng vẻ mặc đồ bệnh nhân của Giang Nhất, anh ta đau đầu chống trán: "Sao đây, mới tách ra bao lâu mà anh đã trở nên thảm hại như vậy?"

Nói xong thì nghiêng người để Giang Nhất vào, rồi đóng cửa lại.

"Tôi muốn xuất viện nhưng Yến Nam Sâm không cho, may có cậu nên tôi mới ra ngoài được." Giang Nhất ôm Kiều Kiều ngồi xuống ghế sofa, anh cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về con gái: "Nín đi nào, sau này ba sẽ không để bác cả đưa con đến nhà người khác nữa, ba sai rồi, tha thứ cho ba và bác cả nhé?"

Kiều Kiều vùi mặt vào lòng ba, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nghe tủi thân vô cùng, một lúc sau mới ngẩng lên nhìn Giang Nhất với ánh mắt ngập nước, chỉ vào miếng băng gạc trên trán anh: "...Ba, có ai bắt nạt ba sao?"

Giang Nhất bật cười nắm lấy tay con gái, cúi đầu hôn cô bé: "Không có, là ba tự va phải."

"Đau không?" Kiều Kiều nghẹn ngào hỏi, trong mắt toàn là ba.

"Không đau."

"Vậy con phải thổi thổi cho ba." Kiều Kiều ngồi trong lòng ba, bàn tay nhỏ bé đỡ lấy mặt ba, nhưng vì quá nhỏ nên không với tới, nghẹn ngào nói: "Ba cúi đầu xuống."

Giang Nhất nghe thấy con gái nói như vậy thì trái tim mềm nhũn, anh cúi đầu xuống.

Sau đó cảm nhận được con gái cẩn thận đỡ lấy mặt anh, nhẹ nhàng thổi lên chỗ trán đang dán băng gạc của anh, còn dùng giọng nói nghẹn ngào dỗ dành anh: "Thổi thổi chỗ này của ba, ba sẽ không đau nữa."

Khoảnh khắc đó, mắt Giang Nhất đỏ hoe, anh ôm chặt con gái vào lòng, đột nhiên nhận ra hôm nay để Sở Bắc Hành đưa Kiều Kiều về nước là sai lầm, không chỉ làm con gái sợ hãi, mà còn có thể xảy ra những chuyện anh không lường trước được.

Anh ngẩng đầu nhìn Sở Bắc Hành, trong mắt toàn là hối hận: "Đáng lẽ tôi không nên để cậu về, tôi lo hắn sẽ hiểu lầm cậu, cũng rất lo hắn sẽ làm Kiều Kiều sợ hãi."

Vẫn là anh bị Yến Nam Sâm ảnh hưởng, tức giận hành động thiếu suy nghĩ, hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả sẽ xảy ra. Trở về đây đồng nghĩa với việc nằm trong tầm mắt Yến Nam Sâm, hắn muốn biết gì sẽ dễ như trở bàn tay.

Thậm chí cả chuyện Sở Bắc Hành về nước, có lẽ cũng đã điều tra được.

Sở Bắc Hành đem bình sữa đã pha tới để Kiều Kiều tự cầm uống, rồi giang tay muốn bế cô bé.

Lúc này tâm trạng Kiều Kiều đã ổn định lại, mới giơ tay theo anh ta, ngoan ngoãn nằm trong lòng bác cả ôm bình sữa.

"Anh đi thay bộ quần áo khác đi, đừng mặc bộ này làm Kiều Kiều sợ."

Giang Nhất cúi đầu nhìn bản thân: "Lúc nãy vội về nên tôi không để ý lắm." Anh đi đến phòng thay đồ lấy vali của mình ra để thay quần áo.

"Giang Nhất." Trong phòng thay đồ, anh nghe thấy Sở Bắc Hành gọi: "Yến Nam Sâm đã biết năm năm qua đều là tôi ở bên cạnh anh."

Giang Nhất dừng động tác thay đồ, vẻ mặt sững sờ.

"Nó điều tra và biết được tôi đã về nước, có lẽ quá trùng hợp nên khi nhận ra manh mối, nó lập tức gọi điện cho tôi."

Giang Nhất nuốt nước bọt, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Bắc Hành, hình như là do tôi lỡ lời."

"Anh nói cái gì?" Sở Bắc Hành đứng ở ngoài phòng thay đồ, vừa lau khô nước mắt cho Kiều Kiều vừa nghiêng đầu nghe Giang Nhất nói.

Giang Nhất lúng túng kể lại: "Lúc vừa tỉnh dậy ở bệnh viện, thấy có người ngồi cạnh nên tôi nghĩ là cậu, vừa mở miệng gọi một chữ Sở thì mới nhìn rõ là Yến Nam Sâm, khi đó tôi bèn sửa miệng đuổi hắn ra ngoài."

Sở Bắc Hành vô tâm cười to.

Kiều Kiều đang uống sữa, nửa hiểu nửa không, thấy bác cả cười cũng vui vẻ cười theo.

Giang Nhất nghe thấy bên ngoài một lớn một nhỏ đang cười nhạo mình, lúc đi ra, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Sở Bắc Hành, anh nghẹn lời: "Cậu phải gánh tội rồi còn cười?"

Sở Bắc Hành thấy cổ áo sơ mi của anh lộn xộn, một tay ôm Kiều Kiều, bước tới giúp anh chỉnh lại, anh ta cười nói: "Tôi không sao cả, dù sao thì tôi cũng có lãi."

Chính vào khoảnh khắc này, cửa phòng khách sạn "tích" một tiếng bị người ta mở từ bên ngoài.

Giang Nhất và Sở Bắc Hành cùng lúc sững sờ, chậm rãi nhìn về phía cửa phòng.

Ngay cả Kiều Kiều cũng tò mò nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy người giống hệt bác cả thì đột nhiên ngẩn người.

Yến Nam Sâm tái mặt, hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt quá mức chói mắt, người hắn yêu, anh trai hắn và đứa trẻ trong lòng, đều như đang chế giễu hắn.

Hắn cắn chặt môi, có lẽ quá mức tức giận, trong cổ họng như nếm được vị ngọt, bàn tay buông thõng bên cạnh nắm chặt, khóe mắt ửng đỏ, không nhịn được mà gầm lên: "Sở Bắc Hành, anh ra đây cho em!!!"

Giang Nhất: "..." Thật lúng túng, sao lại giống hiện trường bắt gian vậy.

Sở Bắc Hành liếc thấy thẻ phòng trong tay Yến Nam Sâm, nhướng mày: "Oa, em cũng có thẻ phòng của Giang Nhất."

Giang Nhất ngơ ngác nhìn Sở Bắc Hành.

Ai ngờ Kiều Kiều trong lòng lại thêm dầu vào lửa, cô bé sờ mặt Sở Bắc Hành, rồi chỉ vào người ngoài cửa: "Ba lớn, chú này giống ba quá, nhưng mà dữ ghê, gọi cảnh sát đi."

Giang Nhất: "..."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...