Yến Nam Sâm nhìn chằm chằm cô bé trong lòng Sở Bắc Hành, nghe xong câu nói của Kiều Kiều, vành mắt hắn đỏ hoe, bàn tay nắm chặt run lên, vừa buồn vừa giận.
Hắn hít sâu, nhìn về phía Giang Nhất, nghẹn ngào nói: "Nhất Nhất, đây là con gái của em, phải không?"
Giang Nhất cau mày: "Đây là con gái của tôi."
"Giang Nhất, anh đừng lừa em, bác sĩ nói anh bị hội chứng Sheehan khoảng năm năm, tức là anh bị bệnh sau khi sinh con gái, phải không?" Yến Nam Sâm nghiến răng, cố gắng ép mình bình tĩnh nhưng không thể, hắn bước tới một bước: "Năm năm rồi, đứa bé này đã năm tuổi, đúng chứ?"
Giang Nhất nghe thấy giọng điệu chất vấn của hắn, cười lạnh: "Yến Nam Sâm, cậu có tư cách gì chất vấn tôi?"
Có lẽ do khí chất Alpha của Yến Nam Sâm quá mạnh, loại áp lực không thể nói nên lời ấy khiến anh phải lùi lại một bước.
"Hu hu——" Kiều Kiều vốn rất mạnh dạn, chưa từng thấy ai hung dữ như thế, cô bé sợ hãi vùi mặt vào lòng Sở Bắc Hành khóc to: "Hu hu... sợ quá... con sợ."
Sở Bắc Hành nhanh chóng đỡ Giang Nhất, anh ta liếc nhìn Yến Nam Sâm, trên mặt hiếm khi nghiêm túc: "Nam Sâm, thu lại pheromone của em đi, đừng làm đứa bé sợ, tình trạng cơ thể của Giang Nhất cũng không cho phép em làm như vậy." Anh ta đưa Kiều Kiều cho Giang Nhất: "Tôi nói chuyện với Nam Sâm, anh đưa Kiều Kiều ra ngoài trước đi, không gọi điện thì đừng quay lại."
Vừa dứt lời thì thấy Yến Nam Sâm tiến lên, hắn lập tức túm lấy cổ áo Sở Bắc Hành rồi đấm một cái.
Sở Bắc Hành: ... Mẹ kiếp, một đấm này anh ta nhất định phải lấy năm triệu.
Giang Nhất giật mình che mắt Kiều Kiều, khó tin nhìn Yến Nam Sâm đang đánh người, như nghĩ đến điều gì đó, vành mắt dần đỏ, anh khẽ cười, cảm thấy trước đây Sở Bắc Hành dạy Kiều Kiều cách nhận biết ba lớn thật là nực cười.
Kiều Kiều, nè, đây là ba lớn của con, ba lớn không dữ đâu.
Vậy ba lớn có mắng người không?
Có, nhưng ba lớn của con không mắng người lung tung, đôi khi do quá quan tâm đến một người nào đó thì sẽ hơi nghiêm khắc.
Vậy ba lớn có đánh người không?
Làm sao có thể, ba lớn của con nghiêm khắc thật, nhưng chắc chắn không đánh người, đánh người là không đúng.
Vậy ba lớn có thích Kiều Kiều không?
Chắc chắn rồi, Kiều Kiều đáng yêu và thông minh như vậy, nếu ba lớn nhìn thấy con ngay từ cái nhìn đầu tiên chắc chắn sẽ mua cho con một con búp bê Barbie siêu to khổng lồ.
Yeah!
"Hu hu..."
Kiều Kiều sợ hãi nhưng không dám khóc to, cô bé nấp trong lòng ba, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo ba, không chịu ngẩng đầu.
Nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của đứa trẻ, Yến Nam Sâm ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn cúi đầu nhìn tay mình, đầu ngón tay run rẩy, như không tin nổi mình lại ra tay với anh trai.
Hắn bỗng sợ hãi, vô thức nhìn về phía Giang Nhất nhưng lại chạm phải ánh mắt thất vọng tột cùng của anh.
"Yến Nam Sâm, tôi không nên để Bắc Hành dạy con gái cách nhận ba lớn." Giang Nhất nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người Yến Nam Sâm: "Tôi thật sự không ngờ, cậu lại ngu ngốc như vậy."
Yến Nam Sâm há miệng: "Em..."
"Giang Nhất, đưa Kiều Kiều ra ngoài." Sở Bắc Hành dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ chỗ bị đánh, ánh mắt rơi xuống người Yến Nam Sâm, nhàn nhã bẻ khớp xương ngón tay: "Em trai yêu quý, bây giờ anh sẽ nói cho em biết năm năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất định đi, hoảng loạn níu lấy tay anh, ánh mắt cầu xin: "Nhất Nhất, em không cố ý, em chỉ quá tức giận thôi, em tưởng——"
Giang Nhất dừng bước, liếc nhìn Yến Nam Sâm, đáy mắt phản chiếu sự đau lòng mà anh cũng không nhận ra: "Là tôi đánh giá thấp vị trí của cậu trong lòng tôi. Bắc Hành, cộng cả phần của tôi, đừng khách khí."
Có lẽ là do anh đã khiến Yến Nam Sâm hiểu lầm quan hệ của anh với Sở Bắc Hành, nhưng hình như... Yến Nam Sâm cũng không tin anh.
Nói xong Giang Nhất lập tức rời đi không ngoảnh lại.
"Nhất Nhất!!" Yến Nam Sâm muốn đuổi theo nhưng lại bị Sở Bắc Hành nắm vai giữ lại, tiếp theo cửa phòng "tích" một tiếng đóng lại.
Ngay khoảnh khắc đó, hai anh em cùng lúc lao vào đánh nhau, những cú đấm giáng xuống không chút nương tay, đều là những cú đấm thực sự dùng hết sức lực.
Từ nhỏ đã lớn lên dưới sự dạy dỗ bằng nắm đấm của ông nội lớn, vô cùng quen thuộc với đòn thế của nhau, cộng thêm việc là song sinh nên có sự ăn ý không ai địch nổi.
Một lúc sau, trên mặt và eo bụng của hai người đàn ông đẹp trai đều bị thương.
Hai Alpha trưởng thành đánh nhau rất nghiêm túc.
Yến Nam Sâm nhanh chóng dùng cánh tay kẹp lấy cổ Sở Bắc Hành, cố gắng dùng tư thế này để anh trai đầu hàng, trên má và khóe môi hắn đều bị đánh sưng, ánh mắt hắn đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: "Tại sao, tại sao anh lại ở bên cạnh anh ấy, anh thích Giang Nhất sao?"
Lời vừa dứt, Sở Bắc Hành nghiến răng, tìm được cơ hội, anh ta dùng khuỷu tay không chút khách khí đánh vào bụng Yến Nam Sâm, sau đó đứng sau lưng em trai, dùng lực đè hắn xuống, không nhịn được tức giận gầm lên:
"Nói bậy! Anh là loại người sẽ đào góc tường người khác sao!! Yến Nam Sâm, người không có tư cách hiểu lầm anh ấy nhất chính là em, năm năm qua nếu không phải ba bảo anh ở bên cạnh anh ấy, đêm sinh con, Giang Nhất thật sự đã không qua khỏi!!!"
Yến Nam Sâm bị Sở Bắc Hành quát tới mức choáng váng.
"Em chẳng biết gì cả, ba lo lắng chuyện em trầm cảm bị Giang Nhất biết, sau khi được sự đồng ý của Giang Nhất thì đưa anh ấy ra nước ngoài, rồi bảo anh ở bên cạnh anh ấy. Nếu em không bị trầm cảm, ba tuyệt đối sẽ bảo em đuổi theo, bởi vì cơ thể của Giang Nhất không thể chịu nổi ca phẫu thuật kéo dài, lại vừa mới phân hóa được sáu tháng, nếu sảy thai thì anh ấy có thể mất đi tư cách làm omega."
"Nhưng trong sự đau khổ bị em lừa dối ấy, anh ấy mang thai, tình trạng thai kỳ rất tệ, anh ấy bị nghén sáu tháng liên tục, ngày nào cũng nôn. Không có Alpha ở bên cạnh, nồng độ pheromone mất cân bằng khiến anh ấy thường xuyên bị sốt. Không những thế, anh ấy mất ngủ vào thời kỳ sau, rất nghiêm trọng, anh thường thấy anh ấy ngồi ở phòng khách lúc nửa đêm. Cuối cùng anh đành về nhà trộm quần áo của em, giấu dưới gối của anh ấy."
Yến Nam Sâm khó tin nhìn Sở Bắc Hành: "...Anh về nhà trộm quần áo của em?"
"Hết cách, trong quá trình mang thai, anh ấy cần em nhưng lại không muốn gặp em. Ngay khi anh tưởng cách này có hiệu quả, thì một đêm nọ, anh thấy anh ấy ngồi bên giường, khóc hỏi tại sao lại để quần áo của em dưới gối đầu của anh ấy."
Ánh mắt Yến Nam Sâm lóe lên đầy tự trách: "...Rồi sao nữa?"
"Giang Nhất khóc rất dữ dội, lúc đó anh có thể chắc chắn, anh ấy sợ mình càng ngày càng nhớ em, sợ sau này quần áo không có mùi hương của em sẽ không quen, sợ nhìn vật nhớ người, nhưng lại hận em đã lừa dối anh ấy, hận em không chủ động thừa nhận mình là Yến Nam Sâm, nếu thừa nhận, anh tin tưởng, anh ấy tuyệt đối sẽ tha thứ cho em."
"Đêm sinh non, anh đã từng hỏi anh ấy."
Sinh non?
Yến Nam Sâm sững sờ.
Giang Nhất sinh non?
Giang Nhất, anh còn yêu Yến Nam Sâm không?
Nó dùng thân phận của tôi để lừa anh là nó sai, dù vì bất cứ lý do gì. Nhưng nếu bỏ qua điều đó, thì anh có cảm nhận được tình yêu chân thành của Puppy không?
Nếu có thể thì hãy để thời gian chứng minh, tình yêu chân thành có thể phá vỡ lời nói dối thiện ý, chứng minh lúc đầu Yến Nam Sâm lừa anh là chỉ muốn đặt hình ảnh hoàn hảo của mình trước mặt anh, nó không muốn bị anh ghét. Hãy để thời gian chứng minh, bỏ qua lời nói dối này, nó đã dành toàn bộ tình yêu cho anh, yêu anh bằng cả sinh mạng của nó.
Giang Nhất, cuộc đời vốn không hoàn hảo, điều chúng ta có thể làm là đừng để bản thân buồn. Vì vậy có thể cho nó thêm một cơ hội nữa không, cho bản thân anh một cơ hội, tha thứ lẫn nhau, đừng để bản thân hối hận.
Sở Bắc Hành nói xong vành mắt dần đỏ: "Anh cảm thấy anh ấy đã bỏ qua cho bản thân, nhưng... ông trời không muốn buông tha anh ấy. Sau khi anh ấy xuất huyết sau sinh và chìm vào hôn mê, anh đã ký tên của em trên giấy báo tử."
"...Rõ ràng đã được cứu sống, sau đó lại đột ngột ngừng tim..."
"Yến Nam Sâm, anh thật sự đã thấy máy báo nhịp tim hiện một đường thẳng."
"Mặc dù chăm sóc anh ấy theo lời ba, nhưng anh chưa từng thấy ai lại tự làm khổ mình như vậy, tại sao anh ấy lại chọn bỏ trốn, anh ấy nên ở bên cạnh em để trừng phạt em, chứ không phải là tự trừng phạt bản thân mình."
"Anh ấy thực sự suýt chết, chỉ thiếu một hơi thở nữa thôi, thế giới này sẽ không còn Giang Nhất nữa."
Toàn thân Yến Nam Sâm run rẩy, hơi lạnh từ chân dâng lên khiến hắn ngây người sợ hãi, tim như bị xé toạc, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, không nhận ra khuôn mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.
Không kịp phòng bị, Sở Bắc Hành đẩy hắn va mạnh vào tường, khoảnh khắc đó hắn đau tới mức phát ra tiếng r*n r*.
"Đau đớn cái gì, cái đau này của em chẳng là gì cả, căn bệnh trầm cảm kia và cả hiện tại bị anh đánh đều là do em đáng đời, Alpha nhà chúng ta khi nào lại xuất hiện một tên hèn nhát như em, việc mình làm lại để cả nhà gánh vác, là ba quá thương em và Giang Nhất, lo lắng anh ấy biết em bị trầm cảm sẽ ảnh hưởng đến thai nhi."
Sở Bắc Hành nhớ đến đứa bé đã mất, bản thân anh ta cũng thấy rất đau lòng, chưa nói tới Giang Nhất như đứt từng khúc ruột, càng nghĩ anh ta càng muốn đập Yến Nam Sâm một trận, lực tay không hề giảm bớt: "Yến Nam Sâm, Giang Nhất gắng gượng sống sót, em nhất định phải đền bù cho anh ấy."
Nói xong tức giận buông Yến Nam Sâm ra.
Trên mặt Yến Nam Sâm đều là nước mắt, tinh thần choáng váng ngã ngồi xuống đất, hắn quỳ một chân, che mặt khóc nghẹn ngào: "...Vậy nên, anh là người chăm sóc anh ấy suốt thời gian qua."
"Nhảm nhí." Sở Bắc Hành không cảm xúc trả lời, anh ta chạm vào vết thương trên má, mẹ kiếp, phải có năm mươi triệu mới có thể an ủi tâm hồn non nớt của anh ta.
"Anh ấy có từng nhận nhầm anh là em không?"
"Có."
Yến Nam Sâm chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vào mắt anh trai.
"Chính là thời điểm anh về nước năm năm trước, anh ấy cầm giấy khám thai tới trước mặt anh rồi gọi anh là chồng, chỉ có duy nhất lần đó." Sở Bắc Hành cúi đầu nhìn em trai đang ngồi bệt trên đất: "Sau khi sinh con, có một lần anh ấy say rượu, khóc lóc cầu xin anh giúp anh ấy nhập một số điện thoại, anh ấy bảo anh đặt số điện thoại này làm người liên hệ khẩn cấp."
Sở Bắc Hành tiếp tục nói: "Anh ấy nói muốn đặt Puppy làm người liên hệ khẩn cấp, anh hỏi anh ấy Puppy là ai, anh ấy nói là Yến Nam Sâm. Lúc đó anh cười đùa: 'Trong lòng anh Yến Nam Sâm có cánh, có thể bay, khi anh cần thì có thể lập tức bay qua đại dương đến bên cạnh anh', em đoán xem anh ấy nói gì?"
Yến Nam Sâm lau nước mắt trên mặt, hắn nghẹn ngào hỏi: "...Nói gì?"
"Anh ấy vừa khóc vừa nói Puppy làm được mà, anh dứt khoát nói em không thể, kết quả bị anh ấy đánh một trận."
Yến Nam Sâm ôm đầu òa khóc. Hối hận trong lòng như nhấn chìm tất cả oán giận của hắn, hắn có tư cách gì để tủi thân, Giang Nhất chịu đựng mới là đau nhất.
Không có Alpha ở bên cạnh, Giang Nhất đã khó chịu tới mức nào.
Cả thai kỳ và quá trình trưởng thành của đứa trẻ, hắn chưa từng tham gia.
Sở Bắc Hành dựa vào tường thưởng thức tiếng khóc của em trai, nhớ lại: "Em trai, để giúp em chăm sóc Giang Nhất, anh thực sự đã chịu rất nhiều oan ức, em phải bồi thường tổn thất tinh thần, tổn thất thân thể và phí nuôi dạy con cái cho anh."
Yến Nam Sâm bỗng ngừng khóc, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Bắc Hành: "Tại sao anh lại dạy con gái gọi anh là ba lớn."
"Chậc, ai là con gái của em, em chăm con bé ngày nào chưa, Kiều Kiều là anh nuôi lớn." Sở Bắc Hành nghe thấy hắn gọi con gái, nheo mắt lại, khi động tới vết thương thì đau đớn xuýt xoa: "Đó là ở nước ngoài đấy đại ca, Giang Nhất là một Omega mang theo con gái rất dễ bị chú ý, đôi khi anh không có ở đó, lỡ như hai ba con họ bị người ta bắt nạt thì sao?"
Sự ghen tuông của Yến Nam Sâm lập tức tiêu tan một chút, hắn vịn tường đứng dậy, nhìn Sở Bắc Hành: "Anh, con gái em tên gì?"
"Hừ, có việc cầu xin mới gọi anh." Ánh mắt Sở Bắc Hành lóe lên, im lặng hai giây: "Giang Niệm Kiều, Niệm của nhớ nhung, Kiều của chuyển nhà."
Yến Nam Sâm cười, cười rồi lại khóc: "Tên này hay quá."
Trong lòng Sở Bắc Hành cũng không dễ chịu khi thấy hắn ngồi thẫn thờ dưới mặt đất, bởi vì anh ta cũng rất thương đứa em này.
"Nam Sâm, Giang Nhất trở về bởi vì..."
"...Cái gì?"
"Có lẽ anh ấy muốn tha thứ cho bản thân mình." Sở Bắc Hành đi đến bên cạnh em trai, kéo hắn dậy, cố ý giơ tay đập vào bụng vết thương của hắn: "Tiết kiệm sức lực để khóc mấy ngày nữa đi."
Yến Nam Sâm còn chưa đứng vững đã bị Sở Bắc Hành đánh cho một cái, hắn nén đau nhẫn nhịn.
"Anh, mấy năm nay cảm ơn anh đã chăm sóc Nhất Nhất, xin lỗi vì đã hiểu lầm anh." Sau khi đứng vững, hắn đi tới bên cạnh Sở Bắc Hành, nghĩ lại hành động bốc đồng vừa rồi, hắn xấu hổ chỉnh lại quần áo cho anh trai: "Anh cả đừng trách em nhé."
"Ôi chao, có việc cầu xin thì gọi anh, cần việc lớn hơn thì lại gọi anh cả." Sở Bắc Hành tránh tay em trai, vẻ mặt ghét bỏ: "Tổn thương đã gây ra, không có tác dụng nữa."
"Em tặng anh mảnh đất thương mại vừa thu được ở đường Úy Hải."
Sở Bắc Hành ho khan một tiếng: "Nói đi, em cần anh trai giúp gì."
"Kiều Kiều thích gì?"
"Con bé thích nhất là búp bê Barbie, nếu em có thể chơi cùng con bé thì con bé sẽ càng vui hơn. Cần anh giúp việc đơn giản vậy thôi à?" Sở Bắc Hành thầm nghĩ, em trai tặng một mảnh đất mà chỉ hỏi Kiều Kiều thích gì? Có chuyện tốt vậy hả?
Tiền của em trai anh ta thật dễ kiếm.
"Em muốn theo đuổi lại Nhất Nhất." Trên mặt Yến Nam Sâm có hai vết thương, khóe môi bị đánh sưng, khóe mắt cũng bầm tím, nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến sự nghiêm túc của hắn: "Anh có thể giúp em quản lý tập đoàn Ngân Hà được không?"
Sở Bắc Hành quay đầu bỏ đi.
Yến Nam Sâm nhanh chóng giữ tay anh trai, gần như van xin: "Anh, cầu xin anh, Nhất Nhất là tình yêu cả đời em, em không thể không có anh ấy."
Sở Bắc Hành nhướng mày, hiếm thấy đứa em trai này mở miệng cầu xin, tình yêu quả thật làm người ta mù quáng: "Đối với em thì tình yêu quan trọng hơn tất cả, nhưng đối với anh, tình yêu không đáng tiền, tự do là trên hết, buông tay."
"Anh, anh muốn gì em cũng cho anh hết, hiện tại em không còn tâm trí nào cho công việc, em chỉ muốn theo đuổi Nhất Nhất thôi." Yến Nam Sâm không cần thể diện, lúc này chỉ có anh trai mới có thể giúp hắn.
Sở Bắc Hành muốn đẩy Yến Nam Sâm ra nhưng không được, anh ta bất lực nhìn trời: "Chắc kiếp trước anh mắc nợ dữ lắm nên kiếp này mới phải làm trâu làm ngựa cho hai người."
"Anh, em thề, lần này em nhất định sẽ theo đuổi Nhất Nhất thật tốt, nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy, chăm sóc anh ấy, chăm sóc con gái, anh giúp em đi, sau này muốn gì anh cứ nói với em, em trai sẽ giúp anh ngay."
Sở Bắc Hành thầm nghĩ, không thể nào, năm năm trôi qua, anh ta đã không còn bất cứ d*c v*ng gì.
Sau này còn muốn gì được nữa chứ.
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Yến Nam Sâm, Sở Bắc Hành nghĩ nếu để hai người ba biết bọn họ đánh nhau, nói không chừng lại gõ đầu anh ta trước.
Cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài, vẫy tay: "Đuổi theo đi, đừng để Giang Nhất buồn nữa."
Yến Nam Sâm nước mắt lưng tròng: "Anh, cảm ơn anh." Nói xong liền mở cửa chạy ra ngoài tìm Giang Nhất.
Trong phòng, chỉ còn lại một mình anh cả sầu muộn.
"Cho anh một mảnh đất, thì có tác dụng gì chứ?"
