1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 33



"Có việc gì cứ gọi điện thoại cho em." Yến Nam Sâm đứng trước cửa nhà Giang Nhất, nhìn anh nói: "Không có việc gì cũng được, gọi là đến ngay."

Sau khi biết đến sự tồn tại của Niệm Niệm, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng, nhưng hình như Giang Nhất không muốn nói sâu về vấn đề này với hắn, anh còn dặn sau này đừng để nước mắt dính lên tủ kính nữa.

Chỉ hai chữ 'sau này' đã có thể khiến hắn vui vẻ cả đêm.

Nếu không hắn vẫn sẽ chần chừ chưa rời đi, có khi còn mặt dày ở bên cạnh Giang Nhất.

Bây giờ Giang Nhất chỉ muốn Yến Nam Sâm nhanh chóng rời khỏi nhà anh, cũng giúp hắn bình tĩnh lại, anh đứng trước cửa: "Sẽ không có việc gì hết, em đi đi."

Trò 'gọi là đến ngay' là của Kiều Kiều, còn lâu anh mới thèm chơi.

Ngay khi anh sắp đóng cửa, Yến Nam Sâm bỗng chặn lại.

Suýt nữa kẹp trúng tay.

Giang Nhất bực bội trừng mắt nhìn hắn: "Em điên rồi à, không cần tay nữa chắc?"

Yến Nam Sâm mở hé cửa chen vào, cười nói: "Em biết anh không dùng sức nên em không sợ, em chỉ muốn nói với anh một câu thôi."

"Nói gì?"

"Muốn nói với anh một câu, ngày mai gặp."

Giang Nhất ngẩn người: "Ngày nào em chẳng nói câu này?"

Yến Nam Sâm cười, nơi đáy mắt hắn phản chiếu lại hình bóng Giang Nhất: "Không giống nhau, hôm nay khác, Nhất Nhất, ngày mai gặp."

Đây là hi vọng ngày mai sẽ gặp.

Là khởi đầu mà hắn mong chờ.

Giang Nhất hiểu ra, lập tức cảm thấy hơi ngượng, anh họ nhẹ một tiếng, vội vàng lặp lại câu 'ngày mai gặp', sau đó nói: "Giờ có thể đi rồi chứ?"

"Anh đóng cửa trước đi." Yến Nam Sâm thu hết tất cả cảm xúc của Giang Nhất vào mắt, nụ cười nơi đáy mắt càng sâu hơn: "Em muốn nhìn thấy anh đóng cửa, anh đóng cửa rồi em sẽ đi."

Giang Nhất bị cái người này thân mật tới mức không biết phải nói gì.

"Rầm" một tiếng cửa đóng lại.

Yến Nam Sâm định đứng thêm một lúc nữa rồi mới rời đi, không ngờ cửa nhà lại mở ra.

"Giờ em đi đi." Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm, anh biết ngay người đàn ông này vẫn chưa chịu rời đi, dù bên cạnh nhà anh không có ai nhưng để hắn đứng thế cũng không ổn lắm: "Anh nhìn em đi."

Mắt Yến Nam Sâm sáng lên: "Anh muốn nhìn em đi hả?"

Giang Nhất nghe giọng điệu trở nên hưng phấn của Yến Nam Sâm thì cảm thấy kỳ lạ: "Anh không muốn em ngồi xổm trước cửa nhà anh như chó mất chủ kiểu đấy."

"Em vốn là Puppy của anh mà."

Giang Nhất nghẹn lời, sao trước kia anh lại không thấy người này mặt dày vậy nhỉ: "Đi nhanh lên, không được ở trước cửa nhà anh nữa."

"Anh đóng cửa trước đi, đóng cửa rồi em đi ngay."

"Em đi trước đi, em đi rồi anh sẽ đóng cửa."

"..."

Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau không ai chịu thua ai.

Giang Nhất cảm thấy bị Yến Nam Sâm nhìn tới mức lúng túng, cuối cùng anh đành chịu thua, quay người vào nhà.

Sao anh lại tranh cãi với Yến Nam Sâm ngay cửa ra vào chứ, có còn là trẻ con nữa đâu?

Anh dựa vào cửa, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, anh đã dung túng để cho Yến Nam Sâm hôn khắp người mình... Còn chủ động hôn lại hắn. Tiếng tim đập thình thịch thể hiện rõ sự mong chờ xen lẫn sợ hãi từ cảm xúc của anh.

Sự thân mật này đã phá vỡ lớp phòng thủ tâm lý mà anh xây dựng suốt 5 năm qua, anh đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng sau khi gặp lại Yến Nam Sâm, nào là đánh nhau, cãi nhau, cào xé nhau, đều từng nghĩ tới hết.

Chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ dính lấy nhau như vậy.

Gianh Nhất vỗ lên miệng mình, nhỏ giọng tức giận: "Vô dụng!" Nói rồi lại xoay người nhìn vào mắt mèo, định xem Yến Nam Sâm đã đi hay chưa thì thấy trước cửa không còn ai nữa.

Ngay khi trong lòng cảm thấy trống rỗng, anh lại nhìn thấy Yến Nam Sâm quay lại, ánh mắt sáng lên.

Có lẽ Yến Nam Sâm không biết anh đang ở phía sau mắt mèo, hắn vẫy tay: "Ngay mai gặp."

Nói xong là đi ngay.

Giang Nhất: "..." Anh cố kìm nén khoé môi đang cong lên: "Ngốc quá."

Quay vào nhà, khi đi ngang qua phòng bếp, ánh mắt anh dừng lại trên bàn ăn, toàn là những món ăn mới nấu xong.

Anh đi tới kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt bò cà chua đã được hầm mềm bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc ấy khiến cảm xúc của anh rối bời.

Yến Nam Sâm dùng thân phận của Sở Bắc Hành lừa dối anh suốt mất tháng trời là hắn sai, nhưng những chuyện hắn đã làm cho anh cũng đều là sự thật.

Với một Alpha có xuất thân tốt, mức độ tỉ mỉ từ việc lớn đến việc nhỏ khiến anh cảm thấy khó tin.

Trước đây vì sống một mình nên anh rất lười, quần áo cứ chất đống trong giỏ, hai ngày giặt một lần, quần áo cũng chỉ khi cần mới thu lại, sáng dậy mới ủi áo sơ mi. Ăn cơm toàn ăn cơm hộp, phòng bếp hầu như chẳng bao giờ động vào.

Nhưng từ sau khi Yến Nam Sâm tới, mỗi tối hắn sẽ lặng lẽ thu dọn quần áo, giặt đồ, gấp quần áo, thậm chí còn chuẩn bị âu phục, áo sơ mi, phụ kiện và giày da cho anh mặc vào hôm sau. Nhà cửa thì dọn sạch không một hạt bụi.

Nhiều khi anh làm mọi thứ rối tung lên, hắn cũng chỉ đành bất lực rồi tiếp tục dọn dẹp.

Kể cả vừa rồi khi cất đồ của Kiều Kiều, sau khi làm xong hắn còn có thể dành chút thời gian để nấu cơm cho anh.

Anh nhét đầy đồ ăn trong miệng, hốc mắt dần đỏ lên, người này đã quản lý thời gian kiểu gì vậy, rõ ràng buổi sáng còn là giám đốc tập đoàn Ngân Hà, buổi tối lại tới chỗ anh dọn dẹp căn nhà bừa như chuồng lợn kia mà vẫn không càm ràm lấy một lời.

Ở nước M, đến Sở Bắc Hành còn không chịu nổi cái tính vứt đồ lung tung của anh, hai người lúc thì chửi nhau lúc thì đánh nhau, thật ra như thế mới bình thường.

Chỉ là từ trước đến nay Yến Nam Sâm luôn bao dung mọi khuyết điểm của anh, đến giờ anh vẫn còn nhớ Puppy đã từng nói với anh thế này:

- Nếu anh làm hết rồi thì em còn việc gì nữa chứ?

- Anh dựa vào em, luôn cần em, đây mới là cảm giác thành tựu lớn nhất của em khi làm người yêu anh.

Giang Nhất ăn sạch sẽ một bàn đồ ăn, cuối cùng đầy bụng tới mức nôn mửa, đầu óc choáng váng.

Khi nằm lên giường, anh gọi điện cho Sở Bắc Hành hỏi xem Kiều Kiều có khóc đòi anh không, thấy Kiều Kiều sắp đi ngủ, anh mới cúp máy, ôm chặt chiếc chăn có mùi Pheromone của Yến Nam Sâm, mơ màng vào giấc.

Hôm sau—

Đồng hồ báo thức vang lên đánh thức Giang Nhất khỏi mộng đẹp.

Giang Nhất khó chịu mở mắt ra, mơ màng nhìn trần nhà một lúc, chẳng bao lâu sau thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường, chưa kịp suy nghĩ anh đã nhấc máy nghe luôn: "Alo?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười dịu dàng đầy cưng chiều: "Vừa mới tỉnh ngủ à?"

Giang Nhất ngồi bật dậy, anh dí sát mắt vào màn hình nhìn tên hiển thị: [Chó Puppy], anh ngẩng đầu nhìn trời, là Yến Nam Sâm.

"Ba ơi ba ơi, ba là heo con lười biếng hả, sao giờ mới dậy, Kiều Kiều sắp phải đi học rồi!"

Nghe thấy giọng nói non nớt của con gái vang lên, Giang Nhất áp điện thoại lên tai: "Tối qua ba bị nôn, người khó chịu nên dậy hơi muộn, hôm nay bạn tốt của con đưa con đi học à?"

Anh vén chăn ngồi dậy nghỉ ngơi trên giường một lúc.

Mấy năm qua vì luôn vội vã nên lúc rời giường anh hay bị ngã, từ đó về sau anh luôn đợi cho tỉnh táo hẳn rồi mới đứng dậy.

Yến Nam Sâm nghe thế thì cau mày: "Sao lại nôn? Em đã dặn nếu không thoải mái, anh phải gọi ngay cho em rồi mà?"

Giang Nhất chưa kịp giải thích thì Sở Bắc Hành ở bên kia đã nói với vào.

"Nam Sâm, em đi đón Giang Nhất đi, anh đưa bọn nhỏ đi học, anh ấy có nhiều tật xấu khi dậy lắm, trước kia lúc rời giường toàn ngã thôi, anh sợ anh ấy bị đụng đầu, vốn trí nhớ đã kém rồi, đập thêm mấy lần nữa là ngốc luôn đấy."

Trán Giang Nhất khẽ nhói: "...Sở Bắc Hành, cảm ơn cậu nhé."

"Nhất Nhất, anh ngồi yên đó nhé, em tới đón anh."

Giang Nhất định nói không cần nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy, trả lời anh là tiếng tút kéo dài: "..." Anh nhìn cuộc gọi kết thúc, suy nghĩ một lúc, rồi trở lại giường nằm thêm năm phút nữa.

Không biết đã qua bao lâu, anh mơ hồ nghe thấy chuông cửa vang lên, lúc này mới mơ mang bò dậy, ngồi một lúc rồi mới đi dép ra mở cửa. Yến Nam Sâm mặc âu phục đứng đó đợi, có lẽ hiếm khi thấy hắn ăn mặc cấm dục như vậy, lại còn đang là sáng sớm, Giang Nhất nuốt nước bọt, không khỏi nghĩ đến giấc mơ tối qua.

"Sao tối qua lại nôn vậy? Anh khó chịu ở đâu?" Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất ngẩn người nhìn hắn, còn tưởng anh vẫn chưa tỉnh ngủ, hắn liền đi vào, đặt tay lên trán anh cảm nhận nhiệt độ, sau đó bị Giang Nhất né tránh.

"Anh đi rửa mặt đây." Giang Nhất cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt, xoay người định đi vào phòng tắm, ai ngờ bị đụng vào tủ giày, anh chợt ôm eo kêu đau.

Yến Nam Sâm thấy anh lơ đễnh thì cũng bất lực, hắn lại gần xoa vai anh: "Có bị đụng vào đâu không, em xem nào?"

"Không sao." Giang Nhất tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ là tư thế có chút không thoải mái: "Không đeo kính nên không thấy rõ đường." Nói xong anh về phòng lấy kính, khi vào phòng còn suýt đụng phải khung cửa.

Yến Nam Sâm đứng ngoài cửa phòng nhìn anh: "Anh cận bao nhiêu độ vậy?"

"Hơn 8 độ." Giang Nhất đeo kính xong rồi đi nhà phòng tắm trong phòng ngủ: "Bị cận sau khi phẫu thuật, không phải vấn đề gì lớn đâu."

Yến Nam Sâm nghe thấy hai chữ phẫu thuật này thì cau mày, ánh mắt đầy vẻ áy náy: "Có thể chữa khỏi không?"

Vì phải rửa mặt nên Giang Nhất tháo kính xuống, anh vỗ nước lên mặt, mơ màng trả lời: "Không thể, nhưng cũng may độ cận không tăng nữa rồi."

Yến Nam Sâm thầm nghĩ hơn 8 độ, vậy tháo kính ra sẽ không thấy rõ, thế rồi hắn đứng ngoài phòng tắm nhìn Giang Nhất rửa mặt, cho đến khi thấy anh nhắm tịt mắt khua tay tìm khăn thì mới lại gần. Hắn đứng sau lưng Giang Nhất định giúp anh lấy đồ.

Ngay khoảnh khắc ấy, tay hai người chạm vào nhau.

Một nóng một lạnh, như thể xảy ra phản ứng hoá học thần kỳ.

Giang Nhất vừa rửa mặt xong hai mắt vẫn nhắm chặt, anh không ngờ Yến Nam Sâm sẽ lấy khăn giúp mình, chờ đến khi anh phản ứng lại hắn đã ở sau lưng anh rồi, tay chạm tay, cơ thể gần sát không một kẽ hở.

Trong căn phòng tắm không quá rộng này, trước bồn rửa mặt còn có hai người đàn ông trưởng thành đang đứng, trong gương phản chiếu lại hình ảnh thân mật như không thể tách rời của họ.

Yến Nam Sâm cầm lấy khăn trước, lúc hắn đang định đưa cho Giang Nhất thì anh bất ngờ nghiêng đầu.

Bên má bị một đôi môi chạm nhẹ vào, hắn ngẩn người, rũ mắt, kinh ngạc nhìn Giang Nhất.

Khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ vừa được rửa sạch sẽ, lộ vẻ tươi trẻ mà ở độ tuổi này không có, bọt nước chảy xuống càng làm cho khuôn mặt ấy thêm vẻ hấp dẫn khó tả. Đôi môi ẩm ướt mềm mại chạm nhẹ lên má, mang theo mùi hương ngọt ngào của kem đánh răng vị đào, có lẽ bản thân Giang Nhất cũng cảm thấy bất ngờ, anh đột ngột mở mắt.

Lập tức va phải đôi mắt ẩm ướt đỏ bừng của người đối diện. Yết hầu Yến Nam Sâm chuyển động.

Giang Nhất cũng không ngờ Yến Nam Sâm lại ở gần mình như vậy, trái tim anh đập điên cuồng, bối rối cướp khăn trong tay Yến Nam Sâm rồi né sang bên cạnh, nhưng lại bước hụt suýt té ngã khỏi phòng tắm, may mà có Yến Nam Sâm ôm eo kéo về.

"Cẩn thận." Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất căng thẳng nên tự giác kéo giãn khoảng cách: "Anh cứ rửa mặt trước đi, em ở bên ngoài chờ anh."

Trong phòng tắm vẫn còn lưu lại pheromone của Alpha, mới sáng sớm đã như vậy rồi, lòng người sao không xao xuyến cho được.

Giang Nhất đứng nhìn bản thân trong gương, có lẽ cảm thấy bộ dáng đỏ mặt e thẹn phản chiếu lại kia quá khó coi nên anh khẽ dời tầm mắt.

"...Gì vậy chứ."

Anh mím môi.

Yến Nam Sâm ở bên ngoài phòng tắm cũng chẳng khá hơn là bao, những hắn cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén cám dỗ và k*ch th*ch ban nãy, trong đầu không ngừng nhớ lại ánh mắt đỏ ửng ướt át đầy kinh ngạc kia.

Gợi cảm quá.

Nửa giờ sau, Giang Nhất ngồi lên ghế phụ, thắt đai an toàn.

"Uống cà phê không? Uống ở quán Ma Đảo mà anh thích nhất nhé."

Yến Nam Sâm khởi động xe, đánh tay lái rời khỏi bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu, chạy thẳng về phía tập đoàn Ngân Hà.

Giang Nhất nghe thấy cà phê liền theo bản năng nuốt nước bọt, thật ra bây giờ anh đã không thể uống cà phê nữa rồi, trước kia rất nhiều lần uống trộm bị Sở Bắc Hành và Kiều Kiều phát hiện, nhưng chỉ uống một ngụm nhỏ thôi chắc không sao đâu.

"Được."

Yến Nam Sâm liếc nhìn vẻ mặt Giang Nhất, chữ 'Được' này khiến hắn vui vẻ không thôi, khoé môi hơi cong lên.

Tập đoàn Ngân Hà—

"Chào Yến tổng, chào Giang tổng."

Yến Nam Sâm sóng vai đi cùng Giang Nhất, lúc này đang là giờ làm việc, các nhân viên lần lượt đến công ty, nghe thấy bọn họ chào hỏi thì hắn cũng gật đầu mỉm cười.

5 năm trước, hai gia tộc quyền thế Lạc gia và Đoạn gia liên hôn, Tập đoàn Ngân Hà và Tập đoàn công nghệ Neptune sát nhập, trở thành doanh nghiệp gia đình lớn nhất cả nước.

Trong hoàn cảnh đó, Giang Nhất đại diện cho Tập đoàn công nghệ Neptune, nhận lệnh từ Đoạn tổng nhà mình đến Tập đoàn Ngân Hà để theo dõi dự án, không cần phải chạy qua chạy lại giữa hai trụ sở.

Cửa thang máy cao tầng từ từ mở ra, Giang Nhất và Yến Nam Sâm mỗi người cầm một cốc cà phê, một trước một sau bước vào, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, Sở Bắc Hành bất ngờ xuất hiện ngay bên ngoài.

"Ấy ấy chờ tôi." Sở Bắc Hành nhanh tay lẹ mắt giữ cửa thang máy lại, vội vàng chen vào trong, bắt gặp Giang Nhất và em trai Yến Nam Sâm, sau đó nhìn thấy trên tay Giang Nhất đang cầm một cốc cà phê, anh ta hơi nhướng mày.

Giang Nhất tay đang cầm cà phê không có chỗ trốn: "..."

"Đưa Kiều Kiều đi rồi à?" Yến Nam Sâm thấy là anh trai hắn liền hỏi.

Sở Bắc Hành chen một chân vào giữa hai người họ, trực tiếp giật lấy cà phê trên tay Giang Nhất, nhìn vào miệng cốc thấy anh vẫn chưa động vào, anh ta cúi đầu uống một ngụm: "Cảm ơn cà phê nhé."

Giang Nhất trừng mắt: "Sở Bắc Hành!" Hay lắm, anh còn chưa kịp uống miếng nào.

Yến Nam Sâm cũng cau mày: "Anh, anh đừng trẻ con như thế." Nói rồi định đưa cốc cà phê trên tay mình cho Giang Nhất: "Cốc này em vẫn chưa uống đâu, cho anh đó."

Sở Bắc Hành thấy Yến Nam Sâm định đưa cà phê cho Giang Nhất, bèn đưa tay cướp lấy, rồi cũng cúi đầu uống luôn.

Sắc mặt Yến Nam Sâm tối đen: "Sở Bắc Hành!"

Giang Nhất vội vàng giơ tay lên, ý muốn giải thích: "...Thôi thôi, tôi không uống nữa." Anh chột dạ liếc nhìn Sở Bắc Hành, ý bảo anh ta đừng nói gì hết.

"Cáu với anh làm gì." Sở Bắc Hành đưa cốc cà phê đã uống một ngụm về tay em trai, mỉm cười nói: "Giang Nhất không uống được cà phê, uống vào sẽ bị đau đầu, tim đập nhanh, thế nào? Em còn muốn cho Giang Nhất uống nữa không? Có khi em còn giận hơn cả anh nữa đấy, trước kia anh ấy từng lén uống vài lần rồi, xem ra anh và Kiều Kiều nói thế nào cũng vô dụng, vậy giao cho em đó."

Quả nhiên, mặt Yến Nam Sâm còn đen hơn cả vừa rồi.

Giang Nhất: "..." Anh liếc mắt lườm Sở Bắc Hành.

Sở Bắc Hành nhướng mày cười tươi, không chút kiêng nể.

Cửa thang máy mở ra, Giang Nhất thấy vậy vội bước nhanh ra ngoài muốn bỏ trốn, kết quả bị Yến Nam Sâm ở phía sau túm cổ lại.

Anh bực bội trừng mắt: "Em dám túm cổ anh?"

Ánh mắt Yến Nam Sâm thâm trầm, giọng điệu nghiêm túc: "Nhất Nhất, anh muốn em phải áy náy đến chết ư?"

"...Anh vẫn chưa uống mà." Giang Nhất thoáng nhìn thấy Sở Bắc Hành đang hí hửng cầm hai cốc cà phê, mỗi bên uống một ngụm, phong lưu tự tại đi ngang qua anh.

Sở Bắc Hành: "Hai người nói chuyện vui vẻ nhé, tôi quay về văn phòng uống cà phê đây."

Giang Nhất: "..." Ngứa đòn chắc rồi.

"Ngay cả sức khoẻ bản thân mà anh còn chểnh mảng, vậy thì sao em yên tâm để anh một mình chăm sóc Kiều Kiều đây." Yến Nam Sâm không ngờ Giang Nhất phải kiêng cà phê, nếu vừa rồi không gặp Sở Bắc Hành thì cái người này đã đạt được mục đích rồi.

"Anh chỉ muốn uống một ngụm thôi mà." Giang Nhất cũng tự biết chột dạ, yên lặng cúi đầu: "Không uống thì thôi."

Yến Nam Sâm nghe giọng anh cũng biết anh đang mất hứng: "Chuyện gì em cũng nghe anh, nhưng chỉ riêng vấn đề sức khoẻ của anh thì không thể thương lượng."

Giang Nhất cau mày: "Giờ em lấy tư cách gì để nói lời này với anh?"

"Em là Alpha của anh, anh không thừa nhận thì cũng có quốc gia thừa nhận. Nếu anh không nghe lời, em sẽ tự có rất nhiều cách khiến anh ngoan ngoãn ở bên cạnh em, để em chăm sóc sức khỏe cho anh. Em cũng sẽ nói chuyện này với Đoạn Diệc Chu." Yến Nam Sâm tiến gần một bước, rũ mắt nhìn anh: "Anh có thể thử xem."

Giang Nhất cứng đầu hỏi lại: "Thử rồi thì sao?"

Yến Nam Sâm cười khẽ: "Thử rồi thì anh chính là phu nhân giám đốc, sau này chỉ có thể ở nhà chăm hoa nuôi chim."

Giang Nhất: "..."

[Tác giả có lời muốn nói]

11: Sở Bắc Hành cảm ơn cậu!!

Đại ca: Tôi chỉ muốn ăn dưa tình yêu thôi, tôi thích lắm.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...