"Anh mà còn dám lén uống cà phê, sau này chỉ có thể ở nhà chăm hoa nuôi chim."
Giang Nhất cau mày khi nghe thấy giọng điệu bá đạo của Yến Nam Sâm: "Em dám?"
Yến Nam Sâm từng bước lại gần: "Anh có thể thử xem em có dám hay không."
Giang Nhất vẫn cứng đầu, nhưng lại bị cảm giác áp bách doạ lùi về sau một bước: "Vậy anh sẽ chạy."
"Lần này anh trốn không thoát được đâu." Yến Nam Sâm thoáng nhìn thấy chậu cây phía sau Giang Nhất, hắn nhanh tay ôm lấy eo anh kéo ra xa, rồi ghé sát tai anh thì thầm: "Mấy ngày nữa anh sẽ được cấy một con chip siêu trí nhớ, để coi anh còn định chạy thế nào, muốn bay ra sao."
Giang Nhất giật mình tránh khỏi hắn, nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của đối phương: "Theo nguyên tắc cái này dựa trên tinh thần tự nguyện, vậy nên anh từ chối."
Con chip siêu trí nhớ có hệ thống định vị, vậy thì anh không thể nào chạy thoát được.
Anh đã lớn bằng này rồi, đâu phải trẻ con dễ đi lạc nữa, 5 năm qua ở nước ngoài vẫn rất tốt, ở trong nước lại càng an toàn hơn, nên không cần cái con chip siêu trí nhớ này.
Yến Nam Sâm nghe ra giọng điệu kháng cự trong giọng nói Giang Nhất, hắn cười nói: "Điều tra dân số của năm nay sẽ bao gồm kiểm tra xem đã cấy chip chưa, nếu chưa thì anh sẽ trở thành người vô gia cư, 5 năm nay dự án chip siêu trí nhớ do Tập đoàn Ngân Hà cùng hợp tác và phát triển được phổ cập rất rộng rãi, vì an toàn của hai người, lần này anh và Kiều Kiều đều phải cấy ghép chip."
Giang Nhất: "..." Mới đi có 5 năm, sao cứ có cảm thấy rất nhiều dự án của Neptune đều hợp tác với tập đoàn Ngân Hà vậy.
Bàn tay to lớn của Yến Nam Sâm phủ lên đầu anh.
"Ngoan nào, xin anh đấy, đừng để em phải lo lắng nữa nhé?"
Giang Nhất ngạc nhiên đối diện với ánh mắt quan tâm của Yến Nam Sâm. Hai chữ "ngoan nào" này làm anh phải rối rắm, đúng lúc có hai ba trợ lý đi qua, anh vội vàng quay người định chạy thì suýt va phải chậu cây phía sau.
Yến Nam Sâm thấy vậy liền vội vàng kéo anh vào lòng, thở dài bất lực: "Anh cứ làm em phải lo lắng suốt thôi, anh muốn em phải trông coi anh thường xuyên hả? Hay anh muốn em lúc nào cũng cột anh bên người?"
Giang Nhất: "!!" Anh trợn mắt nhìn Yến Nam Sâm, liếc nhìn các chị gái trợ lý bên cạnh, khẽ hất cằm, ý bảo hắn bên cạnh có người.
"Em là giám đốc, có gì không thể nói ư?"
Giang Nhất: "..." Giám đốc ghế gớm thật đấy.
Trợ lý đi ngang qua thấy có dưa tình yêu để ăn nhưng không dám ăn ngay, chỉ có thể nhịn cười, cúi đầu đi chậm lại một chút, cố gắng nghe thêm vài câu.
Yến Nam Sâm thấy các trợ lý của mình hóng hớt thì nghiêng người chắn trước mặt Giang Nhất, che đi đôi tai đã đỏ như tôm luộc của anh, cong môi cười: "Còn nhiều chuyện, phu nhân giám đốc của các cô mà tức giận là tôi trừ lương đấy."
Các trợ lý lập tức vội vàng quay về phòng làm việc.
Giang Nhất tức giận nhéo cánh tay Yến Nam Sâm, thẹn quá hoá giận, cúi đầu thầm mắng: "Em nói gì đó! Lỡ họ hiểu lầm thì sao!"
Yến Nam Sâm nhìn đôi tai đỏ bừng của Giang Nhất, cười cưng chiều: "Hiểu lầm gì? Đây là sự thật mà."
Giang Nhất cạn lời: "... Em nghĩ đẹp quá nhỉ."
"Đúng là mỗi lần nghĩ đến anh em đều thấy rất đẹp, cả thế giới như bừng sáng, em rất vui khi có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, thậm chí còn bắt đầu hi vọng xa vời." Yến Nam Sâm khẽ cười: "Hi vọng mỗi khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy anh đầu tiên, có thể chúc anh ngủ ngon mỗi tối, chỉ nghĩ tới thôi là thấy hạnh phúc rồi."
Giang Nhất quay đầu đi, không muốn nghe thêm mấy lời mật ngọt của Yến Nam Sâm nữa, đừng tưởng rằng chỉ dùng mấy lời này là có thể làm anh lay động, anh không dễ theo đuổi vậy đâu.
Thật đó.
Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng đến viện nghiên cứu Ngân Hà.
Viện nghiên cứu Ngân Hà——
"Theo số liệu thống kê hiện nay, trong chuỗi di truyền mà các đơn vị di truyền của nhóm người phân hoá lần hai mang theo, thông tin này chủ yếu lấy ra từ các phản ứng trung hòa và báo cáo, vấn đề này đã tồn tại suốt hai mươi mấy năm qua, vì vậy khiếm khuyết gen gây phân hoá lần hai này cũng chính là xét nghiệm gen phức tạp nhất. Mấy năm nay, viện nghiên cứu đã bắt đầu nghiên cứu theo hướng này, lần lượt tiến hành so sánh gen giữa nhóm người đã sử dụng thuốc đặc trị và nhóm không sử dụng thuốc, từ đó phát hiện các biểu hiện và nguyên nhân bệnh khác nhau."
"Có thể mọi người sẽ thắc mắc tại sao cùng là người phân hóa lần hai nhưng biểu hiện và nguyên nhân bệnh lại khác nhau. Ví dụ A, bệnh nhân này vốn là Omega, phân hóa lần hai thành Alpha. Anh ta là người thuộc nhóm phân hoá lần hai lặn và khá sớm, tuổi phân hóa là 15 tuổi, sau khi trải qua một thời gian dài điều trị bằng thuốc đặc trị phân hóa lần hai cùng các kiểm tra phản ứng trung hòa, 10 năm sau, anh ta và bạn đời Omega của mình có một đứa con, nhưng xét nghiệm gen không phát hiện việc di truyền phân hóa lần hai cho đứa trẻ."
Giám đốc viện nghiên cứu chỉ vào báo cáo trị số so sánh trên màn hình: "Ví dụ B, bệnh nhân này vốn là Alpha, phân hóa lần hai thành Omega, đây là nhóm người xuất hiện phân hoá lần hai lặn khá muộn, tuổi phân hóa là 26 tuổi. Sau khi trải qua điều trị can thiệp trong chưa đầy nửa năm, anh ta có thai, trong suốt quá trình mang thai xét nghiệm gen không có vấn đề gì, nhưng sau khi đứa trẻ chào đời chưa đầy nửa giờ đã đột ngột phân hóa và chết yểu. Phân hóa lần hai trội là một căn bệnh cấp tính, so với phân hóa lần hai lặn thì rõ ràng và khó chẩn đoán hơn, điều này cũng chỉ ra rằng tình trạng cơ thể của Omega phân hóa lần hai này không đủ điều kiện sinh con."
Giang Nhất nhìn vào báo cáo trên màn hình, dưới cặp kính là đôi mắt hơi ảm đạm: "Vậy có nghĩa là những người đã trải qua điều trị lâu dài bằng thuốc đặc trị và thử nghiệm phản ứng trung hòa thì khi sinh con sẽ ít có khả năng di truyền gen phân hóa lần hai, đúng không?"
Giám đốc gật đầu: "Đúng vậy, kể từ sau khi thuốc đặc trị phân chính thức được triển khai, xác suất so với 5 năm trước đã cao hơn rất nhiều rồi, ban đầu xác suất di truyền từ nhóm người phân hoá lần hai sang thế hệ sau là 95%, nhưng sau khi có thuốc đặc trị thì đã giảm xuống còn 50%, thậm chí với những người phục hồi tốt còn thấp hơn 5%."
Giang Nhất căng thẳng cau mày, suy cho cùng vẫn là vấn đề của anh, vì lúc ấy cơ thể anh không đủ điều kiện sinh con, có thể giữ lại Kiều Kiều đã coi như trong cái rủi có cái may rồi.
Có lẽ chính vì thế nên anh mới cảm thấy không cam lòng, tại sao chứ, cuối cùng thì anh đã làm sai điều gì? Anh làm sai, tại sao lại để đứa trẻ vô tội phải gánh chịu?
Đứa trẻ còn chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này một lần.
Anh ngả người thật mạnh vào lưng ghế, dưới gọng kính bạc lạnh lẽo là khuôn mặt đầy vẻ thất vọng ảm đạm, hai bên thái dương đau nhói. Tay đặt dưới bàn nắm chặt, hơi run rẩy, vì dùng sức mà các khớp xương trở nên trắng bệch.
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay anh, anh ngước mắt đối diện với ánh mắt lo lắng của Yến Nam Sâm.
Anh không giật tay ra, tâm trạng vẫn nặng nề.
"Đây cũng là lý do tại sao hiện nay chúng ta đang tích cực phổ biến thuốc đặc trị, đồng thời yêu cầu nhóm người phân hóa lần hai tiến hành điều trị phản ứng trung hòa và thiết lập phả hệ gen. Đây là phương pháp hiệu quả nhất hiện nay, có thể giúp nhóm người phân hóa lần hai có thể sinh con khỏe mạnh. Vì vậy, giai đoạn chuẩn bị mang thai đặc biệt quan trọng, theo khoa học kiến nghị, nhóm người phân hóa lần hai trước khi mang thai cần phải điều trị bằng thuốc từ 2 đến 3 năm trở lên, phải trải qua thử nghiệm phản ứng trung hòa, vì trong thời gian mang thai không thể sử dụng thuốc, thế nên việc chuẩn bị trước khi mang thai là đặc biệt quan trọng."
"Công nghệ xét nghiệm gen phân hóa lần hai của Viện nghiên cứu Ngân Hà đang đứng đầu thế giới hiện nay, nhưng vì tính đặc thù của nhóm người này, chúng tôi vẫn cần thời gian để nghiên cứu thêm."
"Yến Tổng, Giang Tổng, xin hãy cho chút thêm thời gian nữa."
Sau khi cuộc họp kết thúc, họ lại đến phòng thí nghiệm để xem báo cáo thử nghiệm phản ứng trung hòa của hai người. Số liệu rất rõ ràng, cùng một nguyên nhân bệnh nhưng biểu hiện khác nhau, đây chính là sự khác biệt giữa dùng và không dùng thuốc đặc trị.
Bao gồm cả báo cáo thử nghiệm phản ứng trung hòa của Giang Nhất, kết quả giữa năm đó và bây giờ cũng xuất hiện các trị số khác nhau, chính vì sự khác biệt đó nên vấn đề khiếm khuyết gen là một trong những vấn đề khó giải quyết nhất của nhân loại hiện nay, đặc biệt trong việc phát triển các công nghệ chẩn đoán chính xác hơn.
Bận rộn suốt cả một ngày, khi rời khỏi viện nghiên cứu đã là 4 rưỡi.
"Đi đón Kiều Kiều tan học nhé?"
Yến Nam Sâm quan sát Giang Nhất đang buồn rầu tựa lưng vào ghế, hắn nghiêng người giúp anh thắt dây an toàn lại.
"Anh nhớ Niệm Niệm."
Yến Nam Sâm sững người, tay đang thắt dây an toàn dừng lại, hắn nhìn một bên mặt Giang Nhất, thấy anh nghiêng người dựa đầu vào cửa sổ xe, cả người toát lên sự hối hận và áy náy, như thể đang đè nặng trên vai anh.
Trạng thái mạnh mẽ vừa rồi trong viện nghiên cứu đã hoàn toàn sụp đổ, rũ bỏ tất cả sự kiên cường trước mặt người khác xuống.
Sau đó Giang Nhất quay đầu lại, khi đối diện với đôi mắt ửng đỏ của anh, Yến Nam Sâm đau lòng không thôi
"... Anh thật sự có lỗi với thằng bé, là anh không biết chăm sóc bản thân." Giang Nhất ngồi thẳng dậy, nghẹn ngào đưa hai tay lên như đang ôm lấy điều gì đó: "Lúc đó thằng bé mới chỉ bé xíu như này, bé lắm, nếu lúc đó không phải vì anh..."
Nói đến nửa chừng, anh đã bị Yến Nam Sâm ôm lấy mặt.
"Nhất Nhất, tất cả chuyện này đều là lỗi của em, vì em đánh dấu anh nên anh mới mang thai. Nếu phải truy cứu trách nhiệm thì em mới là người mang tội." Yến Nam Sâm lau nước mắt cho Giang Nhất, nhìn vào ánh mắt tự trách của anh: "Chắc anh hận em lắm, hận em đã đánh dấu anh, hận em khiến anh mang thai, hận em không ở bên anh khi anh khó khăn nhất, tất cả những khổ sở này anh không nên gánh chịu."
Giang Nhất cúi đầu, nước mắt lăn dài: "Còn hai ngày nữa là ngày 28 tháng 7, là sinh nhật của Kiều Kiều và Niệm Niệm, cũng là ngày giỗ của thằng bé. Anh sợ Kiều Kiều sẽ sợ hãi nên vào ngày này anh luôn tỏ ra vui vẻ, anh sẽ mua hai cái bánh, thắp hai cây nến. Kiều Kiều sẽ thổi tắt cây nến của mình, còn cây nến của Niệm Niệm... sẽ để nguyên."
"Anh cũng sẽ mua hai món quà, một cho Kiều Kiều, một cho Niệm Niệm."
"Đến tối khi thật sự không chịu nổi nữa, anh cứ mãi suy nghĩ chắc vì lúc mang thai anh không ngoan nên mới mất đi Niệm Niệm, nếu không thì sao cả quá trình đều ổn, nhưng đến khi sinh ra lại mất chứ. Tận bây giờ anh vẫn luôn tự hỏi mình, phải chăng vì anh đã không quý trọng bản thân?"
Giang Nhất cảm thấy rất đau đớn, anh không muốn mình nhớ đến, nhưng lại sợ sẽ quên đi.
Yến Nam Sâm ôm anh vào lòng: "Là em đã không biết trân trọng anh." Yến Nam Sâm cũng cảm thấy rất hụt hẫng, nỗi đau này hắn cũng cảm nhận được, nhưng không thể so với những gì Giang Nhất đã trải qua: "Sau này chúng ta phải chăm cho cơ thể khỏe lại, ngoan ngoãn uống thuốc, nếu anh quên thì em sẽ nhắc anh. Đừng khóc nữa nhé?"
Có lẽ dù ngàn vạn lời nói cũng không thể xoa dịu vết thương này, chỉ có thể cùng đồng hành làm bạn với nhau.
Pheromone của Alpha bao quanh cơ thể, âm thầm nhưng mạnh mẽ xoa dịu, giúp Giang Nhất gỡ bỏ phòng bị.
Anh vùi mặt vào vai Yến Nam Sâm, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào: "...Anh không muốn quên thằng bé, anh thật sự sợ rằng mình sẽ quên mất Niệm Niệm."
Yến Nam Sâm nghe tiếng khóc nghẹn ngào bên tai, đau lòng không thôi, hắn nghiêng mặt hôn lên khóe môi Giang Nhất, ra sức giải phóng một lượng nhỏ pheromone chỉ vì muốn an ủi sự bất an cho Omega của mình.
Nếu có thể làm lại, hắn sẽ không để Giang Nhất phải đối mặt với tất cả chuyện này một mình, cũng có thể hiểu được vì sao Giang Nhất lại hạ quyết tâm quay về tiếp nhận dự án này như vậy, vì nếu những tập đoàn hàng đầu trong ngành như Ngân Hà hay Công nghệ Neptune không đứng ra nghiên cứu, thì có thể hàng triệu gia đình sẽ tan vỡ vì vấn đề khiếm khuyết gen gây phân hoá lần hai này.
Chắc trong thời gian ngắn cũng không thể phát hiện ra được phương pháp kiểm tra toàn diện, nhưng chỉ cần công việc này đang được thực hiện, nó sẽ mang lại hi vọng cho nhóm người phần hoá lần hai, không di truyền bệnh lại cho con cái, có lẽ đây mới là mong muốn lớn nhất cho những bệnh nhân gặp vấn đề khiếm khuyết gen.
"Sẽ không đâu, còn có em mà, thằng bé cũng là Niệm Niệm của em, năm nay đến lượt em tổ chức sinh nhật cho bọn nhỏ, được chứ?"
Giữ nguyên tư thế này không biết đã bao lâu, có lẽ vì được pheromone của Alpha an ủi, cảm xúc buồn bã ban đầu dần dần được xoa dịu.
Giang Nhất cảm thấy tâm trạng ổn định hơn một chút, anh đẩy nhẹ ngực Yến Nam Sâm ra, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, kết quả lại bị Yến Nam Sâm ôm chặt hơn, không có ý buông ra.
Đôi mắt anh dưới tròng kính hiện lên vài phần lúng túng cùng xấu hổ: "Tư thế ôm này làm eo anh đau quá."
Lúc này Yến Nam Sâm mới buông Giang Nhất ra: "Em cứ tưởng ôm xong anh sẽ không cần em nữa, hơi đau lòng." Nói xong hắn mỉm cười, lau đi nước mắt trên má Giang Nhất: "Giờ cảm thấy tâm trạng khá hơn chưa?"
Giang Nhất né tránh tay hắn, ngồi lại chỗ của mình, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, che giấu vẻ mặt không tự nhiên của mình: "... Tốt hơn chút rồi."
"Em cứ nghĩ anh sẽ nói chưa cơ." Yến Nam Sâm đặt tay lên vô lăng, di chuyển xe, khóe môi hơi cong: "Vậy thì em có thể ôm anh lâu hơn một chút."
Giang Nhất đơ mặt đấm vào cánh tay hắn một cái.
Nào ngờ Yến Nam Sâm lại cười: "Chẳng đau gì cả, xót em nên mới đánh nhẹ vậy hả? Tri kỷ quá."
Giang Nhất sâu xa liếc hắn một cái: "Thôi ngay."
Yến Nam Sâm cười mà không nói, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Giang Nhất, thấy tâm trạng anh đã tốt hơn.
"Nhất Nhất, nói rồi nhé, lần này em sẽ tự tay tổ chức sinh nhật cho Niệm Niệm và Kiều Kiều, còn làm bánh kem cho bọn nhỏ nữa."
"Anh đã đồng ý đâu?" Giang Nhất nhìn hắn, do dự hỏi: "Em biết làm bánh kem từ bao giờ thế?"
"Thực ra khi đó em học làm bánh là để làm cho anh, nhưng cuối cùng chúng ta lại cãi nhau, không còn cơ hội tổ chức sinh nhật cho anh nữa." Yến Nam Sâm nhìn về phía trước, tiếp tục nói: "Năm nay em muốn tổ chức sinh nhật cho anh."
Giang Nhất vừa nghe hắn nói vậy thì bật cười: "Em nói cứ như anh đã cho phép rồi ấy nhỉ?"
"Vậy năm nay anh hãy để em tổ chức sinh nhật cho anh nhé?"
Giang Nhất im lặng hai giây, rồi sau đó nói: "Mơ đi."
Yến Nam Sâm mỉm cười mà không nói gì.
Nhưng hắn đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho 5 năm qua, tất cả đều tràn ngập sự nhớ nhung và chờ đợi của hắn, may là hắn không phải chờ cả đời.
Phía trước là trường mẫu giáo, giờ tan học, xe cộ đỗ đầy ngoài cổng trường, hai người xuống xe đi đón Kiều Kiều, sau đó đúng lúc gặp phải Sở Bắc Hành.
Sở Bắc Hành đỗ xe xong, đúng lúc nhìn thấy Yến Nam Sâm và Giang Nhất, anh ta nhướn mày: "Thật tốt, hai người chỉ cần đón một đứa thôi, còn anh phải đón năm đứa lận, à không, trừ Kiều Kiều ra thì còn bốn đứa. Không biết ai cầu xin anh quay về quản lý tập đoàn ấy nhỉ, còn bản thân thì thoải mái yêu đương ghê cơ."
Nói xong anh ta oán trách nhìn Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm cúi đầu ho một tiếng, cười nói: "Biết rồi, mai em sẽ đón."
Ba người họ cùng nhau đi đến cổng trường.
Có lẽ vì hai anh em Alpha sinh đôi cao lớn đẹp trai này quá mức gây chú ý, thu hút không ít ánh nhìn, điều này khiến Giang Nhất đi bên cạnh cảm thấy xấu hổ, anh hơi không muốn đi cùng một chỗ với bọn họ.
Kiều Kiều đã nhìn thấy ba từ xa, có cả ba lớn và bác cả, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên: "Cô ơi, cô xem ba lớn tới đón con kìa!"
Cô giáo của Kiều Kiều chưa từng gặp ba lớn của cô bé nhưng cô thường xuyên thấy Sở Bắc Hành đi đón bọn trẻ, cũng biết rằng anh ta không phải là ba lớn của Kiều Kiều, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông giống hệt Sở Bắc Hành đang đứng bên cạnh, lúc này cô mới chợt hiểu ra, thì ra Giang Niệm Kiều cũng là con của Nhà họ Lạc?
Còn là con gái của giám đốc đương nhiệm tập đoàn Ngân Hà, Yến Nam Sâm!?
Yến Nam Sâm đến gần cửa lớp Kiều Kiều, đây là lần đầu tiên hắn đi đón con gái, cảm giác này thật sự rất khác biệt, hắn nhìn thấy con gái mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp, tóc được cột xinh xắn, cô bé tung tăng nhảy nhót chạy ra, hắn cúi xuống bế Kiều Kiều lên.
"Bạn tốt của con~~" Kiều Kiều kích động ôm lấy cổ Yến Nam Sâm, dụi mặt vào má hắn, còn nhiệt tình hôn hắn một cái: "Ba tới đón con hả!"
"Con vui không?" Yến Nam Sâm bị con gái hôn đến cực kỳ vui sướng, cười hỏi cô bé.
"Đương nhiên vui rồi, bạn tốt đến đón con cơ mà!" Kiều Kiều nói xong liếc nhìn Giang Nhất đứng bên cạnh, sắc mặt nhỏ lập tức thay đổi, cô bé dùng tay che mặt lại: "Ôi chao, ba thân yêu của con, tối qua ba ngủ có ngon không? Bạn tốt của con chăm sóc ba tốt chứ?"
Giang Nhất cười chế nhạo: "Giang Niệm Kiều, ba còn tưởng con không thấy ba cơ đấy."
Sở Bắc Hành đứng bên cạnh cũng tỏ ra ghen tuông: "Giang Niệm Kiều, bác cũng tưởng con không thấy bác cơ đấy."
Câu nói này làm Kiều Kiều có chút bối rối, cô bé tựa đầu lên vai Yến Nam Sâm, trông như bà tướng con: "Ai cha, giờ phải làm sao đây, khó chọn quá đi."
Sở Bắc Hành buông tiếng thở dài, lẩm bẩm câu 'con gái lớn không thể giữ', rồi anh ta đi tiếp đón bốn đứa trẻ khác trong nhà.
Yến Nam Sâm bị sự đáng yêu của con gái làm bật cười, hắn cúi đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều: "Sao hôm nay con không gọi ba lớn nữa?" Nói xong hắn theo bản năng nhìn về phía Giang Nhất.
Kiều Kiều nghe Yến Nam Sâm hỏi vậy, cũng quay sang nhìn anh như đang trưng cầu ý kiến. Dù gì trước đó đã thống nhất sẽ đứng về một phe với ba rồi, còn nói sau này nhìn thấy ba lớn sẽ phải đánh ba lớn một trận nữa.
Giang Nhất quan sát ánh mắt "cầu xin" của hai ba con nhà này, cảm giác nếu không cho ba con họ nhận nhau thì anh sẽ thành tội đồ, anh nhìn phản đồ Giang Niệm Kiều bằng ánh mắt khiển trách.
Nhưng cuối cùng cũng hoá thành mây gió.
Anh bất lực nhìn Kiều Kiều: "Con còn không rõ ba lớn tên gì nhìn ra sao hả? Lần đầu tiên gặp mặt ba lớn cũng là con lôi kéo hắn chơi cùng đấy."
Kiều Kiều nghe ba nói vậy thì chu môi, ai bảo bác cả dạy thế chứ, cô bé lập tức ôm lấy cổ Yến Nam Sâm, hôn lên má hắn vài cái, nũng nịu nói: "Ba lớn của con tên là Yến Nam Sâm, con sắp nghẹt thở rồi!"
Giọng điệu ngọt ngào làm nũng của con gái khiến Yến Nam Sâm không thể chống đỡ nổi, hắn nghe mà trái tim muốn tan chảy. Cuối cùng những thứ mà hắn luôn canh cánh trong lòng cũng được giải quyết, phải chăng điều này có nghĩa là Giang Nhất đã bắt đầu chấp nhận hắn?
Chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng không sao cả, hắn sẽ tiếp tục chờ.
"Kiều Kiều, hôm qua con chơi trò 'gọi là đến ngay' với ba lớn rồi, hôm nay có muốn khen thưởng gì không?" Yến Nam Sâm cười hỏi, nếu không phải vì con gái, có lẽ đến giờ hắn cũng không thể đến gần Giang Nhất thêm một bước.
Giang Nhất nghe thấy hai chữ " khen thưởng" thì lạnh sống lưng, anh nheo mắt: "Yến Nam Sâm, không được mua đồ cho con bé nữa, nhà đã hết chỗ chứa rồi."
Kiều Kiều đang định nói, nhưng thấy ba nghiêm khắc như vậy thì chu mỏ, không dám yêu cầu.
Yến Nam Sâm nói: "Hôm qua Kiều Kiều giỏi lắm, nếu không phải nhờ con bé thì em cũng không thể có mặt kịp thời."
Kiều Kiều nghe vậy lập tức giơ tay lên: "Báo cáo ba lớn, là ba bảo con gọi điện cho ba lớn đấy!"
Giang Nhất trừng mắt nhìn con gái, rồi lại đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười của Yến Nam Sâm, anh lập tức đỡ trán, không hề phát hiện hai tai đã đỏ bừng.
Yến Nam Sâm cười tươi rói: "Kiều Kiều, thì ra là ba gọi điện cho ba lớn à, vậy thì ba cũng nên được khen thưởng chứ nhỉ?"
Kiều Kiều bắt được cơ hội vội vàng gật đầu: "Vậy ba lớn khen thương cho cả con và ba đi!"
"Vậy Kiều Kiều muốn thưởng gì?"
"Con muốn thứ bảy này, ba lớn đưa con và ba đi công viên giải trí, rồi chủ nhật tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều!"
Yến Nam Sâm cúi đầu cười, trong ánh mắt hắn phản chiếu đôi tai đỏ bừng của Giang Nhất: "Vậy cuối tuần ba lớn sẽ đưa Kiều Kiều và Nhất Nhất cùng đi công viên giải trí, rồi chủ nhật ba lớn sẽ làm bánh sinh nhật cho con nhé?"
Kiều Kiều vui mừng giơ tay lên: "Tuyệt quá!"
Giang Nhất im lặng quay mặt đi, anh còn chưa kịp nói gì hết vậy mà nhóc con này đã lên kế hoạch hết rồi, cuối tuần cũng không định bỏ qua cơ hội để anh và Yến Nam Sâm gặp nhau.
Ngày gặp, tối gặp, ngay cả trong mơ cũng gặp nữa.
Yến Nam Sâm hiện diện ở khắp mọi nơi.
[Tác giả có lời muốn nói]
Khung cảnh ngọt ngào nho nhỏ:
Yến Nam Sâm lo Giang Nhất bỏ ăn sáng, vì vậy ngày nào hắn cũng chuẩn bị bữa sáng mang đến tập đoàn cho anh.
Biến đổi đa dạng mỗi ngày, mỗi lần mở cặp lồng giữ nhiệt ra là lại một món khác nhau.
Có khi là sữa đậu nành, có khi là sữa bò yến mạch, sữa lắc dâu tây, hoặc đủ loại sữa lắc hoa quả, còn những loại đồ uống thông thường thì sẽ được hắn kết hợp với các món khác như bánh mì, bánh cuốn, sandwich, có khi lại là hoành thánh tôm tươi hoặc sủi cảo hấp, sủi cảo chiên, súp sủi cảo.
Mỗi bữa sáng như mở túi mù khiến Giang Nhất không thể chống lại, chỉ có thể nghe theo tiếng gọi của dạ dày.
Sáng hôm nay vẫn là một ngày trời quang mây tạnh, cửa văn phòng bị gõ vang, trong mắt Giang Nhất lộ rõ mong chờ, khi thấy người đi vào là Sở Bắc Hành, ánh mắt anh trầm xuống.
Trong tay Sở Bắc Hành đang cầm túi đựng cơm mà Yến Nam Sâm chuẩn bị cho anh thường ngày.
"Giang tổng, bữa sáng của anh đến rồi đây." Sở Bắc Hành đặt bữa sáng lên bàn Giang Nhất, mỉm cười tựa vào bàn: "Bữa sáng hôm nay của anh khiến tôi ghen tị chết mất thôi."
Giang Nhất nhíu mày: "Yến Nam Sâm đâu?"
Dạo này toàn là Yến Nam Sâm mang bữa sáng cho anh, sao hôm nay... hắn không đến chứ.
Sở Bắc Hành nhướng mày: "Hôm nay nó có chút việc, chiều mới đến tập đoàn, đặc biệt dặn tôi phải trông coi anh ăn hết bữa sáng đấy."
"Hắn đi đâu?"
Sở Bắc Hành thấy Giang Nhất rầu rĩ không vui, liền cười hỏi lại: "Hai người đang tán tỉnh nhau còn gì? Tối nào cũng nói chuyện phiếm mà?"
Giang Nhất: "..."
"Yên tâm đi, chiều nay nó quay lại." Sở Bắc Hành nói xong thì rời khỏi văn phòng.
Giang Nhất im lặng nhìn bữa sáng trước mặt, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm đang trong quá trình tái khám thì nhận được tin nhắn của Giang Nhất:
[Cục cưng 11: Cậu đi đâu vậy?]
Hắn cười.
"Dạo này rất vui phải không?"
Yến Nam Sâm ngẩng đầu nhìn bác sĩ tâm lý của mình, hắn cười nói: "Đúng vậy, tôi rất vui."
