Sau đó anh phạm phải một sai lầm, đó là không biết người yêu của Đoạn tổng đang mang thai, lại dẫn cậu ấy đi lấy chất dẫn dụ để tách chiết pheromone, chỉ để giảm bớt kỳ dịch cảm của Đoạn tổng.
Suýt chút nữa anh đã gây ra sai lầm nghiêm trọng, cuối cùng bị Đoạn tổng giáng chức.
Vì chuyện này mà anh rất áy náy.
Puppy đã an ủi anh rất lâu, nói rằng nếu anh muốn, tập đoàn Ngân Hà luôn chào đón anh, anh bèn nói đùa: "Anh không muốn đến tập đoàn Ngân Hà, anh ghét Yến Nam Sâm."
Lúc đó anh chưa nhận ra biểu cảm của người yêu mình, nhưng anh cảm thấy câu nói 'Anh ghét Yến Nam Sâm' đã trở thành câu cửa miệng của mình, rõ ràng bây giờ Yến Nam Sâm đã ít động chạm tới anh, nhiều nhất cũng chỉ nhìn anh chằm chằm giữa cuộc họp của hai tập đoàn mà thôi.
Về sau, Đoạn tổng cho anh một cơ hội trở lại vị trí cũ, đó là đi theo người yêu của Đoạn tổng, Lạc Tụng Nhiên, anh không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, nghĩ rằng lần trước quả thật là lỗi của anh, suýt nữa đã làm người yêu của Đoạn tổng gặp chuyện không hay, lần này dù thế nào anh cũng phải bảo vệ người ta thật tốt.
Nhưng anh không ngờ lại xảy ra chuyện.
Viện nghiên cứu Ngân Hà bị người ta đánh cắp một lọ thuốc đặc trị phân hóa lần hai đang trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, toàn bộ lượng thuốc này khi tiến hành thử nghiệm lâm sàng sẽ được chia thành mười phần, để đảm bảo an toàn về liều lượng.
Nếu toàn bộ lọ thuốc được tiêm vào cơ thể, những người không phải là nhóm phân hóa lần hai chắc chắn sẽ xuất hiện phản ứng bài xích nghiêm trọng, đe dọa đến tính mạng, nếu là những người phân hóa lần hai tiềm ẩn, rất có thể sẽ trực tiếp phân hóa.
Chiếc xe chạy về hướng ngoại ô thành phố, nơi càng ngày càng hoang vắng, là những ngôi làng thưa thớt người.
Giang Nhất vội vàng nhắn tin cho Puppy, đúng lúc anh gửi tin nhắn đi thì xe đột nhiên cua gấp rồi phanh lại, điện thoại rơi xuống thảm, lao về phía trước theo quán tính.
"Ư..."
"Không sao chứ? Đập vào đâu rồi?!" Nghe thấy tiếng động, anh lập tức nhìn về phía Lạc Tụng Nhiên, không còn để ý đến tin nhắn chưa gửi đi, vội vàng đỡ cậu dậy, thấy sắc mặt cậu còn tái hơn lúc nãy, anh tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang lái xe.
"...Không sao, vẫn ổn."
Giang Nhất định nổi giận, kết quả lại nghe thấy tiếng động cơ xe, anh lập tức cảm thấy không ổn, tên Alpha này sẽ không điên cuồng vậy chứ. Anh lo lắng nhìn Lạc Tụng Nhiên, đây là một người mang thai đấy, không chịu nổi kiểu này đâu.
"Dù sao người yêu tôi cũng không còn nữa, tôi sống chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng tôi không nuốt trôi được cục tức này, Yến Nam Sâm không đưa ra câu trả lời làm tôi hài lòng, thì tôi cũng sẽ không để hắn sống tốt."
Người đàn ông đang ngồi ở ghế lái đột nhiên đạp ga, thẳng tiến về phía căn nhà tự xây đơn sơ ở gần đó.
Ánh mắt Giang Nhất đột nhiên trầm xuống, thầm mắng tên Yến Nam Sâm chết tiệt này làm việc thế nào vậy. Tay anh nhanh chóng nắm lấy lưng ghế phụ, rồi hét lớn với Lạc Tụng Nhiên: "Nắm chặt tay vịn!" Sau đó dùng sức nhảy lên trước, giật lấy vô lăng của người đàn ông.
Hành động này lập tức làm người đàn ông phân tâm.
Hai người bắt đầu giằng co vô lăng.
Chiếc xe bị mất trọng tâm nghiêng ngả, lốp xe ma sát điên cuồng trên mặt đất bùn, ít cây cối.
"Anh bị điên à! Có chuyện gì thì nói rõ ra, anh tưởng làm thế này có thể thoát tội được sao!" Giang Nhất dùng hết sức lực điều khiển vô lăng, muốn giật nó khỏi tay người này.
Vì dùng sức nên gân xanh ở cổ lộ rõ, nhưng vẫn có vẻ hơi khó khăn, chủ yếu là vì người này đang đạp ga, nhất quyết phải đâm thẳng vào căn nhà kia.
Nếu thật sự đâm vào thì chắc chắn họ sẽ gặp chuyện, chưa kể Lạc Tụng Nhiên còn đang mang thai, vậy nên anh chọn liều lĩnh.
"Chỉ có vậy tôi mới nói rõ được yêu cầu của mình, nếu không gây ra sự náo động lớn như vậy thì tập đoàn Ngân Hà có quan tâm đến một nhân vật nhỏ bé như tôi không, những người giàu có quyền lực có thể một tay che trời, huống hồ là một mạng người!" Người đàn ông mặt đỏ tía tai tranh giành vô lăng với Giang Nhất, trực tiếp đạp ga hết cỡ.
Trong lúc giằng co, chiếc xe đã đâm vào thân cây bên cạnh, làm giảm bớt tốc độ một chút, nhưng lại khiến những người trên xe bị va đập.
"...Bụng... Đau quá."
Giang Nhất đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía Lạc Tụng Nhiên ngã xuống ghế sau, đồng tử co lại, ngọn lửa trong lòng không thể kìm nén được nữa, anh trực tiếp lao tới ghế lái để khống chế tên Alpha này, khuỷu tay nhanh chóng đập vào mặt gã, lực độ và tốc độ đều rất mạnh.
Người đàn ông bị khuỷu tay của Giang Nhất bất ngờ đập vào mặt, khóe miệng sưng đỏ, có lẽ cú đánh này đã khiến gã nổi giận, gã vươn tay lấy thứ gì đó rồi đâm mạnh vào vai Giang Nhất.
Giang Nhất cũng không biết người đàn ông này đâm cái gì, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện một ống tiêm đã c*m v** vai mình, có lẽ tốc độ quá nhanh nên không cảm thấy đau đớn.
Anh nhanh chóng nắm lấy tay người đàn ông muốn gỡ ống tiêm ra, nhưng đã không kịp.
"Đây là liều thuốc đặc trị phân hóa lần hai, trả lại cho các người." Người đàn ông đã tiêm hết thuốc trong ống tiêm vào vai Giang Nhất, rồi rút kim tiêm ném ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy gã cười rất đắc ý: "Sống hay chết tôi cũng không biết, dù sao người yêu tôi đã chết, bây giờ tôi chẳng sợ gì cả."
Gã ngồi nhìn Giang Nhất ở ghế phụ, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Ban đầu Giang Nhất không cảm thấy gì, anh dựa vào ưu thế vị trí để khống chế người đàn ông này, nhưng chỉ sau mười mấy giây, sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt.
Tuyến thể truyền đến cơn đau dữ dội, cứ như da thịt bị cào nát, tim đập nhanh như muốn làm thủng màng nhĩ, toàn thân lạnh cóng do máu dồn lại khiến anh vô cùng đau đớn.
Anh run rẩy thả tay người đàn ông ra, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, tay che sau gáy, cả người ngã xuống ghế mất lý trí, hoàn toàn mất khả năng hành động.
Cơn đau này gần như muốn cướp đi cả hơi thở của anh.
Tại sao tuyến thể của anh lại đau như vậy...
Đúng lúc anh nắm lấy cửa xe, cố gắng hết sức để thở thì người đàn ông đang ngồi ở ghế lái nhanh hơn anh một bước, gã đá anh ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Giang Nhất bị đá ra khỏi xe, do lực tác động mà lăn vài vòng, bụi đất và đá văng lên, trong chốc lát, lưng đập vào tảng đá hơi nhọn, nhưng đau nhất không phải những vết thương ngoài da, mà là cảm giác nóng rát từ tuyến thể.
Anh cảm thấy nội tạng của mình đều bị cơn đau từ tuyến thể tra tấn, giống như có người cầm một con dao cùn, không dùng thuốc gây mê, cứ thế chém vào tuyến thể của anh, từng dây thần kinh nhạy cảm bên trong bị chém đứt, vết thương để lộ ra ngoài.
Cơn đau này lan đến tim, tim rất đau.
Đột nhiên, anh phun ra một ngụm máu.
Gương mặt tái nhợt bị vấy bẩn bởi vệt máu, hơi thở ngày càng yếu dần, sức lực bắt đầu bị rút cạn, mí mắt ngày càng nặng trĩu, mệt mỏi và đau đớn quá.
Nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Xong rồi, Đoạn tổng sẽ mắng anh không bảo vệ tốt Tiểu kim đậu.
Khi toàn bộ liều thuốc đặc trị phân hóa lần hai lan tới tim anh, cơ thể đột nhiên tê liệt, hơi thở nghẹn ở cổ họng, anh cảm thấy mình sắp chết rồi.
Puppy, em trai của em thật quá đáng, không xử lý tốt chuyện này lại để liên lụy đến nhiều người như vậy, xong rồi, anh vừa không thể bảo vệ được Tiểu kim đậu của Đoạn tổng, vừa không thể bảo vệ được bản thân mình.
Anh sẽ chết sao?
Puppy, biết thế lúc ra khỏi nhà đã ôm em thêm chút nữa, hôn em thêm cái nữa.
Nếu anh chết, Puppy có khóc không?
Puppy, chỉ có thể trách Yến Nam Sâm.
Ánh nắng buổi chiều rất chói chang, ở nơi vắng vẻ chẳng có mấy ai đi qua.
"Trời ơi lão Hán, có người nằm ở đây nè!"
"Nhanh gọi 120, sợ quá!"
"Cậu trai, cậu có nghe thấy chúng tôi nói chuyện không?"
Giang Nhất từ từ nhắm mắt lại.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, anh cười.
Tai qua nạn khỏi, nhất định sẽ có phúc lớn!
Puppy, anh muốn kết hôn với em, anh muốn mãi mãi ở bên em.
.
Một bên khác, Yến Nam Sâm vừa tìm em trai vừa tìm Giang Nhất nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện.
"Alo, xin chào, anh là Sở Bắc Hành phải không?"
Khi nghe thấy cách xưng hô này, Yến Nam Sâm khẽ giật mình, chỉ có Giang Nhất mới biết được số điện thoại này, hắn không còn tâm trạng để ý nhiều như vậy: "Đúng, là tôi."
"Người yêu của anh tên là Giang Nhất phải không?"
"Đúng vậy."
"Cậu ấy bị tiêm một loại thuốc không rõ nguồn gốc, đột nhiên phân hóa lần hai, có dấu hiệu phân hóa thành Omega, cậu ấy là người phân hóa lần hai tiềm ẩn, hiện tại tình trạng rất nguy hiểm, mất máu quá nhiều đang được cấp cứu, xin anh hãy đến bệnh viện ngay lập tức."
Đầu Yến Nam Sâm "đùng" một tiếng, hắn cầm điện thoại, cả người cứng đờ tại chỗ.
...Tiêm thuốc không rõ nguồn gốc.
...Đột nhiên phân hóa lần hai, có dấu hiệu phân hóa thành Omega.
...Mất máu quá nhiều đang được cấp cứu.
Là hắn hại.
Là hắn hại Giang Nhất.
Nếu không phải hắn không xử lý tốt chuyện của Trần Nhật, Giang Nhất sẽ không vì bảo vệ Nhiên Nhiên mà bị tiêm thuốc đặc trị phân hóa lần hai, bây giờ còn có dấu hiệu phân hóa thành Omega.
Hắn toi rồi.
Yến Nam Sâm, mày toi rồi.
"Anh giúp tôi khống chế tên bắt cóc đó trước, tôi đến bệnh viện." Yến Nam Sâm cúp máy, hắn nói với Đoạn Diệc Chu bên cạnh: "Đã tìm thấy Giang Nhất rồi, tôi muốn đến bệnh viện."
Đoạn Diệc Chu nắm lấy tay Yến Nam Sâm, thấy sắc mặt hắn rất khó coi: "Giang Nhất sao rồi?"
"Chắc anh ấy đã bị tiêm thuốc đặc trị phân hóa lần hai, bác sĩ nói anh ấy là người phân hóa lần hai tiềm ẩn, hiện tại có dấu hiệu phân hóa thành omega." Yến Nam Sâm cố gắng giữ vững cảm xúc, hắn đỏ mắt nhìn Đoạn Diệc Chu: "...Tôi biết bây giờ tôi không nên rời đi, nhưng đó là Giang Nhất, anh ấy không có người thân nào để báo tin cả, chỉ có tôi, vì vậy bây giờ tôi phải đến bệnh viện, Nhiên Nhiên giao cho anh."
Bây giờ hắn không còn để ý đến việc lời nói dối sắp bị bại lộ, trong lòng hắn chỉ còn Giang Nhất.
Nói xong bèn nhanh chóng rời đi.
Nhất Nhất của hắn hiện tại thế nào, có đau không, có bất lực không, có...
Ghét Yến Nam Sâm không.
Yến Nam Sâm cảm thấy cơn đau đớn tê dại từ trái tim truyền đến, hơi thở của hắn như bị treo lơ lửng, xen lẫn cả cảm xúc hận thù.
Hắn cũng rất ghét Yến Nam Sâm.
Tại sao hắn lại tên là Yến Nam Sâm.
