"Giấy báo nguy kịch này chỉ có người nhà mới được ký, xin hỏi anh có phải là người yêu của cậu ấy, Sở Bắc Hành không?"
"...Đúng, tôi là người yêu của anh ấy."
"Được, xin anh ký ở trên, cậu ấy đang mất máu quá nhiều cần phải truyền máu ngay lập tức."
Tay cầm bút của Yến Nam Sâm run rẩy, khi viết xong chữ 'Hành' cuối cùng, hắn cảm thấy vô cùng mỉa mai, tim hắn như bị dao cứa, ký giấy báo nguy kịch không thuộc về mình.
Ngay cả giấy báo nguy kịch cũng không thuộc về hắn.
Còn có gì thuộc về hắn nữa.
Đầu hắn trống rỗng, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào ánh đèn phẫu thuật trước mặt, chói mắt quá, tim rất đau, có cảm giác sắp không thở nổi. Nếu Giang Nhất thật sự xảy ra chuyện vì hắn, cả đời này hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Hắn lập tức chạy tới, mặt đầy lo lắng nắm lấy tay bác sĩ: "Bác sĩ, giờ anh ấy thế nào rồi?"
"Dấu hiệu sinh tồn đã ổn định, nhưng tình trạng tâm lý của cậu ấy có thể không tốt lắm, chủ yếu là cậu ấy có thể cảm nhận được sự phát triển của tuyến thể omega và khoang sinh sản."
"Giờ cậu ấy đang trải qua quá trình phân hóa lần hai, nồng độ pheromone đã tăng lên 80%, chắc chắn là omega. Nhưng có quy định rõ ràng rằng những người phân hóa lần hai khi trải qua quá trình này không được sử dụng thuốc gây mê, vì vậy mức độ đau đớn hiện tại không thua gì sinh con."
"Áp lực về thể chất và tinh thần rất có thể sẽ phá hủy ý chí của cậu ấy."
"Vậy tôi có thể làm gì?"
"Nếu cậu là bạn đời của cậu ấy, cậu ấy đang yêu cậu rất nhiều, thì cậu ấy sẽ vô cùng khao khát sự an ủi của cậu, hiện tại chỉ có bạn đời Alpha mới có thể giúp cậu ấy vượt qua thời điểm đau đớn nhất của quá trình phân hóa lần hai. Nhưng cậu cần phải cẩn thận, vì tình trạng tinh thần của cậu ấy hiện không tốt, không thể chấp nhận thực tế mình đã phân hóa thành omega. Lúc nãy cậu ấy đã cắn một y tá bị thương, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào, nếu xảy ra trường hợp cậu ấy cắn người thì phải bấm chuông, để chúng tôi tiêm thuốc an thần."
"Được, tôi biết rồi, tôi vào thăm anh ấy được chưa?"
"Về phòng bệnh trước đi, cậu ấy vừa được tiêm thuốc an thần, đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi, tỉnh lại thì gọi bác sĩ ngay lập tức, đề phòng cậu ấy xuất hiện phản ứng kích động. Còn một điều nữa, nếu tỉnh lại cấu ấy sẽ nằm hơi khó, tuyến thể sau gáy vừa mới phân hóa, vị trí này khá nhạy cảm, cần phải chú ý nhiều hơn."
"Còn một trường hợp nữa, rất có thể cậu ấy sẽ đến kỳ ph*t t*nh."
Lúc này trong phòng bệnh, Giang Nhất được tiêm thuốc an thần đang ngủ say, mặt tái nhợt như bị hút hết sức lực, gần như hòa làm một với ga trải giường màu trắng của bệnh viện. Có lẽ vì nằm mơ không tốt nên lông mày anh nhíu chặt, mỗi lần nhíu mày đều làm đau vết trầy xước trên má.
"Ư..."
"Sao vậy Nhất Nhất, đau lắm hả?"
Yến Nam Sâm vừa nghe thấy Giang Nhất phát ra tiếng khó chịu thì linh hồn khẽ run, ánh mắt hắn khóa chặt Giang Nhất. Hắn muốn nắm tay Giang Nhất cũng không được, vì tay Giang Nhất cũng bị trầy xước nhẹ, đang quấn băng gạc.
Chỉ có thể nhìn như vậy, rõ ràng rất gần, nhưng lại không thể chạm vào.
Đột nhiên, hắn thấy Giang Nhất nắm chặt chăn, co rúm lại như rất đau đớn, liên tục phát ra tiếng r*n r* khó chịu. Hành động này trực tiếp làm kim trên mu bàn tay anh bị tuột, tràn ra những giọt máu nhỏ li ti.
"Nhất Nhất, Nhất Nhất!" Hắn giữ chặt thân thể đang trở mình của Giang Nhất, tránh để anh chạm vào vết thương trên người, rồi nhìn thấy nước mắt chảy xuống khóe mắt Giang Nhất.
"...Đau quá."
"Puppy, anh đau quá..."
"Có người ném anh xuống xe..."
Giọng nói nghẹn ngào đau đớn của Giang Nhất vang lên bên tai, Yến Nam Sâm cảm giác có thứ gì đó vỡ vụn trong đầu, ngay sau đó hắn thấy Giang Nhất mở mắt ra.
Khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nước mắt của Giang Nhất, vào khoảnh khắc này, sự bất lực bị bao bọc trong nước mắt khiến lý trí đang cố gắng kiềm chế của hắn sụp đổ.
"...Sao giờ em mới đến."
Câu nói này càng làm Yến Nam Sâm tự trách đến mức không còn chỗ trốn tránh.
"Xin lỗi." Yến Nam Sâm ngồi xuống bên giường, thấy Giang Nhất nằm quá khó, bèn nửa ôm anh vào lòng, thì thầm dỗ dành: "Xin lỗi cục cưng, em đến muộn rồi."
Giang Nhất cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhưng sau gáy lại đau quá đau.
Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, anh khẽ cắn chặt môi dưới, vươn tay định sờ sau gáy.
"Đừng chạm vào!" Yến Nam Sâm nhanh chóng giữ tay anh lại, nhưng lại cảm nhận được sự phản kháng của Giang Nhất.
Giang Nhất tránh khỏi cái ôm của Yến Nam Sâm, không cho hắn chạm vào mình, vươn tay định túm sau sau gáy, tựa như miếng dán ngăn cách trên gáy là lòng tự trọng cuối cùng của anh, chỉ cần xé xuống thì anh vẫn là Alpha.
"Nhất Nhất, ngoan, chỗ này vừa mới phân hóa, nếu xé ra sẽ rất đau."
"...Anh không muốn trở thành Omega." Giang Nhất cố gắng giãy giụa, nhưng giờ anh chẳng còn chút sức lực nào, chưa kể anh đã phân hóa thành Omega rồi, như nhớ đến điều gì đó, sự tuyệt vọng đột ngột đè nặng lý trí của anh, anh hét lên với Yến Nam Sâm: "Anh không phải là Omega!"
Tiếng khóc nức nở này, làm rung động dây thần kinh của Yến Nam Sâm.
Hắn nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự phản kháng và căm ghét của Giang Nhất, rõ ràng anh không nói gì, nhưng lại giống như đang trách móc, trách móc thủ phạm là hắn.
Giang Nhất biết mình không thể thoát ra được, anh nhìn người yêu đang ở rất gần, nước mắt không ngừng rơi xuống, cúi đầu, lông mi run rẩy: "...Anh ghét Yến Nam Sâm."
Anh ghét Yến Nam Sâm.
Đầu Yến Nam Sâm "đùng" một tiếng, cảm giác trái tim bị ném mạnh xuống đất, giày vò giẫm đạp đến nát nhừ, tiếng ghét bỏ yếu ớt nghẹn ngào này, lại có sức mạnh tàn phá.
Trong lúc ngơ ngẩn, Giang Nhất đột ngột đẩy hắn ra.
Giang Nhất vén chăn lên định xuống giường.
Yến Nam Sâm nhanh chóng ôm lấy anh, tuyệt đối không thể để Giang Nhất làm tổn thương bản thân như vậy, hắn dựa vào ưu thế về thể chất, ôm chặt người vào lòng, cảm nhận được sự phản kháng và giãy giụa của Giang Nhất, chỉ có thể không biết mệt mỏi mà dỗ dành: "Nhất Nhất ngoan, em sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa và cho anh một lời giải thích, sẽ không để anh chịu uất ức đâu."
Có lẽ vì náo loạn quá lâu, Giang Nhất cảm thấy cơ thể rất mệt.
Anh để mặc người yêu ôm mình, đầu nặng nề dựa vào ngực hắn. Khi cảm xúc và tình trạng cơ thể bình tĩnh lại, cảm giác đau đớn càng trở nên mãnh liệt hơn, đặc biệt là cơn đau ở sau gáy, như muốn nói với anh đừng giãy giụa nữa, kết thúc rồi.
Giang Nhất không còn là Alpha nữa, mà là Omega.
Anh đau đến mức cắn chặt môi dưới r*n r* khóc thành tiếng, không chịu nổi nữa, sụp đổ ôm lấy người yêu.
"Đừng cắn bản thân." Yến Nam Sâm cúi đầu, nhìn thấy môi dưới của Giang Nhất đã bị cắn chảy máu, hắn bóp cằm anh, đặt tay mình vào miệng anh: "Đau thì cắn em."
Giang Nhất cúi đầu cắn vào mu bàn tay người yêu.
Gò má Yến Nam Sâm giật giật, mím môi, ngẩng đầu lên thở sâu không thành tiếng, cố gắng chịu đựng cơn đau truyền đến, so với Giang Nhất thì cơn đau này chẳng là gì cả.
Cơn đau chỉ kéo dài mười giây.
Rồi cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay, hắn sững sờ nửa giây, cúi đầu xuống.
"...Xin lỗi." Giang Nhất thấy mu bàn tay người yêu bị mình cắn chảy máu, anh khóc ôm lấy bàn tay này, áp trán lên nó: "Anh đau quá, xin lỗi."
Nói xong, anh bị người yêu ôm chặt vào lòng.
Cái ôm này đụng trúng bụng anh, sắc mặt anh tái mét.
Đúng rồi, anh đã là Omega, khoang sinh sản đang phát triển trong cơ thể anh, đang phát triển theo trạng thái phi khoa học, tương đương với việc đột nhiên mọc ra một nắm đấm trong khoang bụng, đang từ từ mở rộng.
Đang lật đổ nhận thức của anh suốt 26 năm nay về việc mình là Alpha.
Từ bây giờ trở đi, thể chất của anh sẽ không còn khỏe mạnh, cường tráng, mạnh mẽ như Alpha nữa, sẽ bắt đầu trở nên mềm mại, yếu đuối như Omega. Anh không còn kỳ dịch cảm nữa, mà sẽ xuất hiện kỳ ph*t t*nh. Anh không cần phải đánh dấu bạn đời nữa, mà là bị đánh dấu.
Còn phải chịu đựng việc sinh sản sau khi bị đánh dấu hoàn toàn.
Quá đáng sợ.
Tại sao lại trở thành như vậy.
"Puppy, tại sao anh lại là omega chứ?"
Yến Nam Sâm nghe thấy giọng nói yếu ớt trong lòng, càng thêm đau đớn, hắn cúi đầu hôn lên trán Giang Nhất, dỗ dành: "Dù anh trở thành thế nào vẫn là người mà Puppy yêu nhất, em sẽ luôn luôn ở bên anh."
"...Em xem tuyến thể của anh đi." Được người yêu dỗ dành, Giang Nhất đã cảm thấy đỡ hơn, khi yếu đuối thường sẽ vô thức dựa dẫm vào người thân thiết nhất, anh cố gắng chịu đựng cơn đau, cúi đầu xuống.
"Được, để em xem." Yến Nam Sâm thấy anh cúi đầu xuống, để lộ một phần da trắng sau gáy, thực ra tuyến thể đã bị miếng dán ngăn cách che khuất, không nhìn thấy tình trạng phân hóa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được mùi pheromone hoa nhài nồng nàn tỏa ra từ đây, hắn hôn nhẹ lên đó: "Đau lắm hả?"
Khác với mùi hoa nhài của Alpha trước đây, mùi pheromone hiện tại đã chuyển thành Omega, đây là người mình yêu sâu đậm, mùi pheromone đối với mình thực sự có sức hấp dẫn to lớn.
Hiện tại Giang Nhất vừa mới phân hóa nên chưa thể dùng thuốc ức chế, mùi pheromone này sẽ tỏa ra bên ngoài một thời gian.
"...Đau lắm." Giang Nhất ngẩng mặt lên, bất lực nhìn Yến Nam Sâm: "Đau khủng khiếp, như có người đang dùng dao cứa thịt anh, vừa rồi anh còn bị đá xuống xe."
Yến Nam Sâm chưa từng thấy Giang Nhất khóc như vậy, dù có cũng không phải là lúc yếu đuối, khóc vì xúc động khác xa với kiểu khóc này. Nghĩ đến việc Giang Nhất bị ai đó tiêm thuốc đặc trị phân hóa lần hai quá liều, còn bị đá xuống xe, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại.
Hắn cúi đầu hôn Giang Nhất, đầy yêu thương: "Em sẽ không tha cho người đó, nỗi khổ anh chịu đựng, em sẽ đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần."
"May cái này không tiêm vào người em trai của em, nếu không thì sẽ chết người." Giang Nhất vùi mặt vào lòng người yêu, hít thở pheromone trên người hắn, hiện tại ngửi pheromone của người yêu có cảm giác hoàn toàn khác trước đây, là kiểu say đắm muốn được bao phủ không hề phòng bị.
Làm anh thoải mái hơn một chút.
"Chẳng lẽ tiêm vào người anh thì em không đau lòng? Em đau lòng chết đi được." Yến Nam Sâm thấy lúc này Giang Nhất vẫn còn nhớ đến Nhiên Nhiên, tâm trạng vô cùng phức tạp, tay trái tay phải đều là thịt, bây giờ hắn muốn xé bản thân ra làm hai.
"Puppy, anh buồn ngủ rồi." Giang Nhất cảm thấy hơi mệt, nhỏ giọng nói.
"Được, vậy nghỉ ngơi một lát đi."
"Anh muốn em ôm anh ngủ."
"Được, em ôm anh."
Yến Nam Sâm cẩn thận ôm Giang Nhất dỗ dành, hiện tại ổn định được cảm xúc đã là may mắn trong may mắn rồi, những thứ khác cứ từ từ.
Chẳng mấy chốc hơi thở trong lòng dần dần trở nên yên tĩnh và ổn định.
Hắn cúi đầu nhìn Giang Nhất, nhìn khuôn mặt tái nhợt có vết trầy xước này, rơi vào sự tự trách sâu sắc, chuyện này lại do hắn làm sai, là hắn không xử lý tốt, liên lụy đến Nhiên Nhiên và Giang Nhất.
Giang Nhất lại nói ghét Yến Nam Sâm rồi.
Vậy hắn còn phải nói nữa không?
Nhưng nếu không nói thì sao, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ biến thành tình huống hắn không thể kiểm soát.
Nửa tháng sau—
Đêm khuya, trong phòng bệnh đột nhiên lan tràn mùi pheromone nồng mặc của kỳ ph*t t*nh, tra tấn lý trí của Alpha.
"Puppy, cho anh."
Yến Nam Sâm đang ngủ thì bị mùi pheromone của Omega đánh thức, hắn thấy Giang Nhất đang ngồi trên người mình, mặt đỏ bừng, dường như rất khó chịu.
Giang Nhất thấy người yêu tỉnh dậy, cúi đầu ôm mặt hắn để hôn, nhỏ giọng cầu xin: "Puppy, anh khó chịu quá, làm sao đây, mau cho anh đi."
Giọng điệu cầu xin nghẹn ngào run rẩy, Yến Nam Sâm cảm thấy dây thần kinh đang căng cứng trong đầu mình run rẩy dữ dội, hắn đột ngột thở sâu, vội vàng dùng chăn ôm lấy Giang Nhất.
Tiêu rồi! Giang Nhất đến kỳ ph*t t*nh, tại sao lại vào lúc này?!
"Puppy, anh muốn trở thành Omega của em."
Tay ôm Giang Nhất của Yến Nam Sâm cứng đờ, sửng sốt nhìn vào ánh mắt chứa đầy nước mắt của Giang Nhất: "...Gì cơ?"
Qua lớp chăn, thân nhiệt nóng rực của hai người gần như muốn phá vỡ sự kiềm chế và ngăn cách.
"...Puppy, cầu xin em, đánh dấu anh đi, để anh trở thành Omega của em, chỉ là của em thôi." Giang Nhất cảm thấy sau gáy mình bắt đầu nóng lên, anh đã không thể kiểm soát lý trí nữa, chỉ có thể bị bản năng thúc đẩy, cầu xin Puppy của mình.
Những lời cầu xin nghẹn ngào này đang lung lay lý trí của Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm nghĩ sao hắn xứng chứ, sao hắn có thể đánh dấu Giang Nhất trong khi miệng toàn lời nói dối?
Giang Nhất chịu đựng sự tra tấn và thúc giục của kỳ ph*t t*nh, rất cần Alpha mình yêu thương giúp đỡ, nhưng anh thấy người yêu không có phản ứng gì với mình, hơi buồn: "Puppy, em không yêu anh hả?"
Đã nói rất yêu anh mà?
"Em yêu anh." Yến Nam Sâm nắm lấy bàn tay đang không an phận của Giang Nhất, vẻ mặt phức tạp: "Em rất rất yêu anh."
Sao hắn có thể không yêu Giang Nhất được.
"...Vậy tại sao không đánh dấu anh?" Giang Nhất nhìn thấy sự do dự của người yêu, lúc này anh đang rất nhạy cảm nên bắt đầu nghi ngờ: "Em không muốn bên anh nữa à, vì anh là Omega phân hóa lần hai?"
Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất bắt đầu khóc, từ khi phân hóa thành Omega thì người này này trở nên đa sầu đa cảm, cũng trở nên yếu đuối và hay khóc hơn, hắn đau lòng lau nước mắt cho anh, cảm nhận được thân nhiệt của anh quá cao: "Em muốn ở bên anh."
Nhưng hắn không thể đánh dấu Giang Nhất trước khi thú nhận, nếu như vậy thì hắn thực sự không thể quay đầu lại được nữa.
"Vậy thì đánh dấu anh!" Giang Nhất nắm lấy vai người yêu, nghẹn ngào lắc lắc: "...Anh chỉ có em thôi Puppy, anh rất sợ, em biết mà, anh rất sợ, trên thế giới này chỉ còn lại em thôi Puppy à, nếu em không đánh dấu anh thì anh phải làm sao?"
Yến Nam Sâm nhìn Giang Nhất đang bắt đầu mất kiểm soát, tim hắn như bị dao cứa, nửa tháng nay hắn không có một ngày nào không phải chịu đựng, nhưng bây giờ lại phải khiến hắn đối mặt với sự lựa chọn.
Hắn như bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tiến không được, lùi lại thì sợ hãi.
Nhưng nếu bây giờ nói sự thật với Giang Nhất thì chắc chắn anh sẽ không chịu đựng nổi, đến lúc đó hắn phải làm sao đây.
"Được."
Tiếng 'được' này còn chưa dứt, thì đã bị nụ hôn nóng bỏng của Giang Nhất nuốt chửng.
"Nhất Nhất, em khóa cửa đã."
"Không được, anh nhịn không nổi rồi."
"Ngoan, đây là bệnh viện, em kiểm tra lại phòng đã nhé?"
"Được rồi."
Tối hôm đó, Yến Nam Sâm đã dọn sạch dãy phòng bệnh VIP, may mà tầng này chỉ có ba phòng bệnh riêng, ngoài họ ra thì không còn ai nữa.
Vì vậy, tầng này từ nửa đêm bắt đầu bị phong tỏa, cho đến bảy ngày sau mới được dỡ bỏ.
Sau đêm đó, Yến Nam Sâm đã hoàn toàn đánh dấu Giang Nhất.
Cũng sau đêm đó, mới là sự khởi đầu của bi kịch.
